Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Chương 13



Thông qua dò la, Mạt Mạt biết được Thành là một sinh viên nhạc viện, mỗi tuần chỉ hát tại bar ba lần, hơn nữa chỉ hát duy nhất một bài, thời gian vừa khớp với khoảng thời gian tập múa mỗi ngày của cô.

Cô cũng không tập múa nữa, trốn học cùng với chị Tô Việt mà chạy đến quán bar nghe Thành hát.

Giọng ca của Thành càng nghe càng thấy đẹp, bất kể là bài hát có ngôn ngữ như thế nào, khi được chất giọng trung tính của anh hát lên, đều làm Mạt Mạt xuất hiện một loại cảm giác cộng hưởng ở tận sâu trong tâm hồn, đôi khi cô còn cảm thấy trái tim chính mình đều bị anh xé tan thành từng mảnh!

Có một lần, Khi Thành phải rời đi, cô chen qua đám người, đuổi theo nói với anh ta: "Xin lỗi, làm phiền anh rồi. Tôi là Hàn Mạt..."

Thành dường như không nhìn thấy cô, đi vòng qua người cô.

Trình độ quấn người của Mạt Mạt tuyệt đối đã luyện thành thần.

Cô đuổi theo, kéo ống tay áo anh ta. "Tôi không có ý gì cả, tôi chỉ muốn học hát với anh!"

Anh vung tay, thoát khỏi cô, cả người lộ ra vẻ cao quý không cho phép xâm phạm.

Cô còn muốn nói tiếp, anh đã đi rồi.

Thấy Thành đi xa, cô lớn tiếng hát vang bài hát "Argentina, đừng khóc vì tôi."

Đáng tiếc là Thành chỉ liếc qua cô một cái mà thôi, trừ cái đó ra cũng không hề có phản ứng gì thêm.

Mạt Mạt mất mát đi ra khỏi quán bar, dọc đường đi An Nặc Hàn lại gọi điện thoại cho cô.

Cô tiếp điện thoại, giọng nói hoàn toàn không còn sức sống. "Anh Tiểu An."

"Làm sao vậy? Tâm trạng không tốt à?" Anh ngay lập tức nhạy cảm phát hiện ra.

"Thành từ đầu đến cuối không thèm để ý tới em, em hát cho anh ấy nghe, nhưng anh ấy chẳng hề liếc nhìn em. Nhất định là do em hát quá khó nghe rồi, giọng hát của em đối với anh ấy căn bản là rất khó nghe."

"Em muốn học nhạc thì có thể đi thi nhạc viện, nơi đấy có rất nhiều thầy cô giỏi."

"Nhưng em chỉ thích giọng hát của Thành thôi, em chỉ muốn học cùng anh ấy."

An Nặc Hàn lại trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: "Em thử dùng tiền xem sao. Em nói với cậu ta em có thể trả học phí, bao nhiêu tiền cũng không quan trọng."

"Anh ấy nhìn qua không phải người như vậy đâu."

"Không thử thì làm sao mà biết được."

Nếu anh ấy đã sẵn lòng hát ở quan bar, chắc cũng không phải là người coi tiền tài như rác rưởi. Cô quyết định thử một lần. "Được rồi."

Hai ngày sau, Mạt Mạt lại đi tìm Thành, cô đuổi theo anh nói: "Tôi có thể trả học phí cho anh, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề."

Thành đứng lại.

Cô mừng rỡ đi tới.

Thành quay đầu liếc cô một cái, một ánh nhìn đặc biệt lạnh lẽo: "Không phải vật gì cũng có thể dùng tiền mua!"

Cô ý thức được cô nói sai rồi, muốn rút lại thì đã quá muộn.

...

Liên tiếp nửa tháng, những cuộc điện thoại của An Nặc Hàn càng ngày càng ít, thời gian nói chuyện cũng càng lúc càng ngắn.

Mạt Mạt biết anh luôn luôn phải thức thâu đêm suốt sáng mà viết luận văn để tốt nghiệp, cô không đành lòng quấy rầy anh, anh cũng vốn chẳng có thời gian quan tâm đến cuộc sống của cô, lại càng không hề có tâm tư tham dự "sự nghiệp vĩ đại" bái sư học nghệ của cô.

Cô ít nhiều cũng có chút lạnh lẽo cô đơn, nhưng vừa nghĩ đến sau khi An Nặc Hàn tốt nghiệp sẽ trở lại ở cạnh cô, sớm chiều bên nhau, tâm tình cô đơn của cô lại chuyển hóa thành mong đợi vô tận.

Về phần sự nghiệp vĩ đại bái sư học nghệ, không nhắc đến cũng được, một trang sử chua xót.

Thanh vẫn không đoái hoài đến cô, thế nhưng thời gian ở lại càng lúc càng dài.

Có một ngày. Mạt Mạt nghĩ ra một biện phát rất hay. Cô bao trọn quán bar. Trong quán bar trống vắng, cô đàn cho Thành nghe một bản piano "Định mệnh" cô đã học từ khi lên tám, đó là bản nhạc cô đã lén học sau lưng An Nặc Hàn, để vì một ngày tương lai học thành tài, cô sẽ tặng cho anh một sự kinh ngạc.

