Chờ Gió, Đợi Em

Chương 27




 
Nửa đêm, Lâm Tịch thức dậy đi vệ sinh  nhưng lại phát hiện giường bên dưới của Thời Cấm vẫn còn sáng đèn, cô mở điện thoại nhìn đồng hồ, đã là một giờ sáng rồi.
 
Cô rón rén xuống giường.
 
“Cấm.’’ Lâm Tịch đứng bên cạnh giường Thời Cấm, nhỏ giọng gọi cô.
 
Một lát sau, bên trong màn chống muỗi vang lên âm thành sột soạt, Thời Cấm khẽ kéo màn, thò đầu ra từ bên trong nhìn Lâm Tịch, “Cậu xuống đây làm gì vậy?’’
 
“Tớ muốn đi nhà vệ sinh, nhưng mà bây giờ đã là mấy giờ rồi, tại sao cậu còn chưa ngủ?’’
 
Xuyên qua khe hở nhỏ của chiếc màn, Lâm Tịch nhìn thấy trên giường của Thời Cấm chất một đống sách vở.
 
“Chẳng lẽ cậu vẫn còn học sao?’’
 
Thời Cấm quay đầu lại nhìn một cái, “Ừ, tớ muốn học thêm một lát nữa.’’
 
“Nếu như cậu muốn thi vào Học viện Điện ảnh Nghệ thuật thì cũng không nhất thiết phải chăm chỉ thế đâu?’’
 
Học viện Điện ảnh Nghệ thuật là ngôi trường đại học lớn thứ hai thành phố S, điểm xét tuyển đầu vào so với trường đại học S thấp hơn rất nhiều, lấy thành tích thi năng khiếu cộng với thành tích các môn văn hóa của Thời Cấm thì vẫn có thể lọt vào mà.
 
Bây giờ cô ấy lại từ bỏ nó mà thi vào đại học S, chẳng phải là tự gây rắc rối cho chính mình sao?
 
Trường đại học S là nơi ai muốn vào thì có thể vào sao, áp lực trong đó cô ấy có thể chịu đựng được sao?
 
Thời Cấm chỉ im lặng mỉm cười.
 
Lâm Tịch bất lực nhìn cô, “Thôi quên đi, mặc kệ cậu, nói với cậu nhiều như vậy tớ bực bội muốn chết rồi.’’
 
“Vậy câu nhanh đi vệ sinh đi.’’
 
Sau khi Lâm Tịch đi vào nhà vệ sinh, Thời Cấm mới thả màn xuống, nhìn vào bài tập toán học chi chít những con số trên bàn mà cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ngay cả khi ôn thi vào cao trung cũng không khắc khổ như lúc này.
 
 Lâm Tịch đi vệ sinh xong trở lại, leo lên giường nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ, nhưng sau vài giây, cô lại mở mắt ra, nhìn ánh đèn hắt ra từ giường bên dưới.
 
“Thời Cấm, cậu đi ngủ sớm đi, đừng học nữa.’’
 
Cứ thức đêm như vậy, cơ thể sớm muộn gì cũng sẽ suy sụp mất thôi.
 
“Tớ biết rồi, tớ làm xong bài này sẽ đi ngủ ngay, ngủ ngon, Lâm Tịch.’’ Giọng nói nhỏ  nhẹ của Thời Cấm vang lên.
 
Lâm Tịch nhắm mắt lại một lần nữa, nhưng vẫn không thể nào ngủ được,  trong lòng dường như bị cái gì đó tắc nghẽn lại, không biết đã qua bao lâu, mới mơ mơ màng màng cảm giác được ở giường dưới đã tắt đèn, theo bản năng nhìn điện thoại di động, đã gần ba giờ sáng.
 
*
Mỗi ngày Thời Cấm đều thức khuya học bài, chưa tới rạng sáng tuyệt đối sẽ không đi ngủ, Lâm Tịch không chỉ một lần khuyên cô nên nghỉ ngơi sớm một chút nhưng cái người bướng bỉnh này chưa bao giờ bỏ lời cô vào lỗ tai của mình.
 
Những người xung quanh đều phát hiện sự thay đổi rõ rệt của Thời Cấm, trước kia các bài kiểm tra toán của cô cùng lắm chỉ được ba mươi bốn mươi điểm là cao nhất rồi, nhưng trong bài kiểm tra hàng tháng lần này lại đột nhiên tăng vọt lên tận hơn tám mươi điểm.
 
Lúc ấy, khi Trịnh lão đầu chấm điểm đến bài thi cô, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, hắn ngay lập tức kêu Thời Cấm lên văn phòng làm việc, nhưng câu đầu tiên lại là.
 
“Thời Cấm, điểm thấp không đáng sợ, điều đáng sợ là gian lận thi cử.’’
 
Thời Cấm tròn xoe mắt nhìn, vẻ mặt mờ mịt.
 
