Chó Hoang Của Thiếu Nữ - Khúc Tiểu Khúc
Biệt Chi đương nhiên biết Canh Dã đang nói dối để lừa cô.
Nhưng rõ ràng Canh Dã không muốn nói thẳng, Biệt Chi âm thầm nghĩ, với mối
quan hệ “không bình thường” giữa hai người thì có lẽ cũng không nên gặng hỏi
làm gì. Nên là cô chỉ có thể giả vờ như không có gì xảy ra.
Biệt Chi còn chuyển cho Canh Dã một khoản “phí công tác”. Khi anh nhận
được số tiền này, bàn tay cầm điện thoại thoáng cứng đờ mấy giây, vẻ mặt sau
khi hoàn hồn mang theo chút nghiến răng nghiến lợi pha lẫn giữa ngỡ ngàng và
buồn cười.
Đối mặt một hồi lâu, Canh Dã mới ấn nhận.
Ngay lúc Biệt Chi đang giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô chợt thấy
gương mặt tuấn tú sắc bén hơi cụp xuống, chàng trai hờ hững nhìn cô, ánh mắt
mang theo ý cười nhưng cũng không phải đang cười: “Kim chủ hào phóng quá.”
Giọng điệu lạnh nhạt xen lẫn tiếng cười khẽ, uể oải rồi lại kéo dài ở đuôi câu,
không hiểu sao lại khiến má Biệt Chi hơi nóng lên.
Khi đó Biệt Chi đang ở trong bếp lấy bộ dụng cụ ăn mới, chuẩn bị dọn bữa sáng
mua từ ngoài vào cho Liệu Diệp và Biệt Ngọc. Cô nhón chân lấy cái đĩa ở trên
cao, vừa xoay người lại thì suýt chút nữa đụng vào lòng Canh Dã.
Người nọ đã sớm có dự liệu, hay nói đúng hơn là sớm có ý đồ xấu, thuận thế
đưa tay đỡ lấy eo cô, kéo Biệt Chi áp sát vào người.
“Anh bỏ tôi ra.” Biệt Chi hạ thấp giọng nói.
Đáp lại cô là ngón tay thon dài đặt trên eo cô lại càng dùng sức, ép chặt cô vào
bụng mình.
Biệt Chi vừa bất lực lại không được tự nhiên, lại sợ hai người đang cãi nhau ồn
ào ở phòng khách nghe thấy, chỉ có thể dịu giọng dỗ dành: “Lại làm sao thế?”
“Hỏi chút.”
“Hỏi gì?” Biệt Chi không hiểu.
“Cũng đã nhận lương rồi còn gì.” Người nọ hờ hững nói, khẽ lắc điện thoại,
“Em tính lúc nào cho tôi bắt đầu thực hiện nghĩa vụ?”
“Nghĩa vụ?” Đôi mắt cô gái ngơ ngác.
Canh Dã dừng lại hai giây rồi cúi đầu cười khẽ, liếm nhẹ răng nanh, men theo
cổ cô ghé sát vào tai cô, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc “Lên, giường, đó.”
Biệt Chi, “?”
Thế là, ba giây sau đó.
Liệu Diệp và Biệt Ngọc đang cãi nhau ở phòng khách bỗng nhiên nghe thấy
một tiếng đóng cửa đầy bực bội, hai người ăn ý đồng thời cảnh giác quay đầu
nhìn về phía nhà bếp.
Chợt thấy chàng trai vừa bị Biệt Chi mặt không cảm xúc đẩy ra ngoài đang
nhếch môi cười khẩy đầy ung dung, hai tay lười biếng giơ sang ngang, làm ra
vẻ đầu hàng: “Tôi chỉ hỏi thử thôi mà.”
“Rầm!”
Cánh cửa nhà bếp lại một lần nữa đóng sầm lại.
Xác định “kim chủ lòng dạ sắt đá” sẽ không cho anh vào nữa, Canh Dã cũng
thôi không chọc cô nữa. Anh bất đắc dĩ cong môi, nét cười nơi đuôi mắt cũng
dịu đi, quay người lấy một chiếc ghế cao trong phòng ăn dựa vào tường rồi ngồi
xuống.
