Cuộc đời tôi lại quay trở về những ngày tháng nản oải, ngoài việc cá độ với đám anh em, thời gian
còn lại tôi chỉ còn biết đợi đến đêm về có điện thoại gọi của Diệp Tử.
Đương nhiên tôi cũng đã nghĩ phải đi kiếm việc làm, nhưng mỗi ngày trôi đi, người đã lười, tâm trí cũng chẳng thèm động đậy.
Một đêm nọ làm tình với Diệp Tử xong, tôi miết ngón tay mình lên làn da mềm như xa-tanh của em, thầm thì hỏi: “Diệp Tử ơi, anh muốn hỏi em một
việc, nhưng nếu đây là việc bịa đặt, em đừng tức giận.”
“Nói đi!” Diệp Tử hơi ngẩng mặt lên nhìn tôi, dáng vẻ chờ đợi.
“Cái này…cái ấy…cái đó ấy…”
“Cái gì là cái gì? Không có chuyện gì chứ? Làm sao? Nói đi…bảo sao không
nói…” Diệp Tử cù cù nách tôi, tôi vừa tránh vừa cố tóm lấy bàn tay xinh
của em.
“Thôi thôi thôi anh nói anh nói….Anh muốn hỏi em, rốt cuộc em và Tiểu Ngọc có…Bọn em đã từng…thử như thế…cái ấy…có không?”
“Cứ ấp a ấp úng, Tiểu Ngọc nói gì với anh rồi?”
“Đâu có nói gì đâu, có lẽ cô ta nhỡ miệng…Dù thế nào thì chắc là cô ta có ý
nói quan hệ của hai người không bình thường lắm, nhưng anh không tin…Anh muốn nghe chính em nói.”
“Ôi không…à ừ, hóa ra anh nói tới việc đó…Càng hay, nó đã nói thì anh cứ tin nó một lần đi.”
“Là thật hả em?”
“Đúng đấy, em không phủ nhận…”
***
Đến Đá quý trần gian chưa được bao lâu, Diệp Tử và Tiểu Ngọc trở thành những người bạn tốt.
Hoặc nên nói thế này, từ cái lúc Diệp Tử mặc một chiếc váy đen lần đầu tiên
lên sân khấu tại Đá quý trần gian, Tiểu Ngọc đã để ý cô.
Tiểu Ngọc dồn hết sự chú ý, ánh nhìn, quay cuồng theo thân thể múa may của
Diệp Tử, vũ nữ nổi bật hơn hết đám múa phụ họa xung quanh.
Hôm ấy Diệp Tử cùng 2 cô gái nữa đến xin việc, nhưng có lẽ quan hệ giữa họ
chỉ ở mức bình thường, họ nhanh chóng phân khai ai bận việc người ấy.
Diệp Tử là tất cả những gì một người có thể săn kiếm, đôi mắt ấy là đôi mắt
bất kỳ cô gái nào lần đầu đến làm ở Đá quý trần gian đều có, lạc mất và
bơ vơ. Cái thần lạc mất bơ vơ hiện lên trên gương mặt thanh khiết của
Diệp Tử dập dờn như sóng, trong nháy mắt như tia chớp đánh xoạc tâm can
Tiểu Ngọc.
Có thể theo cách nghĩ của người bình thường, sở thích của Tiểu Ngọc khá rộng rãi.
Cô yêu tất cả những thứ đẹp đẽ, bao gồm đàn ông và đàn bà.
Tuổi trẻ kỳ diệu, có thể buông theo lạc thú, có thể tiêu xài thanh xuân.
Nhưng lần đầu tiên gặp Diệp Tử, Tiểu Ngọc không hề nảy lòng ham muốn, cô chỉ thấy rằng người đàn bà ấy quá đẹp.
Tiểu Ngọc chủ động bắt chuyện với Diệp Tử, còn bảo cho Diệp Tử biết nhiều
việc cần phải chú ý khi làm ở đây, ví dụ kia là ông chủ, đây là quản lý, chỗ đỡ là bảo vệ đừng bỡn cợt, khách chơi kia boa nhiều lắm…vvv và vvv
Vào thời điểm ấy Diệp Tử không ngờ được rằng, người đẹp xương xương gầy gầy mắt sắc mày thanh đứng trước mặt sẽ đóng diễn vai gì trong cuộc đời sau này của mình, hay nói đúng hơn cô gái mang tên Tiểu Ngọc sẽ thay đổi
cuộc đời Diệp Tử.
Tiểu Ngọc là kiểu con gái điêu sảo, có thể vì phải sớm bước vào đời làm nên thứ tính cách ấy, cô ta không tin tưởng bất kỳ ai.
