Chớ Gần Công Tử - Vu Tâm Yên

Chương 24: Thay người



Editor: dzitconlonton
Phủ Đại tướng quân ở phía Tây thành, phủ Quận chúa ở phía Đông thành.
Từ Tê Hạc Sơn vào thành, đi chính là Tây Môn. Cho nên, vừa vào thành, Cố Khiên liền phải cùng Lăng Tuyết Quân tách ra mà đi. Biết hắn muốn rời đi, Lăng Tuyết Quân không bảo ngự phu dừng lại nói lời tạm biệt với hắn, mà là trực tiếp trở về phủ quận chúa. Vì vậy, không nói lời tạm biệt là tốt nhất.
Thanh Nha rụt đầu lại khỏi cửa sổ, hỏi Lăng Tuyết Quân: "Cô nương, công tử kia cũng ở thành đông sao?"
"Không!" Lăng Tuyết Quân lắc đầu, "Phủ Đại tướng quân ở phía Tây thành này, hắn hẳn là sắp về nhà rồi."
"Nhưng nô tỳ thấy hắn vẫn đi theo phía sau xe chúng ta." Thanh Nha nói.
Lăng Tuyết Quân ngẩn ra. Không phải nên tách ra từ lâu rồi chứ? Tại sao hắn vẫn ở đằng sau? Nàng có chút không tin, sợ Thanh Nha nhìn lầm, liền dựa đầu tiến về phía cửa sổ, nhấc rèm lên, nhìn về phía sau. Quả nhiên, Cố Khiên còn cưỡi ngựa đi theo phía sau xe.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn nhìn về phía mình, nàng vội vàng rụt đầu trở về. Quay người lại, nhìn Thanh Nha vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, nàng cười cười, nói: "Hôm nay thư viện hưu mộc, hắn có thể muốn đi Quận chúa phủ tìm Tứ ca đấy."
"À." Thanh Nha gật gật đầu.
Cuối cùng, xe ngựa dừng ở trước cửa phủ Quận chúa.
Lăng Tuyết Quân xuống xe ngựa, nhìn về phía sau, nhưng không thấy bóng dáng của Cố Khiên. Nàng không khỏi sửng sốt. Hắn rời đi lúc nào vậy?
Ngự phu nhìn Lăng Tuyết Quân ngơ ngác đứng, nhìn phía sau xe ngựa, giống như đang tìm kiếm cái gì, liền mở miệng hỏi: "Cô nương, cô đang tìm vị công tử cùng chúng ta một đường hồi kinh kia?"
Lăng Tuyết Quân quay mặt lại, nhìn ngự phu, hỏi: "Công tử kia, rời đi khi nào?"
"Công tử kia mới đi." Trên mặt ngự phu là vẻ mặt cung kính tươi cười, "Hắn thấy xe ngựa của chúng ta đến trước cửa phủ thì dừng lại, liền quay đầu ngựa rời đi."
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân hơi ngẩn ra. Hắn thấy mình bình an đến phủ Quận chúa, yên tâm, lúc này mới rời đi sao?
"Cô nương, chúng ta vào phòng đi." Thanh Nha tiến lên đỡ Lăng Tuyết Quân.
Lăng Tuyết Quân nhẹ nhàng lắc lắc đầu, không nghĩ đến Cố Khiên nữa, cùng Thanh Nha vào phủ.
Lăng Tuyết Quân không trực tiếp trở về Vịnh Hà viện, mà là đi Hòa Phong viện của Quận chúa. Lúc này, Quận chúa vừa ăn cơm trưa, thị nữ đang hầu hạ nàng súc miệng lau tay, thấy Lăng Tuyết Quân vào phòng, Quận chúa cười hỏi: "Tuyết Quân, sao lại về trễ như vậy? Đã ăn trưa chưa?"
"Còn chưa ạ?" Lăng Tuyết Quân đáp.
"Vậy con còn không mau trở về phòng dùng cơm?" Quận chúa quở trách, "Không cần vừa trở về liền đến ta thỉnh an, trước tiên lo thân thể của mình đã."
"Con chưa đói ạ." Lăng Tuyết Quân cắn cắn môi, sau đó ngẩng đầu, nói, "Quận chúa, hôm nay Tuyết Quân về muộn, là có nguyên nhân."
"Ồ?" * Quận chúa ngẩn ra, hỏi, "Nguyên nhân gì?"
Lăng Tuyết Quân làm bộ vẻ mặt do dự, dừng một lát, nói: "Quận chúa, hôm nay con đến Linh Giác tự cầu phúc cho bá phụ, cầu một ký..." Nói đến đây, nàng dừng lời.
Quận chúa thấy sắc mặt của Lăng Tuyết Quân không tốt lắm, vội vàng hỏi: "Ký văn kia không tốt sao?"
