Chờ Gió, Đợi Em

Chương 26




 
 
"Thời Cấm, tại sao tối qua cậu không đến lớp vậy, cô Cố gọi điện thoại cho cậu nhưng cậu cũng không bắt máy.’’
 
Tưởng Linh Linh bước vào, vừa nhìn thấy Thời Cấm đã ngay lập tức hỏi cô.
 
Động tác thay quần áo của Thời Cấm khẽ dừng lại một chút, ngày hôm qua lúc còn đang ở trường đại học S đúng là Cố Uyển đã gọi điện cho cô. Nhưng lúc ấy cô đang ở bên cạnh Kỷ Hoài cho nên mới không dám nhận điện thoại, sau đó cô đã gửi cho cô ấy một tin nhắn, tuy nhiên Cố Uyển lại không hề nhắn lại, bởi vì trong lòng lo lắng bất an nên nguyên một đêm hôm qua cô không thể ngủ ngon giấc.
 
Thời Cấm xoay người lại, dè dặt hỏi:
 
“Linh Linh, ngày hôm qua tớ không đến lớp, cô Cố có nói gì không?’’
 
Tưởng Linh Linh khẽ nghiêng đầu, “Cô ấy không nói gì, thậm chí còn có vẻ khá bình thản, nhưng mà…’’ 
 
Nghe được hai chữ “Nhưng mà’’, trái tim Thời Cấm nhất thời treo đến tận cổ họng.
 
“Nhưng… Nhưng mà cái gì?’’
 
“Qúa mức bình thản, bình thản đến mức không giống cô Cố thường ngày.’’
 
Nghe những lời này, trong lòng Thời Cấm lạnh lẽo hơn phân nửa, cánh tay không khỏi siết chặt quần áo trên người.
 
“Tớ cảm thấy lần này tớ xong thật rồi.’’
 
Tưởng Linh Linh gật đầu đồng ý, “Tớ cũng cảm thấy như vậy.’’
 
Thời Cấm thở dài chán nản, trong lòng càng lúc càng trở nên tuyệt vọng.
 
Sau khi thay quần áo xong đi ra ngoài, cô nhìn thấy Cố Uyển đang sửa sang lại quần áo giúp những người khác.
 
Thấy Thời Cấm đi ra, Cố Uyển ngước mắt lên nhìn cô một cái, trong khoảnh khắc đó, trái tim Thời Cấm gần như ngừng đập, hai cánh tay dán vào ống quần vô thức siết chặt.
 
“Cô….’’
 
Thời Cấm vừa mở miệng chào hỏi với Cố Uyển, ai ngờ lời còn chưa kịp nói xong thì cô ấy đã trực tiếp nhìn sang chỗ khác, không thèm nhìn cô thêm một lần nào nữa.
 
Thời Cấm trố mắt nhìn Cố Uyển.
 
Cố Uyển bước tới chính giữa phòng múa, “Được rồi, bây giờ di chuyển đến cột nhảy* khởi động.’’
 

( Hình ảnh minh họa cho cột nhảy. Nguồn: google.)
 
Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người đều  hanh chóng đến bên cột nhảy, tựa eo vào thành cột.
 
Thời Cấm dĩ nhiên cũng không dám kì kèo thêm  nữa, học với Cố Uyển nhiều năm như vậy, chỉ cần nhìn đến ánh mắt của cô ấy thì cô đã có thể hiểu, Cố Uyển càng tỏ ra bình tĩnh bao nhiêu thì trong lòng lại càng tức giận bấy nhiêu.
 
Cô vội vàng chui vào bên trong thành cột.
 
“Hạ eo.’’
 
Sau khi kết thúc một loạt động tác khởi động cơ bản, Cố Uyển mới bắt đầu bước vào chương trình học của ngày hôm nay.
 
Bởi vì chuyện hôm qua, cho nên Thời Cấm học tập vô cùng nghiêm túc, mỗi một động tác đều cố gắng đạt tới sự hoàn mỹ nhất, mỗi một điệu múa hoàn thành, cả người cô gần như mệt lả, nhưng mà từ đầu đến cuối Cố Uyển vẫn không hề khen ngợi hay nở một nụ cười với cô.
 
