Cho Em Mượn Bờ Vai Anh

Chương 11: 🐻Mượn lần 11🐻: Sống ở đâu?



Edit: Gấu Lười

Beta: Gấu Bụng Bự

- ------------

Lục Duyên Bạch nhìn chằm chằm vào mắt cô, ngón tay cô siết chặt cổ tay áo của anh, tạo thành những nếp gấp giống làn sóng.

Rất nhanh, Từ Diệp Vũ cảm thấy tay mình trên cổ tay áo kia chuyển động, giọng nói trầm thấp của anh lọt vào tai cô.

"Em buông tôi ra đã."

Dù cô muốn giả ngốc, nhưng vẫn biết 5 chữ kia có ý gì.

Cô "ồ" một tiếng, từng chút từng chút, luyến tiếc không nỡ buông tay áo anh ra.

Giống như khi bỏ mentos bỏ vào nước có ga, trong nháy mắt cảm xúc ùa ra không phanh, bong bóng cảm giác chua xót thoáng chốc lấp đầy lồng ngực cô.

Trái tim chìm xuống, như có người đè lên.

Nhóm côn đồ vẫn còn ở phía sau cô, cô không dám nói, thực sự có chút sợ hãi, nhìn thấy anh, vốn cho rằng bản thân sẽ ăn toàn hơn....

Thôi bỏ đi, anh không cho cô đi theo, vậy thì thôi vậy.

Cô tự thuyết phục bản thân buộc mình phải vượt qua những bất bình không đầu không đuôi này, chuẩn bị quay đầu lại -- --

Lục Duyên Bạch tiến lên hai bước, lịch sự đỡ lấy vai cô, đẩy cô về phía trước.

"Em đi trước tôi."

Tất cả những bất bình vừa nãy đều tan biến, Từ Diệp Vũ gần như sững sờ đờ người, để anh đứng sau lưng đã ướt lạnh của mình.

Anh không buông cô ra, anh rất chu đáo đứng sau lưng cô, dùng cách này ngăn cách mọi tiếng động, làm cô không còn sợ hãi nữa.

Nhiệt độ cơ thể anh có thể không đủ ấm, nhưng ngay tại thời điểm đó, như được anh ban cho một khả năng kì diệu. Từ Diệp Vũ cảm thấy cơ thể băng giá của mình, một chút ấm áp đã trở lại, và ấm dần lên.

Những cơn gió không ngừng trước mắt như những bức tranh, phất qua những ngọn cỏ không được sinh ra trên mảnh đất cằn cỗi, ấm áp lạnh lẽo, biến sự suy tàn thành một quang cảnh dạt dào.

Trong lồng ngực đã ôm một con nai, nó đang quấy phá điên cuồng.

Lục Duyên Bạch nào biết rằng Từ Diệp Vũ có thể so sánh với điểm kì dị của kiệt tác vĩ đại. Sau khi tự nhiên lùi về phía sau, càng tự nhiên hơn hơi hơi quay đầu, thoáng nhìn lại phía sau.

Đám người ở phía sau theo vài bước, nhìn thấy hai người có quen biết, cũng không đi theo.

Hơn nữa, Lục Duyên Bạch lại rất cao, lại có khí chất của vị giáo sư đã giảng dạy nhiều năm, mấy tên côn đồ ở phía sau cảm thấy không ổn, thì thầm vài câu rồi bỏ đi.

Từ Diệp Vũ đứng phía trước, cô không rõ tình hình phía sau, nhưng việc Lục Duyên Bạch đứng sau lưng cô không khiến cô an tâm, lại thêm ý niệm vừa nãy khiến cô trở nên có hồn....

Đầu cô nóng lên, lập tức cúi đầu, tiến thẳng về phía trước.

Cho đến khi có tiếng bước chân của đôi giày cao gót của cô vang vọng trong hầm, cuối cùng cô ngửi thấy mùi gì đó, liền quay lại nhìn sau lưng -- --

Lục Duyên Bạch tay chống lên cửa xe ghế phụ, ngước lên nhìn cô hỏi: "Em định đập vào xe tôi hả?"

Cô ý thức được mình đang đi theo quỹ đạo của chính mình, phía trước góc có một đống thanh sắt đã qua sử dụng.

..................

"Thầy không cần phải nói bất cứ điều gì," Cô đi qua, "Thầy đã cứu em khỏi đám cháy, em rất biết ơn."