Biệt Chi có thể ngồi trên đó đu đưa chân, còn anh thì tùy ý chống chân xuống
đất, còn uể oải gập đầu gối lại.
Điện thoại đã được chuyển sang chế độ im lặng lại bắt đầu sáng màn hình, cuộc
gọi như đòi mạng của vị luật sư họ Lâm suốt buổi sáng nay luôn bị anh từ chối
nhận.
Nhưng lần này, Canh Dã nhấn vào khung chat của vị luật sư nọ.
[Lâm Triết]: Cậu bình tĩnh một chút cho tôi!
[Lâm Triết]: Cậu mau trả lời tin nhắn của tôi được không? Nói mau, có phải cậu
đi tìm Biệt Chi không hả?
[Lâm Triết]: @#%&……
Canh Dã chống cằm, cụp mắt xuống thong thả suy nghĩ mấy giây, sau đó chụp
ảnh màn hình đoạn tin nhắn Biệt Chi vừa chuyển khoản cho mình rồi gửi qua.
Mấy giây sau.
[Lâm Triết]:?
[Lâm Triết]: Ý gì đây?
[Moon]: Bạn gái.
[Moon]: Cấp cho tôi một ít phí xóa đói giảm nghèo.
[Lâm Triết]:….
Bên kia không biết là bị chọc cười hay là bởi vì bị tốc độ phát triển chớp
nhoáng của hai người họ làm cho nghẹn họng.
Mười mấy giây sau, sau khi dòng chữ “đối phương đang nhập liệu” trên khung
thoại hiện lên “n” lần, cuối cùng anh ấy cũng rặn ra được một câu.
[Lâm Triết]: Đại ca à, cậu có biết nếu cậu mà đến quán bar Kinh Thước làm trai
bao, cho dù chỉ ngồi đó uống rượu không cần tiếp khách, hay thậm chí là chỉ
cần ngồi im một chỗ thôi cũng đã kiếm được mức lương cơ bản là con số đó có
thêm một con số 0 phía sau không?
Nhận được tin nhắn, Canh Dã hờ hững nhướng mày, còn đang định trả lời lại.
[Lâm Triết]: Huống hồ người ta là người mẫu nam thường trú, còn cậu đây chỉ
là chân chạy việc vặt!
Canh Dã: “?”
[Moon]: Biến.
–
Ba giờ chiều thứ Sáu là thời gian diễn ra buổi họp của các cố vấn tại viện Lý
học.
Tuần này xảy ra sự cố Ô Sở, kết quả xử lý vẫn chưa có, trong trường đang
hoang mang, cho nên buổi họp của các cố vấn được thông báo hủy bỏ, mọi
người đều không bất ngờ.
“Bó tay.” Mao Đại Ninh ngồi ỉu xìu trên ghế văn phòng, “Cô nói xem, nếu bọn
họ không tổ chức thì có thể nói sớm hơn chút được không? Chiều thứ Sáu đẹp
trời như vậy, tôi đã cố tình hoàn thành công việc sớm để chờ đợi —— giờ thì
sao, về kí túc xá ngủ trưa hả?”
Biệt Chi đang bổ sung bảng biểu bị trì hoãn do nghỉ ốm, vừa gõ bàn phím vừa
khẽ cười: “Ừm, bảo giáo sư Lục nhà cô dẫn cô đi xem phim đi?”
“Phụt —— khụ khụ khụ…..”
Mao Đại Ninh bị sặc nước miếng, ho đến mức long trời lở đất, kinh hãi quay
đầu lại: “Chuyện làm ô uế gia phả kiểu này không thể nói bừa được!”
“Tôi nghe Ô Sở nhắc đến rồi.” Biệt Chi nói, “Giáo Sư Lục Dịch Sinh tạm thời
làm giáo viên chủ nhiệm của lớp bọn họ, thầy ấy rất chiếu cố Ô Sở, trong đó
chắc chắn có công lao chính của cô đúng không?”
Mao Đại Ninh hơi chột dạ: “Mối quan hệ của chú ấy rất rộng, tôi chỉ nhờ chú ấy
giúp dò la thử xem nhà trường định xử lý như thế nào thôi. Chú ấy nghe tôi nói
xong thì tiện tay giúp đỡ, đó là xuất phát từ lương tâm, chẳng liên quan gì đến
tôi cả.”
