Cho Em Xin Một Điếu Thuốc (Yêu Nữ Quầy Bar)

Quyển 4 - Chương 51



ạ tuần tháng 8, Tiêu Lâm xin nghỉ phép về Thạch Gia Trang tiến hành thủ tục đăng ký kết hôn. Em đi được đến trưa thứ ba, tôi nhận được điện của Ức Đình.

Ức Đình ra lệnh: “Lý Hải Đào anh đến ngay đây, tôi có việc tìm anh!”

Tôi hỏi: “Bạn đang ở Bắc Kinh à?

“Nhiều lời! Không ở Bắc Kinh thì gọi cho anh làm cái gì?” Giọng nói chanh chua của Ức Đình xói vào màng nhĩ, “Ba rưỡi chiều nay, gặp nhau ở số 77 Tam Lý Đồn!”(street bar ở BK)

“Muộn một chút, buổi chiều mình có hẹn người bàn chuyện.”

“Khốn, thế tôi không phải là người à? Ba rưỡi là ba rưỡi, anh không đến không phải thằng đàn ông!”

Ô, cái bà cô này, nói năng lợm giọng, nhưng dù sao trước đây ả cũng đã từng gửi tôi sáu tin khẩn cấp, tôi đành nhận lời gặp Ức Đình.

Không rõ chuyện gì…? Tôi rũ rũ đầu, cái tên ấy lại văng ra khỏi bộ não, em nói hay lắm, hai đường thẳng làm sao có giao điểm? Hay vì việc Ức Đình đã từng nhờ tôi? Tìm cho ả một tay giết người để đâm chết lão mặt trắng Cao Thiền?

Nếu là thế tôi phải trốn thật, cuộc đời tươi đẹp của tôi không thể bị cô này hủy hoại! Cho dù ả đã từng nhắn cho tôi sáu cái tin.

Ức Đình trông vẫn thế, ngẫm cũng lạ, là gái bán hoa bao nhiêu năm, ả vẫn cứ như gái tơ được cung phụng, thân ngon còn nguyên thân ngon, da trắng còn nguyên da trắng.

Ức Đình mặc một chiếc áo trễ không thể trễ hơn màu vàng chóe, hơn nửa bộ ngực như sắp bật ra bên ngoài, hai rãnh ngực đủ để gài vào một chiếc bút bi.

Tôi thường bị kích động, vội lấy tấm vải bố trải trên bàn kéo bùng ra để che ngực cho Ức Đình.

Ức Đình vừa thấy tôi đã lườm nguýt, tôi bụng bảo dạ con ranh này khốn thật, tôi gây hấn gì với nó mà nó nhìn tôi hằn thù như thế?

Tôi hướng về phía ả cười cười: “Thế nào? Bà chị gặp tôi có việc gì?”

“Để tôi thở cái đã, nhìn thấy anh là tức ứ bụng, tôi mà là đàn ông, tôi bổ anh ra làm đôi! Em gì ơi, cho chị lon coca lạnh!”

Tôi với Ức Đình đã từng có lúc phải sống dưới một mái nhà, cả gần năm nay không gặp, làm sao mắc ân oán gì với ả?

Tôi cười làm thân, lòng thầm nghĩ tội của lão Cao Thiền quá lớn, làm hỏng cả bộ não của Ức Đình.

Ức Đình mắng: “Cười cái đầu anh! Điên m…nó rồi! Lát xem anh còn cười được nữa hay không!”

“Tóm lại là có việc gì? Đằng ấy cứ nói thẳng.” Nhìn vẻ ngoài nghiêm trọng của ả gái điếm, tôi không dám cười nữa.

Ức Đình vừa tợp một ngụm coca, lại tợp ngay ngụm nữa. Tổng cộng là 3 ngụm, gạt cốc nước sang một bên, bắt đầu nói. Không nghe thì thôi, vừa nghe đôi lời, tôi nghẹn lời trố mắt kinh ngạc, cả thế giới lật nhào điên đảo.

***

Người Diệp Tử lấy là một đại gia người Singapore tên là Eric, xa xưa tổ tiên từ Phúc Kiết tha phương tới Nam Dương, để lại một cơ nghiệp, đến đời Eric, càng ăn nên làm ra, có người nói tiền của Eric có thể đắp thành núi, nói quả không ngoa so với những hào nhoáng bên ngoài đã được chứng thực.

Eric vừa bước vào tuổi 60, chu đáo ân cần, mặt lúc nào cũng đỏ ửng. Đưa ra những chiến lược mạnh mẽ với công ty, nhưng với Diệp Tử, cưng nựng như bảo bối, đặt đâu cũng sợ làm em xây xướt.

Cuộc ly hôn của Eric bị tập thể bè bạn thân hữu phản đối, nhưng Eric không cho phép người khác chi phối hạnh phúc riêng ngắn ngủi cuối đời, vì Diệp Tử ông chấp nhận luật ly hôn mất nửa tài sản cho cô vợ, bao gồm một phần cổ phiếu trong thành viên ban quản trị, đồng thời, từ bỏ quyền làm bố của hai đứa con một trai một gái.

Hai đứa con không chấp nhận việc thành hôn của cha là bởi, ngoài nghĩa tình phụ tử, chỉ riêng tuổi tác của Diệp Tử đã khiến người khác không thể chấp nhận.

