Chờ Gió, Đợi Em

Chương 2





Thành phố S.
  
Thời tiết nóng như đổ lửa.
Thành phố bước vào những ngày giữa hè tựa như một hầm gạch đang được nung nấu, nóng đến mức khiến cho con người không có một nơi nào để trốn tránh sự bức bối khó chịu này.
Một lớp chừng bốn mươi học sinh đang chen chúc trong một phòng học chưa đầy hai mươi mét vuông, cũng giống như một lò hấp thu nhỏ vậy.
Thầy Trịnh dạy toán đứng trên bục giảng, một tay cầm sách, một tay cầm phấn, liên tục viết một loạt công thức không thể hiểu lên bảng, nói đến đâu nước miếng văng tung tóe đến đấy.
Nhóm học sinh ngoan ngoãn bên dưới từng người từng người vừa lau mồ hôi, vừa thoăn thoắt chép vào quyển sổ, dáng vẻ nghiêm túc thật khiến nhân thần công phẫn*.
Những người còn lại thì lười biếng nằm nhoài trên bàn học, nên ngủ thì ngủ, nên chơi game thì chơi game.
Thời Cấm nằm dán mặt vào bàn học, cô hẳn là thuộc về phe trung lập, ban Tự nhiên căn bản không biết, một chữ nhất là môn toán kinh dị kia còn ban Xã hội thì chính là một học giả, bình thường siêng năng khỏi phải nói.
Cô là điển hình cho trường phái học sinh bị giáo viên Tự nhiên ghét, được giáo viên Xã hội yêu thương.
“Cậu sao vậy?’’ Lâm Tịch đưa tay chọc chọc cô một cái.
“Nóng, làm như thế này sẽ rất mát.’’ Thời Cấm uể oải trả lời.
“Có hiệu quả sao?’’
“Ừ.’’
“Vậy tớ cũng thử một chút.’’
Lâm Tịch học theo Thời Cấm dán mặt vào bàn, đúng là có lạnh, thực sự rất thoải mái.
Cô sắp phát điên vì nóng bức rồi, bây giờ sao có thể nghe lọt vào tai thầy Trịnh nói cái gì mà góc một, góc hai, góc ba cơ chứ.
“À đúng rồi, Thời Cấm cậu biết Kỷ Hoài ở ban Nghệ thuật không?’’ Lâm Tịch từ đáy bàn lấy tay đâm cô, trên mặt đầy vẻ thần bí.
“Không biết.’’ Tiếp tục uể oải.
Nhất Trung là trường cao trung trọng điểm của thành phố S, trong trường có một ban Nghệ thuật nổi danh toàn thành phố, mỗi người muốn thi vào ban này đều phải cạnh tranh đến sứt đầu bể trán, mức điểm để vào đây cũng không phải là một con số dễ dàng, nó không chỉ yêu cầu một nền tảng các môn văn hóa cao mà chuyên môn về nghệ thuật cũng phải thật vững chắc.
Ban Nghệ thuật này còn có một quy chế rất đặc biệt, cách ba năm chỉ mới tuyển sinh một lần, nói tóm lại, những người bình thường khó mà có thể lọt vào đây được.
“Tớ biết mà, trong lòng cậu ngoại trừ nhảy múa ra thì chẳng quan tâm đến cái gì nữa nhưng tớ vẫn muốn nói với cậu, Kỷ Hoài bây giờ là một nhân vật quan trọng trong trường học của chúng ta, là nam thần dương cầm được tất cả học sinh trong trường mếnmộ đấy.’’
“Vậy sao?’’
Thời Cấm không có một chút hứng thú nào với cái tên Kỷ Hoài kia, trong đầu cô lúc này chỉ tồn tại duy nhất một suy nghĩ rằng tiết học nhàm chán này tại sao lại lâu như vậy?
