Chờ Gió, Đợi Em

Chương 12




 
Lương Hòa đặt cặp sách lên ghế, theo thói quen sờ sờ vào trong hộc bàn tìm sữa canxi AD nhưng lại phát hiện trong đó trống rỗng.
 
Anh cúi người xuống nhìn vào bên trong, quả nhiên là không có gì.
 
“Trịnh Tư Nhã, có phải cậu đã cầm sữa trong hộc bàn của tớ không?’’ Lương Hòa chọc chọc Trịnh Tư Nhã ngồi trước mặt.
 
Trịnh Tư Nhã xoay đầu lại, dáng vẻ giống như đang nhìn một tên ngốc.
 
“Cậu bị bệnh thần kinh à.’’
 
“Hừ, đừng tưởng rằng tớ không biết, có người tặng quà cho tớ, trong lòng cậu sớm đã cảm thấy bất bình, chắc chắn là cậu cầm.’’
 
“Lương Hòa, đầu óc của cậu có vấn đề sao, ai thèm lấy cái hộp sữa kia của cậu chứ.’’ Trịnh Tư Nhã thật sự đã bị cậu ta chọc giận, chân mày cũng dựng đứng cả lên.
 
“Trừ cậu ra còn cái ai dám động vào…’’
 
“Cậu điên rồi.’’
 
“Hôm nay cô ấy không đưa đâu.’’ Kỷ Hoài lấy quyển sách dương cầm từ trong cặp ra, thản nhiên nói.
 
Vừa dứt lời, hai người vốn đang tranh cãi ầm ĩ không thể tách rời ngay lập tức đều dừng lại.
 
Cả hai đều dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Kỷ Hoài.
 
Lương Hòa nghi ngờ hỏi, “Tại sao cậu biết.’’
 
Bàn tay đang lật sách của Kỷ Hoài dừng lại một chút, mặt không đổi sắc.
 
“Đoán.’’
 
Lương Hòa nghi ngờ nhìn cậu mấy lần, “Chẳng lẽ hôm nay cô ấy không đưa thật.’’
 
Trịnh Tư Nhã liếc Lương Hòa một cái, tiếp đó cũng không xử lý hắn, quay đầu trực tiếp đọc nhạc lý của mình.
 
“Kỷ Hoài, cậu nói có phải cô ấy đã quên mất hay không, hay là cô ấy không thích tớ nữa?’’
 
Kỷ Hoài nhàn nhạt trả lời, “Không biết.’
 
Lương Hòa khó hiểu gãi gãi đầu, lẩm bẩm với chính mình, “Chẳng lẽ cô ấy thấy tớ không đáp lại nên từ bỏ?’’
*  
Thời Cấm và Lâm Tịch vừa bước vào lớp còn chưa kịp ngồi nóng mông đã nghe thấy tiếng lớp trưởng thúc dục nộp bài tập về nhà môn toán.
 
“Cậu đã làm chưa?’’
 
Lâm Tịch mặt không đổi sắc, “Cậu nghĩ sao?’’
 
Nói xong, hai người đồng thời đưa mắt nhìn nhau một cái, rồi ăn ý quay đầu nhìn Chu Nguyễn Hàng sau đó cùng nhau đưa tay về phía hắn.
 
Chu Nguyễn Hàng sớm đã tập thành thói quen, hắn cũng không thèm ngẩng đầu rời khỏi quyển sách tiếng Anh, chỉ đưa tay chỉ về phía góc bàn.
 
Hai người nhìn sang, rồi ngay lập tức bắt đầu thoăn thoắt chép theo bài tập toán đã sớm được hắn đặt ở nơi đó, vừa chép vừa than thở.
 
“Tại sao thầy ấy cứ phải ra những đề khó như vậy chứ?"
 
“Thật sự tớ chỉ muốn chép mỗi đáp án cuối cùng vào thôi, tại sao lại còn phải giải thích cả quy trình làm gì?’’
 
“Cậu đang nằm mơ sao, nhưng mà thấy cậu nói như thế, tớ cũng muốn, ha ha ha…’’
 
Chu Nguyễn Hàng đang chăm chú học từ vựng tiếng Anh nhưng khóe miệng vẫn vô thức uốn thành một đường cong nhẹ.
 
