Tô Đóa trốn ở trên lầu, lặng lẽ hướng dưới lầu nhìn vài lần, bất ngờ không kịp phòng liền cùng ánh mắt Bạch Điềm chống lại.
Về sau vội vàng xoay đầu, vỗ ngực của chính mình, hít một hơi thật sâu.
Cô lấy điện thoại di động ra phát tin tức cho Minh Viễn: Làm tiểu đường câm miệng cho tôi!Nhiều lời một chữ khấu trừ hết tiền lương sang năm!
Minh Viễn: Tại sao???.
Tô Đóa: / phát điên / phát điên
Tô Đóa: Cậu nhất định phải khiến cho tiểu đường câm miệng! Nếu cô ta còn tiếp tục nói, nhất định khi tôi về nhà sẽ phải chết, tình yêu cũng theo đó mà chết.
Minh Viễn hỏi nhiều thêm một câu: Ba người đó rốt cuộc là ai?
Tô Đóa: / mỉm cười, tương lai chính là em chồng cùng mẹ chồng.
Minh Viễn không trả lời.
Anh đi đến phòng khách, đem tiểu đường vẫn còn đang lải nhải đẩy vào trong.
Mẹ Bạch hỏi anh ta " Cô bé vừa mới từ trên lầu đi xuống xuất hiện là ai?Cậu có biết!!!."
Minh Viễn nở nụ cười "Thật xin lỗi."
Chính là không có trả lời câu hỏi của mẹ Bạch.
Mấy phút sau, Tô Đóa từ trên lầu đi xuống.
Cô đổi sang một chiếc áo len màu xanh, quần jean sáng màu, lộ ra đôi chân thẳng tắp, mang một đôi giày vải màu trắng, tóc đen buộc thành đuôi ngựa cao, mặt đơn giản không trang điểm.
Chậm rãi đi đến trước mặt mẹ Bạch, cười một tiếng, dịu dàng kêu: "Dì Bạch."
Bạch Điềm không chuyển mắt nhìn chằm chằm Tô Đóa "Chị Đóa Đóa người em vừa thấy ban nãy?Có phải là chị không?"
Tô Đóa: "... Là."
Mẹ Bạch nhíu mày "Con ở nơi này làm cái gì? Đến chơi?"
Tô Đóa: "Không phải. Con... Con đến nơi đây làm công, đúng! Chính là làm công! Trong tiệm đang cần một người mẫu, con liền tới đây làm."
Lời nói vừa phát ra chính là Tô Đóa lúc còn ở trên lầu vắt hết óc mới suy nghĩ ra được cái lí do vô cùng thuyết phục này.
Minh Viễn cũng phụ họa theo cô "Chính là như vậy. Tô tiểu thư là được mời tới làm người mẫu tạm thời trong tiệm, thợ xăm ở trên lầu ba là một người kì lạ, những người mẫu mà cô ấy muốn phải được lựa chọn cẩn thận."
Tô Đóa cười, vội vàng chuyển đề tài "Thưa dì, người đến bên này làm cái gì thế? Người muốn nhuộm tóc hay là đổi kiểu tóc?"
Mẹ Bạch nghe vậy cười kéo cánh tay Tô Đóa qua bên cạnh ngồi xuống, giới thiệu cho Tống Thanh Y: "A Thanh bảo bối, để mẹ giới thiệu một chút. Đây là con gái nhà hàng xóm bên cạnh chúng ta, gọi là Tô Đóa, so với nam nam nhỏ hơn một tuổi, hai đứa nó từ nhỏ chính là lớn lên cùng nhau, hiện tại cũng vừa tốt nghiệp?"
Tô Đóa gật đầu "Vâng, vừa tốt nghiệp."
Tống Thanh Y gật đầu cùng cô chào hỏi, nghĩ thầm thế giới này cũng xem như thật nhỏ.
Mẹ Bạch lại giới thiệu Tống Thanh Y cho Tô Đóa, hơi mang chút đắc ý: "Đây là Tống Thanh Y, người vợ mới cưới của Nam Nam,sau này con cứ tự nhiên gọi là chị dâu như Bạch Điềm cũng được."
Tô Đóa: "..."
Im lặng vài giây, về sau không thể tin nhìn chằm chằm Tống Thanh Y.
