Cho Em Xin Một Điếu Thuốc (Yêu Nữ Quầy Bar)

Quyển 5 - Chương 58



Tôi nhớ rõ hôm gặp lại Tiểu Ngọc là ngày 11 tháng 9, buổi tối hôm ấy giờ Bắc Kinh, toàn thế giới đang chứng kiến vụ khủng bố ở Mỹ.

Vì thế, sau này mỗi khi nhắc đến sự kiện ngày 11 tháng 9, tôi bất giác nhớ ngay tới Tiểu Ngọc, cho dù việc này không liên quan gì đến cô ta.

Tầm chập tối tôi nắm tay Diệp Tử đi dạo phố, trên đường ra chỗ đậu xe, Diệp Tử bóp bóp vào tay tôi, đồng thời khựng lại.

Diệp Tử sững sờ nhìn chằm chằm vào một cô gái đang ngồi xổm trên hè bán đĩa lậu.

Cô gái này lúc sau cũng ngước lên nhìn Diệp Tử, rồi cô ta từ từ từ từ đứng dậy, trong cảnh xẩm tối, vừa trông thấy gương mặt ấy tim tôi đập thình thịch.

Cha mẹ ơi, Tiểu Ngọc, Tề Ngọc Quỳnh!

Tiểu Ngọc đã cắt tóc ngắn đến mang tai, tóc vén ra đằng sau, một gương mặt xanh gầy không trang điểm, gò má nhô lên nhọn hoắt, mặc một bộ đồ đơn giản, vương lại đôi chút sắc vóc ngày xưa, ngoài bộ đồ cũ kỹ còn tạm được, trông cô không khác mấy một người bán hàng rong thông thường.

Hai người đàn bà đứng đối chọi nhau trong màn đêm đang buông dần, mắt không hề chớp, cuối cùng Tiểu Ngọc lạnh nhạt buông một tiếng cười mũi, ông ổng nói: “Thích thì bây giờ hai bạn đánh tớ, tớ sẽ không chống cự, dù sao thì món nợ này trả càng sớm càng tốt.”

Diệp Tử bặm bặm môi, tôi không thể biết em đang nghĩ gì, em cúi xuống, lựa trong cái bao tải nhỏ màu đen một tập đĩa, nói: “Tớ muốn mua chỗ này.”

Lúc này Tiểu Ngọc mới nhìn tôi, cô ta thở dài, giật lại đống đĩa từ tay Diệp Tử: “Xin lỗi, tôi không bán nữa.”

Diệp Tử không hề tỏ ra ngạc nhiên, em chỉ quay sang nhìn tôi, tôi nhíu mày lắc đầu, ý bảo Diệp Tử nên rời khỏi đây.

Đúng lúc này xung quanh trở nên rối loạn, tiếng người í ới: “Chạy đi chạy đi, công an đang lùa!” Mấy người bán hàng rong vơ vội đồ, nháo nhác bỏ chạy. Tiểu Ngọc cũng vội vã ôm gói bọc định chạy, bị Diệp Tử ngăn lại, “Lên xe của tớ” Em nói. Thiếu chút nữa tôi phát điên, nhưng không ngăn cản.

“Cậu ra từ bao giờ?” Diệp Tử ngồi ở ghế trên, không quay đầu lại hỏi.

“Hơn một tuần.”

Tôi nhìn Tiểu Ngọc qua gương chiếu hậu, vừa lúc gặp đúng ánh mắt cô ta, vẫn là cái ánh nhìn làm người ta lạnh ớn xương tủy, tôi vội vã nhìn sang chỗ khác.

Không phải tôi sợ cô ta, mà vì tôi luôn cảm thấy ở cô toát lên vẻ chẳng lành, hệt như một người chết mình đầy nấm mốc trèo ra từ huyệt mộ.

“Sao lại…đi bán CD?” Diệp Tử hỏi tiếp.

“Hậc hậc, lắm chuyện, bộ dạng này còn về Đá quý trần gian thế nào được nữa? Chẳng lẽ không thể dựa vào sức lao động để kiếm chút tiền? Mọi thứ vẫn khá, hai người được phép trong ấm ngoài êm, tôi không được phép kiếm cơm nuôi miệng sao?”

“Ý mình không phải thế, mình muốn nói vì sao cậu không về quê?”

“Năm ngoái mẹ tôi chết rồi, về làm gì? Tôi thích Bắc Kinh, ở đây,” Tiểu Ngọc cười khậc khậc đầu mũi, “Nơi đây có mọi thứ mà tôi không thể quên.”

“Về đâu đây?” Tôi sợ họ nói tiếp, nên chen ngang lời Tiểu Ngọc, sợ nhất là bây giờ Diệp Tử gợi ý mời cô ta về nhà chúng tôi, khác nào chúng tôi tự chuốc họa vào thân.

Tiểu Ngọc xuống xe, Diệp Tử ghi lại số điện thoại, thò tay ra ngoài cửa xe đưa cho cô ta: “Nếu cần gì, tớ sẽ giúp ngay.”

Tiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn lên cái mặt trăng vừa ló, hỏi: “Cậu không căm ghét tôi à?”

“Việc của quá khứ…Ghét làm gì? Tớ bây giờ đã ổn định. Thôi cậu lên nhà đi.” Diệp Tử cười, xoay cửa kính lên.

“Em còn chào cô ta làm gì?” Tôi hỏi Diệp Tử.