Thời Cấm và Lâm Tịch tăng tốc chạy đua với thời gian, tranh thủ từng giây từng phút, cuối cùng ngay khi lớp trưởng thu bài tập đến tổ của hai người, các cô cũng vừa kịp hoàn thành để nộp lên.
 
“Mỗi ngày đều phải chép như vậy, tay tớ sẽ trở nên tàn phế mất.’’ Thời Cấm vẫy vẫy cánh tay nhức mỏi.
 
“Ai bảo là không đâu, mỗi ngày đều khiến người ta kinh sợ mà.’’
 
Thời Cấm xoa xoa cánh tay một lúc rồi rút điện thoại từ trong túi ra, ngay khi cánh tay chạm vào điện thoại, lúc này cô mới chuyện tối qua Kỷ Hoài đã xóa bạn bè trên QQ với mình.
 
Cô mở QQ ra, thử thăm dò gửi một tin nhắn cho đối phương.
 

Tin nhắn vẫn không được gửi đến, trên màn hình vẫn hiện lên dòng chữ như hôm qua.
 
Gửi thất bại, vui lòng thêm đối phương vào danh sách bạn bè.
 
Lâm Tịch ngó đầu sang nhìn thấy dòng chữ hiện lên màn hình, lập tức bật cười sảng khoái.
 
“Anh ta thật sự xóa cậu thật sao?’’
 
Thời Cấm mở trang chủ QQ của Kỷ Hoài, sau đó một lần nữa ấn vào mục thêm bạn bè.
 
Nếu như anh có thể xóa, vậy thì cô cũng có thể yêu cầu thêm bạn bè, cứ thế yêu cầu thêm, cô không tin không làm phiền chết anh.
 
Sau khi bấm thêm bạn bè xong, cô ném điện thoại lên bàn, buồn bực khoanh tay trước ngực.
 
“Cậu nói xem người này có keo kiệt quá hay không?
 
Lâm Tịch dán mặt vào trên bàn học, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Đừng nói đến Kỷ Hoài, nếu là tớ, tớ cũng sẽ xóa cậu ngay lập tức.’’
 
“Cậu cút đi, tình bạn chúng ta chấm dứt từ đây.’’
 
Mười phút sau.
 
“Lâm Tịch, anh ấy còn chưa đồng ý thêm bạn bè với mình.’’
 
“Làm sao bây giờ, không phải anh ấy tức giận rồi chứ?’’
 
“Nếu như Kỷ Hoài vẫn không đồng ý thì phải làm sao đây, tớ vất vả lắm mới tìm được tài khoản QQ của anh ấy đấy.’
 
Trước những lời tự lẩm bẩm với chính mình của Thời Cấm, Lâm Tịch lựa chọn vờ như không nghe thấy, chỉ bình tĩnh uống súp cay của mình.
 
“Phải làm sao đây, phải làm sao đây, phải làm sao đây?’’
 
Sau khi Lâm Tịch chén sạch một bát súp cay, lúc này mới ngước mắt lên nhìn Thời Cấm một cái.
 
“Cậu có thể dừng gấp gáp như vậy được không, bây giờ anh ta có lẽ đang ăn sáng cho nên không nhìn thấy đâu.’’
 
“Ăn sáng… Ai nha… Tớ quên mất một chuyện, hôm nay tớ còn chưa đưa sữa canxi AD cho Kỷ Hoài.’’ Thời Cấm lấy từ trong cặp sách ra hai hộp sữa.
 
“Đã quên thì cho qua đi, tớ nói cho cậu biết, cậu bây giờ chỉ có hai sự lựa chọn, nếu như cậu muốn mỗi sáng sớm có thể được đi  học cùng anh ta thì cậu không thể đưa sữa được nữa, nếu như đưa sữa, thì cậu lại không thể đi cùng anh ta, cậu chọn đi.’’
 
Thời Cấm ôm hai hộp sữa vào trong lồng ngực của mình, dáng vẻ giống như đang nghiêm túc suy nghĩ, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Tớ muốn đi cùng anh ấy.’’
 