“Ừ, không liên quan.”
Biệt Chi mỉm cười, quay đầu lại ra hiệu ngậm miệng.
Nhưng chẳng được bao lâu, Mao Đại Ninh đã kéo ghế văn phòng của mình sang
cạnh cô: “Mặc dù Lục Dịch Sinh không có quan hệ gì với tôi, nhưng tin tức của
chú ấy vẫn rất nhanh nhạy.”
“Hửm?”
“Nghe ý kiến từ phía lãnh đạo nhà trường thì…” Mao Đại Ninh nghiêng người,
hạ giọng, “Cố vấn viên mười tốt năm nay chắc chắn là của cô rồi.”
Âm thanh gõ bàn phím đều đều rõ ràng không hề dừng lại. Mãi cho đến khi
nhấn một phím enter, Biệt Chi mới đưa mắt nhìn qua, xem như đáp lại: “Ừm.”
Mao Đại Ninh ngoảnh mặt sang nhìn cô: “Cô bình tĩnh thật đấy!”
“Vậy…”, Biệt Chi ngập ngừng, “Wow?”
Mao Đại Ninh: “…”
“Cô có thể nào có một chút ham muốn tầm thường được không hả! Đó là giải
thưởng cố vấn viên mười tốt đó! Chưa nói đến một khoản tiền thưởng lớn, nó
còn có tác dụng rất lớn đối với việc cô được chuyển sang vị trí hành chính sau
này đấy!”
Do quá kích động, Mao Đại Ninh không kiềm chế được âm lượng của mình.
Sau câu nói đó, ở góc văn phòng nơi mấy cố vấn viên đang buôn chuyện rôm rả
tự dưng im lặng một cách kì lạ trong một hai giây.
Nhìn vẻ bất lực của Biệt Chi, Mao Đại Ninh xấu hổ gượng cười.
Trong văn phòng còn đang yên tĩnh, bỗng vang lên tiếng “rầm” như trút giận
khi bàn phím bị đẩy vào gầm bàn. Tiếp theo là tiếng giày cao gót gõ lách cách
trên sàn, mang theo sự bực bội rõ ràng đi ra khỏi lối đi giữa hai bàn làm việc.
Là bóng lưng của Hà Vân.
Mao Đại Ninh nhún vai, quay qua nhỏ giọng nói: “Hết cách rồi. Chỉ có mười
suất khen thưởng xuất sắc cho toàn trường. Hà Vân đã tích góp thâm niên bao
nhiêu năm mà năm nay vẫn không có hy vọng —— Tôi xem chừng lần này cô
ta lại càng bị cô làm tức chết.”
“Tôi cứu người không phải là để tranh giành khen thưởng.”
“Tất nhiên là tôi biết… Ê, đừng bảo là cô định từ chối chứ?” Mao Đại Ninh sốt
ruột, “Đừng mà, cơ hội hiếm có đấy!”
Biệt Chi kiểm tra lại bảng biểu, đóng lại, sao lưu email xong rồi mới quay sang.
Cô mỉm cười nói: “Không đâu.”
Mao Đại Ninh thở phào nhẹ nhõm.
“Thưởng phạt phân minh thì mới mong bớt đi chuyện không liên quan đến
mình, thích làm gì thì làm.” Biệt Chi mỉm cười, “Đây chẳng phải là ý nghĩa của
chế độ khen thưởng và kỷ luật sao?”
“Đúng vậy! Phải như thế, là của mình thì phải nhận!”
Mao Đại Ninh gật đầu, sau đó cười tinh quái: “Nhưng mà nhận khen thưởng
xong cô vẫn phải thiết đãi đấy.”
“Ừm.”
“Cô Tiểu Biệt.” Có một người trong mấy vị cố vấn viên của bàn kế bên chen
vào, “Nghe nói ý của chủ nhiệm Lưu là sắp xếp cho cô chuyển chính thức vào
giữa tháng sau đó.”
Biệt Chi còn chưa kịp phản ứng, Mao Đại Ninh đã phấn khích lên tiếng: “Quyết
định rồi sao?”
“Đúng vậy.” Một cố vấn viên cười nói, “Hôm nay tôi đến văn phòng chủ nhiệm,
thấy thủ tục đang được chuẩn bị rồi.”
