Chờ Gió, Đợi Em

Chương 3




 
Người bước vào không ai khác chính là cô giáo dạy múa, đồng thời cũng là chủ nhiệm lớp múa của cô.
 
“Hai em này sao vậy, thầy Trịnh.’’ Lưu Thục Mẫn nói.
 
Trịnh lão đầu bắt đầu luyên thuyên một tràng với Lưu Thục Mẫn.
 
“Học sinh thời nay mỗi người đều thật muốn làm phản rồi mà, chúng nó được sinh là ở trong phúc mà không biết hưởng phúc, bọn chúng có biết điều kiện học tập bây giờ tốt đến như thế nào không, sao có thể giống như thế hệ xưa của chúng ta.’’
 
Và Trịnh lão đầu lại tiếp tục giảng đạo những người cùng thế hệ của thầy ấy phải vất vả đến trường ra  sao, mỗi ngày phải thức dậy trước khi bình minh lên và đi bộ qua mấy km đoạn đường gập ghềnh đến một trường nhỏ trên thị trấn để học tập, quần áo rách chỉ có thể chắp vá chằng chịt rồi mặc lại.
 
Thời Cấm lúc này vô cùng sốt ruột, bàng quang như muốn nổ tung rồi, vì vậy cô bắt đầu không đàng hoàng uốn tới ẹo lui.
 
Lâm Tịch chọc chọc cô.
 
“Cậu làm gì vậy?’’  Cô dùng khẩu hình khỏi Thời Cấm.
 
“Tớ muốn đi vệ sinh lắm rồi.’’
 
Lâm Tịch không nói gì, chỉ im lặng cười toe toét.
 
Lưu Thục Mẫn đưa một tách trà cho Trịnh lão đầu.
 
“Thầy Trịnh, thầy đừng nóng giận, thế hệ trẻ bây giờ được người nhà cưng chiều hết mực, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, sao có thể hiểu được thời đại kia của chúng ta chứ, thầy không cần lo lắng, chúng ta cứ để từ từ đi.’’ Lưu Thục Mẫn nở một nụ cười dịu dàng nói.
 
Trịnh lão đầu nhận lấy tách trà trong tay cô hớp một ngụm.
 
“Những người trẻ bây giờ…’’ Vừa nói  hắn vừa ngẩng đầu nhìn Thời Cấm và Lâm Tịch.
 
“Mỗi một người đều không thể khiến người khác bớt lo lắng, quên chuyện đó đi, thầy cũng không có gì để nói, hai em đi ra ngoài đi.’’ Dáng vẻ đau lòng nhức óc.
 
“Vâng ạ, cảm ơn thầy, tạm biệt thầy.’’ Âm thanh của hai người trong nháy mắt tăng thêm một tông, cung kính cúi người tạm biệt với Trịnh lão đầu và Lưu Thục Mẫn.
 
Sau khi chạy ra khỏi văn phòng, Thời Cấm có thoáng nghe thầy Trịnh ở trong kia cảm thán.
 
“Nhìn đi, để cho hai đứa nó đi, thái độ đã thay đổi một trăm tám mươi độ…’’
*
 
“Kỷ Hoài, thầy Cao gọi cậu vào văn phòng làm gì vậy.’’
 
Kỷ Hoài vừa đi đến dưới giàn nho trong sân trường thì bị Lương Hòa gọi lại.
 
“Thầy ấy nhắc nhở tớ chuẩn bị thật tốt cho cuộc thi dương cầm của trường đại học S sắp tới.’’
 
“Mẹ kiếp, không phải chứ, chẳng lẽ thầy ấy muốn cho một học sinh cao trung như cậu đi thi đấu với những sinh viên  đại học chuyên ngành về dương cầm sao?’’
 
“Đại khái là như vậy.’’
 
Lương Hòa cho Kỷ Hoài một cái dấu tay tỏ vẻ khâm phục.
 
“Cuộc thi này khi nào bắt đầu?’’
 
“Tháng sau.’’
 
“Gấp như vậy sao, cậu có nắm chắc không?’’
 
Kỷ Hoài lắc đầu một cái, “Không.’’
 
Lương Hòa, “……”
 
“Không sao, cậu cứ bộc lộ hết tài năng của bản thân mình đi, đến lúc đó đại gia đây sẽ đích thân đến cổ vũ, tiếp thêm tinh thần cho cậu.’’
 
Kỷ Hoài nhìn cậu ta bằng nửa con mắt, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
 

“Đại gia cậu lăn đi.’’
 
“Đại gia không biết lăn như thế nào, hay là cậu làm thử một chút coi.’’ Lương Hòa  khoác tay lên vai Kỷ Hoài, hai người vai kề vai sát cánh đi ngang qua khu giảng đường sau giàn nho rồi đi về phía lớp Nghệ thuật ở đối diện.
 
*
 
Giờ nghỉ trưa, lớp Nghệ thuật vẫn vô cùng ồn ào náo động.
 