"Dạ." Lăng Tuyết Quân từ trong ống tay áo lấy ký văn ra, đưa cho Quận chúa, nói, "Quận chúa, người nhìn xem đi."
Quận chúa nhận lấy ký văn, vừa nhìn, vừa niệm: "Cuồng phong bão táp đánh mui thuyền, hoa đào ven suối đều đỏ rực; đánh thức mộng xuân của người đánh cá, cầm sào chống đỡ đi mất tây đông."[1] Sau khi đọc xong, trong lòng nàng cả kinh, nói, "Ký này là điềm hung?"
[1] Câu gốc là
"狂风骤雨打船篷,
溪畔桃花尽落红;
惊醒渔翁春梦熟,
持篙撑去失西东"
Hán Việt:
Cuồng phong sậu vũ đả thuyền bồng,
Khê bạn đào hoa tẫn lạc hồng;
Kinh tỉnh ngư ông xuân mộng thục,
Trì cao xanh khứ thất tây đông.
Có thể hiểu ký văn này là gió và mưa rào bất chợt thổi thuyền chìm trong nước, hoa đào bên suối cũng bị thổi đỏ, cành lá khô héo. Cơn bão bất ngờ này đã đánh thức giấc mơ của người đánh cá. Người vội vàng đưa thuyền tránh gió mưa, nhưng mưa gió dữ dội, thuyền cũng chập chờn trong sương gió mưa.
"Đúng vậy." Lăng Tuyết Quân ngước mắt lên, một bên nhìn sắc mặt của Quận chúa, một bên nói, "Tuyết Quân cũng vì chuyện ký văn này nên mới về muộn."
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Quận chúa hỏi.
Lăng Tuyết Quân chậm rãi nói: "Tuyết Quân rút trúng ký này, đọc ký liền biết không ổn, không biết nên làm thế nào cho phải, liền đi tìm Cửu Dương đại sư để giải ký, thỉnh cầu đại sư hỗ trợ hóa giải trận họa này."
"Vậy Cửu Dương đại sư nói như thế nào?" Vẻ mặt của Quận chúa căng thẳng.
"Đại sư nói, trận tai họa này không cách nào hóa giải, biện pháp duy nhất, chỉ có thể tránh đi." Lăng Tuyết Quân nói.
"Tránh đi?" Mí mắt của Quận chúa nâng lên, nói, "Ý của đại sư là, để cho Xương Cẩn không đi nghênh đón Ngô vương đến kinh?"
"Đúng vậy." Lăng Tuyết Quân gật đầu.
"Làm sao có thể?" Quận chúa nhíu mày, lắc đầu nói, "Bệ hạ giao phó công việc, làm sao có thể nói không đi liền không đi?"
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, sốt ruột nói: "Nhưng ký văn này hung hiểm như vậy, lần này bá phụ đi ra ngoài, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thì mất nhiều hơn được."
Quận chúa do dự một lát, nói: "Chàng chỉ đi nghênh đón Ngô vương, cũng không phải đi lên sa trường tác chiến, hẳn là sẽ không có chuyện gì chứ?"
Lăng Tuyết Quân lắc đầu, nói: "Từ nơi biên giới hai triều đến kinh thành cũng phải mất khoảng một tháng, cho dù bá phụ có Cấm Vệ Quân hộ tống, bọn sơn tặc cũng không dám làm càn, tuy nhiên, Ngô vương Chu Nguyên kia lại là một người phỏng tay. Những người bất mãn với Nam triều có thể sẽ gây bất lợi cho hắn, mấy quốc gia man rợ chung quanh nói không chừng cũng muốn nhân cơ hội này đến châm ngòi quan hệ giữa Nam triều và Bắc triều, khiến người Hán chúng ta nội chiến, rồi bọn họ liền nhân cơ hội Nam hạ."
"Tuyết Quân nói vậy cũng có lý." Quận chúa khẽ gật đầu.
Nhìn sắc mặt của Quận chúa buông lỏng, Lăng Tuyết Quân thừa dịp rèn sắt còn nóng nói: "Quận chúa, người nghĩ xem, nếu bá phụ trên đường hộ tống Ngô vương đến kinh mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, Ngô vương bị người ta hại, đối với bá phụ, đối với hai ca ca mà nói, có ý nghĩa gì?"
Có nghĩa là tiền đồ tương lai của trượng phu và hai nhi tử của họ sẽ không còn. Nhưng, sẽ không hung hiểm như vậy chứ?
"Quận chúa, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất[2] nha!" Nhìn thấy sắc mặt của Quận chúa do dự, Lăng Tuyết Quân lại nói, "Ký này hung hiểm như vậy, chúng ta không thể lấy tiền đồ của bá phụ cùng các ca ca để đánh cuộc đâu ạ."