“Tuyệt quá Chi Chi!”
Mao Đại Ninh vui vẻ quay lại: “Tôi mặc kệ, lần này nhất định phải tổ chức một
bữa tiệc chào mừng kiêm chúc mừng cho cô!”
“Đúng vậy, cô Biệt đừng từ chối nữa.”
“Nói đến tiệc tùng liên hoan trong văn phòng, hình như cô Tiểu Biệt chưa tham
gia lần nào nhỉ?”
“Lần này nhất định phải đi đấy.”
“…”
Bất kể là vì lý do gì, tóm lại tình hình lúc này rất khó từ chối.
“Chờ đến khi chính thức được vào biên chế.” Biệt Chi cong môi cười, “Tôi nhất
định sẽ đi.”
“Cô Biệt, chúng tôi đi liên hoan đều dẫn theo người nhà, Mao Mao nói là cô lại
có bạn trai mới rồi!”
Trong tiếng trêu chọc của mọi người trong văn phòng, Biệt Chi quay đầu nhìn
Mao Đại Ninh.
Mao Đại Ninh chớp mắt vô tội, nhỏ giọng nói với cô: “Không nói như vậy là
bọn họ lại sắp xếp cho cô đi xem mắt, tôi cũng không còn cách nào khác.”
“Được.” Biệt Chi mỉm cười, đang định nói gì đó thì điện thoại đặt trên bàn bỗng
rung lên, cô cầm lên xem.
[YY]: Thứ Sáu tan sở nên tổ chức ăn mừng một bữa thịnh soạn chứ nhỉ? Nhà
hàng này ổn áp đó, cô Biệt có tiện ghé qua không?
“…”
Nụ cười chưa kịp tắt, nhưng nhìn vào điện thoại, lông mày Biệt Chi đã hơi nhíu
lại.
Hiếm khi thấy Biệt Chi để lộ cảm xúc, Mao Đại Ninh tò mò kéo ghế lại gần:
“Sao vậy Chi Chi?”
Mao Đại Ninh liếc mắt, thấy khung chat WeChat của Biệt Chi đầy những dòng
tin nhắn dồn dập từ đối phương, xen kẽ là những câu trả lời qua loa của cô.
Hầu hết đều là “ừ”, “vâng”, “khách sáo quá”, “không cần phiền phức” đại loại
vậy.
Phần lớn thời gian là trực tiếp làm lơ.
“Ai vậy, nịnh nọt ghê thế?” Mao Đại Ninh cười nói, “Người theo đuổi mới của
cô à?”
Biệt Chi cất điện thoại, kìm nén sự bực bội: “Bạn trai ngoài trường của sinh
viên.”
“Hả?”
Sau khi ngẩn người, Mao Đại Ninh liền cười ngặt nghẽo: “Không phải chứ, sức
hút của cô cũng ghê gớm phết, làm sao quen biết được thế?”
Biệt Chi chống tay lên trán xoa nhẹ ấn đường, kể lại cho Mao Đại Ninh nghe
chuyện nhỏ xảy ra vào đêm kiểm tra ký túc xá hôm đó.
Mao Đại Ninh: “Ồ, thì ra anh ta chính là vị thiếu gia kia à?”
“Cô cũng biết anh ta sao?” Biệt Chi ngạc nhiên nhìn lên.
“Làm sao không biết được? Anh chàng này nổi tiếng lắm, lần nào đến trường
đón bạn gái cũng như thể muốn thuê hẳn một đội kèn trống đến gõ vang trời
vậy. Trên diễn đàn trường ai cũng bàn tán về chiếc Porsche 911 của anh ta, nghe
nói là phiên bản kỷ niệm, giá gần ba trăm vạn đấy!”
Biệt Chi hồi tưởng lại, cũng chỉ có thể nhớ rõ chiếc xe kia dưới ánh đèn đường
trong màn đêm tựa như một ngọn lửa.
Xưa nay cô không có hứng thú gì với xe cộ.
Con người mà, lúc ấy cô vốn đã chẳng chú ý đến mặt mũi người ta, bây giờ
càng không có ấn tượng gì.