Mẹ Bạch đụng đụng cánh tay Tô Đóa, mang theo vài phần khoe khoang "Con còn chưa gặp qua phải không? Thế nào? Xinh đẹp chứ?"
Tô Đóa: "..."
Cứng ngắc quay đầu nhìn mẹ Bạch,trong mắt dường như có không ít nước mắt chực trào "Dì... Dì Bạch, con dâu người luôn định không... Không phải là con sao?"
**
Tô Đóa lái chiếc siêu xe màu đỏ của mình trên đường, mái tóc bay trong gió, đầu mùa đông cơn gió lạnh thổi vào mặt cô.
Đau quá.
Nhưng trong nội tâm của cô bây giờ hết thảy là hừng hực lửa giận.
Một đường chạy đến bờ biển, cô ngừng lại.
Hôm nay không có nhiều khách du lịch,Tô Đóa ngẫu nhiên tìm được một nơi yên tĩnh ngồi xuống, dựa lưng vào tảng đá, nhìn nước biển không ngừng cuồn cuộn nhấp nhô.
Càng nghĩ càng giận.
Chẳng lẽ trong Bạch gia không ai biết cô đang theo đuổi Trình Dật?
Không, Bạch Điềm biết.
Vẻ mặt ngạc nhiên của dì Bạch làm cô không khỏi vô cùng đau lòng.
Rốt cuộc là khi còn nhỏ ai đã nói với cô về sau sẽ mang cô gả cho Trình Dật???Làm con dâu Bạch Gia!!!
Nếu không phải bởi vì câu nói kia, cô có thể theo đuổi Trình Dật liều chết?liều sống sao?
Kết quả bây giờ đâu?
Định cùng Trình Dật dây dưa liều chết vài năm nữa,kết quả Trình Dật trở tay trực tiếp kết hôn??
Hô, Tô Đóa cảm thấy cái này không thể nhịn.
Nghĩ nghĩ, mở di động ra phát WeChat cho Trình Dật.
Tô Đóa phát: / mỉm cười, anh Nam Nam.
Trình Dật mấy giây sau liền hồi: Có chuyện?
Tô Đóa: Chuyện anh kết hôn ai cũng đều biết sao?
Trình Dật: Còn chưa. Chỉ người trong nhà biết.
Tô Đóa trực tiếp gọi video qua, Trình Dật vài giây sau mới tiếp.
Trong màn hình Trình Dật vẫn như thường ngày, nhưng tâm tình Tô Đóa bây giờ đang sụp đổ.
"Trình nam nam." Tô Đóa gọi anh " Chuyện kết hôn! Vì cái gì! Không nói cho em!"
Trình Dật nhíu mày "Anh nghĩ em cũng biết."
"Anh cho rằng..." Tô Đóa bị nghẹn, trừng mắt nhìn "Mẹ nó,anh mang tôi vướng vào sau đó cùng cô gái khác triền triền miên miên, anh có phải là người không?!" Tô Đóa cũng mặc kệ Trình Dật đầu bên kia biểu tình như nào, bùm bùm một trận nói: "Tôi con mẹ nó đuổi theo anh nhiều năm như vậy, anh là điếc hay vẫn là mù, lên đại học trốn tôi còn chưa tính, tôi đều không đi quấy rầy anh, chờ anh có một ngày hồi tâm chuyển ý, anh ngược lại tốt rồi! Đại học còn chưa xong, bằng tốt nghiệp còn chưa lấy đến tay đã lấy giấy hôn thú trước, mẹ nó,anh có phải hay không cảm thấy như vậy rất tuyệt.Tuyệt cái #@#$! Tôi tức giận muốn chết ở nơi đây! Tôi nói cho anh biết, hiện tại bây giờ tôi liền nhảy xuống biển! Tôi nhất định khiến anh chết đều không được an bình"
Trình Dật: "... Tại sao anh lại là người không an bình??."
"Chó má!" Tô Đóa nói: "Anh còn muốn phản bác tôi sao??! Qủa thật anh chính là buộc tôi nhảy xuống biển mới vừa lòng! Trình nam nam!Khốn kiếp!"
Trình Dật: "..."