Eric khăng khăng làm theo ý mình, ngoài mặt tuyên bố: “Nếu chúng bay phản đối, chỉ còn cách đoạn tuyệt tình cha con!”

Hai đứa con cúi gằm mặt cam chịu, chúng toan tính, làm sao thế được? Đoạn tuyệt quan hệ với ông già, đợi lão chết, chẳng phải toàn bộ cơ ngơi đều tuột vào tay con hồ ly sao?

Cùng lúc, mọi thủ tục phía Diệp Tử đều thuận lợi.

Thế là, tất cả ổn thỏa, vạn sự OK.

Lấy Diệp Tử về, Eric đêm nằm mơ cũng cười ông hể hả: “Em yêu, lấy được em là quyết định chính xác nhất đời anh.”

Eric sướng nhất là được đưa Diệp Tử đi mua sắm, người người lúc nhúc trên đường, Diệp Tử dạo bước thướt tha trở thành cảnh tượng bắt mắt nhất, bao nhiêu cặp mắt đổ dồn nhìn theo, thậm chí có khách tây du lịch không cầm lòng đòi chụp cô bằng được. Rồi mắt họ sẽ dừng lại một chút trên người Eric, có lúc dừng lại trên cái đầu lơ thơ tóc của Eric, có lúc dừng lại trên cái bụng chảy phệ của Eric.

Eric ghé vào tai Diệp Tử thầm thì: “Em thấy không, em thấy không, ngoài các đồng sự, đã từng có ai chú ý đến anh như thế, DARLING, anh yêu em lắm cơ” 

Diệp Tử nhếch mép cười, giầy cao gót tạo thành những tiết tấu vang đều nện lên những con đường Singapore sạch không thể sạch hơn.

Hễ Diệp Tử để ý đến đồ trang sức đồng hồ nào, thẻ tín dụng của Eric lại đập trên chiếc bàn của quầy thu ngân đó, ông ta thậm chí không thèm liếc nhìn giá cả.

Sức khỏe của Eric so với độ tuổi ông vẫn được coi là cường tráng, nhưng dù sao cũng đã 60 rồi, biến đổi sinh lý, chuyện phòng the sắp đi tong. Đây cũng chính là tâm nguyện của Diệp Tử, cô lấy Eric không phải vì chuyện ấy, tốt nhất xin đừng động một ngón tay vào người tôi!

Sau khi Diệp Tử kết hôn, Ức Đình về nước gia hạn visa, quay lại Singapore và đến hộp đêm thượng hạng nhất ở đó. Không đầy một tuần, Ức Đình trở thành hàng cao cấp nhất quán bar.

Hôm Ức Đình đến ngôi biệt thự hào nhoáng thăm Diệp Tử, ả bị Eric chặn lại: “Ức Đình, cô có thể không đi làm ở hộp đêm không? Nếu họ đồn bạn thân của Diệp Tử là cave…thì sẽ phiền, tôi có thể đưa cô 20 vạn, 30 vạn (đô la Sing, đổi ra tệ phải gấp 5 lần) nếu không thì cô về nước đi!”

“Việc gì tôi phải về? Tôi thích ở đây, tôi thích làm điếm, thì sao?” Ức Đình hất tay Eric, xộc thẳng vào trong nhà gọi: “Diệp Tử, ra đây mau, chồng mày muốn đuổi tao đi đây này!”

Diệp Tử nghe tiếng đủng đỉnh đi xuống, Eric đổi thái độ làm hòa, cười: “Đâu mà! Anh đâu có thế? Mời vào cô Ức Đình, Darling của tôi đang đợi cô đó.”

Ức Đình cứ thế ở lại Singapore, có lần Diệp Tử lén Eric đến hộp đêm tìm Ức Đình, vừa vào cửa đã bị một má mì kéo tay lại, quát: “Mày là của con má mì nào? Cứ đi tiếp khách với tao đã?”

Diệp Tử rút phắt tay lại nói: “Không phải, tôi đến tìm bạn, cô ấy làm ở đây.”

“Ồ, gái Trung Quốc à, đến du lịch à? Có hứng thử ở đây không? Làm ăn với chị, em đẹp thế này, kiếm chút tiền lộ phí, ngon ơ!”

Diệp Tử sợ không tìm được Ức Đình, quay đầu bỏ đi. Mụ béo má mì vẫn chưa bỏ cuộc, gọi với theo: “Chị là Amy, má mì số 21, nghĩ kỹ đi rồi đến kiếm chị!”

Diệp Tử sống cuộc sống bà lớn ở Singapore, cô cũng muốn đón bố mẹ qua đây một thời gian, nhưng người thân cô tỏ ra nghi ngại cho cuộc hôn nhân điện giật chớp nhoáng.

“Có tiền thì sao? Mày cưới tiền làm chồng à? Nhà mình bị người khác cười cho thối mũi ra rồi kia kìa!” Mẹ nói xong dập bộp điện thoại.

Chà, sức khỏe của mẹ còn tốt lắm, Diệp Tử nghĩ bụng, cứ nghe tiếng dập là đoán ra được. Cô chỉ muốn nói với gia đình rằng: “Thật ra, con vì một người đàn ông này mà lấy một người đàn ông khác.”

Ngày hôm ấy Diệp Tử khóc, Eric về không biết cơ sự làm sao, dùng tiếng anh chửi rủa đám hầu gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.