Tôi bỗng nhớ ra một việc, bèn hỏi: “Em không thích ăn cá phải không?”
Diệp Tử đổ cả đĩa óc đậu rán vào nồi lẩu, trả lời: “Sao anh
biết? Không phải là không thích ăn, vốn dĩ em chẳng bao giờ ăn
cá.”
“Tại sao thế em?”
“Vì em là con gái của Hải Long Vương, kiếp trước lấy người trần
tục, kiếp này bị giáng xuống trần gian đấy, nên không được ăn
cá….Ha ha ha đùa thôi, là bởi vì hồi nhỏ gia cảnh khó khăn, mà em lại rất háu ăn, một lần qua nhà họ hàng, lúc ấy em khoảng 3, 4 tuổi, nhà người ta làm rất nhiều món cá, em tống hết cả vào mồm, ăn đến bị ngộ độc, kết quả không chỉ cá, mà loại
hải sản nào em cũng không ăn được, ăn vào là nôn.”
“Gì cơ…cả hải sản cũng không được?”
“Em ăn được tôm con con thôi, chứ tôm to thì không ăn được.”
“Chẳng phải em là người vùng biểnThanh Đảo ư? Không ăn được hải sản quá tội…”
“Hồi nhỏ em ở nhà bà, 7 tuổi đi học mới về lại Thanh Đảo.”
”À, ra thế…Thế bố em giờ ở Thanh Đảo à?”
“Vâng, em còn hai chị, đều kết hôn cả rồi.”
“Họ yên tâm cho em tận Bắc Kinh xa xôi này không?”
“Cũng không xa lắm anh. Từ bé em đã rất tự lập, chẳng phải em đã
nói qua với anh? 17 tuổi tốt nghiệp trung học xong em đi làm nhân viên phục vụ cho một quán rượu, sau đó tình cờ đi hát cho hộp đêm khá suôn sẻ, rồi lại lên Bắc Kinh. Cứ thế, chẳng có gì
mà không yên tâm. Em thông báo sau khi tốt nghiệp Học viện ngoại
ngữ em đã tìm được việc, nên họ cũng chẳng hỏi gì.”
“Em có tấm bằng như thế, chẳng nhẽ không tìm được một doanh nghiệp gì đó?”
”Cái gì mà bằng cấp, chẳng qua cũng chỉ là tấm bằng tại chức,
mỗi năm Bắc Kinh có biết bao nhiêu tiến sĩ, thạc sĩ thất
nghiệp đầy ra đấy. Tiếng Đức em học cũng chỉ là một thứ
tiếng ít trọng lượng, chẳng giấu anh đâu, em học hành cũng lẹt đẹt, anh nghĩ mà xem, bước ra ngoài xã hội đi làm 2 năm rồi
quay lại giảng đường, có học nổi không? Có được tấm bằng là
đã khá lắm rồi. Tiếng Đức có một phát âm rất quan trọng mà
em sống chết không nói nổi, năm đó đến thầy giáo của em cũng
không còn hy vọng gì. Sau không dùng, cũng quên hết cả.”
Tôi gật gật đầu.
“Còn anh? Đường đường tốt nghiệp đại học, sau này ra sao? Có phải đi tìm việc lại không?”
“Bây giờ anh cũng chưa vội, còn mệt đang muốn nghỉ một chút, tự anh có thể lo được, đợi cơ hội…”
***
Lúc tôi thanh toán, Diệp Tử nhìn thấy một bức ảnh trong ví tiền.
Không phải tấm tôi lấy trộm của Diệp Tử, đó là hình bạn gái cũ của tôi.
“Xinh phết!” Diệp Tử nghiêm túc nhận xét.
“Chuyện của gần hai năm trước, cô ta đi Sing rồi. Tính anh lười, vẫn chưa bỏ ảnh đi”
“Anh không phải giải thích đâu, ai cũng đã từng yêu, em cũng vậy thôi. Chỉ là không may mắn như anh.”
…
“Em hận anh ta không” Quả thực những kinh nghiệm tình trường của Diệp Tử
khiến tôi kinh ngạc, có lẽ những nếm trải vấp váp sớm có trong đời đã
hình thành nên tính khí cứng cỏi.
“Hận? Em đã từng muốn xỉa chết hắn. Một chữ “hận” làm sao tả nổi!” Dứt lời Diệp Tử đứng bật dậy “Đi, no rồi về thôi!”
Chúng tôi ngồi nhà xem phim đĩa cả chiều hôm ấy.
Diệp Tử có vẻ tử tế hơn. Cô còn đòi tôi đi ra ngoài đánh cầu lông, nhưng tôi nhất quyết không đồng ý.
Lý do vì: “Em bây giờ đến xoay vòng tròn còn không nổi, làm sao đánh được cầu lông?”
Trời tối dần. Tôi chạy ra ngoài mua ít thức ăn sẵn, luống cuống xào thêm ít trứng với dưa chuột.
Diệp Tử không ăn, tay đập đập xuống sa-lông gọi tôi ra ngồi cạnh.
“Hải Đào, đã hai ngày rồi anh không hề căn vặn gì em, thực sự anh không hề muốn biết sao anh yêu?”
“Em đã không muốn nói, anh hỏi phỏng ích gì, còn nếu em đã tin anh, sẽ có một ngày em nói ra với anh”
“Ôi, anh lại triết lý rồi! Có điều nếu anh hỏi trước em cũng sẽ nói với anh
thôi…Hải Đào, em biết ơn anh đã tôn trọng em, người như em không biết
nói dối, cũng rất ngại nói dối, chỉ cần lời từ miệng em nhất định là sự
thật, nhưng nếu em không nói, là lòng em có điều khó nghĩ, em chỉ có thể giấu anh, mà không thể gạt anh…Đây là nguyên tắc, cũng là thói quen của em.” Diệp Tử ngập ngừng một lát, rồi bắt đầu nói một hơi không ngừng
nghỉ, “Năm ngày trước, tức là thứ bảy tuần trước, em nhận được điện
thoại của một người bạn…”