“Việc xảy ra tại cuộc họp hôm nay , anh biết rằng trên thế giới
người Đức là dân tuân thủ thời gian nhất, họ cũng không thể
chấp nhận những nhân viên không đúng giờ, chưa kể là trong một
cuộc họp quan trọng. Đây anh lại còn quên mang cả báo cáo, anh
bảo tôi phải nói sao nữa đây Hải Đào? Anh là cấp dưới của tôi, có việc gì tôi chắc chắn giúp anh tháo gỡ, nhưng hôm nay
thì…giai đoạn này anh có vẻ ngao ngán, hay quên lung tung, vì
biểu hiện của anh hôm nay mà tôi bị trừ ba tháng lương, anh biết không?”
Lòng tôi vẫn còn mong chút vớt vát.
“Làm thế nào để…”
“Chẳng còn cách nào, người Đức…ôi, họ trừng phạt phân minh lắm. Cần
làm hết sức ở đâu tôi đã làm hết sức rồi, ý của cấp trên
là…thế này, anh cứ về nhà, rồi chờ thông báo của công ty,
việc này chẳng thể đổ lỗi cho ai đâu Hải Đào…”
“Bao giờ có thông báo ạ?”
“Cái này…ý của công ty, bảo tôi khuyên anh, nếu ở đâu có cơ hội phát triển hơn, anh…”
Không thể thế? Như thế có quá nặng tay không?
Tôi gật đầu, quay đi, sếp Lưu nói với từ đằng sau: “Hải Đào, anh
giao lại chìa khóa xe công ty cho anh mượn rồi hẵng về.”
Tôi vất chìa khóa ô tô lên bàn bảo: “Đèn sau xe bị vỡ rồi, tôi vẫn chưa sửa.”
”Quân khốn nạn!” Đây là câu nói cuối cùng của tôi trước khi rời công ty. Ba chữ này vừa bật ra khỏi miệng, tôi đã cảm thấy hối
hận. Tôi không hiểu tôi đang chửi ai. Chửi lão sếp người Đức?
Sếp Lưu? Tay em rể thông minh của sếp Lưu? Chửi hai vỉ thuốc cảm tối qua? Chửi cái đồng hồ chết tiệt không báo chuông? Cái di
động để quên ở ghế xe? Cái báo cáo để quên ở vi tính? Hay hai
chén rượu tây uống tối qua? Những lời lẽ xóc óc của Tiểu
Ngọc? HAY LÀ…. Tôi không phải người tin vào thuyết số mệnh {Quan niệm số mệnh: Tin rằng mọi thứ sinh ra đều là sự ngẫu nhiên.
Ngược với quan niệm này là quan niệm định mệnh: tin rằng mọi
thứ sinh ra đều do trời sắp đặt} , tôi tin vào tiền
nhân hậu quả, nếu không phải tai họa một lúc đều giáng xuống,
tôi nghĩ mình không bĩ cực đến mức này.
Tôi không vẫy xe, mà đi bộ từ công ty về nơi ở.
Tôi cần phải suy nghĩ lại, những ngày này đã xảy ra không ít
việc, đã thay đổi những nhận thức trong hơn hai chục năm qua của tôi.
Ba ngày sau, công ty báo cho tôi đến lấy tiền lương và các thủ
tục bàn giao lại công việc. Sếp Lưu vẫn còn tỏ ra tử tế, yêu
cầu công ty cho tôi thêm nửa tháng tiền lương.
Những ngày tiêu tiền như nước phải tạm thời chấm dứt, trước mắt tôi không có ý định tìm công việc khác, công việc nào mà vào làm không cần thử việc, lại có lương cao? Hơi mệt đây, tôi muốn tinh thần mình được nghỉ ngơi một thời gian. May thay, tôi vẫn còn
cái nhà.
6 ngày tiếp theo, tôi sống trong u mê, ngoài ăn với ngủ, tối nào
tôi cũng chơi bài với đám anh em, lúc thì leng-ha {Một kiểu chơi bài của Hồng Kong, DL} lúc thì mạn chược. Tôi giống như một con sâu chỉ biết lao đầu
vào bài bạc. Nhưng xem ra từ lúc học tiểu học tới giờ tôi chưa bao giờ được ngủ nhiều đến thế. Chỉ có điều sau khi trả xe
cho công ty, việc đi lại ở cái Bắc Kinh rộng lớn này thật sự
trở nên bất tiện. Nhất là khi đã có thói quen lái xe 2 năm nay,
giờ như người bỗng cụt đi một cái chân, gượng gạo vô cùng.
Số điện thoại hiện lên bốn số “0”, trong một khắc tôi không có phản ứng gì.
“A lô, là em”
“Hả?”
”Hả cái gì? Em là Diệp Tử”
“Em về rồi?”
“Chưa ạ, thế em mới gọi cho anh, chiều mai em đi chuyến 6 giờ 20, bay
từ Hongkong, dự kiến khoảng 9 rưỡi sẽ tới nơi, liệu anh có thể ra đón em không anh?”