Cuối tháng năm, Diệp Tử về Thanh Tảo, nửa đường dừng chân lưu lại một đêm ở Bắc Kinh.
Đêm ấy, Diệp Tử biết được ngày cưới của tôi và Tiêu Lâm, và cũng đêm
ấy, chúng tôi làm tình điên cuồng, như nghênh tiếp ngày tận thế đang
đến.
Ngày hôm sau, cô, đặt gọn gàng lại gối bên cạnh tôi,
lau khô hết nước mắt, dành hồi lâu, hồi lâu nhìn tôi trong những phút
cuối cùng, rồi rời khách sạn trước khi tôi kịp choàng tình khỏi cơn rã
rời.
Có thể tất cả những điều trong lòng em đã trải hết ra lá thư, từ nay về sau, chúng tôi sẽ không thể gặp lại.
Diệp Tử trở về Singapore được hơn một tháng sau, đột nhiên thấy trong
người khó ở. Cô lén lút đi mua que thử thai, quả nhiên có hai vạch đỏ .
Diệp Tử đi tìm Ức Đình, Ức Đình chả nghĩ ngợi gì nói luôn: “Về nước nạo. Còn phải hỏi?”
Diệp Tử nháo nhác: “Chị, chị còn là phụ nữ không? Dù có nhỏ nó cũng là một sinh linh, vả lại, em sẽ không bao giờ gặp lại Hải Đào nữa, đứa trẻ này coi như kỷ niệm Hải Đào để lại cho em.”
“Sao mày ngu thế em, như con điên ý, Eric mà phát hiện ra không phải con nó thì sao? Trừ khi mày đổ vấy cho nó!”
“Em sẽ nghĩ thêm cách” Diệp Tử nói rồi bước ra khỏi cửa.
Nghe nói hôm ấy Diệp Tử ngồi lại bên bờ biển rất lâu, gió biển lùa vào tóc em, Diệp Tử giống như một nàng tiên cá đến từ biển khơi xa.
Cuối cùng, Diệp Tử quyết định, cô bất chấp, để sinh ra đứa trẻ này.
Hai tháng sau vào một buổi tối, DIệp Tử ngã ngất trong phòng tắm, Eric sợ hãi, tức tốc gọi bác sĩ gia đình đến.
Ông bác sĩ tên Hoàng, là bác sĩ riêng của Eric 30 năm nay, hai người trở thành đôi bên bạn bè.
Bác sĩ Hoàng khám cẩn thận xong, đánh ánh mắt buồn thương về phía
Eric, ra hiệu ra ngoài nói chuyện riêng…Eric dự đoán có chuyện chẳng
lành, căng thẳng vội vã cùng ông bác sĩ Hoàng sang phòng bên.
Từ bên ngoài bước vào, sự phẫn uất làm mặt Eric đỏ bừng, ông ta hỏi dồn: “Của ai?”
“Của ai cái gì?” Diệp Tử chột dạ hỏi.
“Đừng giả bộ nữa, cô không biết thật à? Tôi hỏi đứa trẻ trong bụng cô là của ai?”
Diệp Tử chau mày, trả lời lấp liếm: “Em là vợ anh, anh nói?”
”Tôi nói? Tôi nói cái gì? 15 năm trước tôi đã làm phẫu thuật triệt sản! Gần như cả thế giời này đều biết!”
Diệp Tử giật mình, ngước đầu lên nhìn Eric, nói “Thế mà em không biết!”
“ Đừng lèm bèm nữa!” Eric nhảy dựng lên phía đầu giường, “Tôi bảo cô đi nạo là đi nạo, không phải thương lượng dài dòng!”
”Không ai có thể làm hại con tôi!” Diệp Tử căng tròn đôi mắt, hét lên.
“Thế thì….cô sẽ mất tất cả mọi thứ bây giờ, mọi thứ trang sức lụa là, mọi thứ!”
“Tôi có thể không cần, tôi không cần áo gấm cơm ngon! Tôi muốn làm
mẹ!” Diệp Tử nói rồi nhanh chóng thu xếp đồ đạc, ERIC chộp lấy cổ tay
cô, hỏi: “Cô định làm gì?”
“Nếu anh khăng khăng bắt tôi bỏ
đứa bé, chúng ta chỉ còn cách ly hôn!” Từng câu từng chữ của Diệp Tử,
như kim thép ghim vào ngực Eric.
“Chúng ta mới lấy nhau được nửa năm, cô đã muốn ly hôn? Tôi trả giá bao nhiêu, cô muốn ly hôn?”
“Tôi không cần gì cả, đến sao đi vậy, không cầm của anh một xu. Tôi
chỉ muốn đứa con này!” Diệp Tử vừa nói vừa gói ghém đồ đạc, “Hôm nay tôi qua chỗ Ức Đình, chúng ta tạm rời nhau vài hôm.”
Eric nhìn Diệp Tử sắp đồ, cầm một chiếc va li bước ra khỏi cửa, ông ta đuổi theo
sau lưng Diệp Tử, đúng lúc Diệp Tử đi đến đầu cầu thang, Eric giơ chân
lên hung ác nhằm vào lưng Diệp Tử...