Trên đường ra sân bay, An Dĩ Phong thoáng nhìn qua sắc
mặt An Nặc Hàn. "Cãi nhau với Mạt Mạt à?"
"Đâu có." An Nặc Hàn lắc đầu. Một thằng đàn
ông lớn đầu như anh mà lại đi cãi nhau với một đứa trẻ mười sáu tuổi, thật quá
nực cười!
"Bố nghe nói tối qua con đi gặp Tiêu Vi." An
Dĩ Phong hỏi hơi có phần đột ngột.
An Nặc Hàn cũng không hề cảm thấy việc này ngoài ý
muốn. Cơ sở ngầm của An Dĩ Phong ở bên ngoài rất nhiều, không có chuyện gì có
thể qua được mắt ông. "Gặp mặt mà thôi."
"Thấy cô ta trở thành cái dạng như bây giờ, có
phải đang thương tiếc không? Hận bố chia rẽ hai đứa à?"
An Nặc Hàn thản nhiên cười. "Chưa đến mức thương
tiếc, chẳng qua con cảm thấy cô ấy hơi đáng thương, đến bây giờ vẫn còn không
biết thứ cô ấy muốn là cái gì."
Đàn bà, có thể ngây thơ, có thể vô tri, nhưng ít nhất
cũng phải biết được thứ bản thân mình muốn là gì.
Muốn trái tim của đàn ông, muốn cuộc sống xa hoa bao
người mơ ước, muốn sự lãng mạn rung động lòng người, muốn sung sướng, hoặc muốn
thành công... muốn cái gì cũng đều không sai, chỉ là đừng cái gì cũng muốn,
càng không thể cái gì cũng không tự mình nỗ lực, một lòng muốn tìm được từ trên
người đàn ông. Điều đó bất kì người đàn ông nào cũng không thể cho nổi.
Tiêu Vi thật ra đã nhận được rất nhiều, nhiều hơn rất
nhiều so với Mạt Mạt. Thế nhưng cô chư bao giờ biết quý trọng những thứ mình
đang có, một lòng nghĩ đến những thứ mình không có mà người khác nắm giữ trong
tay.
Thứ bản thân mình không chiếm được, cô cũng không để
người khác đạt được.
Thế nên cuộc đời của cô nhất định là bi kịch! Mãi mãi
luôn là bi kịch!
Biểu tình của An Dĩ Phong dường như rất hài lòng, vỗ
vai anh. "Mạt Mạt còn nhỏ, cho cô bé thêm chút thời gian nữa con ạ. Cô bé
nhất định sẽ hiểu ra bản thân mình muốn cái gì."
"Bố, bố yên tâm đi, con biết cái gì quan trọng,
cái gì không quan trọng."
Trước đấy rất lâu, An Nặc Hàn chỉ biết nhà họ Hàn và
nhà họ An gia tồn tại một quá khứ không thể bị người khác vạch trần. Của cải
của nhà họ được tích lũy trên tội ác.
Hàn Trạc Thần không thể giao sự nghiệp của chính mình
cho người ngoài, bởi vì chỉ cần hơi sai lầm một chút, không chỉ sự nghiệp huy
hoàng ngày hôm nay của ông bị hủy hoại trong chớp mắt, mà ngay cả tínhmạng của
ông cũng khó có thể bảo đảm được.
Mạt Mạt từ tấm bé đã được bảo vệ rất tốt, tính nết
trời sinh đơn thuần, không thể kế thừa mọi thứ của bố cô được.
Sự nghiệp to lớn nắm giữa ranh giới trắng và đen này
Tiêu Thành cũng không đảm đương nổi, những người đàn ông khác cũng không đảm
đương được!
Thế nên mọi thứ này đều phải do An Nặc Hàn gánh vác.
...
Có đôi khi An Nặc Hàn thường nghĩ, nếu có người có khả
năng gánh lấy phần trách nhiệm này, anh có còn muốn lấy Mạt Mạt nữa không?
Ngay lập tức anh cười tự giễu mình.
Đây là giả thiết không thể thành sự thật.
Vậy mà anh không ngờ tới, cái giả thiết không thể
thành sự thật này lại trở thành hiện thực.
Một năm sau, An Nặc Hàn ngồi trong phòng làm việc rộng
rãi của mình, một tay cầm điện thoại, một tay ra sức day đầu sắp nổ tung của
mình, giọng điệu bình tĩnh như giếng cổ lâu năm: "Thật ạ? Vậy thì tốt quá
rồi, gửi lời chúc đến chú Thần hộ con."