Không giống như những gái làm tiền trong Đá quý trần gian hoặc gái nói chung, cô không quá để ý đến chuyện tiền bạc, cô có thể lên giường cùng một
người mình tự dưng thấy thích, thậm chí có thể tiêu tiền vì họ.
Dĩ nhiên, cô ta không từ chối tiền đâu, lần ấy của Lý Hải Đào là ca ngoại lệ.
Ngay từ đầu Tiểu Ngọc cảm thấy Lý Hải Đào đúng là loại người mà cô thích, vì thế cô mới dìu anh về nhà riêng vào cái ngày mà anh say xỉn. Điều khiến cô ta ngạc nhiên chính là, không ngờ sáng hôm sau Lý Hải Đào vẫn muốn
“thanh toán hóa đơn”, lại còn lén lút “thanh toán”.
Tiểu Ngọc chợt thắt lòng bởi cái kiểu rụt rè ấy, một cảm giác không thể nói ra.
Đàn bà là như vậy, hay bị động lòng bởi một số nghĩa cử hoặc thần thái của
đàn ông, khi đó Tiểu Ngọc đột ngột hiểu ra rằng Lý Hải Đào chính là
người đàn ông mà cô muốn kiếm tìm cả cuộc đời.
Trẻ trung, tử tế, có nền móng kinh tế, có sự kiên nhẫn đáng nể, thậm chí làm tình nhân rất thỏa mãn trên giường.
Thế nhưng, hình như Lý Hải Đào đã để mắt đến Diệp Tử.
Chính điểm này ngược lại càng làm Tiểu Ngọc không thể từ bỏ, Diệp Tử là con
đàn bà xinh đẹp, nhưng không thể điều gì tốt đẹp cũng đến với nó chứ?
Tiểu Ngọc không hề biết rằng trước đó Diệp Tử và người trong mộng của cô đã qua một đêm với nhau.
Vì thế, Tiểu Ngọc đã thề với lòng mình, bất chấp ra sao cũng phải ngăn không cho chúng nó ngủ với nhau.
Hai người này đều đã từng gần gũi về xác thịt với Tiểu Ngọc, cô ta chủ quan cho rằng, chỉ cần ngăn cản không cho chúng lên giường, thì cô ta vẫn
còn một cơ hội lớn.
Lý Hải Đào ở trên giường là một người đàn ông khiến đàn bà phải lưu luyến, làn da non trẻ, thân thể khỏe mạnh, sự nhiệt tình xâm chiếm, lại còn
những kỹ thuật tân mới làm đàn bà rung động, mà Diệp Tử, con đàn bà
quyến rũ ấy…
***
Hôm ấy Diệp Tử nốc vào hai hớp rượu đỏ rắc muối, người hơi tây tây. Cô nhảy với Tiểu Ngọc lả lướt quyến rũ như một con hồ ly tinh.
Diệp Tử không uống được rượu, có thể liệt vào hạng người đến một giọt cũng không uống được.
Có những lúc Diệp Tử tiếp khách ở KTV (quán Karaoke), đụng phải loại hơi
lỗ mãng hoặc khách Đài Loan thô bạo không thể từ chối, cũng không thể
lừa đổ rượu đi, nhiều lần như thế Tiểu Ngọc và Ức Đình phải đến giải
vây, nếu hai người này không có ở đấy, Diệp Tử chỉ còn cách nhả nhớt
kích tình thích, mồm miệng đầy câu “Anh hai ơi”, nài nỉ cho đến khi đối
phương mềm lòng.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao Diệp Tử rất ít tiếp khách ở KTV.
Thây kệ tiếng nhạc disco xập xình, Tiểu Ngọc ghé sát tai Diệp Tử thầm thì: “Lát nữa hết việc rồi nhỉ? Đi ăn đêm nhé?”
“Không đi đâu, chóng mặt….”
“Thôi đừng nhảy nữa, qua nhà tớ đi, chỗ tớ có đồ ăn, còn có thuốc giải rượu…”
Về đến nơi, Tiểu Ngọc giúp Diệp Tử mở nước tắm: “Muốn ngâm bồn một lát
không? Ngâm bồn sẽ dễ chịu hơn đấy, khiếp, uống như hũ chìm.”
Diệp Tử lảo đảo quay người đi vào phòng tắm. Tiểu Ngọc rót cho cô một cốc nước, rồi mở VCD bật một đĩa phim tình cảm.
Tắm xong Diệp Tử bước ra, trên mình mặc độc một cái quần lót.
Gần như là lần đầu tiên Tiểu Ngọc nhìn thấy toàn bộ cơ thể trần truồng của Diệp Tử, cùng là đàn bà, mà cách biệt quá lớn.
