Tống Thanh Y đứng tại chỗ, trố mắt nhìn Trần Đạc.
Trần Đạc cho rằng cô rốt cuộc cũng chịu nghe lời của mình "Không bằng chúng ta tìm một chỗ nào nói?"
Tống Thanh Y cau mày, nhìn Trần Đạc cười lạnh"Trần Đạc, anh quả thật..."
Trần Đạc khó hiểu, "Có ý gì?"
"Trình Dật cùng anh có quan hệ gì?" Tống Thanh Y hỏi ngược lại: "Mà phải tới mức em cùng anh nói chuyện? Trần Đạc anh cho rằng anh là ai?"
"Anh..." Trần Đạc nhìn cô.
Tống Thanh Y hít sâu "Mặc kệ anh đối với em như thế nào thì Trình Dật cũng sẽ không giống em,không phải là người anh có thể nhục mạ, tính cách cậu ấy đơn giản nhưng không phải là người anh dễ chọc vào,cũng sẽ không để anh khi dễ."
Tống Thanh Y bỗng nhiên nhìn Trần Đạc nở nụ cười.
"Trần Đạc, anh là người vô cùng ích kỉ và em cũng ích kỉ,anh ấy bây giờ là chồng em,em cũng sẽ không để anh nhục mạ anh ấy?"
Trần Đạc đứng tại chỗ.
Tống Thanh Y không nhiều lời, cuối cùng chỉ liếc mắt nhìn anh,không lưu tình chút nào rời đi.
Chỉ để lại cho anh một cái bóng lưng.
Trần Đạc tay nắm chặc hộp quà, môi mỏng nhếch, cả người đều tức giận.
Mà cô gái vừa rồi anh gặp lại giống nhưng không giống tính cách Tống Thanh Y,cùng người mà anh biết từ thuở nhỏ không phải là một.
Trong ấn tượng, cô sẽ đẩy đẩy anh, "A Đạc, anh trở về đi, không cần qua đây thăm em."
"A Đạc, anh đừng có vò đầu em nữa, vò như thế sẽ mãi không cao lên được."
"A Đạc, em muốn viết bản thảo, ngày sau lại cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm có được hay không?"
Nhưng bây giờ ——
Tất cả đều thay đổi.
Cô quyết liệt lại tàn nhẫn, vô cùng không nể mặt anh.
**
Trình Dật từ trong phòng bếp lấy ra chân giò hun khói, chia làm hai nửa, một nửa cho tháp tháp, một nửa cho con chó nhỏ của Tống Thanh Y.
Anh ngồi trên mặt đất, bàn tay vuốt ve bộ long của chúng "Hôm nay hai tụi bây biểu hiện không tệ, về sau gặp được những người như vậy phải cắn cho cậu ta biết chúng ta không hiền, có biết hay không."
Trình Dật cùng hai con chó chơi một lát, lấy điện thoại di động ra nhắn cho Tống Thanh Y: Vẫn chưa về tới sao?
Tin nhắn vừa hiển thị đã gửi, cửa nhà liền bị mở ra.
Tống Thanh Y vào cửa liền đem kem bỏ vào tủ lạnh, ở bên ngoài hơi lâu,có lẽ tan mất rồi.
Cô cùng Hà Đào đều sớm nói chuyện xong, cô cố ý ở bên ngoài lâu một chút,một lát mới trở về.
Cô từ phòng bếp đi ra, hỏi Trình Dật: "Anh có phải gặp được Trần Đạc?"
Trình Dật không lên tiếng.
Tống Thanh Y: "Trần Đạc cùng anh nói chuyện à."
Trình Dật không trả lời, thật lâu sau ừm một tiếng.
" Trần Đạc cùng anh nói cái gì?" Tống Thanh Y hỏi.
Trình Dật không vui, "Không nói gì."
Không nói gì?
Tống Thanh Y cảm thấy không có khả năng.