“Phong cách của nam thần Kỷ Hoài này lại vô cùng sạch sẽ gọn gàng, dáng người cao ráo trắng nõn thuần khiết tựa như một vị thần vậy, chỉ có một điều không được chính là quá lạnh lùng, giống như người xưa đã từng nói rằng chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà không thể chạm vào, chắc chắn là nói anh ta.’’
Khóe miệng Thời Cấm giật giật một cái, cái gì mà như một vị thần chứ chẳng lẽ anh ta còn có thể không ăn không uống mà vẫn sống được sao?
“Thật ư? Cậu đã tận mắt nhìn thấy rồi sao?’’
“Không, tớ chỉ nghe các bạn học khác nói lại.’’
“Vậy mà cậu còn nói như…’’
“Thời Cấm em đứng lên cho thầy, em đang cười cái gì vậy, giải thích lại công thức vừa rồi cho thầy.’’
Thời Cấm đúng là không may bị thầy Trịnh bắt được, hắn nhìn một đám nhóc lười biếng đang làm việc riêng bên dưới, tâm trạng vốn đã không tốt nhưng bây giờ thì hay rồi, đã có một người chủ động đâm mình vào họng súng.
Thời Cấm nhìn những công thức chi chít trên tấm bảng đen, dày đặc chằng chịt khiến cô nhất thời cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Thầy ấy viết nhiều như vậy từ lúc nào vậy, rõ ràng một giây trước đã xóa sạch chỉ còn một chút xíu, sao bây giờ lại kín bảng như thế kia rồi.
Hơn nữa, thầy ấycòn nói công thức vừa rồi?
Cô không thể không đưa tay kéo kéo ống tay áo đang đặt trên bàn của Lâm Tịch.
Lâm Tịch nhích lại gần cô, cúi đầu, lấy tay che miệng rồi thì thầm: “Cậu kéo tớ cũng vô ích thôi, lúc nãy tớ không nghe gì hết.’’
“Thời Cấm, em câm sao, thầy đang hỏi em đấy?’’ Trịnh lão đầu trừng mắt nhìn cô.
“Thầy, thầy đang nói về công thức nào ạ?’’ Thời Cấm sờ sờ đầu, hỏi .
Cả lớp ngay lập tức cười phá lên.
“Thầy đã nói lâu như vậy mà em ngay cả công thức nào cũng không biết vậy thì còn học cái quỷ gì, mau ra cửa đứng cho thầy.’’ Khuôn mặt của Trịnh lão đầu nhanh chóng thành màu đỏ, gồng người lên mắng.
Thời Cấm là một trong những học sinh nổi tiếng trong lớp này, từ trước đến nay hắn chưa từng thấy một học sinh nào có thể chênh lệch giữa các ban lớn đến như vậy.
Mỗi lần nhìn thấy bài thi dày đặc những giấu gạch chéo màu đỏ của cô, trong lòng hắn thật sự rỉ máu.
Thời Cấm vẫn cảm thấy mình hơi vô tội, cô thật sự không biết thầy ấy đang nói đến công thức nào mà.
Nhưng nhìn sắc mặt khó coi của thầy Trịnh vào lúc này, suy nghĩ lại một chút, nếu như phải ở trong lớp nghe những những thứ khó hiểu kia không bằng đi ra ngoài một chút còn hơn.
Vì vậy cô dùng mông dịch chuyển cái ghế rồi bước ra khỏi chỗ ngồi.
Thời Cấm nhàm chán đứng ở trước cửa phòng học, dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo để làm vơi bớt đi cái nóng.
Cô khẽ cúi đầu, dùng mũi giày chà xát trên mặt đất, bỗng nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân vang lên ở phía trước, cô ngẩng đầu lên nhìn.
Một nam sinh đang đi về phía này.
Ánh mặt trời chói chang khiến Thời Cấm không thể không nheo mắt lại để nhìn cho rõ.
Người này mặc một chiếc áo phông đồng phục sạch sẽ, kết hợp với quần đồng phục màu xanh đậm, chân đi đôi giày thể thao màu trắng, trong tay cầm một cốc nước trống rỗng màu xanh nhạt.