Đây quả thật là một việc vui, vợ của Hàn Trạc Thần
mang thai, là một bé trai vô cùng khỏe mạnh. Việc này có ý nghĩa rằng ông đã có
người thừa kế chân chính của mình. Thế nhưng anh không cười nổi, chỉ cảm thấy
đầu đau như muốn nứt ra.
An Dĩ Phong dừng lại một chút rồi nói: "Nghe Mạt
Mạt nói, con có bạn gái ở Anh rồi. tình cảm rất tốt có phải không?"
Lại thêm một cây kim độc đâm xuyên vào huyệt thái
dương đau nhức của anh, làm anh hoàn toàn chết lặng. Trong khoảng thời gian gần
đây, Mạt Mạt kiên trì muốn cùng đi Vienna với Thành học nhạc. Vì chuyện này mà
cô đã vài lần cãi nhau với bố cô.
Mạt Mạt đã từng gọi điện cho anh vài lần, tỉ tê rằng
cô rất muốn đi Vienna học nhạc, muốn đi quan sát thế giới bên ngoài. Cô hỏi anh
liệu có thể giúp cô được không.
Câu trả lời của anh chỉ có hai chữ: Không thể.
An Nặc Hàn chưa bao giờ từng cự tuyệt những yêu cầu
của Mạt Mạt. Đây là lần duy nhất, kiên định mà quyết đoán.
Mạt Mạt sửng sốt hỏi anh: Vì sao?
Anh trả lời cô: Chờ đến khi em mười tám tuổi, chờ
em thật sự biết bản thân mình muốn cái gì, anh nhất định sẽ cho em tự do!
Thế nhưng anh chẳng làm sao ngờ được, Mạt Mạt lại nói
rằng anh có bạn gái, bức anh tới giới hạn...
Thật lòng yêu thương một người sẽ không so đo trả giá
và hồi đáp. Thế nhưng tình yêu cũng có giới hạn của nó, sự nhẫn nại của anh đã
chạm tới giới hạn rồi...
An Dĩ Phong thở dài, nói: "Nếu tình cảm của hai
đứa thật sự tốt, thì mang về đây đi."
"Vâng." An Nặc Hàn nói xong, treo điện
thoại.
Nếu cô đã rất muốn cùng Thành đi Vienna học nhạc, anh
cũng không tìm được bất kì cớ gì để không tác thành giúp cô.
Để cô đi ra thế giới bên ngoài quan sát đi, không trải
qua chút mưa gió, cô ấy sẽ chẳng lớn được!
...
Bên ngoài có người gõ cửa.
"Mời vào."
Tô Thâm Nhã đi vào trong, bộ đồ công sở trên người tôn
lên sự giỏi giang khôn khéo của cô. Từ lúc hạng mục một năm trước suôn sẻ hoàn
thành, An Nặc Hàn được thăng chức làm quản lý bộ phận kỹ thuật, Tô Thâm Nhã
cũng được điều đến làm trợ lý của anh.
Anh luôn luôn là một người công tư rõ ràng, Tô Thâm
Nhã cũng vậy. Thế nên giữa bọn họ không hề có điều gì khác.
"Cái này là bản phân tích thị trường vừa mới làm
xong. anh xem qua một chút đi."
"Để ở đó." Anh nói. "Giúp tôi đặt hai
vé đi Australia ngày mai."
"Được."
Cô nhìn sắc mặt anh, muốn nói rồi lại thôi. "Còn
có việc gì nữa không? Nếu không có việc gì thì em đi trước."
"Đợi một chút." An Nặc Hàn gọi cô lại:
"Cô có thể giúp tôi một việc không?"
"Được thôi!" Cô thoải mái đáp lại anh.
"Bố tôi bảo tôi mang bạn gái về nhà, chuyến bay
ngày mai..."
Tô Thâm Nhã thoáng sửng sốt, cô hiểu rất rõ sinh hoạt
của An Nặc Hàn, công việc là toàn bộ cuộc sống của anh, đừng nói là bạn gái,
bất kỳ quan hệ mập mờ nào cũng không có.
Chẳng lẽ anh muốn đưa cô về lừa người nhà anh.
"Đi chuẩn bị một chút đi."
Không kịp ngạc nhiên, cũng không kịp nghiên cứu nguyên
nhân, cô lập tức gật đầu: "Được, em đi chuẩn bị ngay bây giờ đây."
