Editor: dzitconlonton
Ngày hôm sau khi rời giường, Lăng Tuyết Quân nhìn thấy hai mắt Lăng Ngọc Nhu sưng lên như quả đào, kinh ngạc không thôi, kêu lên: "Nhị tỷ, tối hôm qua tỷ không ngủ được à? Sao mắt lại sưng lên vậy?"
Lăng Ngọc Nhu che dấu cười cười, nói: "Đã lâu rồi tỷ không ngủ chung giường với người khác, có chút không quen, một đêm cũng không ngủ."
"Như vậy a." Lăng Tuyết Quân vẻ mặt thân thiết nói, "Vậy từ chỗ Quận chúa trở về, nhị tỷ đi ngủ một lát đi."
"Được." Lăng Ngọc Nhu gật đầu.
Hai tỷ muội lại nói vài câu, mỗi người rửa mặt trang điểm, liền đi Tĩnh Tâm đường giúp Quận chúa tiễn khách.
Khách nhân đều ăn sáng trong phòng, sau đó đến Tĩnh Tâm đường nói lời tạm biệt với phu thê Quận chúa rồi lục tục rời đi.
Có trưởng bối ở đây, lúc cáo biệt đều trung quy, ngay cả ác nhân như Hứa Ưởng thoạt nhìn cũng rất nhu hòa, không có sinh ra chuyện gì.
Đợi khách nhân đều rời đi, Quận chúa thở dài một hơi. Rốt cuộc có thể nghỉ ngơi rồi.
Hiện giờ, trong biệt viện này chỉ còn lại người của Lăng gia. Lăng Xương Cẩn dẫn hai đứa nhi tử đi câu cá ở sau núi, Lăng Tuyết Quân cùng Lăng Ngọc Nhu nói chuyện với Quận chúa. Lúc nói chuyện phiếm, Quận chúa hỏi Lăng Ngọc Nhu và Lăng Tuyết Quân đã nhìn trúng người nào tại tiệc mẫu đơn này chưa.
Nghe Quận chúa hỏi việc này, Lăng Ngọc Nhu nhớ tới tình ý mập mờ của Lăng Tuyết Quân với La Lâm, trong lòng căng thẳng. Nàng ta quay đầu nhìn Lăng Tuyết Quân, thấy vẻ mặt ngượng ngùng cúi đầu.
"Ngọc Nhu, con có người vừa ý không?" Quận chúa hỏi Lăng Ngọc Nhu trước.
Lăng Ngọc Nhu ngẩn ra. Ngược lại người vừa ý thì có, thế nhưng, Tuyết Quân hình như cũng vừa ý người kia. Hai chữ La Lâm ở bên miệng nàng ta, nhưng nàng ta làm thế nào cũng không nói được. Nàng ta sợ, một khi mình nói ra chuyện mình cùng La Lâm lưỡng tình tương duyệt, Lăng Tuyết Quân sẽ chịu không nổi. Nàng ta biết, cho dù Lăng Tuyết Quân là tướng mạo hay là tài học, đều hơn mình. Ngoại trừ gia thế kém một chút, Lăng Tuyết Quân không kém bất kỳ quý nữ nào trong kinh.
Nếu Lăng Tuyết Quân biết, nam tử mình thích, lại thích đường tỷ kém hơn mình mọi mặt, với tính tình cao tâm như nàng, nhất định sẽ không chịu nổi. Nàng ta không muốn nhìn thấy tình thân tỷ muội của mình và Lăng Tuyết Quân bị mất đi như vậy, nàng ta tình nguyện để bản thân chịu chút ủy khuất, cho dù không thể ở cùng một chỗ với La Lâm, nàng ta cũng không muốn có một ngày trở thành người xa lạ với Lăng Tuyết Quân.
Nghĩ tới đây, Lăng Ngọc Nhu cắn răng, ngẩng đầu lên, run giọng nói với Quận chúa: "Ngọc Nhu, không có, không có người vừa ý."
Lăng Tuyết Quân biết, Lăng Ngọc Nhu thật ra là có nhìn trúng người. Tuy nhiên, khi nàng nghe Lăng Ngọc Nhu nói vậy với Quận chúa, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Nàng cho rằng nam tử trong lòng Lăng Ngọc Nhu không tới hội mẫu đơn này, cho nên, nàng ta mới có thể nói với Quận chúa như vậy.