Anh còn chưa nói,Tô Đóa còn ở bên điện thoại liên tục mắng anh "Lần trước tôi có nói qua nữ thần của anh kết hôn,trách không được anh không phản ứng, thì ra anh là cùng nữ thần của mình kết hôn! Mẹ bà! Không phải nữ thần tuyệt đối sẽ không tới tay người thường sao? Dựa vào cái gì anh có thể cùng cô ấy kết hôn? Có phải hay không bởi vì anh lớn lên đẹp trai!"
"Trong đó có lẽ cũng không thể thiếu nhân tố này." Trình Dật nghiêm túc trả lời.
Tô Đóa: "... A a a! Đệch! Làm tôi tức chết mà!"
Trình Dật nhìn màn hình, bỗng nhiên nở nụ cười.
Tô Đóa rống to "Anh cười cái gì?"
"Rốt cuộc đã lộ ra con người thật sẵn có." Trình Dật nói "Nhiều năm như vậy, em giả vờ không mệt sao?Anh đều nhìn muốn mệt."
Tô Đóa: "..."
Thật lâu sau, cô hướng về phía màn hình,hiện tại Trình Dật vẫn còn đang mỉm cười "Mẹ kiếp!!Lúc trước nếu không phải bởi vì anh nói thích người ôn nhu khéo hiểu lòng người, tôi cũng không cần vì anh cải trang thành nhiều năm như vậy? Cho nên tôi chính là vì anh cải trang nhiều năm như vậy, cái gì gọi là ôn nhu hiền thục, không ngờ anh mẹ nó trở tay liền cùng người khác kết hôn, anh xứng đáng với tôi sao?"
Trình Dật ánh mắt tùy ý nói: "Kỳ thật anh vẫn luôn không biết, lúc trước như thế nào đột nhiên em như nào nói thích anh."
Anh vẫn còn nhớ, lần đầu tiên khi đến nhà Bạch gia, Tô Đóa kỳ thật cũng không thực sự quá thích anh, sau này hai người cùng đi học, Tô Đóa giống như đại tỷ, đem anh ở phía sau lưng bảo hộ.
Sau này hai người tiến vào cao trung, hình như là năm hai, cô đặc biệt đột nhiên nói thích anh, làm chính anh vô cùng hoảng sợ, sau đó Tô Đóa đột nhiên thay đổi, không nhuộm tóc cũng không uốn tóc, nhu thuận lên lớp.
Tô Đóa cũng nghẹn bên này.
Cô suy nghĩ hồi lâu, gió biển thổi qua, con mắt bỗng nhiên đỏ, giọng nói còn mang theo vài phần nghẹn ngào"Nếu lúc trước anh không thích tôi, anh làm gì thay tôi đánh nhau chứ!"
"Nhiều năm như vậy tôi đều không có mối tình đầu, không phải vẫn đợi anh sao!" Tô Đóa nói xong liền tự mình khóc nức nở "Trình cẩu! Anh nếu không thích tôi tại sao vào ngày sinh nhật của tôi lại viết bưu thiếp cho tôi làm cái gì chứ!Làm tôi ôm hy vọng nhiều năm như vậy??"
Trình Dật: "..."
Đánh nhau anh có thể lý giải.
Dù sao lúc trước mỗi ngày cùng Tô Đóa đến trường sau đó về nhà, mắt thấy Tô Đóa bị con trai bên trường học bên kia gây chuyện, anh cũng không có khả năng ngồi yên không để ý đến.
Huống chi anh hai đã từng nói, bảo vệ con gái chính là phong độ con trai nên có.
Nhưng... Bưu thiếp?
Trình Dật hỏi: "Cái gì bưu thiếp?"
"Trình nam nam!" Tô Đóa tức giận, nhìn chằm chằm màn hình, nước mắt liền rơi xuống "Anh chính là tên cặn bã! Lúc trước rõ ràng là anh viết cho tôi, nói: Chờ tôi lớn lên, anh liền cưới tôi. Mẹ kiếp! Nếu không phải bởi vì những lời này của anh thì tôi lúc trước có thể cùng người khác yêu đương rồi?!Ô ô ô! Mẹ nó anh kết hôn cùng nữ thần cũng không nói cho tôi,bây giờ ngay cả lời nói lúc trước đều không nhận! Đây cũng quá không công bằng!Tôi muốn đi tìm! Tìm một con vịt ngon nhất trong cửa hàng! Tức chết tôi rồi!"