Thẳng cho đến khi kết thúc buổi học ngày hôm nay, sau khi thông báo tan học, Cố Uyển liền đi thẳng ra khỏi phòng học.
 
Thời Cấm không quan tâm đến sự mệt mỏi của cơ thể, vội vàng đuổi theo.
 
“Cô Cố.’’ Cô ở phía sau gọi cô ấy lại.
 
Cố Uyển không dừng lại, tấm lưng thẳng tắp tiếp tục đi về phía trước.
 

“Cô Cố, em xin lỗi.’’
 
Lúc này, Cố Uyển mới dừng bước, xoay người lại bình tĩnh nhìn Thời Cấm.
 
“Xin lỗi chuyện gì?’’
 
"Cô Cố, ngày hôm qua em không nên trốn học, em xin lỗi, em sai rồi.’’
 
Cố Uyển nhìn cô gái nhỏ đứng trước mặt mình, mặc dù đang trong những ngày mùa đông giá rét nhưng trên khuôn mặt trắng nõn lại lấm tấm mồ hôi.
 
"Em còn biết là không nên sao, vậy em nói cho cô biết, tại sao ngày hôm qua lại không đến lớp, tại sao lại không nhận điện thoại của cô?’’
 
“Ngày…Ngày hôm qua em có chuyện…’’
 
“Có chuyện gì quan trọng đến mức em phải cúp học, Thời Cấm, em có biết bây giờ bản thân mình không còn nhiều thời gian nữa hay không, cách thời gian kiểm tra năng khiếu cũng chỉ còn mấy tháng nữa thôi, em cho rằng với trình độ của mình bây giờ thì đã có thể tự tin thi vào Học viện Điện ảnh Nghệ thuật rồi sao?’’
 
Cố Uyển đã dạy Thời Cấm nhiều năm như vậy, cũng hiểu rõ đứa nhỏ này ngày thường ngoan ngoãn cầu tiến, chuyện bỏ lớp, thậm chí không thèm nhận điện thoại của cô là chuyện chưa từng thấy trước đây.
 
Thời Cấm mím chặt môi, hai tay xoắn chặt lại với nhau.
 
“Được rồi, nhìn dáng vẻ này thì cô đã hiểu em không có ý định nói cho cô biết, cô cũng không muốn biết chuyện riêng của em, nhưng cô không hy vọng chuyện như vậy còn có lần tiếp theo.’’
 
“Em hiểu.’’
 
“Em biết quy tắc của cô mà, đi đi.’’ Cố Uyển chỉ nói với Thời Cấm một câu như vậy rồi xoay người rời đi.
 
Thời Cấm nhìn theo bóng lưng của Cố uyển, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy buồn không thể tả.
 
Cô xoay người đi vào phòng tập múa.
 
“Thời Cấm, cậu không sao chứ, cô Cố có mắng cậu không?’’ Cô vừa đi vào, mấy cô gái đã vây quanh cô hỏi.
 
Thời Cấm lắc đầu, “Không mắng, nhưng mà bây giờ có thể tớ phải…’’ Vừa nói, cô vừa đau khổ nhìn đến gian phòng phía sau phòng tập.
 
Mọi người nhìn nhau một cái, trong lòng đều hiểu, cũng đồng thời bày tỏ sự đồng tình.
 
Thời Cấm bước vào ăn phòng phía sau phòng tập, ôm lấy đầu, bắt đầu nhảy ếch.
 
Đây là căn phòng thường dùng để phạt những học sinh vi phạm nội quy.
 
Nhảy ếch, áp eo, xoạc chân, chỉ đơn giản là lặp đi lặp lại những động tác đơn giản nhưng cũng đủ để khiến cho người ta suy sụp.
 
Thời Cấm cứ nhảy như vậy khoảng chừng mười vòng, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, bắp đùi  như thể không còn là của chính mình nữa rồi, trong khi nhảy, đôi mắt còn không đủ sức để mở ra.
 