Tới Australia cô mới biết An Nặc Hàn không phải muốn
lừa người nhà anh, mà muốn đính hôn với cô.
Không phải vì yêu cô, mà vì tác thành cho người con
gái anh thật sự yêu.
Biết rõ cuộc hôn nhân này là một thứ bất đắc dĩ, nhưng
Tô Thâm Nhã vẫn tiếp nhận nó.
Vào lúc đàn ông yếu đuối nhất thường không có sức
chống cự với tình cảm dịu dàng của người phụ nữ. Thời gian yếu đuối của người
đàn ông như An Nặc Hàn quá ít. Đây là một cơ hội tốt nhất cho cô, cô tin rằng
cô có thể giúp anh quên đi đau xót, thời gian là liều thuốc tốt nhất trị liệu
vết thương trong tim...
***
Sau khi tiếc đính hôn qua đi, vào một đêm trăng sáng
sao thưa, dòng sông Yala vẫn êm đềm chảy như nó đã từng.
Bên bờ sông có một đôi tình nhân tay nắm nay, dựa vào
nhau rảo bước tại ven bờ. Chiếc váy dài tuyệt đẹp của Tô Thâm Nhã nhẹ tung bay
trong làn gió.
Mạt Mạt ngồi trong xe nhìn thấy cảnh này, muôn vàn tư
vị trùng lặp trong đầu.
"Đây là kết cục tốt nhất, có phải không?" Cô
hỏi.
"Không phải, không phải thế này!" Tiêu Thành
trả lời, âm thanh nhẹ như mây trôi. "Mạt Mạt, em vốn không muốn đi cùng
anh tới Vienna, em chỉ là vì muốn tác thành cho anh ta thôi, phải không?"
"Có phải em muốn hỏi giọng của anh tốt lên lúc
nào phải không?" Tiêu Thành lắc đầu, thở dài: "Em thật ngốc, ngốc đến
đáng thương!"
"..."
"Anh vô cùng hận một người, em đoán xem người đó
là ai?" Thấy Mạt Mạt vẫn không nói gì, Tiêu Thành tự mình trả lời:
"Là An Nặc Hàn!"
"..."
"Em đoán xem vì sao anh lại hận anh ta?"
Tiêu Thành vừa muốn nói, Mạt Mạt đã mở miệng trước.
"Anh hận anh ấy đã hủy hoại cuộc đợi của chị gái
anh, hận anh ấy đã sai người đánh anh bị thương." Mạt Mạt nói: "Anh
muốn trả thù anh ấy, thế nên anh mới lừa em, lợi dụng em."
Tiêu Thành sửng sốt nhìn cô, hoàn toàn không thể tin
phản ứng của Mạt Mạt lại bình tĩnh đến thế.
"Em đã sớm biết rồi." Cô nói cho anh biết.
"Vì sao em biết được?"
Mạt Mạt cười, nụ cười như một thiên sứ: "Anh có
còn nhớ người lái xe đã đâm chị gái anh không? An Nặc Hàn đã từng nói: nếu anh
ấy muốn làm, sẽ trực tiếp bảo người đâm chết anh. Anh ấy còn nói: là anh sai
người ta làm. Em nghĩ lâu thật lâu, thật sự không nghĩ ra anh ấy có lý do gì để
đâm chị gái anh. Thế nên em đã bảo người giúp em tìm được người lái xe kia...
Anh đoán xem người lái xe kia nói như thế nào? Ông ta nói, là chị gái anh bảo
ông ta làm. Em còn nhờ người photo bệnh án của anh, rồi cầm bệnh án ấy đi hỏi
rất nhiều bác sĩ nổi tiếng. Họ đều nói vết thương của anh để là ngoại thương,
đã hồi phục cực kỳ tốt.
Ngày đó trời mưa rất to, Mạt Mạt cầm bệnh án của Tiêu
Thành đứng dưới mưa.
Cô không hận Tiêu Thành, cũng không hận Tiêu Vi. Cô đột nhiên rất muốn đi ra thế giới bên
ngoài quan sát, muốn biết nếu đi ra khỏi sự che chở của người nhà, không có sự
cưng chiều của An Nặc Hàn, liệu cô có thể chống đỡ được mưa gió khắc nghiệt của
thế giới bên ngoài không; liệu có thể thật sự trưởng thành được không, học được
cách tự mình đối mặt với thất bại và đả kích.
