Đúng lúc phân cảnh này, cũng là cảnh nam chính gặp lại và tỏ tình với nữ chính sau bao năm xa cách.
Tôi mơ hồ tưởng đó là những lời anh muốn nói với tôi.
Nhưng làm sao có thể như vậy chứ.
Trong thực tế, Bùi Giác chưa bao giờ nói lời yêu thương với tôi…
Sau khi quay xong, đạo diễn giơ ngón tay cái với tôi.
“Tiểu Trình, em có năng khiếu diễn xuất đấy, lúc nãy ánh mắt em diễn rất đạt.”
Tôi: …
Liệu có khả năng, chúng tôi đều đang diễn vai của chính mình không?
Những cảnh tiếp theo, Bùi Giác chỉ định tôi là người hỗ trợ diễn.
Tôi đau đầu, Bùi Giác liên quan đến rất nhiều nguồn lợi lớn, đạo diễn cũng không dám chọc tức anh. Lúc này anh cứ cố tình chỉ vào tôi, nếu không phải trả th//ù thì là gì?
Tôi từ trợ lý đạo diễn được bất ngờ thăng chức lên phó đạo diễn, phó đạo diễn riêng của Bùi Giác.
Mỗi ngày mười tám tiếng đồng hồ đều phải quanh quẩn bên cạnh anh.
Nhưng công việc tôi làm không chỉ có phó đạo diễn.
Chẳng hạn, khi nhóm phải di chuyển đạo cụ nặng, các nữ nhân viên đều phải ra tay.
Tôi vừa vén tay áo lên, đã bị Bùi Giác giữ lại.
“Mua cho tôi ly trà sữa đi.”
Không chỉ trà sữa, anh còn gọi rất nhiều đồ ăn vặt.
Rõ ràng có thể gọi đồ ăn ngoài, nhưng anh cứ bắt tôi phải đi mua.
Nhưng phải nói thật là các đồng nghiệp đều rất ghen tị với tôi, vừa có thể ra ngoài tản bộ mà vẫn được trả lương.
Đến khi tôi mua đồ ăn vặt về, Bùi Giác lại không ăn.
“Không muốn ăn nữa, cầm đi.”
Như vậy, sau một tuần làm việc dưới trướng Bùi Giác, tôi thực sự đã tăng cân.
Lâu ngày, đến cả đồng nghiệp cũng rất tò mò.
“Anh ấy cố ý mua đồ ăn vặt cho cậu à?”
“Không thể nào.”
“Nhưng anh ấy thực sự rất chiều cậu đấy.” Đồng nghiệp nói, “Bùi Giác rất nghiêm khắc. Bộ phim này công ty anh ấy cũng đầu tư tiền. Trước đây các phó đạo diễn đều bị anh ấy mắng, nhưng anh ấy chưa bao giờ trách móc cậu.”
“Không có chuyện đó đâu.” Tôi phủ nhận một mạch.
Anh không tra tấn tôi thì đã tốt lắm rồi.
Những lời đồn đại trong đoàn phim bay đến tai Tô Chu Nhiên.
Tô Chu Nhiên vội vã chạy đến.
“Cô là trợ lý mới của anh Bùi à?”
Tôi không nhịn được phải sửa lại lời cô ta nói: “Là phó đạo diễn.”
“Trẻ tuổi thế này, có làm tốt được không?”
“Cô Tô, xin đừng đánh giá người khác thông qua vẻ bề ngoài.”
Tô Chu Nhiên bĩu môi, nhìn tôi một lúc lâu.
“Tôi có cảm giác đã gặp cô ở đâu đó rồi?”
9
“Có lẽ cô đã nhận lầm người rồi.”
Tôi không có hứng thú nói chuyện với cô công chúa nhỏ kia, tiếp tục sắp xếp kế hoạch công việc.
Tô Chu Nhiên hừ một tiếng: “Mấy cô gái trong đoàn phim như cô, tôi đã gặp nhiều rồi.”