“Thời Cấm, cậu đừng nhảy nữa, dù sau cô Cố cũng không có ở đây.’’ Tưởng Linh Linh không thể nhìn nổi cảnh này nữa, cô chạy đến nói với Thời Cấm.
 
“Không được… Còn chưa xong, còn năm vòng nữa, tớ phải nhảy cho xong.’’ Thời Cấm, lấy tay lau mồ hôi trên trán, tiếp tục nhảy.
 
Bất kể mấy người Tưởng Linh Linh nói như thế nào đi chăng nữa cô cũng không chịu dừng lại, phải kiên quyết nhảy cho xong.
 
Thong lòng Thời Cấm cảm thấy bản thân mình rất có lỗi với Cố Uyển, vô cùng có lỗi, nhưng mà cô rất thích Kỷ Hoài, thích đến mức không phải là anh ấy thì không được.
 
*
Chuyện này cứ thế trôi qua, Cố Uyển chưa từng nhắc lại nhưng Thời Cấm cũng không bao giờ dám cúp học thêm một lần nào nữa, thậm chí còn nghiêm túc luyện lập hơn so với trước kia.
 
Cho dù cô đã quyết định không thi vào Học viện Nghệ thuật Điện ảnh nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể thả lỏng bản thân, áp lực đầu vào của trường đại học S lớn không kém so với Học viện Điện ảnh Nghệ thuật, cô càng phải cố gắng hết sức, bất kể là trình độ múa hay là các môn văn hóa.
 
Tối hôm đó, sau khi kết thúc lớp học nhảy, Thời Cấm quyết định gọi cho Kỷ Hoài một cuộc điện thoại, đã một tuần cô không gọi cho anh rồi.
 
Anh  bận rộn với việc học hành thi cử, cô cũng bận với việc học của chính mình.
 
Cô lao đầu vào học văn hóa, học múa, tựa như một còn quay không biết mệt mỏi cứ thế tí tích xoay tròn, mỗi ngày trở về ký túc xá đã là mười giờ đêm, tắm rửa giặt đồ xong đã gần mười rưỡi, lúc ấy cô mới có thể bắt đầu làm bài tập về nhà.
 

Thời gian thi tuyển sinh vào đại học càng tới gần, lượng bài tập của từng môn học càng chất đống thành núi.
 
Hôm nay bởi vì Cố Uyển có việc gấp cho nên bọn họ mới được tan học sớm hơn thường ngày.
 
“Kỷ Hoài, anh đã ngủ chưa?’’ Thời Cấm nhỏ nhẹ hỏi.
 
“Chưa ngủ.’’ Giọng nói êm dịu của Kỷ Hoài truyền đến từ đầu dây bên kia.
 
“Kỷ Hoài…’’
 
Thời Cấm gọi tên anh, nhưng lại ngập ngừng không nói, Kỷ Hoài đợi một lúc mà vẫn không nghe được âm thanh của cô.
 
“Sao vậy?’’
 
“Vâng… Em thích anh.’’
 
Bất ngờ bày tỏ tấm lòng.
 
“Tôi biết.’’ Giọng nói của Kỷ Hoài vang lên bên tai.
 
Thời Cấm cũng mỉm cười, “Kỷ Hoài, em muốn thi vào trường đại học S.’’
 
“Không phải em muốn thi vào Học viện Điện ảnh Nghệ thuật sao?’’ Những lời lần trước Thời Cấm nói với anh, anh vẫn còn nhớ rất rõ.
 
“Vâng, lần trước có nói như vậy nhưng em muốn ở bên cạnh anh, muốn nhìn thấy anh mỗi ngày.’’
 
Kỷ Hoài ở đầu giây bên kia trầm mặc mấy giây, “Thời Cấm, em phải thi vào ngôi trường mà em muốn, đừng vì tôi mà làm đảo lộn kế hoạch của cuộc đời mình.’’
 
Giọng nói của Kỷ Hoài mang theo sự nghiêm túc.
 
Thời Cấm cắn cắn môi, “Em hiểu.’’
 
Nhưng ngay từ đầu, sự xuất hiện của anh đã hoàn toàn làm đảo lộn cuộc sống của em rồi.
 