[2] Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: ý nói những chuyện dù khó xảy ra nhưng cần phải đề phòng.
Những lời cuối cùng của Lăng Tuyết Quân, thoáng cái chọc vào trong lòng Quận chúa. Còn có cơ hội kiến công lập nghiệp, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì, nếu muốn xoay người lại thì sẽ khó khăn. Nghĩ tới đây, Quận chúa nặng nề gật gật đầu, nói: "Được! Thà tin rằng nó có, không đáng tin rằng nó không có! Ta hiện tại liền tiến cung cầu kiến Thái hậu, liền nói với bà mấy ngày nay thân thể của Xương Cẩn bị bệnh nhẹ, cần điều dưỡng, không thể đi xa, để bệ hạ chọn người khác đi nghênh đón Ngô vương."
Lăng Tuyết Quân vừa nghe xong, trong lòng thở dài một hơi, nói: "Thái hậu luôn coi trọng Quận chúa, chỉ cần Quận chúa mở miệng, Thái hậu tất nhiên sẽ chấp nhận."
"Được rồi, ta sẽ tiến cung." Dứt lời, Quận chúa liền kêu thị nữ hầu hạ mình thay y phục.
"Quận chúa, có muốn chờ bá phụ trở về hay không, sau khi thương lượng với ông lại rồi đi cầu thái hậu." Lăng Tuyết Quân do dự nói.
"Không cần." Quận chúa lắc đầu, "Tính nết của bá phụ con, ta hiểu rất rõ. Nói với chàng, chàng khẳng định sẽ không đồng ý cho ta đi cầu Thái hậu để đổi người đâu. Còn không bằng ta đi cầu Thái hậu trước, đến lúc đó ván đã đóng thuyền, chàng cũng không thể làm gì được."
"Vậy... Được rồi, được rồi." Lăng Tuyết Quân đáp. Dù sao chỉ cần Lăng Xương Cẩn không bước vào xô nước đục này, những chuyện khác, nàng không quan tâm.
Quận chúa thay xiêm y xong, nói với Lăng Tuyết Quân, "Tuyết Quân, con về phòng dùng thức ăn trước đi, đừng để bị đói."
"Dạ." Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, nói, "Tuyết Quân liền chờ tin tức của Quận chúa."
Dứt lời, hai người liền cùng nhau ra khỏi phòng. Lăng Tuyết Quân vẫn đưa Quận chúa ra khỏi cửa phủ, rồi mới trở về Vịnh Hà viện của mình.
Lần này Quận chúa đi, gần đến khi trời tối mới trở về, Lăng Xương Cẩn đương nhiên cùng nàng trở về phòng. Lăng Tuyết Quân phỏng đoán, có thể là Lăng Xương Cẩn nhận được tin tức, chạy vào trong cung.
Khi Lăng Tuyết Quân đến Hòa Phong viện, Quận chúa vừa thay một bộ xiêm y ở nhà đi ra, mà Lăng Xương Cẩn lại một mình ngồi trên chiếu bồ, vẻ mặt rầu rĩ. Thấy thế, Lăng Tuyết Quân vội vàng đi lên trước, hành lễ với Quận chúa và Lăng Xương Cẩn.
Nghe được thanh âm của Lăng Tuyết Quân, Lăng Xương Cẩn ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua chất nữ, thở dài nói: "Nha đầu con, làm sao đi Linh Giác tự một chuyến, liền chọc ra những chuyện này?"
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, biết Lăng Xương Cẩn nhất định là vì biết mình quấy rầy chuyện đi nghênh đón Chu Nguyên, trong lòng không vui. Nàng cắn cắn môi, dùng sức nặn ra hai giọt nước mắt ẩn trong hốc mắt, sau đó ngẩng đầu lên, sợ hãi nói với Lăng Xương Cẩn: "Tuyết Quân hảo tâm làm chuyện xấu, xin một ký văn, là lỗi của Tuyết Quân. Trong lòng bá phụ tức giận thì cũng đừng buồn bực trong lòng, cứ nổi giận với Tuyết Quân." Dứt lời, nàng cúi đầu, nhẹ nhàng hít mũi.
Quận chúa vừa thấy bộ dáng của Lăng Tuyết Quân như vậy, vội vàng trừng mắt nhìn Lăng Xương Cẩn một cái, rồi kéo Lăng Tuyết Quân đến bên cạnh mình ngồi xuống, nói với trượng phu: "Xương Cẩn, việc này sao lại trách Tuyết Quân được đây? Đây là ý trời, nói không chừng vẫn là Tuyết Quân cứu chàng. Nghe này, sao chàng đã làm đứa nhỏ này sợ như thế?" Dứt lời, nàng đau lòng ôm Lăng Tuyết Quân vào lòng, "Tuyết Quân, đừng sợ, có bá mẫu ở đây."