Trình Dật bất đắc dĩ đỡ trán, ánh mắt hướng bên cạnh mà liếc, Tô Đóa ở bên này liền nghe được"Bưu thiếp là do tôi viết."
Tô Đóa: "..."
Tiếng khóc của cô nháy mắt đình chỉ, hai mắt đẫm lệ nhìn màn ảnh, nhịn không được nấc cục một cái.
Trình Dật cười, con mắt cong lên, ung dung đem màn hình chuyển qua, Bạch Kiếm đang ngồi bên cạnh,hôm nay anh vẫn mặc như thường lệ một thân tây trang.
Tim Tô Đóa nháy mắt ngừng một lát.
Bạch Kiếm không nhanh không chậm buông đũa trong tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, cặp mắt thâm thúy nhìn màn hình, giọng nói không cao không thấp, giống như đang họp " Tất cả các bưu thiếp em nhận được vào ngày sinh nhật đều là anh đưa."
Video lập tức cắt đứt.
**
Tống Thanh Y cùng mẹ Bạch,Bạch Điềm đi dạo phố cả một ngày, buổi tối vừa về đến nhà liền nhận được video của Trình Dật.
Cô cười hỏi: "Xong?"
Trình Dật: "Không có."
"Vâng?" Tống Thanh Y tìm giá đặt di động, cầm điện thoại đặt trên bàn trà, tùy ý đổi tư thế thoải mái ngồi trên sô pha.
Trình Dật nói: "Nghe nói bà xã gặp được thanh mai trúc mã, tự chính bản thân muốn gọi điện thoại qua giải thích một chút."
Tống Thanh Y nhíu mày "Người anh nói là tiểu cô nương kia?"
"Đúng vậy,chính là người lần trước cùng em trò chuyện." Trình Dật nói: "Đừng gọi con bé là tiểu cô nương, đến thời điểm bối phận sẽ loạn."
Tống Thanh Y: "Sao?"
Trình Dật cười, giải thích chuyện của mình và Tô Đóa trong mấy năm nay,cụ thể giống như trò chơi "Mèo và chuột".
Tống Thanh Y sau khi nghe xong, tổng kết một câu: "Cho nên Tô Đóa cho rằng chính mình thích anh, kỳ thật người cô ấy thích chỉ đơn giản là người viết bưu thiếp cho cô ấy vào mỗi năm sinh nhật, cũng chính là anh hai?"
"Logic max." Trình Dật búng ngón tay.
Tống Thanh Y nở nụ cười "Có vẻ hơi thú vị."
Trình Dật trong màn hình bên kia khẽ nâng cằm, không chuyển mắt nhìn cô.
Tống Thanh Y đột nhiên hỏi: "Anh cùng em nói chuyện này làm gì?"
Trình Dật cười"Sợ bà xã ở nhà nghĩ nhiều."
Tống Thanh Y lắc đầu "Em sẽ không bởi vì chuyện này mà ghen."
Tống Thanh Y có đôi khi nghĩ, có thể bản thân cô đã mất đi một chuỗi cảm xúc, lúc ở cùng Trần Đạc cũng là không có khái niệm về sự xuất hiện của Thượng Nghiên, ngay cả khi hai người bọn họ tiếp xúc thân mật sau lưng, cô hoàn toàn không biết gì về điều đó.
Người ta nói rằng giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác khi họ đang yêu.
Mà cô chính là nghĩ, có khả năng mình đã thiếu đi giác quan thứ sáu này.
Trình Dật hỏi: "Vậy bà xã sẽ ghen sao?"
Tống Thanh Y nghiêm túc nghĩ ngợi "Giống như chưa từng có qua."
Trình Dật hơi mím môi "Vậy... hôm nay khi em nhìn thấy Tô Đóa trong lòng em chính là cảm giác gì?"
Tống Thanh Y im lặng.
Thật lâu sau, Tống Thanh Y thấp giọng nói: "Lúc ấy, trong lòng có chút chát, cũng có chút toan, nghĩ muốn rơi lệ."
Trình Dật nhìn cô, nhịn không được đưa tay ở trên màn hình vuốt ve, khóe môi khẽ nhếch "Đây chính là ghen."