“Anh Bùi, sau khi đóng máy anh đưa em đi Paris xem show nhé.”
Giọng nói và ngữ điệu y hệt như bảy năm trước.
Tôi không nhịn được mà chìm vào suy nghĩ.
Lúc cấp ba, tôi và Bùi Giác luôn duy trì mối quan hệ bạn học thuần khiết.
Cho đến khi thi tốt nghiệp xong.
Kỳ nghỉ hè đó, buổi họp lớp kéo dài đến tận nửa đêm.
Vào một buổi tan trường, tôi bị một vài tên lưu manh say rượu theo dõi.
Bùi Giác đột nhiên xuất hiện như từ trên trời giáng xuống, dùng nắm đ//ấm đuổi chúng đi.
Có lẽ là vì đã thoát khỏi gánh nặng học hành, hoặc vì đã trưởng thành.
Đột nhiên tôi thấy Bùi Giác rất hợp mắt.
Tôi lấy hết can đảm tỏ tình.
Sau đó tôi chủ động nắm tay, ôm và trao nụ hôn đầu của mình cho anh…
Bùi Giác không nhiệt tình lắm, nhưng cũng không từ chối.
Anh vẫn như một khúc xương cứng rắn, không thốt ra bất kỳ lời ấm áp nào.
Nhưng ở một vài khía cạnh, anh lại hoàn thành bổn phận của người bạn trai rất tốt.
Chẳng hạn như đến ngay khi tôi gọi, rộng lượng với tôi.
Bùi Giác không bao giờ đưa tôi đi gặp bạn bè của anh.
Có một lần, tôi đến phòng bi-a tìm anh, định tạo cho anh sự bất ngờ.
Nhưng anh lại nhăn nhó, bực bội nói: “Từ nay em đừng đến đây nữa.”
Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng đó là tính cách của anh.
Cho đến khi, Tô Chu Nhiên xuất hiện.
Cô ta mặc chiếc váy đắt tiền, trang điểm kỹ càng, như một luồng sáng, xuất hiện trong thế giới của tôi.
Cô ta làm nũng gọi anh là anh trai.
“Anh Bùi, anh làm gì ở đây vậy?”
“Anh Bùi, chiếc Ferrari anh mới mua đâu rồi? Đưa em đi vòng vòng đi!”
Chữ Ferrari suýt làm tôi giật mình đến mức bật ngửa.
Tô Chu Nhiên nhìn tôi, trố to đôi mắt ngây thơ: “Anh Bùi, cô ấy là ai vậy?”
“Chào cô, tôi là bạn gái của Bùi Giác.”
“Cái gì? Cô nói đùa à? Anh Bùi làm sao có thể để ý đến cô chứ? Tôi mới là bạn gái tương lai của anh ấy, hai nhà chúng tôi có hứa hôn rồi.”
“Vớ vẩn.”
Bùi Giác lườm nguýt đẩy Tô Chu Nhiên ra ngoài.
“Đừng nghe cô ấy nói, anh chưa đồng ý chuyện hứa hôn.”
Lời giải thích của anh rất nhạt nhẽo.
Sau đó, bố mẹ Bùi Giác tìm đến tôi, tôi mới biết Bùi Giác là con nhà giàu.
Không chỉ là con nhà giàu bình thường, gia đình anh gần như nắm giữ một nửa giới giải trí.
Bùi Giác và bố mẹ có mâu thuẫn.
Anh cố tình chuyển từ trường quý tộc sang trường phổ thông.
Còn cố tình không về nhà.
Bố mẹ anh thường xuyên ở ngoài, không để ý đến con trai, hoàn toàn không biết hàng ngày anh làm gì.
Ngày đó, cuối buổi nói chuyện, bố anh nói với tôi:
“Tiểu Trình ạ, có lẽ cháu không biết, Bùi Giác rất bướng bỉnh, thằng nhóc đó quen với cháu chỉ để cố tình chọc tức cô chú chứ không phải thật lòng thích cháu. Trước đây nó không ít lần làm như vậy rồi. Nếu không tin, cháu có thể quan sát xem nó đối xử với Nhiên Nhiên như thế nào.”
“Người nó thích là Nhiên Nhiên, chỉ là hai đứa chơi với nhau từ nhỏ, nên nó không nhận ra tình cảm của mình thôi.”
“Bạn học Tiểu Trình, chúng ta không phải là người đi chung một con đường.”
Như sấm sét giữa trời quang.
Sau đó tôi phát hiện, bố anh không hề nói dối tôi.
Dù miệng nói ghét cô ta, nhưng Bùi Giác rất kiên nhẫn với Tô Chu Nhiên.
Sẽ chiều theo những cơn giận dỗi, thỏa mãn những đòi hỏi của cô ta.
Lần nghiêm trọng nhất.
Tô Chu Nhiên vừa mới chế giễu tôi nghèo một giây trước, giây sau Bùi Giác xuất hiện, cô ta liền đổi thành vẻ mặt oan ức.
“Anh Bùi, lúc nãy Trình Á Nam cố tình đẩy em vào người tên lưu manh kia! Em sợ lắm!”
Bùi Giác bỗng nhiên trở nên căng thẳng: “Tuế Tuế, anh đã bảo em đừng động đến cô ấy rồi mà.”
Tô Chu Nhiên đứng sau lưng anh, trề môi đắc ý.
Lúc đó tôi hiểu ra.
Bùi Giác không phải là khúc gỗ, chỉ là không nở hoa cho tôi mà thôi.