Cô dùng thời gian sáu năm để luyện tập duy nhất một bản nhạc này, nốt nhạc tươi đẹp, kỹ thuật thành thạo, kết hợp với tình cảm say đắm vô tận cô trút vào tiếng đàn, một bản piano này có thể nào không làm người rung động?

Chàng trai cao ngạo như Thành cũng đã rung động rồi.

Anh dùng tiếng Trung nói với cô: "Hàn Mạt, thứ bảy này đến giảng đường của nhạc viện Scotland chờ tôi."

"Giảng đường nào cơ?"

Anh không đáp lại, quay người rời đi.

Bậc thầy, quả nhiên đều cool thế đó!

Thứ bảy, Mạt Mạt dậy thật sớm để chuẩn bị.

Mẹ cô thấy cô xuống tầng ăn sáng thì cảm thấy hơi bất ngờ. "Sao dậy sớm vậy?"

"Con có hẹn với bạn đi tập múa?"

Hàn Thiên Vu dường như có chút đăm chiêu nhìn cô, nhưng cũng không hỏi nhiều. Trong lòng Mạt Mạt trộm vui mừng, may mà cha già nhà cô gần đây đi nước ngoài xử lý mấy sự cố ngoài ý muốn, nếu không cái mánh khóe nho nhỏ này của cô làm sao có thể lừa gạt được cha già khôn khéo.

Mạt Mạt sắp xếp thật tốt rồi đi nhạc viện. Trước tiên cô dựa theo sơ đồ download online mà nhớ kỹ từng vị trí mỗi giảng đường trong nhạc viện, sau đó mới tìm lần lượt từng phòng một.

Cả buổi sáng, cô mê mướt mồ hôi tìm toàn bộ các giảng đường một lần, hoàn hoàn không có thu hoạch.

Buổi chiều, cô lại tìm lần lượt các giảng đường lần nữa... vẫn không có thu hoạch.

Trời sắp tối, cô vẫn không cam lòng, lại đi tìm một lượt nữa.

Đến lúc cô mệt đến kiệt sức, cô tìm thấy Thành trong một căn phòng có đàn piano. Anh ngồi trước đàn, đầu ngón tay ấn những nốt nhạt đơn điệu mà trúc trắc, nhưng trông anh đàn vô cùng chăm chú...

Cô mỉm cười. "Tôi biết anh sẽ không lừa tôi!"

Thành thoáng kinh ngạc, đôi mắt ánh vàng sâu thẳm, nhìn không thấu, đoán không ra.

"Tôi..." Cô chợt thấy hoa mắt, chân tay mềm nhũn, cả người không còn sức lực ngã xuống.

Khi nhắm mắt lại, cô ngửi thấy mùi hương trên người Thành, giống mùi hoa anh túc, bí ẩn như vậy...

Lúc hồi tỉnh, cô đang nằm trên nền nhà, trải dưới người cô là áo khoác ngoài của Thành. Cô chống người ngồi dậy, cơ thể rất nặng, chân tay bủn rủn không có sức.

"Tôi ngủ rất lâu à?"

Thành ngồi bên đàn piano nhìn về phía cô, ánh vàng trong đôi mắt tựa như ánh mặt trời chiếu trên hoa bỉ ngạn.

"Xin lỗi!" Anh chân thành nói với cô.

Cô cười lắc đầu. "Đều tại tôi không tốt, tôi tới quá muộn."

"Hôm nay chắc cô đã mệt rồi, tôi đưa cô về nhà."

Cô khẩn trương đứng dậy. "Tôi thật sự thích giọng hát của anh, tôi thật lòng muốn theo anh học."

Anh nhìn cô, ánh vàng trong đôi mắt hơi u tối.

"Được rồi. Một giờ chiều thứ bảy, tôi đợi cô ở đây."

"Cảm ơn! Cảm ơn!"

...

Thành đưa tôi về nhà.

Vừa vào đến cổng, Mạt Mạt phát hiện cha già nhà cô đã trở về, mang khuôn mặt lạnh lùng đứng bên cửa sổ. Mẹ cô ngồi cạnh chiếc bàn chật đầy thức ăn chờ đợi, lo lắng nhìn cô.

Cô có dự cảm chẳng lành.

"Cậu ta chính là Thành?" Hàn Trạc Thần trầm giọng hỏi.

Cô tự biết mình mắc phải sai lầm, cúi đầu nhận lỗi: "Vâng, sao bố biết?"

"Con rốt cuộc là đã đi đâu? Con có biết Tiểu An gọi cho con hơn mười cuộc điện thoại không, con không hề tiếp máy."

Hơn mười cuộc điện thoại? Lúc ở trên xe cô có nhìn di động, rõ ràng không có báo gọi nhỡ.

À, có thể là Thành đã ấn nút xóa giúp cô.

"Con... Con không nghe thấy." Cô nhỏ giọng nói.