Lâm Tịch tỉnh bơ nhếch mép một cái, quá tốt rồi, cuối cùng cô đã không còn phải thức dậy sớm vào mỗi buổi sáng nữa rồi.
 
“Đúng vậy, tớ cũng cảm thấy mỗi sáng có thể đi học cùng anh ấy vẫn có lợi nhiều hơn.’’
 
“Vậy sữa này, cậu uống không?’’ Thời Cấm đưa một chai sữa trong ngực nhét vào tay cô.
 
Lâm Tịch đẩy trở về, “Không uống.’’
 
Thời Cấm bèn bỏ hai chai sữa lại vào trong cặp sách, lại lần nữa nghe Lâm Tịch bổ sung, “Cậu vẫn nên uống thì hơn, hẳn là cậu sẽ cần nó hơn tớ.’’
 
Thời Cấm ngẩng đầu lên, chọt lét eo cô,  “Cậu có ý gì? Ý gì?’’
 
Lâm Tịch bị cù cảm thấy vô cùng nhột, cô theo bản năng né tránh, “Không…Không có ý gì…Ha ha ha… Mau buông ra…’’
 
Chu Nguyễn Hàng đang đeo tai nghe cũng có thể nghe được âm thanh của hai người trước mặt đang cãi nhau ầm ĩ, bát đắc dĩ ngừng lại, từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa thể học thuộc một từ tiếng Anh nào, một lát sau hắn mới bỏ tai nghe ra, lấy bút gõ gõ trên đầu hai người kia.
 
“Tớ nói này hai bà cô của tôi ơi, hai người có thể dừng một hồi được không?’’
 
Hai người vốn còn đang trêu đùa nhau hăng say ngay lập tức ngừng lại.
 
“Cậu đang chế bọn tớ ồn ào sao?’’ Lâm Tịch khoang hai tay ở trước ngực, hất cằm nhìn hắn.
 
Thời Cấm cũng khoanh tay lại, “Phải không?’’
 
Chu Nguyễn Hàng bỏ cây bút trong tay xuống, hai người này vĩnh viễn đều như vậy.
 
Tại sao lúc này trong đầu hắn lại liên tưởng đến câu nói “Phu xương phụ tùy" nhỉ.
 

“Cũng không phải, chỉ là hai cậu nói chuyện hơi to một chút, tớ đang…’’
 
Thời Cấm nhấc mông ngồi lên bàn học, một chân giẫm ở trên ghế, một tay chống ở trên đùi, rất ra dáng một chị đại.
 
“Ồ, cho nên?’’
 
Lâm Tịch chống hai tay ở trên sách hắn, liếc mắt nhìn hắn một cái.
 
“Điêu dân to gan muốn tạo phản sao?’’
 
Chu Nguyễn Hàng dở khóc dở cười, hai cô gái này nháo đến dạng này sao?
 
Cậu thở dài, chỉ có thể phối hợp với các cô.
 
“Không dám, không dám.’’
 
Thời Cấm hài lòng mỉm cười lộ ra hai cái răng khểnh vô cùng duyên dáng, đồng thời ném cho Chu Nguyễn Hàng một ánh mắt tỏ vẻ trẻ nhỏ dễ dạy.
 
“Thời…Thời Cấm…" Lâm Tịch đột nhiên đưa tay kéo ống tay áo cô.
 
“Sao vậy?’’ Thời Cấm nghi ngờ nhìn về phía Lâm Tịch.
 
Lâm Tịch hất cằm về phía cửa sổ.
 
Thời Cấm mang theo ánh mắt khó hiểu nhìn sang, nhưng đúng lúc này lại thấy Kỷ Hoài đang đi ngang qua cửa sổ lớp bọn họ.
 
Trong lòng cô nhất thời “lộp bộp” một tiếng, cái chân giẫm trên ghế ngay lập tức rớt xuống lơ lửng ở trên bàn học.
 
Sẽ không phải bi kịch như vậy chứ, chắc chắn dáng vẻ lúc nãy của cô đã bị Kỷ Hoài thấy được rồi.
 
Lầm này thì xong rồi, xong thật rồi, hình tượng nhỏ nhắn thanh khiết của cô đã hoàn toàn bị phá hủy.
 