Cuối tháng Tám, tôi chấp nhận đề nghị của bố mẹ Bùi Giác.
Được họ tài trợ, tôi đi du học nước ngoài.
Với hoàn cảnh của tôi, đây có lẽ là cơ hội duy nhất trong đời để du học.
Ngày ra đi, tôi nói với Bùi Giác, muốn đi mua socola ăn.
Bùi Giác quen thói lấy ví ra: “Mua loại đắt nhất, anh cũng muốn ăn.”
Tôi không nhận: “Không cần của anh, em đi… đi một lát sẽ về liền.”
“Ừ, anh đợi em.”
Rồi sau đó, tôi không bao giờ quay lại nữa.
6
Theo yêu cầu của bố mẹ Bùi Giác, tôi để lại một lá thư chia tay đầy oán hận, hoàn toàn cắt đứt ý nghĩ của Bùi Giác.
Mối tình đầu kéo dài ba tháng này lặng lẽ sụp đổ, cũng là lúc mùa thu về.
Tôi đổi tên, cắt đứt liên lạc với tất cả bạn cùng lớp cấp ba.
Trước đây tôi khá vô hình, thường xuyên bị bạn học bắt n//ạt.
Tôi trân trọng cơ hội học tập khó khăn, cũng học cách tập thể dục và làm đẹp.
Tên và ngoại hình đều thay đổi, cộng với việc bố mẹ Bùi Giác cố ý giấu giếm, Bùi Giác hoàn toàn không thể tìm thấy tôi.
Trong mắt anh, tôi không khác gì người ch//ết.
Nhưng tôi vẫn nghe được không ít chuyện về Bùi Giác.
Sau khi tôi rời đi, anh quyết định học lại, đỗ vào Học viện Điện ảnh Bắc Kinh.
Ra trường, con đường diễn xuất rộng mở.
Anh lịch lãm và điển trai trước ống kính, nụ cười dịu dàng làm tan chảy trái tim người hâm mộ.
Hoàn toàn không nhận ra bóng dáng ngày xưa.
Tôi nghĩ, mọi người đều thay đổi, tôi cũng thay đổi.
Một ngày làm việc kết thúc, tôi mệt đến tê tái.
Đồng nghiệp lại như được tiêm một liều thuốc kích thích.
“Ôi trời! Anh ấy đẹp trai quá trời luôn!”
“Cái gì?”
“Ảnh mới của Bùi Giác! Lên top top tìm kiếm rồi!”
Tôi ngó qua xem.
Chỉ một tấm ảnh chụp ngẫu nhiên đã gây ra được rất nhiều tranh luận.
“Phân cảnh này là đoạn Bùi Giác vào vai một chàng trai gặp lại người yêu cũ của mình, mọi người nhìn ánh mắt anh ấy đi! Thần thật đấy!”
“Bùi Giác cứ như là nhân vật nam chính sống dạy ấy!”
Trong ảnh, Bùi Giác lẳng lặng nhìn thẳng về phía trước.
Cử chỉ rất điềm tĩnh.
Nhưng ánh mắt lại đang bùng cháy một ngọn lửa, cuồng nhiệt vô cùng.
Điều khiến tôi kinh ngạc hơn là – ở góc ảnh, nơi ánh mắt anh hướng tới.
Một bóng lưng mờ nhạt.
Là tôi.
7
Ngày hôm sau, việc quay phim tiếp tục.
Nữ chính gặp chút sự cố, phải tới bệnh viện.
Đây là một cảnh đối thoại quan trọng giữa nam nữ chính, không thể chậm trễ.
Đạo diễn rất vội, cuối cùng quyết định, tìm một người đóng thế, quay trước cảnh của Bùi Giác.
Bùi Giác phải tự chọn người đóng thế.
Tôi đứng ở ngoài cùng đám đông.
Ánh mắt Bùi Giác hết lần này đến lần khác rơi vào người tôi.
“Cô ấy.”
Tôi rất bối rối.
Đạo diễn không có ý kiến gì, thậm chí còn thúc giục tôi nhanh chóng thay trang phục của nữ chính.
Tôi chỉ cần xuất hiện bóng lưng.
Nhưng để tránh sơ suất, chuyên viên trang điểm vẫn trang điểm cho tôi.
Khi tôi đứng trước mặt Bùi Giác, thấy anh thoáng có chút ngẩn ngơ.
Tôi không dám nhìn thẳng vào anh.
Bùi Giác hỏi: “Cô rất căng thẳng à?”
“Tôi chưa từng diễn xuất.”
“Cô không cần diễn, chỉ cần nghe là được.” Dừng lại một chút, anh nói thêm, “Thư giãn đi, cô căng thẳng thì cơ thể sẽ cứng nhắc, lên hình sẽ không tự nhiên đâu.”
“Được.”
“Cô có thể hít thở sâu, điều chỉnh trạng thái một chút.”
“Cảm ơn thầy Bùi.”
“Ừm, lát nữa ống kính sẽ hướng về phía cô, cô chỉ cần nghe tôi đọc thoại là được. Còn nữa…”
Anh không nói tiếp.
“Còn nữa cái gì?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
“Còn nữa, sô cô la của tôi đâu?”
Bùi Giác nói từng từ một, trong ánh mắt lại lộ vẻ cuồng nhiệt, chẳng khác gì ngày xưa.
Anh chầm chậm đưa tay ra.
“Tuế Tuế, đã bảy năm rồi, chắc là đã mua xong rồi chứ?”