Làm sao cô không biết anh đang nói điều gì, chỉ là muốn để cô thư giãn đừng bị mắc kẹt trong nỗi sợ hãi lo lắng mà thôi.

Rốt cuộc vẫn là một người có EQ cao, anh thực sự biết làm thế nào để trấn tĩnh cảm xúc mà không có một tiếng động nào.

Đuôi mắt Lục Duyên Bạch hiện lên ý cười nhàn nhạt, như mọi khi, thờ ơ mà dịu dàng.

"Nếu em đã rõ rồi, vậy thì nhanh ngồi lên đi, đưa em trở về an toàn tôi mới có thể yên tâm."

Bởi vì chính mình đã tẩy não hàng trăm lần "Anh tốt với mày chỉ là giáo viên chăm sóc sinh viên thôi," Từ Diệp Vũ cuối cùng nói: "Thầy đưa em về sao? Vậy thì tốt quá rồi."

Rồi cô bước vào ngồi lên xe.

Lục Duyên Bạch: "......"

Đóng cửa ghế phụ, Lục Duyên Bạch đi vòng quay lại bên ghế lái.

Sau khi xác nhận 2 người ngồi chắc rồi, anh vừa khởi động xe vừa hỏi: "Sống ở đâu?"

Từ Diệp Vũ nhìn chằm chằm vào dáng người hoàn mỹ của anh, dường như không suy nghĩ gì nói luôn: "Căn hộ tám tòa nhà Vinh Hòa, tầng 5, phòng 505."

Vài giây sau khi nói xong, không khí trong xe yên tĩnh.

Động tác của Lục Duyên Bạch đột nhiên dừng lại, mắt anh nháy nháy, nhìn cô.

Xong rồi, xong rồi.

Sinh viên đại học L hoặc sống trong kí túc xá của trường hoặc sống trong kí túc xs sinh viên bên ngoài trường.

Anh hỏi cô sống ở đâu, chắc chắn hỏi cô sống ở kí túc xá nào. Kết quả cô thì hay rồi, chân tình thật thà báo địa chỉ của mình?

Từ Diệp Vũ tránh ánh mắt của anh và nhìn lên trần xe.

Lần này thì xong rồi, nói rất chi tiết, thậm chí lý do nói sai cũng không dùng được.

Giọng nói khàn khàn của Lục Duyên Bạch rất kinh ngạc vang trong xe: "Sao lại không sống trong trường?"

Từ Diệp Vũ bình tĩnh lại nói: "Ký túc xá trong trường quá nhỏ, người nhiều rất bất tiện, hơn nữa em lại viết văn.... Cần yên tĩnh, liền cùng bạn cùng phòng chuyển ra ngoài sống, môi trường yên tĩnh thích hợp cho việc sáng tác.

Anh gật đầu, xem ra cô có chút muốn trốn tránh khi khỏi vấn đề này, cũng có thể có lý do gì đó không muốn giải thích, anh cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Chiếc xe lao ra khỏi bãi đậu xe, anh gõ nhẹ lên cầm lái: "Bây giờ vẫn viết sao?"

Từ Diệp Vũ ngẩn người một lúc: "Vẫn viết? Viết văn sao ạ?"

Lại gật đầu: "Đúng ạ, em đã viết từ khi bắt đầu học cấp 3. Năm 3 cấp 3 là khoảng thời gian bận ôn thi đại học nên không viết, thi đại học xong đến bây giờ em vẫn đang viết."

Anh dường như nghĩ tới cái gì đó, anh nhàn nhạt quăng một câu: "Làm độc giả của em hẳn rất hạnh phúc."

Không giống Lục Uyển Nghi kia, nghe nói trăm nghìn năm khó viết một chương, mỗi ngày đều có thể nghe thấy em ấy ở nhà khóc kể lể tác giả mà cô nàng yêu thích biến mất một cách vô tình.

Mặt Từ Diệp Vũ đỏ lên, vừa giả dối vừa tự hào nói: " Có.....có chút hạnh phúc ạ...."

Nếu đây là câu nói hai năm trước.

....................

Sau khi về nhà, Hướng Vi chưa kịp hỏi đã bị tiếng đập ở bên ngoài của Từ Diệp Vũ đánh thức.

Hướng Vi ngủ đến mức tóc rối loạn, khoác nửa tấm chăn bước ra khỏi phòng: "Xin hỏi hôm nay là Tết sao?"

"Nở hoa rồi." Từ Diệp Vũ nói.

Hướng Vi:?