“Mẹ kiếp, tại sao lại chết ở ải này cơ chứ?’’
 
“Trời ạ, tên này thật sự quá mạnh.’’
 
“Tao không tin không thể giết được ngươi.’’
 
Lương Hòa chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại di động trong tay, hai trên gác ở trên bàn học, trong lòng đầy căm phẫn chơi game, cửa ải này anh đã chơi vài ngày nhưng bất kể như thế nào đi chăng nữa cũng không thể vượt qua nổi.  
 
Rốt cuộc ở lần thứ N game over của mình, anh quay đầu nhìn Kỷ Hoài vừa đeo tai nghe vừa đọc nhạc lý.
 
Lương Hòa đưa ngón tay chọc chọc cậu ta.
 
“Kỷ Hoài.’’
 
Kỷ Hoài không quan tâm đến cậu ta, vẫn tiếp tục làm việc của chính mình.
 
“Kỷ ca?’’
 
Kỷ Hoài tháo tai nghe xuống, đôi môi mỏng thốt ra mấy chữ:
 
“Dùng thanh kiếm Tắc Á.’’
 
“Loảng xoảng!’’ Những cuốn sách theo đôi chân Lương Hòa lập tức từ trên bàn rớt xuống.
 
“Lương Hòa, cậu muốn chết sao?’’
 
Trịnh Tư Nhã từ bàn trên ngẩng đầu lên, quay đầu xuống trợn mắt nhìn Lương Hòa một cái, cậu ta liên tục lãi nhãi trong khi chơi game cô cũng nhịn, nhưng cô khó khăn lắm mới có thể nảy ra một chút ý tưởng trong đầu và cứ thể bị tiếng “Loảng xoảng” kia đánh cho tan tành.
 
“Xin lỗi, xin lỗi, tớ sai rồi, xin lỗi cậu, đừng tức giận.’’ Lương Hòa vội vàng nói.
 
Lớp Nghệ thuật này của bọn họ có ba mươi ba học sinh, nhưng ba người bọn họ đã quen biết nhau từ thời sơ trung, đồng thời cũng là bạn học cùng lớp với  nhau kể từ đó.
 
Trong lòng Trịnh Tư Nhã hừng hực lửa giận, vừa định đưa tay đánh, nhưng đúng lúc này lại nhìn thấy Kỷ Hoài, đành phải lẳng lặng nhịn xuống.
 
“Lần sau chú ý một chút.’’ Cô nói bằng giọng điệu phẫn nộ.
 
“Được, đảm bảo với cậu.’’
 
Trịnh Tư Nhã trừng mắt với cậu ta lần nữa, sau đó quay người tiếp tục suy nghĩ.
 
“Phù…’’Lương Hòa không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
 
“Này, Kỷ Hoài, cậu không thể không phúc hậu như vậy nha, cái gì mà thanh kiếm Tắc Á, cậu có biết vũ khí này nhiều… Nhiều…’’ Lương Hòa hạ thấp giọng, dùng tay ước chừng.
 
Kỷ Hòa nhíu mày, cười với cậu tỏ vẻ sao cũng được, sau đó chuẩn bị đeo tai nghe, tiếp tục nghe nhạc.
 
Lương Hòa đưa tay ra ngăn cản cậu ta lại, nghiến răng, miễn cưỡng đưa ra một quyết định.
 
“Đồng ý.’’
 
Khóe miệng Kỷ Hoài nhếch lên, xòe tay trước mặt Lương Hòa.
 
“Đưa cho tớ.’’
 
Lương Hòa đưa điện thoại di động cho Kỷ Hoài.
 

Kỷ Hoài liếc các quy tắc của cửa ải này một lượt, gỡ tai nghe xuống, sau đó dùng lòng bàn tay cố định điện thoại, hai ngón tay thon dài ở trên màn hình liên tục di chuyển, trận chiến diễn ra tương đối kịch liệt.
 
Lương Hòa ở bên cạnh sững sờ trợn mắt, há hốc mồm.
 
Một lát sau, Kỷ Hoài ném điện thoại  trả lại cho cậu, Lương Hòa vội vàng đón lấy.
 
“Vũ khí đã được nâng cấp.’’ Nói xong, Kỷ Hoài tiếp tục đeo tai nghe nghe nhạc.
 
Lương Hòa nhìn bốn chữ “Hoàn thành cửa ải” hiện rõ trên màn hình.
 
Cửa ải mà mình đã chơi trong vài ngày vẫn không thể vượt qua, nhưng người này chỉ cần mười mấy phút đã hoàn thành, thật sự là quá đỉnh!
 
“Mẹ kiếp, Kỷ ca! Kỷ ca! Tớ thật khâm phục cậu!’’ Lương Hòa không thể khống chế được bản thân, kéo kéo cánh tay Kỷ Hoài.
 
Kỷ Hoài dùng sức rút cánh tay của mình thoát khỏi ma trảo của Lương Hòa, hất cằm về phía Trịnh Tư Nhã đang ở trước mặt, Lương Hòa lúc này mới dừng lại.
 
