Cho Em Xin Một Điếu Thuốc (Yêu Nữ Quầy Bar) Tôi đã nghĩ rất lâu, rốt cuộc tôi có nên xuất hiện dưới nhà Tiểu Ngọc vào lúc 3 rưỡi
không, rốt cuộc tôi có nên cùng cô đến đưa Diệp Tử ra viện, tôi
phải có biểu hiện thế nào khi đối diện với Diệp Tử. Tiểu Ngọc quen biết với Trương Bác nữa, cô ta nhất định sẽ kể hết với Diệp Tử. Tôi cũng chỉ là người bình thường, tôi chẳng chối từ việc con
gái thích tôi, trớ trêu thay người thích tôi và người tôi thích
không đội trời chung. Lại phải nói thật, tôi có đôi phần lo sợ, chỉ nghĩ đến việc phải đối mặt với đôi mắt đẹp của Diệp Tử, lòng tôi ăn năn như đã
làm một việc tội lỗi. Chuyện tình cảm khó nói được ai đúng
ai sai, tôi biết Diệp Tử không hề yêu tôi, thậm chí em đã chọc
nát tim tôi, nhưng… 2 giờ 50 phút, 3 giờ 5 phút, 3 giờ 10 phút… Vào đúng 3 giờ 15 tôi tắt di động. Tôi thà chọn lựa sự tháo chạy hơn là phải đối mặt với cái nhìn đầy sự trừng phạt. *** Tôi chỉ hy vọng có cơ hội để Diệp Tử trực tiếp nghe tôi giải
thích, nhưng một khi Tiểu Ngọc còn đó, sự việc chỉ càng thêm
khốn. Chỉ trong một đêm nhân sinh quan và nguyên tắc làm người
của tôi đã thay đổi quá nhiều, 25 năm qua, lần đầu tiên tôi đã
bội ước, và cũng lần đầu tiên, tôi đã bỏ trốn bạt mạng. Chỉ vì một người con gái. Một người làm tôi mụ mị, làm tôi tiến thoái lưỡng nan. Đầu vẫn đau, có cách nào cho tôi ngủ được bây giờ? Chỉ cần ngủ thôi là không nghĩ ngợi gì nữa. Tôi mở ngăn kéo lấy ra một vỉ thuốc cảm, không ngờ cái thứ bỏ đi này vẫn còn tác dụng, chưa đầy nửa tiếng tôi đã thấy lơ
lửng, đây đâu phải thuốc giải cảm, là thuốc chữa chứng mất
ngủ đấy chứ. Chuông điện thoại réo từng hồi từng hồi, tôi mơ mơ màng màng, phản
ứng đầu tiên là: không thể là các cô ấy chứ? Không thể nào, đây là chuông điện thoại nhà, không phải di động. “Thằng này sao lại tắt máy? Không sao chứ? Đêm qua thế nào? Uống phiêu rồi chứ gì? Ha ha ha....” lại là gã ranh con Trương Bác. “Không hề hấn gì, tôi có hơi đau đầu, gì đấy? Có việc gì không?” “Tối thế nào? Tập hợp tí?” “Không đi đâu, đang mệt lắm” “Dậy tí đi...cậu đuội thế, uống có tí đã không dậy nổi à?” Thì ra hắn muốn rủ tôi cùng hội chơi bài mạn chược. Giết tí thời gian cũng tốt, tôi không muốn trong đêm nằm nhà nghĩ đến cô gái đó. Còn nếu vẫn mệt thì về ngủ tiếp, ngày mai đi làm bận
rộn tất sẽ quên đi hết thảy. Đêm đó tôi thua thảm hại, đã mất 1 vạn lại nợ thêm 3000. Chúng tôi hẹn nhau đêm thứ hai cậu nào thắng thì chi tiền đi ăn hải sản ở nhà hàng Thuận Phong. Chiều thứ hai tôi nhận được điện của Tiểu Ngọc. Chuông đổ được ba hồi tôi miễn cưỡng nhấc máy. Tôi vừa áp tai vào ống nghe, đã nghe tiếng Tiểu Ngọc tru tréo
trong điện thoại: “Cái anh Lý Hải Đào kia, anh có ý gì đấy,
hôm qua đợi mãi anh không đến, gọi thì anh tắt máy, anh cũng
gớm lắm…” “Không phải, thật sự anh đau đầu quá, ngủ lịm đi, di động thì hết pin, xin lỗi em nhé…” “Thế anh làm gì mà tỉnh dậy không gọi cho bọn em?” “Anh ngủ một giấc tới tận sáng nay, chẳng phải đó là giờ ngủ
của bọn em sao? Anh đã định đến chiều gọi lại, nếu không vì
bận quá…Thế anh không đến bọn em sao rồi….” “Tụi em nhờ mấy người bạn khác thôi…Thôi không chấp anh nữa” giọng
trong điện thoại ngừng bặt, rồi một âm thanh êm ái vọng ra:
“Thế hôm nay anh đến hay không đến thăm em nào, anh có nhớ em
không, cưng?” “Hai ngày nay tôi rất bận, để sau nhé, Diệp Tử có sao không?“ “Chẳng sao nữa rồi, tối nay là nó lại đi làm. Anh quan tâm đến nó thế sao….” “Cũng không hẳn…thôi không nói chuyện nữa, tôi phải nhận điện thoại…” Sau khi tan ca, tôi đến ngân hàng rút ra 1 vạn tệ, rồi đi tiệm ăn hải sản Thuận Phong. Không ngờ, ở đây tôi đụng phải…
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.