“Nói đến chuyện này mới nhớ, hai ngày nay đúng là không thấy anh ta có động
tĩnh gì, chẳng lẽ là chia tay bạn gái rồi?” Mao Đại Ninh ghé sát lại, “Từ khi nào
anh ta bắt đầu gửi cho cô kiểu tin nhắn này?”
“Cộng thêm việc add tôi thì bắt đầu từ tối hôm đó.”
“? “
Biệt Chi chỉ cần nhớ đến những tin nhắn kia là thấy phiền não.
“Ha, vậy tính ra tối hôm đó anh ta gặp cô nên thay lòng đổi dạ, thấy sắc nổi
lòng tham.” Mao Đại Ninh đưa ra kết luận, “Vậy cô tính sao?”
“Tính sao là sao?”
“Thì anh ta đó.” Mao Đại Ninh cười đùa, “Tôi nghe trên diễn đàn nói cậu công
tử nhà giàu này đẹp trai lắm.”
Biệt Chi bật cười: “Cô đúng là con nghiện nhan sắc.”
“Ấy chà,” Mao Đại Ninh che miệng cười, “Cô đúng là ‘người ngoài cuộc không
hiểu người trong kẹt’, với nhan sắc của cô thì e là từ nhỏ đến lớn đều được
những chàng trai đẹp trai nhất vây quanh, từ đó tạo cho cô nhận thức lệch lạc
—— Cô không biết trên thế giới này trai đẹp là một loài sinh vật quý hiếm đến
mức nào đâu! Gặp được thì tuyệt đối không thể bỏ qua!”
Biệt Chi cúi đầu mỉm cười không nói gì, chỉ chăm lật tài liệu, không để ý đến
cô ấy.
Mao Đại Ninh vẫn không chịu buông tha cô, cứ bám lấy: “Theo như ảnh chụp
lén của bọn họ thì rõ là không kém cạnh người theo đuổi cô trước kia đâu, hay
là cô cân nhắc thử xem? Cô xem, vừa đẹp trai vừa giàu có, mấu chốt là ——
còn theo đuổi cô nhiệt tình như vậy! Những cậu ấm cô chiêu này ngày thường
rất kiêu ngạo, trường hợp hiếm có đó nha.”
“….Dừng lại.”
Biệt Chi bị cô ấy chọc cười, cô nhịn cười nói: “Tôi có bạn trai rồi.”
“Aiza tôi biết mà, lừa người ta chứ gì, chủ ý này chẳng phải là tôi bày cho cô
sao?”
“Không lừa cô.” Biệt Chi chậm rãi lật trang, “Lần này là thật.”
“?” Mao Đại Ninh, “???”
Mao Đại Ninh lập tức phấn khích, hận không thể ngồi chung ghế với Biệt Chi:
“Đẹp trai không? Làm nghề gì vậy? Sao lại không dẫn ra mắt bạn tốt của cô
chút nào thế?”
“Lần trước đã nói với cô rồi mà.” Biệt Chi khẽ nhấc ngón tay, “Bạn học cấp ba
của tôi đó.”
Mao Đại Ninh khựng lại, khóe miệng giật giật: “Sao tôi nhớ là cô nói cậu ta làm
nghề giao nước?”
“Ừ,” Biệt Chi bình tĩnh đáp, “Tôi thích kiểu người lao động giản dị chất phác
như vậy.”
Mao Đại Ninh: “….”
“May mà cô nhắc tôi.” Biệt Chi bỗng nhiên ngẩng đầu, “Chuyện quan trọng như
vậy suýt chút nữa thì quên mất.”
“Hửm? Chuyện gì?”
Biệt Chi ghé sát lại: “Camera giám sát của quán rượu.”
“À đúng rồi.” Mao Đại Ninh cũng nhớ ra, “Có cần cuối tuần này tôi đi cùng cô
đến tìm ông chủ kia không, tôi rất giỏi năn nỉ người khác.”
“Chắc là không cần đâu.” Biệt Chi cầm điện thoại đứng dậy, “Tôi đi gọi điện
thoại đã.”
Từ hồi gặp Canh Dã ở quán rượu Hoành Đức, Biệt Chi cảm giác anh và ông chủ
quán rượu chắc hẳn là người quen cũ. Chỉ cần anh mở lời, e rằng còn hơn cả
việc các cô đi cầu xin ân huệ cả ngày trời.