Thầy Trịnh gọi cô lên văn phòng không phải  để khen mà là đang nghi ngờ cô gian lận?
 
“Thầy, em…’’
 
“Thầy vẫn luôn  nghĩ em là một học sinh ngoan ngoãn, mặc dù mỗi lần làm bài kiểm tra đều không được  tốt cho lắm, nhưng thầy biết em là một người hiền lành thật thà, em cũng không thể gian lận như vậy, em có hiểu không ?’’
 

Thời Cấm bất đắc dĩ nhìn thầy Trịnh, hình như  thầy ấy nghe không hiểu những gì mình đang nói.
 
“Thầy, em không hề gian lận.’’ Cô bình tĩnh nói.
 
Trịnh lão đầu hơi sững sốt, tiếp tục dạy dỗ, “Nói dối là không tốt, nói dối là một phẩm chất xấu của con người…’’
 
Thời Cấm liếc nhìn chồng bài thi được đặt trên bàn, chỉ cần nhìn qua câu hỏi phụ một lần thì cô đã biết được những bước cơ bản cần làm, nhưng lúc đó vì không đủ thời gian nên cô vẫn chưa kịp làm nó.
 
Cô cúi đầu, xem lại đề bài một lần nữa, nhanh chóng giải quyết gọn lẹ câu hỏi phụ này.
 
“Thầy, mặc kệ thầy tin hay không tin, em thật sự không hề gian lận.’’
 
Thời Cấm trả bút viết và bài thi lại cho Trịnh lão đầu, Trịnh lão đầu cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt ngay lập tức hiện lên sự kinh ngạc.
 
Cô thực sự có thể giải bài tập này ngay dưới mắt hắn. Mà câu hỏi phụ này, ngay cả học sinh giỏi Toán nhất lớp là Chu Nguyễn Hàng còn phải vận dụng một loạt công thức phức tạp mới tìm ra được kết quả, vậy mà cô chỉ cần một công thức đơn giản nhất đã giải xong.
 
Từ đó về sau, Trịnh lão đầu không bao giờ nghi ngờ Thời Cấm gian lận nữa, bởi vì hắn đã nhìn ra được sự nghiêm túc và chuyên tâm trong học tập của cô học trò đã từng khiến hắn phiền não này , mỗi lần có bài tập đều hoàn thành rất tốt, thành tích học tập được cải thiện rất nhiều.
 
Đối với vấn đề này, hắn chỉ có thể nói, đứa nhỏ này đột nhiên đổi tính.
 
    *
 
Vào ngày thi cuối cùng của kỷ thi tuyển sinh vào đại học năm đó, Thời Cấm là người cuối cùng bước ra khỏi phòng thi.
 
Cô vừa đi ra, Lâm Tịch và Chu Nguyễn Hàng đứng đợi sẵn ngoài cửa lập tức tiến lên hỏi han, sắc mặt Thời Cấm không được tốt cho lắm, trông có vẻ rất mệt mỏi.
 
"Thời Cấm, cậu không sao chứ ?’’ Lâm Tịch lo lắng nhìn cô.
 
Xấp xỉ gần ba tháng nay, sau khi lớp học văn hóa vào ban ngày kết thúc thì cô phải nhanh chóng chạy đến lớp học múa, lớp học múa kết thúc còn phải về ký túc xá hoàn thành bài tập về nhà và làm thêm đề luyện thi, ngày nào cũng gần rạng sáng mới đi ngủ.
 
Thời Cấm vốn dĩ đã hơi gầy, mấy tháng này càng gầy thêm không ít, cuồng thâm dưới hai con mắt mỗi ngày một rõ rệt.
 
Thời Cấm lắc đầu, "Tớ không sao.’’
 
"Làm bài như thế nào?’’
 
"Bài toán thực tế cuối cùng và câu hỏi phụ tớ còn chưa kịp làm.’’
 
"Không làm thì không làm, cậu đã cố gắng hết sức rồi, nhìn dáng vẻ yếu ớt  hiện tại của cậu xem, đi thôi, chúng tớ đưa cậu về nhà.’’ Chu Nguyễn Hàng vỗ vỗ bả vai cô.
 
"Tại sao Kỷ Hoài lại tới đây ?’’ Lâm Tịch bỗng nhiên  mở miệng nói.
 
Vừa nghe được cái tên Kỷ Hoài, Thời Cấm hơi hoảng hốt, bởi vì thời gian gần đây cô bận rộn với việc học hành, nhảy múa nên đã lâu rồi không liên lạc với anh, cũng lâu lắm rồi không nghe thấy hai tiếng quen thuộc này, bây giờ được nghe lần nữa, lại phảng phất như đã cách xa nhau cả một đời.
 
Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
 
Thật sự là anh.
 
Anh mặc một chiếc áo phông màu trắng giản dị đang đứng trước cổng trường.
 
"Kỷ Hoài.’’
 