"Con muốn học nhạc, bố có thể đưa con đi nhạc viện, tìm giáo viên tốt nhất cho con."

"Con thích giọng hát của Thành." Cô kiên trì nói. "Con chưa từng nghe thấy giọng hát nào chân thành đến vậy, thê lương như thế. Anh ất không dùng âm nhạc để hát, mà anh ấy dùng tâm hồn... Con nhất định phải theo học anh ấy."

Cô nhìn mẹ xin giúp đỡ, chằng ngờ mẹ cô biểu biện rất không tán thành.

"Mạt Mạt..." Hàn Thiên Vu nói: "Chúng ta đang lo lắng cậu ta có suy nghĩ không phải đối với con, con quá đơn thuần, nhỡ may bị thiệt..."

Mạt Mạt nói: "Sao lại thế được? Có thể tạo ra thứ âm nhạc thuần khiết như vậy, trái tim anh ấy tuyệt đối không có khả năng nhiễm bẩn."

Hàn Trạc Thần tỏ thái độ rất quả quyết: "Nói chung, bố không cho phép con đi theo cậu ta học."

"Sao bố vô lý thế?" Cô dùng lời lẽ hợp tình hợp lý mà kháng nghị. "Anh Tiểu An còn có lý hơn cả bố!"

"Sao con lại bưởng bỉnh thế hả? Đều tại Tiểu An chiều hư con rồi!"

"Con không dạy, lỗi tại cha! Sao bố lại đem trách nhiệm đẩy cho người khác?"

Hàn Trạc Thần tức giận không nói được lời nào, bất đắc dĩ day day vùng trán giữa lông mày.

"Con không nói chuyện với bố nữa, con đi gọi điện cho anh Tiểu An, tránh để anh ấy lo lắng."

"Con..." Hàn Trạc Thần quát, gọi lại Mạt Mạt đang muốn lên tầng: "Con đã ăn cơm tối chưa?"

Cô lắc đầu, cố tình làm ra vẻ rất đáng thương. "Con còn chưa ăn trưa."

"Nói chuyện điện thoại xong thì xuống ăn gì đó đi."

Mạt Mạt làm một mặt quỷ đáng yêu với ông: "Bố à, đúng là bố hiểu con nhất!"

...

Vào trong phòng, Mạt Mạt đóng cửa lại, gọi điện cho An Nặc Hạn. Điện thoại còn chưa vang lên tín hiệu chờ, An Nặc Hàn đã nhấc máy, giọng nói của anh hơi khẩn trương: "Mạt Mạt?"

"Xin lỗi, anh Tiểu An, lúc nãy em không nghe được điện thoại của anh."

"Em đã đi đâu?"

Cô thành thật trả lời. "Em đi học hát với Thành."

"Học đến tận giờ này?"

"Vâng." Bởi vì không muốn anh lo lắng nên cô không nói đến chuyện bị ngất xỉu.

"Bố em không đồng ý cho em học hát cùng anh ấy, anh có thể nói chuyện với ông ấy giúp em không?

An Nặc Hàn lại trầm ngâm. Gần đây anh luôn luôn thế này, thời gian nói chuyện còn ngắn hơn nhiều so với thời gian im lặng.

"Được. Lát nữa anh sẽ gọi điện cho ông ấy."

"Cám ơn anh! Anh Tiểu An, em biết anh sẽ giúp em mà!"

...

An Nặc Hàn chưa bao giờ làm Mạt Mạt thất vọng, lần này cũng không ngoại lệ. Anh gọi một cuộc điệu thoại cho Hàn Trạc Thần, không biết nói cái gì, ông đồng ý cho cô mỗi ngày có hai tiếng buổi chiều học nhạc cùng Thành.

Đương nhiên, có điều kiện tiên quyết.

Hàn Trạc Thần sai người điều tra Thành. Tên thật của Thành là Vincent, bố là hậu duệ quý tộc sống tại miền tây Australia, mẹ ruột là một người Trung Quốc đã qua đời, mẹ kế là người Australia còn rất trẻ. Thành rất nhớ mẹ anh ấy, nên thích người khác gọi tên tiếng Trung của anh - "Thành". Khi học tại nhạc viện Scotland, thành tích của anh vô cùng xuất sắc, được rất nhiều thầy cô khen ngợi. Do cá tính cao ngoại nên bạn bè anh cũng không nhiều, nhưng những người biết anh đều nói anh là một người cực kỳ có giáo dục.

Hàn Trạc Thần dường như khá hài lòng với kết quả điều tra này. Tuy nhiên, xuất phát từ lo lắng cho sự an toàn của con gái, ông vẫn phái một vệ sĩ vừa biết tiếng Trung vừa biết tiếng Anh đi cùng với Mạt Mạt. Vệ sĩ hết sức trách nhiệm, mỗi khi cô và Thành ngồi học hát với nhau, ông ta đều nhìn chằm chằm vào từng hành động của Thành.

Tự đáy lòng Mạt Mạt cho rằng xã hội phong kiến cũng không có bảo thủ như cha già nhà mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.