Thời Cấm âm thầm suy nghĩ trong lòng, cô không dám nói ra những lời này.
 
“Kỷ Hoài, chúng ta có thể lập ra một giao ước được không?’’
 
“Giao ước gì?’’
 
“Nếu như em thi đậu vào trường đại học S thì anh sẽ làm bạn trai của em.’’
 
Tiếng xe cộ ngoài trường ồn ào huyên náo, Thời Cấm thả nhẹ hơi thở của mình, tựa như rất sợ bỏ lỡ câu trả lời của anh.
 
“Tại sao lại phải lập loại giao ước không thực tế này?’’
 
Thời Cấm trố mắt, “Vì nếu như anh đồng ý, nó sẽ trở thành một động lực quan trọng để em tiếp tục cố gắng, không phải anh cũng biết em thích anh nhiều như thế nào sao?’’
 
“Thế nào, được không?’’ Lần này, Thời Cấm đã học được cách thông minh hơn, cô không đợi Kỷ Hoài mở miệng, tiếp tục nói thật nhanh.
 
“Em đếm từ một đến ba, nếu như anh không nói gì thì có nghĩa là anh đã đồng ý, một, hai, ba, tốt, anh không phản bác, vậy chắc chắn là anh đồng ý, Kỷ Hoài, anh đừng quên giao ước của chúng ta nhé, anh nhất định phải ở đại học S chờ em.’’
 
Một nam sinh cùng phòng với Kỷ Hoài tắm xong quay về thì đã thấy Kỷ Hoài đứng ở trong hành lang, trong tay cầm điện thoại di dộng, trên môi nở một nụ cười tựa như làn gió mùa xuân ấm áp, hắn lập tức ngạc nhiên không thể nói thành lời.
 
Hóa ra Kỷ Hoài cũng sẽ có lúc nở một nụ cười ấm áp như vậy ư, thật sự là nằm ngoài tưởng tượng của hắn, hắn lấy tay dụi dụi mắt, dường như đang sợ mình đã nhìn lầm.
 
Hắn nhanh chóng xách bình nước ở lại phòng của mình.
 
Thẳng đến khi Kỷ Hoài cúp điện thoại, sau khi trở về phòng ký túc thì thấy ba nam sinh cùng phòng đang ngồi trước bàn, trên mặt ba người họ đều nở một nụ cười ranh mãnh, dáng vẻ tựa như đã đợi anh rất lâu.
 
“Các cậu sao vậy?’’ Kỷ Hoài bỏ điện thoại vào trong túi, thản nhiên hỏi.
 
Một nam sinh đứng lên mở miệng đầu tiên.
 
“Kỷ Hoài, cậu còn không biết xấu hổ hỏi chúng tớ sao vậy, tại sao cậu không nói trước cho chúng tớ biết, cậu có chuyện gì?’’
 
“Tớ không sao cả.’’
 
“Đừng giả vờ, vừa rồi Triệu Trăn đã nhìn thấy cậu đang nói chuyện với ai đó, còn cười đến xuân phong đắc ý.’’
 
“ Tớ chắc chắn, bốn con mắt của tớ đều nhìn thấy rất rõ ràng, Kỷ nam thần của chúng ta, chậc, chậc, chậc…’’ Triệu Trăn gật gù đắc ý, trên mặt còn lộ ra một biểu cảm cực kỳ thô bỉ.
 
Kỷ Hoài liếc hắn một cái, cầm lấy chậu nước đã đặt sẵn trên bàn, “Tớ đi tắm trước.’’
 
Anh vừa đi tới cửa, đột nhiên lại dừng bước, nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
 
“Bạn gái.’’
 
Vùa dứt lời, anh đã đi thẳng ra khỏi phòng, để lại ba người phía sau đang trong trạng thái mơ màng, lúc đầu bọn họ chỉ muốn trêu chọc Kỷ Hoài một chút, ai bảo cậu ta bình thường luôn tỏ ra lạnh nhạt quá mức.
 
Nhưng ai có thể ngờ rằng, một tảng băng ngàn năm như vậy thực sự cũng có bạn gái, quả nhiên tam quan điên đảo thật rồi!
 
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.