Nghe Lăng Ngọc Nhu nói xong, Quận chúa nhẹ giọng thở dài, nói: "Ngọc Nhu, bá mẫu biết, nếu muốn vợ chồng hòa thuận, tốt nhất là gả cho người mà mình vừa ý. Khi Bá mẫu còn trẻ, cũng là người tới đây. Lúc trước bá mẫu sắp đặt những công tử chưa gả ở bên biên giới đại quan, lại chọn bá phụ các con, cũng là vì ta thích chàng. Nhiều năm như vậy, ta và bá phụ các con tình ý rất sâu đậm, chưa từng đỏ mặt một lần. Ta cũng muốn các con giống như ta, có thể chọn một người mình vừa ý mà tái giá. Cho nên, ta vẫn không thay các con làm chủ nghị thân, chính là muốn cho các con tự mình chọn người trước. Tuy nhiên, Ngọc Nhu, con vẫn không chọn được người. Con năm nay cũng tròn mười bảy tuổi, nếu kéo dài, tuổi cũng sẽ kéo dài, đến lúc đó, thì càng không dễ nói hôn sự đâu."
Nghe được lời của quận chúa, Lăng Ngọc Nhu vẫn cúi đầu, cắn môi, không nói gì.
Nhìn bộ dáng này của nàng ta, Quận chúa bất đắc dĩ lắc đầu, lại nói: "Ngọc Nhu, nếu năm nay ăn Tết, con không chọn được người hợp tâm ý, bá mẫu liền thay con làm chủ."
Nghe vậy, thân thể Lăng Ngọc Nhu khẽ run lên, rũ mắt xuống, nói: "Ngọc Nhu đều nghe Quận chúa và bá phụ an bài."
Thấy thế, Quận chúa nhẹ nhàng thở dài một hơi, lại quay mặt lại, nhìn Lăng Tuyết Quân, hỏi: "Tuyết Quân, con có người vừa ý không?"
Sắc mặt của Lăng Tuyết Quân ngẩn ra. Kiếp trước, Quận chúa cũng từng hỏi những lời này của nàng, lúc ấy, nàng không chút suy nghĩ, liền nói ra tên Cố Khiên. Quận chúa kinh ngạc, cũng tỏ vẻ sẽ cố gắng hết sức giúp nàng. Đáng tiếc, tin nàng chờ lại là tin Cố gia nghị thân cùng Ngô gia. Mà nàng vì làm xấu nhân duyên của hai nhà Cố Ngô, thậm chí làm ra chuyện mất đi thể diện của nữ tử. Mặc dù năm đó Quận chúa tức giận, nhưng vẫn ra mặt giúp nàng đè sự tình xuống, còn mượn tay Thái hậu đi áp chế Cố gia, cuối cùng để nàng như ý bồi thường gả cho Cố Khiên. Mà hôn sự của Lăng Ngọc Nhu cũng là do một tay Quận chúa an bài.
Kiếp trước Quận chúa vì nàng và Lăng Ngọc Nhu mà làm đủ chuyện, Quận chúa thật lòng đối đãi nàng cùng Lăng Ngọc Nhu, thật sự đối đãi các nàng như nữ nhi ruột thịt. Tuy nhiên, kiếp này nàng không dám tùy hứng như kiếp trước. Tuy rằng kiếp này nàng muốn gả cho La Lâm, nhưng dù sao cũng không nhiệt liệt như kiếp trước muốn gả cho Cố Khiên. Hơn nữa, cho tới nay, nàng cũng không nhận được sự đáp lại của La Lâm, cũng không biết hắn rốt cuộc có ý không, cho nên, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Nàng không muốn gả cho một nam tử có nữ tử khác trong lòng nữa. Dù sao kiếp này, nàng quen biết La Lâm mới chỉ hơn hai tháng, gặp mặt cũng quá ít ỏi. Đối với La Lâm hôm nay, nàng căn bản không hiểu rõ hắn như kiếp trước, cho nên, nàng quyết định vẫn chờ thêm vài ngày, đợi La Lâm đáp lại mình rõ ràng hơn, rồi nói việc này cho Quận chúa.
Vì thế, Lăng Tuyết Quân cũng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Hồi quận chúa mà nói, Tuyết Quân không có người vừa ý."
Nghe Lăng Tuyết Quân nói như vậy, Lăng Ngọc Nhu ngẩn ra. Không phải Tam muội có ý với La Lâm sao? Vì sao không nói với Quận chúa? Nàng ta ngước mắt lên, nhìn Lăng Tuyết Quân cúi đầu, khuôn mặt như ngượng ngùng mang theo sợ hãi. Nàng ta nghĩ, chắc là Tam muội thẹn thùng, ngượng ngùng nói với Quận chúa đi.
