Nghe xong câu chuyện chị Kim kể lại, Tinh Quân ngồi yên bất động, có phải vì anh không ngờ trước hành động của Lưu Linh hay vì anh được biết Lyly cũng yêu anh.
Vỹ My nhìn anh dịu dàng:
- Anh Quân! em có nghe Thanh Trúc nói qua: Lyly yêu anh; cô ấy biết chị Lưu Linh đã trở về, sợ sẽ gây hiểu lầm cho hai người nên cô ấy luôn tránh mặt anh, kể cả em.
- Anh Quân, em biết anh yêu chị Lưu Linh rất nhiều nên khó có ai có thể thay thế được bởi vì em đã từng thử... nhưng Lyly, cô ấy chưa từng có ý nghĩ sẽ chia rẽ hai người. Em nghĩ cách tốt nhất là anh đừng gặp cô ấy nữa để tránh tổn thương cô ấy cũng để tránh làm bạn gái anh hiểu lầm "Vỹ My nhìn Lưu Linh ánh mắt sắc bén".
- Tinh Quân, em xin lỗi thật sự em không cố ý bởi vì em yêu anh, em...
Lưu Linh nắm tay Tinh Quân giọng tha thiết nhưng anh tức giận gạt tay cô ra.
- Lưu Linh, em đừng nói yêu tôi nữa, nếu yêu tôi em đã không vứt bỏ tôi, nếu yêu tôi tại sao làm tổn thương người con gái tôi yêu.
"Người con gái tôi yêu" mọi người nghe mà nhìn Tinh Quân như không tin cho là mình đã nghe lầm, Tinh Quân nhìn Vỹ My mỉm cười.
- Vỹ My! anh yêu Lyly, đúng là anh đã tha thứ cho Lưu Linh nhưng bọn anh chỉ còn là bạn; người mà bây giờ anh muốn che chở là Lyly - anh yêu cô ấy.
- Anh... không phải tai em có vấn đề chứ! "Vỹ My chỉ tay về phía anh rồi lấy hai tay vỗ vỗ vào tai mình".
Hành động đáng yêu của Vỹ My làm mọi người phải bật cười, Tinh Quân bước đến gần vỗ nhẹ lên vai cô một cái rồi bước đi.
Bỏ mặt mọi người ở đó anh lấy xe phóng thật nhanh đến nhà Anh Khoa vì giờ phút này anh chỉ muốn ở cạnh cô, ôm cô vào lòng. Anh hạnh phúc, hạnh phúc vì Lyly cũng yêu anh; cái gánh nặng mà hơn tuần qua anh cố đè nén như được trút xuống.
Cửa không khóa Tinh Quân đi thẳng vào nhà thấy Kim Lan, Thanh Trúc và Duy Minh đang ngồi ở phòng khách; không thấy Lyly, anh có chút lo lắng.
Nghe tiếng động cả ba nhìn anh chưa kịp hỏi, Tinh Quân đã nhanh hơn:
- Lyly đâu, cô ấy sao rồi.
Thấy Tinh Quân đang gấp nên Thanh Trúc không hỏi nữa mà quay sang trả lời:
- Cô ấy đang ngủ chắc là mệt qúa, em đã trấn an cô ấy rồi không sao đâu.
- Để anh lên xem cô ấy.
- Anh Quân, em nghĩ...
Tinh Quân định bước đi nhưng chớt khự lại vì anh biết Thanh Trúc muốn nói gì, quay lại nhìn cô, anh mỉm cười.
- Thanh Trúc, tin anh.
Đợi Thanh Trúc gật đầu anh mới đi tiếp.
Mở cửa, anh bước đến cạnh giường nhìn người con gái đang nằm ngủ thật xinh đẹp. Cô đẹp theo kiểu mộc mạc của những cô gái quê bình dị, không phấn son bon chen không sắc xảo ganh đua với đời.
Anh yêu cô, càng nghĩ anh càng muốn có cô mãnh liệt; anh đưa tay khẽ chạm bên má sưng đỏ vì cái tát của Lưu Linh gây ra, tim anh thắt lại; vén những sợi tóc đang lất phất trên gương mặt, không kìm được anh cúi người xuống đặt một nụ hôn lên trán cô.
Ngồi xuống cạnh giường nắm tay cô siết chặt, anh hứa với lòng "sẽ bảo vệ em, sẽ không để bất kì ai làm tổn thương em nữa".
"Không! ba con không có... ba ơi! đừng đánh con, đừng... a..." cơn ác mộng khiến Lyly giật mình tỉnh giấc, cô thấy Tinh Quân ngồi bên cạnh nhìn cô mỉm cười khiến tim cô ngừng đập trong giây lát; chợt nhớ ra điều gì cô bật người dậy định bước xuống giường nhưng Tinh Quân kéo cô lại ôm vào lòng.
- Anh Quân buông em ra, đứng làm như thế! chị Lưu Linh sẽ hiểu lầm.
- Cô ấy sẽ không hiểu lầm, anh cũng sẽ không buông em ra... mãi mãi.
- Anh đang nói bậy gì vậy, mao buông em ra.
Lyly cố thoát khỏi anh nhưng không được vì anh ôm rất chặt, bất lực cô tựa vào ngực anh. Thấy Lyly đã yên lặng anh nới lỏng vòng tay một chút cúi đầu thỏ thẻ vào tai cô:
- Lyly, anh yêu em.
Ngẩn đầu nhìn anh, cô tự hỏi "có phải mình đang mơ không nhưng ánh mắt của anh đang nhìn mình, nụ cười của anh dành cho mình", nước mắt cô lặng lẽ lăn dài trên má ngay lập tức cô cúi mặt xuống không nhìn anh nữa.
Cô không muốn anh thấy cô yếu đuối, không muốn anh thương hại cô; nhưng Tinh Quân không cho phép, anh nâng cằm cô lên hôn đi những giọt nước mắt trên má trên khoé mắt cô rồi anh cúi xuống đặt môi anh lên môi cô.
Qúa bất ngờ cô mở to hai mắt nhưng rồi cảm nhậ được hơi ấm từ anh, cô nhấm mắt đáp lại nụ hôn ấm áp của anh và hạnh phúc của cô.
Trãi qua những giây phút nồng nàn, anh tựa cằm vào vai cô nó nhỏ.
- Lyly, bây giờ anh chỉ xem Lưu Linh là bạn nên em đừng có nghĩ lung tung nữa biết không?
Lyly trong lòng anh khẽ gật đầu siết chặt vòng tay với anh hơn, cảm nhận được cô đã hiểu những gì anh nói nên cũng đáp lại cô bằng một cái ôm.
- Lúc nảy em đã mơ thấy gì? có phải là chuyện qúa khứ, có thể nói cho anh không?
Lyly thả lỏng vòng ôm im lặng không nói, Tinh Quân biết cô còn chưa sẵn sàng:
- Không sao, anh có thể chờ đến khi nào em sẵn sàng nói cho anh nghe.
"Mình có nên nói cho anh nghe không, chẳng phải mình yêu anh sao? Chẳng phải mình nói chia sẽ với anh mọi điều sao? Anh cho mình niềm tin cho mình hạnh phúc không phải sao" nghĩ đến đây cô mỉm cười.