“Thời Cấm, anh ấy đã lấy nước trở về.’’
 
Lâm Tịch vừa dứt lời đã thấy Thời Cấm ‘xoẹt” một tiếng từ trên bàn học trượt xuống, đặt mông ngồi ngay ngắn trên bàn học, chỉ trong vòng mất giây, cô đã cầm trong tay một quyển sách dương cầm, cánh tay ngoan ngoãn đặt ở trên bàn học, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, chính xác là một dáng vẻ lịch sự và yên tĩnh.
 
Ngay khi Kỷ Hoài đi ngang qua cửa sổ trở về cô còn cố tình giả vờ như vô tình vén mấy sợi tóc rơi vãi nơi gò má trắng tinh ra sau tai.
 
Lâm Tịch ở bên cạnh kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.
 
“Này, anh ấy đi xa chưa?’’
 
Cho đến khi nghe được giọng nói cố tình đè thấp của Thời Cấm cô mới hồi phục lại tinh thần.
 
‘’Xa… Xa…’’
 
Thời Cấm thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiện tay ném quyển sách dương cầm lúc nãy dùng để ngụy trang vào trong hộc bàn đen thui rồi vuốt vuốt mái tóc đã gọn gàng ở sau tại lần nữa trở lại, trong nháy mắt đã lộ ra nguyên hình.
 
‘’Trời ạ, Thời Cấm, cậu thật là…’’ Lâm Tịch vỗ vỗ bả vai cô.
 
Thời Cấm đắc ý nhướn lông mày, ‘’Vô nghĩa, cũng không nhìn xem tớ là ai.’’
 
"Tại sao lúc nãy cậu lại vén tóc ra sau tai?’  
 
"Cái này cậu không biết đâu, động tác này của phái nữ chúng ta chính là cái hấp dẫn sự chú ý của phái nam nhất đấy?’’
 
Lâm Tịch nuốt nước miệng bĩu môi khinh thường, cô vẫn không cho là như vậy.
 
“Không tin sao, vậy tớ sẽ làm người mẫu cho cậu xem.’’
 
Vừa dứt lời, Thời Cấm đã xoay người lại, vỗ vỗ vào bàn học trước mặt Chu Nguyễn Hàng.
 
Chu Nguyễn Hàng sắp sụp đổ rồi, vừa chuẩn bị mở miệng thì đã nghe Thời Cấm nói trước : “Chu Nguyễn Hàng, cậu nhìn cho rõ.’’
 
Chu Nguyễn Hàng cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn chăm chú nhìn cô.
 
Thời Cấm thấy hắn nhìn mình, đôi môi nở một nụ cười sau đó từ từ vén mấy sợi tóc ra sau tai.
 
“Cậu có cảm giác gì?’’ Thời Cấm hỏi cậu.
 
“Hử?" Chu Nguyễn Hàng vẫn còn chưa thể phản ứng kịp.
 
“Cậu vừa rồi thấy tớ vén tóc không?’’
 
Chu Nguyễn Hàng gật đầu.
 
“Vậy cậu có cảm giác gì, không sao hết, cậu cứ mạnh dạn nói ra.’’
 
Chu Nguyễn Hàng nhìn cô một vòng từ trên xuống dưới, sau đó rất nghiêm túc trả lời.
 
“Nhìn kỹ một chút mới phát hiện mặt cậu thật to.’’
 
Thời Cấm, “……”
 
“Ha ha ha ha ha… Hay lắm, Chu Nguyễn Hàng tại sao cậu lại buồn cười như thế… Tớ cười đến đau bụng… Ai u, muốn rút gân rồi….’’ Lâm Tịch không có chút hình tượng cười ha hả lại còn vỗ bàn dậm chân, thật sự không thể kiểm soát được bản thân.
 
Chu Nguyễn Hàng hơi căn rứt lương tâm, hắn nhìn Thời Cấm, thấy cô không lên tiếng mà chỉ chăm chú nhìn mình, trong lòng  hơi lo lắng.
 
Ngay khi hắn cho rằng Thời Cấm đang động thủ đánh người thì lại nghe được cô thành thật hỏi : ‘’Mặt tớ to lắm sao ?’’
 
 
  
  
  



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.