Quận chúa nghe Lăng Tuyết Quân nói như vậy, lắc đầu thở dài, hỏi: "Tuyết Quân nha, con cũng không nhìn trúng?"
Lăng Tuyết Quân nhẹ nhàng gật đầu.
"Than ôi! Tuyết Quân, con cũng không cần học nhị tỷ của con a." Quận chúa nói sâu sắc, "Con tuy rằng mới cập kê, tuổi thoạt nhìn còn nhỏ, nhưng lắc vài cái là thêm một hai năm, cũng liền trở thành lão cô nương."
"Tuyết Quân biết." Lăng Tuyết Quân sợ Quận chúa nói mình giống Lăng Ngọc Nhu lúc nãy, vội vàng chặn lời của nàng.
"Biết là tốt rồi." Quận chúa nói, "Trống to không cần búa nặng để gõ[1], các con phải biết chừng mực!"
[1] Trống to không cần búa nặng để gõ: Chỉ những biết sửa sai sau khi được nhắc nhở.
"Vâng." Lăng Tuyết Quân đáp, sau đó nghiêng mặt, vụng trộm thè lưỡi với Lăng Ngọc Nhu.
Nhìn thấy bộ dáng nghịch ngợm của Lăng Tuyết Quân, Lăng Ngọc Nhu không khỏi mỉm cười. Tâm tình vốn dĩ trong sương mù, cũng có một tia sáng.
Quận chúa lại nói: "Tuy nhiên, ngược lại có hai nhà nhìn trúng các con."
"Có người nhìn trúng con cùng Nhị tỷ?" Lăng Tuyết Quân kinh ngạc nói.
"Ừm." Quận chúa gật gật đầu, nói: "La gia phu nhân nói chuyện với ta, ta mơ hồ nghe được La gia có ý kết thân với chúng ta. Tuy nhiên, nàng nói uyển chuyển, cũng không nói rốt cuộc nhìn trúng ai trong các con."
Nghe được Quận chúa nhắc tới Viên phu nhân, trong lòng Lăng Ngọc Nhu cùng Lăng Tuyết Quân đều nhảy dựng lên, đều cảm giác Viên phu nhân nói, chắc là mình.
"Một vị khác rõ ràng nói rõ có ý với Tuyết Quân con." * Quận chúa nhìn Lăng Tuyết Tiêm.
"Ai?" Lăng Tuyết Quân vừa nghe, trong lòng không khỏi thấp thỏm bất an.
Quận chúa gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Quân, từ từ nói: "Hứa Ưởng, Hứa tướng quân."
"Sao lại là hắn?" Cả người Lăng Tuyết Quân ngây dại.
"Tuyết Quân, con có ý với Hứa tướng quân không?" Quận chúa hỏi.
"Con, con không muốn gả đi quá xa!" Lăng Tuyết Quân vội vàng lắc đầu nói.
"Ta cũng nghĩ như vậy." Quận chúa gật gật đầu, nói, "Cho nên, ta không có đáp lại hắn, hắn hẳn là hiểu rõ ta đang uyển chuyển cự tuyệt hắn."
"Vậy là tốt rồi." Lăng Tuyết Quân thở dài một hơi, trái tim treo giữa không trung cũng thả xuống.
Ba người liền buông chuyện này xuống không nhắc lại, rồi nói chuyện mẫu đơn trong vườn.
Nhìn tâm tình của Quận chúa từ từ tốt lên, Lăng Tuyết Quân lại nhắc tới chuyện mình muốn tham gia cuộc tỷ thí kỳ nghệ do Thanh Phong kỳ viện tổ chức.
Quận chúa vừa nghe, lắc đầu, nói: "Con là một cô nương gia, làm sao có thể đi ra ngoài xuất đầu lộ diện a?"
Lăng Tuyết Quân lại không từ bỏ ý định, lại nói: "Quận chúa, lúc Tuyết Quân đi tỷ thí, có thể đội một cái mũ che, người bên ngoài sẽ không nhìn thấy khuôn mặt của Tuyết Quân."
"Đội mũ che, bên cạnh cũng không biết con là Lăng Tuyết Quân đi ra khỏi phủ Quận chúa à?" Đối với lời nói của Lăng Tuyết Quân, vẻ mặt của Quận chúa không đồng ý, "Người đi tham gia cuộc tỷ thí, đa phần là nam tử. Con lén đánh cờ luận bàn với nam tử, bá mẫu còn có thể đồng ý, nhưng để con tham gia cuộc tỷ thí đánh cờ tỷ thí với một đám nam tử trước mặt mọi người thì không được."