Từ Diệp Vũ: "Tớ nở hoa rồi."

"Tớ xem cậu là đầu bị đập vào cửa rồi," Hướng Vi ngồi lên bàn, "Sao vậy, vui hơn tớ ngủ trưa sao?"

"Ngủ trưa?" Từ Diệp Vũ vén tay áo xem giờ, "Bây giờ mấy giờ rồi mà cậu còn ngủ trưa?"

"Làm sao, 6 7 giờ thì không được phép ngủ trưa sao?"

Hướng Vi lại nói: "Cậu vén tay áo lên xem xem, cậu đang đeo đồng hồ sao?"

Từ Diệp Vũ mỉm cười, sờ sờ chóp mũi: "Ờ, không có, tớ đeo bừa thôi, trông rất tao nhã thôi."

Hướng Vi: "............."

Đang ngồi khoanh chân trên ghế, Hướng Vi nghe Từ Diệp Vũ từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, kể hết thảy toàn bộ sự việc xảy ra, tấm tắc nói: "Khó trách lại nói sinh viên dễ dàng thích giáo sư nam, dưới tình huống này quả thực quá dễ động tâm mà."

"Đúng vậy," Từ Diệp Vũ nói, "Đặc biệt là lúc thầy ấy đứng sau lưng tớ, còn nói không đưa tớ về thì không yên tâm, tớ thực sự rất có cảm giác an toàn. Rõ ràng biết đó là sự quan tâm của thầy giáo với sinh viên, chỉ là quan tâm bảo vệ, nhưng tớ vẫn không thể kiểm soát được bản thân....."

Hướng Vi nhìn cô thở dài nhẹ: "Quả nhiên Lục Duyên Bạch thực sự là một quý ông, lại còn là quý ông chu đáo. Cái kiểu gia giáo và phẩm hạnh này thực sự không phải nhất thời một lát có thể làm được.

Bằng cấp của anh rất tốt, chân thành quan tầm không khéo đưa đẩy, cũng không mang lại mờ ám trêu chọc, làm cô cảm thấy ấm áp, đồng thời cũng cảm thấy khoảng cách.

Khiến cô suy nghĩ miên man ngay cả lượng không khí hô hấp cũng không đủ.

"Xong rồi," Cô kéo cuốn sách lên che má, "Tiểu Vi, tớ fall in love rồi."

Từ Diệp Vũ nói xong câu này, chính mình cũng bị chọc cười, tay đánh vào đùi, bắt đầu hát bài kì dị cách đây bao nhiêu năm [Tiểu Vi]*: "Tiểu Vi à, có biết rằng em yêu anh biết bao, em muốn cùng anh bay lượn giữa bầu trời......."

*link:

Hướng Vi gãi tai: "Xin cậu tha cho tớ đi, lẽ nào cậu không phải muốn có một câu chuyện tình yêu đồng quê mãnh liệt với tớ chứ?"

Từ Diệp Vũ dừng lại: "Không."

"Tớ với Lục Duyên Bạch, tình yêu."

Hướng Vi:...........?

Từ Diệp Vũ: "Cậu phụ trách phần nông thôn."

Hướng Vi: "Tuyệt giao đi, tớ chọn ngày khác."

//////

Lại lơ mơ ngủ một đêm, tỉnh dậy vào buổi sáng ngày hôm sau, Từ Diệp Vũ thấy ánh mặt trời mờ nhạt chiếu qua rèm cửa, đột nhiên có một cảm giác vỡ ào.

Dường như đã kết thúc cái gì đó, dường như có gì đó khác khác.

Nhưng nếu bảo cô cảm nhận được điều gì cụ thể thì cô không thể nói ra được.

Ra khỏi phòng đi tắm rửa, sau khi tắm xong đứng trước gương để nhìn bản thân, Hướng VI cũng tỉnh, đi ngang qua nhìn cô: "Làm gì đấy?"

Từ Diệp Vũ: "Cậu có cảm thấy tớ có gì đó khác khác không?"

"Ờ----" Hướng Vi thở dài nhẹ, "Chơi "tìm em gái" với tớ không?"

"............."

"Có gì đó không giống..." Cẩn thạn nhìn một lúc lâu, Hướng Vi nheo mắt, đột nhiên bế tắc nói: "Tối qua trước khi đi ngủ uống nhiều nước nên bị phù phải không?!"

Từ Diệp Vũ: "Sáng sớm tinh mơ cậu nghĩ tớ muốn nghe cậu nói với tớ lời này sao?"