“Tiểu Ngọc cũng đáng thương lắm, hãy nhìn nó ban nãy…”

“Ban nãy cái gì?” Tôi bực mình cắt ngang, “Những đêm em giật mình tỉnh giấc khóc nức nở, cô ta thương em không? Vết thương thành sẹo sẽ không còn đau nữa ư? Vả lại, còn nhớ ban đầu vì sao cô ta hại em không? Em không sợ cô ta làm điều xấu xa à?”

“Ban đầu chỉ vì người ta yêu anh ! Chuyện đấy ai chẳng biết, trên đời này em không tin anh, thì còn tin ai được nữa?”,

“Thôi chúng mình cưới nhau nhanh lên, đêm dài lắm mộng, lấy nhau rồi tính tiếp.”

“Anh, thật là, nhà chưa kiếm được, mọi gian khổ đã qua rồi, Tiểu Ngọc đi cải tạo hai năm nay, đều là người, nó chẳng xấu xa đến mức thế đâu. Anh xem bây giờ nó cũng tử tế, làm ăn chính đáng….”

“Chính đáng? Cô ta buôn đĩa lậu đấy!”

“Ơ kìa, ý em không phải thế, em nói Tiểu Ngọc không còn hành nghề nữa là khá lắm rồi…Sao anh vẫn hằn học….Việc nó làm là ác độc, nhưng, đàn bà, đụng vào tình yêu là bấn loạn đúng không?”

“Vâng, anh chẳng nói lại em được.” Diệp Tử rất tin tưởng, tôi có là quân tử nói nhiều cũng thành kẻ ti tiện, “Nhưng, em không được phép dính líu đến cô ta nhiều quá, giúp đỡ những cái thích đáng thôi, mà phải nhớ kỹ đây, cảnh giác với người bên cạnh không thừa đâu, hiểu chưa?”

“Dạ, hiểu, chồng em…” Diệp Tử véo nhẹ lên má tôi, “Có khi họ sẽ ngại không gọi cho em đâu, anh yên tâm, em không tự dưng chuốc vạ vào thân, em biết giới hạn.”

“Tốt nhất là cô ta đừng gọi đến…”

***

Những ngày sau đó tôi bận túi bụi, bao nhiêu việc nhà đất cần xử lý, làm việc như con thoi, luôn trong tình trạng ôm đồm.

Một tối muốn đang nằm cạnh tôi Diệp Tử hỏi: “Chồng này, Tiểu Ngọc gọi cho em đấy, hôm này em đưa Tiểu Ngọc đến chỗ đoàn làm phim nhé?”

“Em điên à? Đưa cô ta đi làm gì?”

“Nó đi bán đĩa cũng chẳng phải việc ra hồn, thương lắm, em có thể đưa nó đi đóng quảng cáo, nó mông má lên một chút trông cũng khá, coi như giúp nó.”

“Em cho người khác là đồ ngu à? Cô ta chưa học diễn xuất ngày nào, hơn nữa, cô ta vừa ra tù, sau này dư luận đồn thổi, còn ai muốn mướn em đóng phim nữa? Em nuôi ong tay áo làm gì?”

“Đâu, đóng quảng cáo thôi, cần gì phải bản lĩnh diễn xuất? Em cũng chỉ là một diễn viên quèn, không ai để ý đến nó đâu. Anh nghĩ đây là Hong Kong à? Trong ngành giải trí việc lớn việc nhỏ đều là nói láo. Em chỉ muốn Tiểu Ngọc có kế sinh nhai?

“Kế sinh nhai? Cẩn thận cô ta nhai nuốt chửng em đấy.”

Diệp Tử cười hồn nhiên, tiện thể cắn vào vai tôi hai cái.

Nghe kể sau đó Tiểu Ngọc làm quảng cáo một sản phẩm bột giặt, mọi sự khởi đầu thuận lợi, cô ta làm việc rất đưa đẩy, qua mặt Ling Lung, biết cách tính toán nên nhanh chóng nắm vững được một số lề thói trong giới, tiếp cận và ngay lập tức tìm được một tấm bạn trai, nghe nói làm biên kịch.

Tiểu Ngọc giấu kín kiếp gái điếm ở Đá quý trần gian và 2 năm rưỡi trong tù, chỉ giới thiệu mình tốt nghiệp ở một trường nghệ thuật ở Cát Lâm, đến Bắc Kinh để thực hiện giấc mơ thành ngôi sao ấp ủ từ thuở bé.

Cô ta không gây hấn gì với Diệp Tử, có đôi lúc ngẫm ngợi, thấy con người có thể không giữ lời, và con người cũng có thể biết đường hoàn lương.

Còn Diệp Tử, với sắc đẹp trời sinh của một mỹ nhân, với sự nỗ lực dai dẳng bắt đầu gợi chút tiếng tăm, có dấu hiệu phát lộ.

Những lần Diệp Tử phải ra ngoại thành đóng phim, ngày nào em cũng gọi điện nói những lời nhớ nhung yêu thương thắm thiết với tôi, mỗi lần như thế, nỗi nhọc mệt trong công việc đều tan biến, lòng tôi trải mềm bối rối.

Hàng đêm tôi đều nghĩ: bao giờ tìm được cơ hội nói với Diệp Tử, tôi không phản đối em bắt đầu một cuộc sống mới, cũng không phản đối em là người nổi tiếng, tôi chỉ có đôi chút lo âu, thế gian này vừa phức tạp không nơi đâu an toàn, nếu nó làm tổn hại đến bảo bối của tôi, tôi phải làm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.