Thật cao, có thể nhìn ra được nam sinh này chắc chắn cao trên một mét tám, làn da trắng tinh, khuôn mặt thanh tú, môi môi khẽ mím chặt, chẳng thể nhìn ra được tâm trạng của anh ta.
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Thời Cấm bỗng nhiên đập mạnh như sấm, cô dường như còn thể nghe được tiếng vang vọng mạnh mẽ trong lồng ngực mình, theo bản năng liếmliếm đôi môi khô khốc.
Người thiếu niên đi ngang qua bên người cô, từ đầu đến cuối ngay cả một cái liếc mắt hời hợt cũng không thèm cho cô.
Thời Cấm nhìn chằm chằm vào bóng lưng ấy, mảnh khảnh, thẳng tắp, còn có cần cổ trắng nõn xinh đẹp.
“Cót két.’’
Cánh cửa phòng học bị đẩy ra, một cái đầu từ bên trong nhô ra.
Thời Cấm thu hồi lại ánh mắt đang rơi trên người nam sinh kia, vừa nhìn đến người đangđi ra ngoài, ngay lập tức vui mừng ra mặt.
“Hoan nghênh.’’
“Cút đi.’’
“Cậu cũng bị thầy đuổi ra ngoài sao?’’ Chính là giọng điệu cười trên sự đau khổ của người khác.
Lâm Tịch ủ rủ cúi đầu, “Còn không phải là do cậu bị đuổi ra ngoài sao, tớ ở trong kia quá nhàm chán liền chơi một ván game, kết quả là bị thầy ấy bắt gặp.’’
“Ha ha tớ cũng biết cậu sẽ không thể ngồi ngây ngô ở trong kia được lâu mà.’’
Lâm Tịch cảm thấy nóng bức không chịu được, không muốn so đo với Thời Cấm, đưa tay lau mồ hôi tầm tã trên mặt.
“Mặt trời chói chang thế kia, thầy Trịnh đúng là quá độc rồi.’’

Thời Cấm cười một tiếng, hai người bọn họ trời sinh đã sợ nóng nhưng cô vẫn còn tốt hơn cô ấy một chút, cô không dễ dàng đổ mồ hôi, không giống như Lâm Tịch chỉ một lát thôi mà mồ hôi đã thấm ướt gần một nửa những lọn tóc trước trán.
*
Thật vất vả mới chờ được đến khi tiết toán này kết thúc, hai người bên ngoài lớp đều sắp bị phơi đến khô héo nhưng cho dù là vậy, Trịnh lão đầu cũng không bỏ qua cho các cô.
“Hai người các em theo thầy đến phòng làm việc.’’ Trịnh lão đầu đi ra, dưới nách kẹp giáo án của mình dẫn đầu đi ở phía trước.
Hai người chán nản đi theo sau.
Xong rồi, lần này thầy ấy tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua rồi.
Thời Cấm và Lâm Tịch đi theo Trịnh lão đầu đến phòng làm việc, ngay khi mới bước chân vào phòng, Thời Cấm đã nhìn thấy một nam sinh đang đứng dựa vào cửa sổ, dáng người cao gầy kia có chút quen mắt.
Là chàng trai đã đi ngang qua người cô khi còn ở ngoài lớp học lúc nãy.
Anh ấy dường như đang nói chuyện gì đó với thầy Cao dạy dương cầm.
Thấy có người đi vào, thầy Cao ngẩng đầu nhìn về phía này, ngay cả người kia cũng theo bản năng nhìn tới.
Ánh mắt của hai người trần trụi tiếp xúc nhau ở trong không khí.
Đôi mắt sáng rực tựa như những vì sao lấp lánh trên bầu trời.
Thời Cấm nhìn chằm chằm vào anh ta, hơi thất thần.