Cô quay sang gương nhìn vào má kiểm tra – rất tốt mà, không có sưng chút nào/

Hướng Vi: "Vậy cậu không biết, là gì sao?"

Từ Diệp Vũ chạm vào má mình vô cùng mịn màng: "Tớ cũng không rõ, có khả năng trở nên đẹp hơn."

"............."

Hướng Vi: "Cả ngày cậu có thể đừng làm cái bộ dạng lòe loẹt bát nháo được không? Tai tớ không chịu nổi nữa rồi."

Hai người vừa nói vừa giải quyết bữa sáng, sau khi ăn xong, Từ Diệp Vũ đi vào tủ lấy ra một bình xịt phòng thân.

Lúc đó, cô sống trong căn hộ một mình, mẹ Từ rất lo lắng cho cô, đã chuẩn bị rất nhiều vật dụng tự vệ như bình xịt, gậy điện để cô an toàn.

Bình xịt rất nhỏ, có thể cho vào túi nhỏ. Vốn dĩ cô cho rằng bản thân không cần dùng nó, nhưng sau sự cố ngày hôm qua, cô cảm thấy mình cần vẫn nên chuẩn bị một bình trong túi vẫn tốt hơn.

Sau khi cất xong, cô đến đại học L tìm Lục Duyên Bạch.

Lúc cô tới, Lục Duyên Bạch đang nghe điện thoại, đặt tay lên trán và dựa người vào ghế sofa nhắm mắt lại.

Cô không tự chủ mà bước nhẹ chân vào, lén nhìn anh, động tác cực kì nhẹ nhàng khép hờ cánh cửa, hình như gần đây anh đang làm hạng mục gì đó?

Có vẻ rất bận rộn và vất vả, nhìn anh đang gọi điện.

Mặc dù cử chỉ của cô rất nhẹ nhưng Lục Duyên Bạch vẫn nghe thấy, anh mở mắt ra, đôi mắt có chút mệt mỏi.

Từ Diệp Vũ cảm thấy tim mình dường như bị đập vỡ.

Nhìn cô bước vào, Lục Duyên Bạch dừng lại vài giây, dường như đang suy nghĩ những việc nói với cô.

Từ Diệp Vũ hét lên nhanh nhất có thể: "Chào buổi chiều ạ, thầy ăn chưa ạ?"

Anh gật gật đầu, nhấc điện thoại liên tục nhấp nháy tin nhắn trên bàn. Câu đầu tiền thốt ra vẫn còn hơi mệt: "Chuyện tối qua, tối đã phản ánh với nhà trường."

"Hôm qua....? Cô hỏi xong mới nghĩ tới điều anh nói, chắc là việc mấy tên côn đồ chiều tối hôm qua, "Vâng, em biết rồi ạ, trường học thì sao?"

"Sẽ tăng cường tuần tra an ninh, cài đặt thêm hai camera, kiểm tra thường xuyên." Anh day day ngón tay vào huyệt thái dương. "Tóm lại là thời gian gần đây em hãy chú ý an toàn."

Lực chú ý của Từ Diệp Vũ hoàn toàn đặt lên hành động ấn thái dương của anh, có chút thất thần nói: "Vậy sao, vậy thì tốt rồi."

"Nếu em gặp phải vấn đề như vậy lần nữa, không có giáo viên hay bạn học bên cạnh em," Cổ họng anh khẽ cuộn lại nói giọng sâu sắc, "Em đi thẳng đến đồn cảnh sát."

Anh bỏ tay ra nhìn cô trong bóng tối: "Em có biết vị trí của đồn cảnh sát không?"

Từ Diệp Vũ nhìn vào vài tia máu trong mắt anh, lắc đầu.

"Chỗ mà em gặp tôi ngày hôm qua, rẽ trái 300m, rồi rẽ phải đi thêm 100m...." Anh dừng lại, "Bỏ đi, nói có chút rắc rối, khi nào tan học, em thuận đường nói, tôi sẽ đưa em về."

Từ Diệp Vũ gật đầu: "Vâng, vậy xem vào tuần tới...."

Tuần này anh bận quá rồi, cô không muốn làm phiền anh.

Sau một lúc, điện thoại của cô vang lên tiếng nhận được tin nhắn, đó là bức ảnh được gửi bởi Lục Duyên Bạch.

Nhấn vào để mở, có một bản đồ gần đó.