Dựa vào sự hiểu biết của cô với Trần Đạc, đại khái sẽ nói với Trình Dật những lời nói vô cùng khó nghe.
Trình Dật bình thường được nhiều người thích, sẽ không giống như cô, lời mắng nào đều có thể nói ra.
Hiện tại sợ cô lo lắng nên cũng không nói cho cô biết cùng Trần Đạc lúc nãy xảy ra chuyện gì.
Tống Thanh Y nhìn anh.
"Xin lỗi." Tống Thanh Y nói.
Trình Dật nói: " Là Trần Đạc làm sai vì sao em cứ phải xin lỗi,luôn luôn nhận về mình,rõ ràng là em không có làm sai?"
" Trần Đạc nói với anh cái gì?" Tống Thanh Y nói sang chuyện khác.
"Thật sự không nói gì."
Trình Dật càng như vậy, Tống Thanh Y trong lòng lại càng không thoải mái.
Bình thường anh sẽ cười, càng ở chung với cậu cô càng thấy Trình Dật như là một bảo tàng,tuổi tác tuy nhỏ, nhưng cái gì cũng biết.
Lúc trước Trình Dật không vui là vì chuyện của cô, còn bây giờ vì Trần Đạc mà rầu rĩ không vui, trong lòng cô càng thêm áy náy, thậm chí tự trách.
Nếu không phải do cô, Trình Dật hiện tại cũng sẽ sống tốt, còn có thể cùng người tốt hơn cô yêu đương.
" Trần Đạc đến cùng cùng anh nói cái gì? Anh nói cho em biết có được hay không?"
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Thật lâu sau, Trình Dật chậm rãi nói: " Trần Đạc nói anh là bởi vì tiền mới cùng em kết hôn. Cùng em kết hôn có thể không cần phấn đấu nữa. Nói anh bán mình cầu vinh. Còn nói..."
"Còn nói anh chính là bại hoại của xã hội."
"Cái gì!" Tống Thanh Y nhịn không được nói " Trần Đạc như thế nào lại nói anh như vậy?!"
Cô nghe những lời này, cả người đều tức giận, huống chi là Trình Dật!
"Không có việc gì." Trình Dật lên tiếng nói: " Trần Đạc tuy nói rất nhiều nhưng tất cả đều là sự thật,anh đúng là người bán mình cầu vinh."
"Không có." Tống Thanh Y phản bác: "Em chưa từng coi anh là người như vậy."
"Vậy em xem anh là cái gì?" Trình Dật hỏi lại.
"Em..." Tống Thanh Y muốn nói, nhưng trong đầu hoàn toàn không có một từ thích hợp.
Viết nhiều kịch bản như vậy, cô có thể nói mình vô cùng đa dạng từ ngữ, nhưng giờ phút này vô cùng cạn lời.
Trình Dật lại hỏi, "Cho nên... Là cái gì? Bạn bè sao?"
"Không phải." Tống Thanh Y lắc đầu.
Giữa hai người,bầu không khí không được tự nhiên.
Tống Thanh Y mím môi móc sô pha, vừa định nói, di động liền vang lên.
Là số lạ.
Cô từ trước đến giờ không nhận, nhưng bây giờ cùng Trình Dật không khí quá lúng túng, cô cũng không biết nên nói như thế nào, nghĩ thầm bất kể là bán bảo hiểm hay gì đó chẳng hạn, ít nhất đều có thể làm cho không khí giữa cô và Trình Dật dịu đi một chút.
Cô nhận, hơn nữa còn rất lễ phép, "Alo,ai vậy ạ."
Bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc "A Thanh, em đang chờ điện thoại của anh sao?."
Là Trần Đạc.
Tống Thanh Y sắc mặt thay đổi, trực tiếp cúp điện thoại.
Cô vừa nhìn về phía Trình Dật, cả người anh đều tản ra lạnh lẽo.
Trần Đạc lại điện thoại đến.
Treo.
Cô cắt đứt 3 lần, Trình Dật lên tiếng nói: "Sao em không nhận,là Trần Đạc."