Nhưng cô cũng sợ Canh Dã khó mở lời, bởi vậy không nói chắc chắn được, vẫn
quyết định gọi điện thoại trước để thăm dò phản ứng của anh xem sao.
Phản ứng của Canh Dã rất bình thản.
Trong tiếng gió rít gào ở đầu dây bên kia, sau một thoáng yên lặng, giọng nói
của chàng trai nghe có chút lạnh lùng: “Biệt Chi.”
“… Hửm?”
Không hiểu sao anh lại nghiêm nghị như thế, Biệt Chi bất an nín thở. Sau đó cô
nghe thấy Canh Dã chậm rãi nói: “Chẳng lẽ là vì chuyện này nên em mới bao
nuôi tôi?”
Biệt Chi ngỡ ngàng: “Hả?”
Chờ đến lúc hoàn hồn, đến cả Biệt Chi luôn điềm tĩnh cũng phải bật cười.
“Chỉ vì chuyện cỏn con này mà tôi muốn hẹn hò với anh?” Cô gái nheo mắt,
giọng nói có phần nguy hiểm, “Vậy chẳng phải tôi đã hi sinh quá lớn rồi sao?”
Trải qua một khoảng lặng.
“Thôi được rồi.” Giọng điệu người đàn ông dịu lại, “Cho dù đúng là vậy thì em
cũng chẳng còn cơ hội nuốt lời đâu.”
Biệt Chi: “Không, hề, nha!”
Nghe thấy giọng điệu lên xuống thất thường hiếm thấy của cô, Canh Dã mãn
nguyện nhếch môi: “Ngày nào em đi? Để tôi nói với ông chủ một tiếng.”
“Biệt Ngọc bay chuyến trưa Chủ Nhật, tôi đưa cậu ấy ra sân bay rồi về… Nếu
tiện thì hẹn lúc 3 giờ chiều Chủ Nhật đi.”
“Được, tối nay tôi sẽ nói với ông chủ một tiếng.”
Canh Dã đồng ý quá dứt khoát, Biệt Chi ngược lại có chút không yên tâm: “Sẽ
không làm phiền anh chứ?”
“Làm sao có thể?” Canh Dã khẽ cười, “Phục vụ kim chủ là điều nên làm mà.”
“….”
Gương mặt Biệt Chi bỗng chốc nóng ran.
May mà cách điện thoại cùng khoảng cách không biết bao xa, cho nên anh
không thấy được vẻ mặt của cô.
Biệt Chi vội vàng chuyển chủ đề: “Bây giờ anh đang làm gì thế, sao tôi nghe
tiếng gió rít rất lớn?”
“Em đang kiểm tra tôi à?” Canh Dã cười khẽ, ngước mắt, “Tôi đang…”
Lúc này anh đang ở bãi tập bay của Cục Quản lý Hàng không Dân dụng Quảng
Bắc, trước mặt là sân bay rộng lớn, xa xa là khu vực khảo sát máy bay cánh cố
định, đường băng trải dài vô tận.
Là bài thi có độ khó cao nhất trong kỳ thi sát hạch bằng lái máy bay trực thăng
dân dụng, chiếc Robinson R44 Clipper đang đậu ở bãi đáp cách đó không xa.
Sát hạch viên bước ra khỏi khoang lái, giơ ngón tay cái về phía này.
“Canh, hệ thống hoạt động bình thường.” Trong tai nghe lệch một bên của Canh
Dã, sát hạch viên đang lên tiếng nhắc nhở, “Có thể tiến hành kiểm tra thực hành
bay thẳng được rồi.”
“Roger (Đã nhận lệnh).”
Canh Dã dùng ngón tay trỏ ấn giữ rồi hạ điện thoại xuống, đáp lại mệnh lệnh
bằng giọng trầm thấp vào tai nghe phi công.
Chờ đến khi nâng điện thoại lên lại, anh nghe thấy Biệt Chi ở đầu dây bên kia
hình như đang nghiến răng.
“Canh, Dã…”
Canh Dã hơi sửng sốt: “Tôi làm sao?”
Cô gái trong điện thoại nín thở hồi lâu, tức giận nghiến răng nghiến lợi: “…Anh
đúng là không biết xấu hổ!”