"Đường xá trong khu phố rất rõ, đừng đi vào ngõ cụt." Lục Duyên Bạch nói.

Có lẽ vì cô là một em gái, cho nên anh đối với một cô gái lần này an toàn hơn, so với một giáo viên muốn quan tâm.

Từ Diệp Vũ gật đầu, nhìn anh giữ tay vịn và đứng dậy, nói: "Thầy làm gì vậy?"

"Đến giờ rồi," Anh nhìn đồng hồ, "Dạy em viết một số vấn đề."

"Không cần, không cần....Em biết hôm nay phải viết cái gì, em viết xong trước, viết xong sẽ mang cho thầy kiểm tra ạ. Bây giờ ngồi đây viết ạ." Từ Diệp Vũ vội vàng nói.

Nói xong, lại cảm thấy phải che giấu sự quan tâm trắng trợn của mình., không nói gì thêm: "Thầy ở bên cạnh em rát dễ căng thẳng, cách xa em một chút, em sẽ thoải mái hơn."

".............."

Lục Duyên Bạch gật đầu, ngồi xuống ghế sofa: "Viết xong thì gọi tôi."

Cô căn đầu bút, khéo léo lí giải và bắt đầu biết theo chủ đề cô đã viết lần trước.

Lúc viết xong, cô quay đầu nhìn.

Anh dựa vào ghế sofa, đôi mắt nhắm lại, hơi thở đều đều, dường như anh đã ngủ rồi.

Từ góc độ bên này nhìn, mũi cao, môi mỏng nhẹ.

Cô chưa từng thấy anh như thế này, cô không ngờ một người đàn ông luôn bình tĩnh vậy mà ngủ thiếp đi. Có một sự thôi thúc nhẹ khiến cô muốn vươn tay ra chạm vào.

Anh thực sự quá mệt mỏi, thậm chí ngủ trên sofa còn mệt mỏi hơn.

Cô thở dài.

Lúc Lục Duyên Bạch tỉnh dậy, trong văn phòng không có ai.

Rèm cửa dài lộng gió bên ngoài cửa sổ, ánh sáng rực rỡ nhấp nhô trên tấm rèm mềm mại, đập vào cửa kính.

Anh nhìn thời gian, chỉ ngủ được nửa tiếng, nhưng những thứ sắp trên bàn đã được sắp xếp, chỉ để lại một mảnh giấy nhỏ.

Anh bước tới, phát hiện ra những ghi chú mà Từ Diệp Vũ để lại.

Chữ cô rất thanh tú, không ướt át vẩn đục, nét bút có chút mềm mại, đường nét mang theo độ cung, tổng thể nhìn rất dễ thương.

[ Giáo sư, chút ý sức khỏe ạ. Đề mục hôm nay em đã làm xong rồi, cũng đã đưa ra câu trả lời, đề mục làm sai em đã xem qua, cũng hơi hiểu rõ rồi, chỉ có hai vấn đề xem không hiểu, lần sau nói tiếp ạ. Hôm nay chúng ta tan học sớm đi, em về trước ạ. Thầy về nhà cũng nghỉ ngơi cho tốt ạ, ngủ rất quan trọng! ]

Phía sau còn thêm một biểu cảm mắt lấp lánh.

Chỉ có vài từ trong đó, có hai cầu đều là nhắc anh chú ý sức khỏe, và ngủ ngon, vì sợ rằng anh sẽ bỏ qua.

Anh ngủ rất ít, thậm chí nghĩ tới, sau khi cô làm xong, vì không muốn làm phiền anh, đã rất nhẹ nhàng rút bài tập đáp án trong chồng sách ra, giở trang sách rất nhẹ giống như đang bước đi trên một lớp băng mỏng, lại nhẹ nhàng mở cửa, để anh không chú ý đến.

Sự chăm sóc tỉ mỉ này lại mang chút vụng về khiến anh có chút dở khóc dở cười.

Khéo rèm cửa ra, làn gió tràn vào, bao bọc lấy sự dịu dàng tinh tế mà mạnh mẽ.

Anh đứng đó, đột nhiên có một khoảng khắc hoảng hốt.

- -------

Tác giả có điều muốn nói:

Từ Diệp Vũ, tấn công nhẹ nhàng get√

Là Từ Diệp Vũ vừa ôn nhu vừa dễ thương, ân cần cẩn thận mà vẫn không pick được sao?

Hôm nay căng vậy mà không có một lời nhắn sao? A A A???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.