Lăng Xương Cẩn nhìn trong mắt chất nữ rưng rưng, bộ dáng điềm đạm đáng thương, chung quy vẫn mềm lòng, nói với Lăng Tuyết Quân: "Tuyết Quân, bá phụ không trách con."
"Dạ." Lăng Tuyết Quân lấy tay nhẹ nhàng quẹt vào mắt.
Lăng Xương Cẩn lại thở dài một hơi, nói: "Phải trách, chỉ trách bá phụ thời vận không đủ."
Thời vận không đủ? Nếu người thật sự đi nghênh đón Chu Nguyên kia, mới thật sự là thời vận không đủ. Nhưng mà, hiện giờ Lăng Xương Cẩn không đi, cũng không biết kẻ xui xẻo nào bị phái đi nghênh đón tên quỷ đoản mệnh Chu Tranh kia nhở.
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu lên, hỏi: "Bá phụ không đi, vậy ai đi thế?"
"Bệ hạ bảo Tề vương đi." Lăng Xương Cẩn trả lời.
Lăng Tuyết Quân sửng sốt. Lý Hoảng đi? Lý Hoảng kiếp trước đã làm Thái tử a! Nếu lần này hắn đi nghênh đón Chu Nguyên ra khỏi sự cố, khiến cho hai nước trở mặt, nói vậy hắn cũng vô duyên với Thái tử.
Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân đột nhiên cảm thấy có chút áy náy với Lý Hoảng. Lý Hoảng người này, tuy nói có ít công và lợi, nhưng bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, ngược lại cũng chưa từng làm chuyện có lỗi với mình, hiện giờ không hiểu sao lại bị mình lừa một vố, trong lòng nàng tự nhiên có chút băn khoăn.
Tuy nhiên, so với làm cho phụ tử Lăng gia xui xẻo, không bằng, vẫn là để cho Lý Hoảng xui xẻo đi. Dù sao, ai làm hoàng đế, đều là chuyện của Lý gia, không có một chút quan hệ nào với mình, chỉ cần Lăng gia có thể toàn thân an toàn là được. Hơn nữa, Lý Hoảng là con ruột của Hoàng đế, lại là tỷ phu của Cố Khiên, cho dù lần này hắn bị úp sọt, Hoàng đế sẽ nể mặt cha vợ Cố đại tướng quân, ngoại trừ không cho hắn làm Thái tử thì hắn vẫn là Tề vương cao cao tại thượng. Nghĩ vậy, trong lòng nàng liền tốt hơn một chút.
Hai ngày sau, Lăng Tuyết Quân biết được, trước khi Lý Hoảng xuất phát nghênh đón Chu Nguyên, Cố Khiên đi cùng hắn.
Nghe được tin tức này, Lăng Tuyết Quân chấn động. Sao Cố Khiên cũng bị kéo vào?.
||||| Truyện đề cử: Ẩn Trung |||||
Theo Lăng Khâm nói với nàng, là Cố Khiên muốn đi rèn luyện một chút, liền đi cầu phụ thân hỗ trợ. Nhi tử có chí, Cố Tuân đương nhiên ủng hộ, liền tấu lên hoàng đế, tiến cử Cố Khiên mang binh phụ trách công việc hộ vệ lần này. Hoàng đế cảm thấy việc nghênh đón Chu Nguyên đến kinh cũng không có hung hiểm gì, Lý Hoảng cùng Cố Khiên lại thân thiết, hai người cùng nhau bầu bạn, liền thuận nước đẩy thuyền bán cho Cố đại tướng quân nhân tình, để cho Cố Khiên mới mười tám tuổi theo Lý Hoảng đi nghênh đón Chu Nguyên.
Nghe Lăng Khâm nói, Lăng Tuyết Quân nhíu mày.
Kiếp trước, lần đầu tiên Cố Khiên thay triều đình làm việc, chính là cùng phụ thân Cố Tuân chống đỡ Nam triều tiến công, giành được toàn thắng, thiếu niên đắc chí, không ai bì nổi. Kiếp này, thứ chờ hắn sẽ là vận mệnh hoàn toàn trái ngược với kiếp trước. Trải qua chuyện này, nói vậy hắn cũng như Lý Hoảng, không hề có tiền đồ đáng nói.
Nghĩ đến Cố Khiên sẽ thất vọng, trong lòng Lăng Tuyết Quân lại không hề có cảm giác vui mừng, ngược lại có một cảm giác buồn bã không rõ đang quấn chặt quanh trong lòng nàng, không xua đi được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.