Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa

Chương 5: Chương 4: Sân thượng và bài hát




- Làm gì vậy. Đừng nghĩ bậy nha– Tự dưng mình thấy lo lắng
- Nè. Nghĩ bậy gì thế. Hum nay, trời nhiều sao gió mát nên lên ngắm thôi
- Thật chứ
- Thật mà. H lên này được chứ
- Được
Ba chân bốn cẳng chạy lên. Thấy N trên này. N đang đứng đấy. Mặc một chiếc váy trắng.
“Đẹp quá” – Ý nghĩ đó lại hiện lên trong đầu mình
- Lên đến nơi rùi à
- Ờ. Sao N biết vậy? – N như có mắt đằng sau vậy
- Tự cảm nhận thấy thôi mà
Lại gần N. Hôm nay N đẹp thật. Tự dưng trong lòng thấy có gì đó rất khó tả. Mình cứ đứng thế mãi với N. Trời hôm nay đầy sao gió nhè nhẹ
- H thấy N là người thế nào? – Giọng N phá đi sự im lặng.
- Ơ. Sao lại hỏi vậy? – Ngơ ngác
- Thì H cứ trả lời đi?
- Ờ. H thấy N là người vui vẻ, hòa đồng với bạn bè.
Còn gì nữa không?
- Ờ. Còn. N nhỏ nhắn đáng yêu
...
- Hết rùi à?
- Giờ H đang rối chứ muốn nói nhiều lắm. Hihi – Mình chỉ biết cười trừ
N quay sang nhìn mình. Rồi tiến lại gần.
- Sao H ngốc thế?
Ngốc. Ngốc gì thế??? Hồi đó mình ngây ngô tới vậy đó. Tình cảm của một người con gái với mình mà mình chỉ biết đứng ngây ra.

- H thấy bạn Hoa thế nào?
- Sao lại hỏi vậy? – Nhắc tới mình mới nhớ ra con bé đó. Hoa cùng quê với mình. Cũng vui vẻ, hay quan tâm mình. Mình nhận làm em gái cho đỡ buồn.
- H không thấy Hoa có tình cảm với H sao?
- Không. Làm gì có. Mình coi Hoa như em gái thôi – Chết. Sao tự dưng hỏi mình thế?
- H là con trai sao hiểu hết tâm sự của con gái.
- Ơ...
- Còn 1 phút nữa là hết sinh nhật của H rồi.
- Và sẽ tới sinh nhật của N – Mình cuối cùng cũng nghĩ ra được một câu
- Tưởng quên chứ.
- Quên sao. Còn chưa đầy 24 giờ mà
Mình và N quay sang nhìn nhau. Trong tối thôi nhưng mình cảm nhận thấy N đang cười, nghe được từng nhịp tim mà cả hai đứa cùng đập
“ Rinh rinh...”
- Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday happy birthday
Happy birth day to you – Lần đầu tiên trong đời mình hát ột người nghe. Không hiểu sao lúc đó mình lại có dũng khí tới vậy
- Cảm ơn H nhé – N vòng tay qua ôm lấy mình.
Lúc đó, mình như chết lặng đi vậy. Lần đầu tiên có một người con gái ôm lấy mình không phải là người trong gia đình. Mình cảm thấy lúc đó mặt mình nóng ran như đang trong lò bát quái vậy.
- Trên này gió lên rồi. Mình đi xuống đi – N bỏ mình ra và nói
- Ukm. Mình xuống đi
N và mình cùng xuống. Không nắm ta nhau đi. Không thêm một lời nói. Không một tiếng động. Lặng lẽ bước xuống nhưng trong lòng thì thấy ấm áp.
“Rinh rinh..”

- Ngủ ngon nhé^^ - Tin nhắn của N.
- Hihi. Ngủ ngon nhé
- Cảm ơn về món quà nhé.
- Quà nào cơ?
- Sao nhanh quên thế? Bài hát.
- À. Không có gì. Mai sẽ có món quà bất ngờ hơn cơ.
- Thật sao?
- Thật mà
- Mà mở quà của N ra chưa?
- Giờ mở nè
- Chưa mở sao?
- Chưa
- Mở quà của những ai rồi?
- Chưa. Tính hôm nay mới mở
- Đợi N sang mở cùng. Còn giờ mở quà của N ra trước đi nhé
- Ukm. N ngủ đi
- Ukm. Ngủ đây?
**********************************************************************
- Mình đi tới đâu rồi anh?
- Hà Nam
- Anh giờ đang ở đâu vậy?
- Hà Nội
- Hà Nội giờ lạnh anh nhỉ?
- Bình thường
- Anh còn giữ quà của em chứ?
- Không
- Sao vậy? – Bé nâng đầu dậy nhìn mình
- Tự hiểu đi
.....
Sự im lặng bao trùm lên tất cả. Bé thừa đủ thông minh để hiểu sao mình lại như vậy. Chẳng còn lại món quà nào mình giữ lại. Mình đã đem đốt sạch đi như tự nhắc với mình sẽ không bao giờ tha thứ cho người đó. Và vì giờ trong lòng mình luôn hằn sâu hình bóng của một người khác. Một người mình mãi yêu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.