Vì say rượu nên cả người Diệp Tử đỏ hồng lên, hệt như một nhành hoa sen
thơm ngát nhô ra từ mặt nước, cơ thể hấp dẫn của Diệp Tử đã trở thành
nổi tiếng, vai rộng eo thon mông chắc nở, đến khuôn ngực cũng chúm chím
tươi đầy, có nhiều kẻ bàn tán, giả dụ Diệp Tử cao thêm vài phân nữa
thôi, cô ắt sẽ trở thành người mẫu hoàn hảo nhất thế giới.
Diệp Tử lờ đờ nhìn Tiểu Ngọc, thều thào: “Đồ đểu! Đêm khuya khoắt còn xem cái gì đấy? Tớ muốn ngủ, cậu vặn nhỏ tiếng lại đi.”
Tiểu Ngọc vặn to tiếng hơn, căn phòng đầy ứ những âm thanh rên rỉ phát ra từ đĩa phim tình cảm.
Diệp Tử ngẩng đầu lên ngó nghiêng cười cười: “Cái gì đấy, hoạt động cái gì mà ồn ào thế?”
Trên màn hình có 5 cô gái, lắc qua lắc lại trong mớ hỗn tạp, Diệp Tử hoa
mắt, chỉ thấy loang lổ những lõa thể cao to ngập mông ngập ngực, chẳng
thể phân rõ cái nào ra cái nào.
Diệp Tử đang căng mắt cố nhìn rõ đâu là ngực đâu là mông, bàn tay mềm mại của Tiểu Ngọc đã trườn lên đôi vai trần…
Tiểu Ngọc thỏ thẻ: “Bé bỏng ơi, “chồng” em đây, nói với tôi em là của tôi…”
Mãi tới sau này bỗng chốc hồi tưởng lại giờ phút ấy Diệp Tử không hiểu nổi
vì sao khi đó đến một chút tỏ ý chối từ cô cũng không có, phải chăng
trong xương cốt đàn bà có bản năng phóng đãng.
Diệp Tử vẫn thú nhận, khoái cảm lên giường với đàn ông và khoái cảm lên
giường với đàn bà không giống nhau, sự mỏng mượt nguyên mịn của phụ nữ
là thứ đàn ông mãi mãi không có khả năng học được.
Cánh tay mảnh dẻ của Tiểu Ngọc, mùi quyến rũ riêng của thân thể đàn bà, đầu
lưỡi ướt mềm…tất cả đều hằn lên trí nhớ của Diệp Tử, nhưng cùng lúc cô
cũng ý thức ra rằng Tiểu Ngọc là một người ham dục cực mạnh, có những
lúc thấy rõ được cả lửa lòng ham muốn bốc cháy trong đôi mắt Tiểu Ngọc.
Ký ức cũng chỉ là ký ức, từ đó đến giờ, Diệp Tử thận trọng tránh né cùng
Tiểu Ngọc nằm chung một giường. Đàn bà là đầm nước, không chỉ chảy ra
với đàn ông, 5 từ này còn đúng giữa đàn bà với đàn bà.
ẤY LÀ LẦN DUY NHẤT.
Diệp Tử thề rằng, đó cũng là lần duy nhất cuối cùng.
Con người đều có lòng ham muốn, nhưng không thể lao đầu vào chốn ngập ngụa, Diệp Tử không phải kẻ ngu ngốc, cô biết giới hạn của buông thả và kiềm
chế.
***
Tôi mở mắt thao láo nhìn vào một khoảng không, Diệp Tử đã không hề dấu diếm việc này, nếu em phủ nhận, tôi nghĩ tôi sẽ không thể tin nổi lời của
riêng TIểu Ngọc.
Chẳng nhẽ em không sợ tôi…?
Thực tế cũng chẳng có gì, Diệp Tử hút hồn người như thế, ai cũng yêu em là
điều có thể hiểu được. Chỉ là sự thành thật và tình cảm của người con
gái này, làm tôi có đôi chút ngạc nhiên.
Trong lòng tôi không hề gợn ý trách móc em, có lẽ bởi vì em quá thẳng thắn,
thành thực, cũng có thể bởi vì tôi yêu em quá rồi, tóm lại, khi sự việc
mà tôi rất tò mò rối trí được cởi bỏ mặt nạ, tất cả đều lột trần ra
trước mặt tôi, tôi thấy thanh thản nhẹ nhõm.
“Đang nghĩ gì thế anh yêu? Có phải anh thấy…ghê em rồi?” Diệp Tử nhổm dậy chui tọt vào lòng tôi, nhỏ nhẹ hỏi.
Từ bé tôi đã có óc phán đoán phong phú, rồi 4 năm ở trường quân sự nuôi
tôi thành kẻ có sức vóc, nếu cái việc đó có để lại di chứng gì, thì chỉ
có thể nói: đêm nay nó trở thành dược phẩm điều chế bôi trơn cho tôi với Diệp Tử hiệp một với nhau hết lần này đến lần khác.