“Hôm nay trong mắt hai em còn có thầy sao, thầy ở trong suy nghĩ hai đứa chắc cũng chỉ để trưng bày thôi nhỉ, em nói xem, Thời Cấm.’’
Bất ngờ không kịp đề phòng bị Trịnh lão đầu nhắc đến tên mình, Thời Cấm khẽ sửng sốt.
“Không phải như vậy ạ, thầy ở trong lòng em là một người vĩ đại nhất, rực rỡ nhất, cao quý nhất.’’ Thời Cấm nghĩa chính ngôn từ ** trả lời.
Đầu của Lâm Tịch dường như sắp chôn vào trong lồng ngực của chính mình, bả vai không thể kiềm chế được run rẩy dữ dội, cô thật sự không muốn cười vào lúc này đâu nhưng cũng không thể khống chế được bản thân mình nữa.
“Dáng người không cao lắm, nhưng cái miệng nhỏ này cái gì cũng có thể nói được nha.’’
Thời Cấm hơibất đắc dĩ, thầy ấy bây giờ đang lấy chiều cao của người khác ra để công kích nhau sao, cô đúng là không được cao lắm, nhưng đó là lỗi của cô ư? Cô cũng không muốn bản thân mình lùn như vậy, có người nào mà không muốn sở hữu một đôi chân dài cơ chứ?
“Thầy, những gì cô đọng lại chính là tinh hoa đấy ạ.’’
Trịnh lão đầu liếc nhìn cô một cái, “Thầy không muốn nói chuyện với hai em nữa, đứng ngay ngắn lại cho thầy, không được nhúc nhích.’’ Vừa dứt lời, hắn không thèm quan tâm đến hai người nữa, từ trong ống đựng bút lấy ra một chiếc bút đỏ bắt đầu chấm bài thi.
Căn phòng trở lại sự yên tĩnh, lúc này Thời Cấm mới nghe được cuộc nói chuyện giữa thầy Cao và Kỷ Hoài.
“Trường đại học S tổ chức cuộc thi dương cầm lần này chính là một cơ hội rất tốt để cho em thể hiện.’’
“Em hiểu thưa thầy.’’
“Hiểu là tốt, nhất định phải dành tất cả mọi thời gian có thể để chăm chỉ luyện đàn.’’
“Vâng, em biết ạ!.’’
“Vậy được rồi, em đi về trước đi.’’
“Vâng, tạm biệt thầy.’’
Thời Cấm liếc mắt nhìn nam sinh đang đi về phía mình, ngay khi còn cách các cô chỉ chừng một mét, anh bỗng nhiên dừng lại.
Bởi vì hành lang khá hẹp, các cô lại như hai vị thần giữ cửa đứng chặn ở nơi đó cản trở lối ra vào cửa chính.
Thời Cấm ngẩng đầu nhìn lên.
Người này rốt cuộc ăn gì để lớn lên vậy, sao lại có thể cao như thế, khi hai người bọn họ đứng gần nhau như thế này, cô cố gắng lắm mới có thể đến bả vai của anh mà thôi.
“Có thể nhường đường cho tôi một lát không?’’ Kỷ Hoài cúi đầu nhìn cô, ánh mắt hơi lạnh lùng.
Thời Cấm không thể phản ứng kịp thời.
Lâm Tịch vội vàng níu lấy cánh tay cô kéo về phía trước, chừa cho anh một con đường đi ra ngoài.
Trịnh lão đầu chấm xong tập bài thi trong tay, sau đó giương mắt nhìn hai học sinh của mình ở trước mặt.
Hai người ngay lập tức đứng thẳng người, hai tay dán chặt vào ống quần không một kẽ hở.
Đúng lúc này, một nữ giáo viên bước vào văn phòng làm việc.
Thời Cấm vừa nhìn thấy, nhanh chóng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía cô ấy.
-------------------
*Nhân thần cộng phẫn: người và thần đều phẫn nộ.
**Nghĩa chính ngôn từ: câu chữ nghiêm khắc, nội dung và lý lẽ chính đáng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.