*
“Chu Nguyễn Hàng, tiết sau học gì vậy?’’ Lâm Tịch xoay đầu lại hỏi Chu Nguyễn Hàng ngồi ở bàn sau.
 
Chu Nguyễn Hàng đang vùi đầu trong bài tập toán ngẩng đầu lên, hắn đưa tay đẩy đẩy chiếc kính trên sống mũi.
 
Hắn chính là người học giỏi toán nhất trong lớp của bọn học, cũng là học sinh khiến Trịnh lão đầu tự hào nhất.  
 
“Âm nhạc.’’
 
Lâm Tịch a một tiếng, “Không thể nào, cậu chắc chứ?’’
 
Thầy giáo dạy âm nhạc của bọn họ từ khi bắt đầu khai giảng đến giờ chỉ mới đứng lớp một lần duy nhất vào tuần đầu tiên, tất cả những tiết học sau đó đều biến thành tiết toán.
 
Mỗi lần đổi tiết đều lấy lý do rằng “Giáo viên dạy âm nhạc của các em có đang bận việc nên tiết này sẽ thay bằng tiết toán.’’
 
“Ừ, tớ vừa nhìn thấy giáo viên dạy âm nhạc.’’
 
“Wao, thật thần kỳ, sau một tháng, giáo viên dạy nhạc của chúng ta rốt cuộc cũng đã rảnh rỗi.’’
 
Chu Nguyễn Hàng sờ sờ lỗ mũi, cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
 
Lâm Tịch khuôn mặt đầy tươi cười xoay đầu lại, cô đưa tay lắc lắc Thời Cấm đang nằm ngoài trên bàn học, nói: “Thời Cấm, Thời Cấm, cậu nghe gì không, tiết sau là tiết âm nhạc đấy.’’
 
Thời Cấm ồ lên một tiếng, sau đó lại tiếp tục chôn đầu vào trong mặt bàn.
 
“Thời Cấm, cậu sao vậy?’’ Lâm Tịch khó hiểu hỏi cô.
 
Thời Cấm ngẩng đầu lên. “Không có gì.’’
 
“Tớ  cảm thấy cậu gần đây hơi kỳ lạ nha,  tinh thần luôn uể oải, không phấn chấn.’’
 
Thời Cấm cười một tiếng, “Không phải đâu.’’
 
Đang nói chuyện, tiếng chuông báo hiệu vào học vang lên.
 
Hai người rút quyển sách âm nhạc từ trong ngắn kéo dưới bàn, cùng nhau đi về phía phòng học nhạc.
 
Từ phòng học đi đến phòng nhạc sẽ phải đi qua phòng dương cầm kỹ thuật số, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
 
Thời Cấm đột ngột dừng bước, bởi vì cô nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
 
Mà Lâm Tịch ở bên cạnh không hề phát hiện,  tiếp tục đi về phía trước, trong miệng lẩm bẩm câu chuyện mà các cô vừa nhắc tới.
 
Cách cánh cửa kính, một nam sinh ngồi ngay ngắn trước cây đàn dương cầm đưa lưng về phía cô, anh ta mặc một bộ đồng phục học sinh màu xanh đậm, cổ áo sạch sẽ.
 
Từ phía sau có thể nhìn thấy cần cổ đẹp mắt, mái tóc gọn gàng, mát mẻ, trên kệ đàn đặt một cuốn nhạc lý.
 
Tiếng đàn du dương, trong trẻo biến đổi kỳ ảo từ trong phòng bay ra ngoài.
 
Là “Khúc dương cầm đêm thứ năm.’’
 
Có lẽ anh ta đã nghiên cứu rất kỹ bài nhạc này, những ngón tay thon dài nhuần nhuyễn lướt trên phim đàn, mượt mà, trôi chảy, tiếng đàn đong đưa hờ hững.
 
“Là anh ấy.’’ Thời Cấm thấp giọng lẩm bẩm.
 
“Thời Cấm, cậu đang làm gì vậy?’’ Đúng lúc này, Lâm Tịch nhận ra Thời Cấm không đi bên cạnh mình, không khỏi dừng bước xoay người lại thì thấy cô ấy đang ngẩn người đứng trước phòng dương cầm.
 
Nghe được giọng nói của Lâm Tịch, Thời Cấm mới bừng tỉnh hồi phục lại tinh thần, vội vàng chạy đến bên người Lâm Tịch.
 
“Không có gì.’’ Cô che giấu nói.
 
“Thật hay giả, vừa rồi tại sao cậu lại thất thần như vậy?’’ Lâm Tịch hơi nghi ngờ.
 
Thời Cấm cười cười một tiếng, “Không có gì đâu, đi nhanh lên đi, chúng ta sắp muộn rồi.’’
 
Lâm Tịch bị Thời Cấm kéo đi về phía trước, mặc dù trong lòng vẫn hơi nghi ngờ nhưng nghe cô ấy nói như vậy, cũng đành phải bỏ qua.
  
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.