Tôi: “?”
“Đừng nghĩ rằng được anh Bùi trọng dụng thì bản thân sẽ có cơ hội leo lên cao. Tôi khuyên cô nên biết vị trí của mình ở đâu, nếu không sẽ hối hận không kịp.”
Cô ta nghĩ rằng tôi sẽ kinh ngạc buồn bã, bị coi là người thay thế.
Nhưng tôi nhìn cô ta một cách thản nhiên: “Thế à?”
“Anh ấy trọng dụng cô chẳng qua cũng vì coi cô là kẻ thay thế, không phải là do đánh giá cao cô! Anh Bùi ghét người đó, nên cô cũng đừng quá đắc ý!”
Tôi đặt công việc trong tay xuống, cười nhìn cô ta.
“Nếu ghét, tại sao lại phải tìm người thay thế? Hai điều này rất mâu thuẫn đấy cô Tô ạ.”
Tô Chu Nhiên không nói được lời nào, tức giận đến nỗi giậm chân.
Cô ta đi rồi, nhưng tâm trí tôi vẫn không yên trở lại.
Bùi Giác ghét tôi.
Quả nhiên là như vậy.
Tối đó, Bùi Giác đột nhiên nhắn tin cho tôi, bảo tôi mang thuốc đến cho anh.
Theo nguyên tắc không được chọc giận nam chính, tôi đã mua thuốc và mang lên.
Tôi nghĩ Bùi Giác chỉ muốn làm khó tôi một chút.
Nhưng anh thực sự đang ốm, trên trán đổ đầy những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.
“Anh bị sao vậy?” Tôi hỏi.
“Đau dạ dày.”
“Trợ lý của anh đâu?”
“Đi đến thành phố rồi, không kịp trở lại.”
Lạ thật, trước đây Bùi Giác không có bệnh dạ dày cơ mà.
Tôi hỏi: “Dạ dày của anh… bị sao vậy?”
“Năm đó, không ăn uống đàng hoàng.”
“Tại sao lại không ăn?”
“Không có ai dành phần ăn cho tôi.” Anh nhìn tôi với đôi mắt khép hờ.
Điều này khiến tôi nhớ lại quá khứ.
Khi Bùi Giác đến ngủ nhờ, tôi luôn dành một phần ăn cho anh.
Đợi tôi làm xong bài tập, anh cũng đã ăn sạch sẽ phần ăn đó rồi.
“Tại sao không ăn ở căng tin?”
“Ăn không ngon.”
Ừm, đúng là giống với tính khí cứng đầu của anh.
Tôi nhìn thấy trên bàn có rất nhiều món ăn, vẫn còn đang bốc hơi nóng.
Bùi Giác nói: “Mới giao đến, đau dạ dày nên không ăn được.”
Thật đáng tiếc.
Hàng ngày đều phải ăn cơm hộp của đoàn phim, tôi sắp ch//ết vì thèm mấy món ăn này rồi.
“Em ăn đi.” Anh nói một cách rất tự nhiên, “Để đó cũng chỉ lãng phí thôi, không ăn thì đổ đi giúp tôi.”
Tôi bẻ đôi đũa dùng một lần, ngồi xuống bên cạnh bàn.
Tôi ăn rất im lặng, căn phòng cũng rất yên tĩnh.
Tôi nghĩ Bùi Giác đã ngủ rồi.
Quay đầu lại, thấy anh đang nhìn tôi, khóe miệng còn mỉm cười.
Chỉ nhìn nhau một cái, nụ cười của anh đã biến mất.
Lại trở về vẻ mặt như thể cả thế giới đều nợ anh.
Ch//ó dữ.
Chẳng thay đổi chút nào.
Tôi lén nói trong lòng.
Chúng tôi im lặng như cũ, không nói với nhau lời nào.
Cho đến khi tôi đi, Bùi Giác mới lên tiếng.