Vừa nhìn thấy Kỷ Hoài, Thời Cấm tựa như được nạp đầy năng lượng để hồi sinh trở lại, sự mệt mỏi trên khuôn mặt hoàn toàn tan biến trong nháy mắt.
 
Cô nhanh chóng chạy đến chỗ anh.
 
Bỏ lại hai người phía sau ngơ nhác nhìn nhau.
 
Quả nhiên… Trọng sắc khinh bạn !

 
"Tại sao anh tới đây ?’’ Cô không thể kiên nhẫn mở miệng, trong giọng nói không thể che giấu được niềm vui tràn ngập của mình.
 
"Đến gặp em.’’
 
Thời Cấm ngây người, trong chốc lát không thể phản ứng kịp thời.
 
Cô chưa bao giờ nghĩ tới Kỷ Hoài sẽ trực tiếp nói với cô như vậy, anh từ đại học S tới đây là vì cô sao?
 
"Sao vậy, choáng váng?’’
 
"Kỷ Hoài, bỗng nhiên em cảm thấy vô cùng cảm động, phải làm sao bây giờ?’’ Thời Cấm rất muốn khóc.
 
Kỷ Hoài ghét bỏ nhìn cô, “Em đừng khóc, em khóc tôi sẽ không dỗ đâu.’’
 
Nghe những lời này, Thời Cấm lại cảm thấy dở khóc dở cười.
 
“Thời Cấm, cậu đúng là người trọng sắc khinh bạn mà, không biết vừa rồi ai còn bày ra dáng vẻ uể oải không phấn chấn, bây giờ thì tốt rồi, tràn đầy năng lượng rồi đúng không?’’
 
“Ai bảo Kỷ Hoài là động lực của tớ chứ?’’ Thời Cấm không chút xấu hổ nói.
 
Lâm Tịch không nói nên lời.
 
“Được rồi, Chu Nguyễn Hàng, có vẻ như chúng ta phải đi thôi, không nên ở đây làm kỳ đà cản mũi quấy rầy bọn họ nữa.’’
 
Chu Nguyễn Hàng mỉm cười nhìn Lâm Tịch.
 
“Được.’’
 
“Tớ đi đây.’’ Lâm Tịch vẫy vẫy tay với Thời Cấm, sau đó rời đi cùng với Chu Nguyễn Hàng.
 
*
“Kỷ Hoài, chúng ta cũng đi thôi.’’
 
“Ừ.’’
 
Kỷ Hoài đi đến chiếc xe đạp dựng cách đó không xa, hóa ra anh đạp xe đến đây.
 
“Lên xe.’’
 
Thời Cấm ngoan ngoãn ngồi lên, vòng tay ôm lấy eo Kỷ Hoài, gò má dán chặt lên tấm lưng gầy gò nhưng rắn chắc của anh.
 
Cách lớp áo phông mỏng manh, Kỷ Hoài có thể cảm nhận được nhiệt độ của gò má cô mang lại, cánh tay đang nắm chặt lấy ghi- đông không khỏi siết chặt.
 
“Kỷ Hoài, hôm nay anh đến đợi em, em rất vui.’’ Thời Cấm mỉm cười nói.
 
Khóe miệng Kỷ Hoài khẽ cong lên.
 
“Thật sao?’’
 
“Tất nhiên rồi, lúc anh thi vào đại học, em tới chờ anh, lúc em thi đại học, anh tới chờ em, không phải rất tốt sao?’’
 
Kỷ Hoài tăng tốc, “Ừ, có thể là như vậy.’’
 
“Đúng rồi, Lương Hòa đâu, tại sao anh ta không đi với anh?’’
 
“Cậu ta giữa chừng bị bố gọi về.’’
 
“Hóa ra là như vậy.’’
 
Trên đường xe cộ qua lại nhộn nhịp, tiếng cười nói rộn rã ồn ào, trong không khí còn phảng phất hương thơm nhàn nhạt của cây long não.
 
Kỷ Hoài đưa Thời Cấm đến dười tiểu khu của nhà cô.
 
‘’Thi cử xong rồi, em hãy về ngủ một giấc thật ngon.’’ Kỷ Hoài nói, trên khuôn mặt điển trai mang theo nét dịu dàng rõ rệt.
 
Thời Cấm nhìn Kỷ Hoài, anh ngồi trên yên xe đạp, một chân chống xuống đất.
 
Trái tim cô tựa như bị đầu độc, chăm chú nhìn anh, từ ánh mắt thâm thúy đến đôi môi hơi nhợt nhạt.
 
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ vô cùng táo bạo, cô bất thình lình lui về phía sau một bước, đứng ở trên bậc thang.
 
Kỷ Hoài không hiểu cô làm như vậy để làm gì, nhưng anh bất ngờ bị cô kéo cổ áo xuống một lần nữa.
 
Thời Cấm một tay nắm lấy cổ áo, một tay giữ phía sau gáy, hung hăng hôn lên đôi môi của anh.
 
   
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.