"Quận chúa thật sự không cho Tuyết Quân đi?" Trái tim Lăng Tuyết Quân lạnh đi một nửa.
"Tuyết Quân, nghe lời bá mẫu." Quận chúa ôn hòa nói, "Tránh đi xuất đầu lộ diện."
"Vậy... Được rồi, được rồi." Lăng Tuyết Quân biết mình nói thế nào thì cũng vô dụng.
Thấy Lăng Tuyết Quân vẻ mặt rầu rĩ không vui, Quận chúa lại nói: "Tuyết Quân, con đừng trách bá mẫu không gần nhân tình. Bá mẫu biết tài học kỳ nghệ của con ở trên rất nhiều nam tử, tuy nhiên, bá mẫu không cho con đi, cũng là vì muốn tốt cho con. Con ở trong cuộc tỷ thí này, cho dù có được cái danh đứng đầu thì như thế nào? Kinh thành thế gia nào nguyện ý cưới một cô nương thích nổi bật trong đống nam nhân? Nếu con đi, chỉ tạo thành trở ngại cho nghị thân của con sau này."
Quận chúa nói hết phần này, Lăng Tuyết Quân cũng không tiện nói gì nữa, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Nhưng trong lòng nàng luôn có một loại cảm giác không cam lòng. Nếu như mọi chuyện còn giống như kiếp trước, kiếp này người giành được danh hiệu đứng đấu lấy được bộ cờ bằng ngọc kia, hẳn là vẫn là Cố Khiên. Kiếp trước mình làm nũng muốn có được bộ cờ bằng ngọc này từ trong tay hắn, sau này lúc thành thân, nàng lại đem bộ cờ bằng ngọc này về Cố gia, lúc rảnh rỗi, nàng cùng Cố Khiên dùng bộ cờ bằng ngọc này để đánh cờ giết thời gian. Cho nên, đối với bộ cờ này, nàng vẫn có chút tình cảm. Chỉ là kiếp này, mình không có khả năng lại đi xin Cố Khiên bộ cờ bằng ngọc này. Xem ra, kiếp này, sợ là bộ cờ bằng ngọc này vô duyên với mình. Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân khẽ thở dài.
Nghe được tiếng thở dài của Lăng Tuyết Quân, Quận chúa lại nói: "Tuyết Quân, bá mẫu biết trong lòng con không thoải mái. Như vậy đi, bá mẫu đồng ý với con, cuộc tỷ thí kỳ nghệ trong Thanh Phong kỳ viện này cho dù là ai đạt được danh hiệu đứng đầu, bá mẫu đều sẽ mời hắn vào phủ, lén chơi cùng ngươi một ván cờ, như thế nào?"
"Cái gì?" Lăng Tuyết Quân sửng sốt.
Người được mệnh danh này, không phải là Cố Khiên sao? Đó không phải là để cho mình chơi cờ với hắn nữa à? Nàng còn lâu mới muốn chơi cùng hắn!
Nhưng Quận chúa lại không biết tâm tư của Lăng Tuyết Quân, lại nói: "Nếu con có thể thắng được người đứng đầu, chứng tỏ kỳ nghệ của con ở trên hắn nhiều, trong lòng cũng nên thoải mái. Nếu không thắng, vậy cho dù con đi cũng không chiếm được danh hiệu đứng đầu, thì cũng không có gì phải tiếc nuối. Con xem bá mẫu sắp xếp như vậy, được không? "
Thấy Quận chúa quan tâm, Lăng Tuyết Quân không tiện làm phật ý tốt của nàng ta, đành phải mỉm cười đáp: "Quận chúa suy nghĩ chu đáo như vậy, sao lại không tốt? Tuyết Quân đa tạ Quận chúa."
Nàng nghĩ, dù sao cuộc tỷ thí kỳ nghệ với Cố Khiên còn chưa xong. Nếu hắn lại đạt được danh hiệu đứng đầu, vậy trận tỷ thí này của mình với hắn, coi như đã sớm thực hiện xong ước hẹn. Nếu là mình thắng, về sau không cần nhìn thấy khuôn mặt kia của hắn và chơi cờ cùng hắn nữa, vậy mới thật sự trầm trồ khen ngợi! Nghĩ như vậy, trong lòng nàng liền sảng khoái hơn nhiều.