Tiêu Thành quay vai Mạt Mạt về phía anh, tâm trạng có
chút xúc động: "Em biết rằng anh lừa em, vì sao còn muốn vờ như không
biết?"
"Thành, anh và chị anh làm nhiều điều như vậy,
chẳng qua là mong muốn em tách khỏi An Nặc Hàn... Hiện nay không phải là kết
cục tốt nhất sao?" Mạt Mạt nhìn ra ngoài cửa xe. "Chúng ta người nào
cũng không chiếm được thứ bản thân mình muốn... Chỉ có anh ấy chiếm được thứ
bản thân anh ấy muốn thôi!"
Tiêu Thành bừng tỉnh nhìn cô: "Thì ra em lợi dụng
anh, em cố tình cãi nhau với bố em, để An Nặc Hàn nghĩ rằng em cần anh ta giúp
em. Em còn nói cho bố anh ta biết, anh ta đã có bạn gái rồi, khiến anh ta không
thể không mang bạn gái về nhà."
"Đúng vậy!" Mạt Mạt chớp đôi mắt to hồn
nhiên: "Anh cảm thấy em rất ngốc phải không?"
"Em không chỉ ngốc, mà đúng là người điên."
Tiêu Thành to tiếng nói: "Yêu anh ta, yêu đến nỗi điên rồi!"
"Yêu một người không phải nhất định phải đạt
được. Để anh ấy và người anh ấy yêu được ở bên nhau, không phải rất tốt
sao?" Gió đêm lạnh dần, một chiếc lá bạch quả lững thững rơi xuống.
Mạt Mạt đưa tay ra, bắt lấy chiếc lá trong lòng bàn
tay. "Em còn có thể tiếp tục sống với anh ấy dưới một mái hiên, mỗi ngày
thức dậy thấy anh ấy ra khỏi nhà, trước khi ngủ thấy anh ấy về nhà. Khi nhớ anh
ấy có thể ôm anh... Anh ấy, vĩnh viễn là anh Tiểu An ---- của em!"
"Em còn có thể thấy anh ta và vợ anh ta hôn nhau,
nghe thấy tiếng động phát sinh từ trên giường của bọn họ. Em còn có thể thấy
đứa con của anh ta ra đời..." Lời
nói của Tiêu Thành tựa như một thành kiếm ngâm trong thuốc độc, chém đứt ảo
tưởng tự cho là đúng của cô.
"Không sao, quen là được rồi."
Mạt Mạt xuống xe, cởi bỏ đôi giày cao gót trên chân,
đi về hướng bờ sông.
Mỗi một bước đi, nước mắt lại chảy xuống một dòng.
Cô phải rời khỏi đây, cô phải tự mình đối mặt với mưa
gió.
Cô phải trưởng thành, cô phải lấy chồng, cô phải hạnh
phúc. Thế nhưng, cô sẽ vùi tình yêu xuống đáy lòng, chỉ để cho một mình anh!
...
Tiêu Thành ngồi trong xe, nhìn bóng hình thẳng băng
của cô hòa vào trong bóng tối...
Mạt Mạt không biết một việc, anh hận An Nặc Hàn không
chỉ bởi An Nặc Hàn tổn thương chị gái của anh, mà còn bởi vì anh ta tổn thương
người con gái Tiêu Thành yêu nhất...
Anh thích Mạt Mạt, bắt đầu từ những ngày cô chăm sóc
anh trong bệnh viện.
Cô đơn thuần như thế... Cô tựa như một bông tuyết,
thánh thiện vô ngần, cho dù có tan thành nước, cũng phải tưới mát đất đai.
Đồng thời cô lại khiến người ta đau lòng như vậy.
Cô yêu một người từ năm bảy tuổi, chờ đợi vì anh ta,
nỗ lực trưởng thành vì anh ta...
Yêu đến đơn thuần như thế, chân thành như thế.
Tiêu Thành lại nhìn về một hướng khác, hình bóng một
đôi tình nhân nồng nàn ôm nhau.
Mạt Mạt nói không sai, bọn họ ai cũng không đạt được
thứ mà mình mong muốn...
Cả một đời gặp được người mình yêu, gặp được người yêu
mình, nhưng cuối cùng người ở bên mình vẫn có thể không là người mình yêu, cũng
chẳng phải là người yêu mình.
Đây là cuộc sống, cuộc sống vẫn phải tiếp tục! Cuộc
sống đặc sắc như thế đó!