Cô nhìn Trình Dật sau đó ấn phím nhận
"Trần Đạc, anh có bệnh sao?" Tống Thanh Y run run "Lúc trước ngoại tình là anh, từ bỏ em lựa chọn Thượng Nghiên cũng là anh, lúc em bị người ta mắng anh lại không thay em nói câu nào, trước kia là do em mù không biết nhìn người, mà em cũng không mắng qua anh một câu, nhưng anh bây giờ dựa vào cái gì còn muốn xen vào cuộc sống hôn nhân của em?"
"Anh cho rằng anh là ai! Nhiều năm như vậy,em không nợ anh! Tất cả đều anh muốn, anh đều chiếm được rồi, bây giờ anh còn quấy rối em làm cái gì?? Trình Dật cùng anh có quan hệ sao? Anh ấy tốt hay là xấu không cần anh đánh giá! Về sau cũng không cần anh tới nhà của em! Chúng ta chia tay rồi! Cũng tuyệt giao rồi! Chúng ta đều sẽ không trở về như trước kia nữa! Anh có hiểu hay không?!"
"A Thanh..." Trần Đạc cũng tức giận "Cậu ta đến cùng cho em uống thuốc mê gì! Cậu ta rõ ràng là đang lợi dụng em! A Thanh, em đừng có ngu ngốc như vậy."
"Anh mới ngốc! Cả nhà anh đều ngốc! Trần Đạc, anh có bệnh hay không! Em nói lại lần nữa! Hai chúng ta bây giờ đã không còn quan hệ gì nữa! Anh cùng Thượng Nghiên ân ân ái ái như thế nào em đều mặc kệ, anh cũng đừng để ý những việc riêng tư của em. Trình Dật muốn như thế nào em đều nguyện ý cho anh ấy! Không nói đến hiện tại em không có gì cả, nhưng nếu có một ngày em có,em đều nguyện ý cho anh ấy,chuyện của em giờ không còn là của anh nữa rồi,Trần Đạc anh buông em đi,anh sống tốt khoảng trời của anh mà em có lựa chọn của em!"
Trần Đạc: "..."
Tống Thanh Y ngồi trên sofa, nói chuyện căn bản không suy nghĩ, nghĩ cái gì thì nói cái đó.
"Trần Đạc, em không muốn cùng anh cãi nhau. Trình Dật là gì của em, trong lòng em hay anh đều vô cùng rõ ràng, đừng lại nói cái gì muốn tốt cho em, nếu không phải bởi vì bà nội, em đều không nghĩ sẽ cùng anh nói những lời này."
"Anh vẫn luôn nói em thay đổi, anh quay đầu nhìn xem, từ đầu ai mới là người thay đổi!"
"Chẳng lẽ sau tất cả mọi chuyện anh còn muốn em chúc phúc cho hai người,Trần Đạc em không làm được,em cũng sẽ không tha thứ cho hai người...?"
Trần Đạc hít một hơi thật sâu, "A Thanh, em thay đổi, nhất định là do Trình Dật làm em thay đổi,lúc trước em chưa từng nói với anh như vậy."
"Em lặp lại lần nữa! Về sau đừng tới nhà em, lại càng không được nhúng tay vào tình cảm em và Trình Dật. Nếu lại đến nhà em, em liền nói cho bà nội biết toàn bộ sự thật!"
Sau khi nói xong Tống Thanh Y trực tiếp cúp điện thoại, ngón tay đều run rẩy, cô cảm giác huyết áp mình đều tăng vọt.
Tống Thanh Y nhìn Trình Dật "Xin lỗi."
Trình Dật bỗng nhiên đứng lên, bất ngờ Trình Dật ôm chặt cô, hô hấp ấm áp bên cổ cô, làm cô nổi một tầng da gà,do dự một chút, Tống Thanh Y ôm lấy Trình Dật.
Trình Dật bên tai cô nói thật nhỏ "Anh thích em,Tống Thanh Y "