“Tuế Tuế, tôi và Tô Chu Nhiên không có bất kỳ mối quan hệ nào. Trước đây không có, hiện tại không có, tương lai cũng sẽ không có.”
“Ừm.” Tôi gật đầu lịch sự, “Nhưng thưa thầy Bùi, tôi đã không quan tâm nữa rồi.”
10
Câu nói của tôi khiến Bùi Giác tỏ vẻ khó chịu trong vài ngày.
Không sao cả, dù gì cũng sắp kết thúc rồi.
Vậy mà ngay trước khi kết thúc vài ngày, một tai n//ạn không nhỏ đã xảy ra.
Đó là một cảnh quay trên tàu, trời nổi gió lớn.
Nhân viên thu âm đi vệ sinh, tôi tạm thời đảm nhiệm công việc của anh ta, đứng ở mép boong tàu, cầm chiếc micro dài hơn cả người tôi.
Tôi hơi mất thăng bằng, lảo đảo.
Một cơn gió lớn thổi tới, tôi không đứng vững, rơi xuống khỏi tàu.
Phía dưới là hồ nước, và tôi không biết bơi.
Trong tình huống hỗn loạn, tôi nghe thấy một tiếng kêu thất thanh.
“Tuế Tuế!”
Bùi Giác nhảy thẳng xuống hồ.
Anh ôm chặt lấy tôi, như thể sẽ không bao giờ buông ra nữa.
Sau đó, tôi không nhớ gì nữa.
Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ.
Trên đầu giường có lời nhắn viết tay:
“Đây là nhà tôi, cách trường quay không xa, đã xin nghỉ phép cho em rồi, nghỉ ngơi vài ngày đi. Nếu cần thay đồ, trong tủ quần áo có quần áo nữ mới mua.”
Nét chữ nhìn một cái là biết ngay của Bùi Giác.
Rất nhiều diễn viên có nhà gần trường quay.
Bùi Giác cũng không ngoại lệ.
Trước đây tôi có nghe đồn rằng hầu hết thời gian anh đều ở chỗ này.
Căn nhà rất sạch sẽ, tôi bước tới chỗ tủ quần áo, thứ đầu tiên hiện ra trước mắt tôi là một chiếc ô có họa tiết hoa.
Chính là chiếc ô mà tôi đã tặng Bùi Giác rất nhiều năm về trước.
Chiếc ô đã cũ rồi, chất lượng cũng không tốt, nhưng nó lại được đặt ở chính giữa tủ quần áo.
Tôi đột nhiên nhớ lại một ngày mưa to gió lớn.
Tôi dùng chiếc ô này, che cho Bùi Giác khỏi gió mưa dữ dội.
Bùi Giác luôn muốn đuổi tôi đi.
Tôi cũng không biết mình lấy can đảm từ đâu, kéo áo ngoài của anh ra, kiểm tra vết thương.
“Má…” Anh định ch//ửi tục, nhưng lại nhịn không nói tiếp.
“May mà không cần đi bệnh viện.” Tôi dí chiếc ô vào tay anh, “Anh đợi đó, tôi đi mua thuốc, sẽ quay lại ngay.”
“Cút nhanh đi!”
Anh thô lỗ đến tột cùng.
Mười phút sau, tôi quay trở lại, mua thuốc, còn mua cả đồ ăn.
Cơn mưa làm tôi ướt đẫm như chuột lột.
Anh im lặng nhìn tôi.
Từ ngày đó, Bùi Giác không hề nói với tôi một câu t//ục tĩu nào nữa.
Sau này tôi mới biết, thực ra, ngày đó anh đã rất kinh ngạc.
Chưa từng có ai trong cuộc đời anh đi rồi quay trở lại.
Tôi là người đầu tiên.
…
Kỷ niệm kết thúc.
Tôi tìm thấy bộ quần áo nữ, thong thả thay đồ.
Áo trên còn chưa kịp mặc xong thì cửa phòng quần áo bỗng bị đẩy ra.