“?”
Canh Dã nhướng mày, đang muốn hỏi tai bay vạ gió này từ đâu đến thì đột
nhiên nhớ ra điều gì đó.
“Roger” ngoài việc có thể sử dụng như thuật ngữ bay quốc tế, có nghĩa là “Đã
nhận lệnh (R)”, còn có ý nghĩa gốc trong tiếng Anh của nó nữa. Ví dụ như, “làm
tình”.
Cho nên toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi khi lọt vào tai Biệt Chi chắc là thành thế
này.
——Bây giờ anh đang làm gì thế, tôi nghe tiếng gió rít rất lớn.
——Em đang kiểm tra tôi à? Tôi đang…
—— Roger (làm tình).
Giây phút hiểu ra, Canh Dã rốt cuộc không nhịn được bật cười. Anh quay mặt
đi, dù đã cắn chặt môi nhưng cũng không kìm được tiếng cười trầm thấp.
“Canh, Dã!” Nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh, cô gái ở đầu dây bên kia
càng tức giận không có chừng mực.
Nhưng vẫn cố chịu đựng mà không cúp máy ngay.
Nhận thức này khiến trái tim Canh Dã tựa như vừa trải qua một cơn mưa dịu
dàng của buổi đêm xuân ẩm áp, bị một chú mèo nhỏ như con nhím giẫm lên,
từng dấu chân in lên vừa mềm mại lại lầy lội.
Chàng trai khẽ kìm tiếng cười khẽ, xoay người lại.
“Em có tin không, tôi không có ý đó.”
Do dự thêm một giây nào nữa cũng là quá tôn trọng anh rồi, vậy nên Biệt Chi
đáp lại dứt khoát: “Không tin.”
“….”
Nụ cười trên môi chàng trai càng thêm đậm.
Đôi mắt phượng của Canh Dã vốn dĩ luôn bị gò má cao cùng sống mũi thẳng
tắp làm tôn lên vẻ sắc lạnh khó gần, lúc này đây lại như dát lên một tầng sóng
nước long lanh.
“Chuyện đó một mình tôi không làm được.” Giọng điệu chàng trai bỗng trở nên
ôn hòa, cố ý trêu chọc cô, “Nhưng là một trong những hạng mục phục vụ chính,
sau khi tôi trở về nếu kim chủ có nhu cầu thì tôi nhất định sẽ nghe theo sắp
xếp.”
“…!”
Cuối cùng cũng như Canh Dã mong muốn, cuộc gọi này vẫn bị đối phương dập
máy một cách phũ phàng.
Chiếc điện thoại được đặt xuống bàn bên cạnh. Canh Dã vừa đeo tai nghe phi
công, đeo găng tay bay màu đen, chỉnh sửa lại trang bị; vừa cụp đôi mắt phượng
đầy sức quyến rũ xuống, khóe môi không khỏi cong lên một nụ cười.
Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được bây giờ Biệt Chi sẽ là biểu cảm và
dáng vẻ gì, hệt như cô đang đứng trước mặt anh lúc này vậy.
Chắc chắn đến cả đôi mắt nâu quyến rũ động lòng người kia cũng đang long
lanh ươn ướt.
Nhưng hẳn sẽ rất hung dữ.
Nếu cô thực sự đang đứng trước mặt, có lẽ sẽ nhịn không được mà lao lên véo
eo anh mất thôi.
Trong lòng Canh Dã đã cười đến run rẩy không sao kiềm chế nổi, nhưng lại thở
dài một tiếng, anh cảm thấy bản thân mình chắc là hết thuốc chữa rồi. Bằng
không sao lại có thể tưởng tượng ra cảnh mình bị “bạo hành” nhưng lại vẫn tràn
đầy tiếc nuối —— tiếc nuối rằng lúc này cô không ở ngay trước mắt anh cơ
chứ?
Mới có hai ngày không gặp.
Đã hai ngày không gặp rồi.
Nhớ cô quá.
“Canh.” Trong tai nghe phi công, sát hạch viên vốn đã quen biết anh cuối cùng
cũng nhịn không được nữa, đè giọng cười khàn khàn quyến rũ trong tai nghe
xuống, có chút nghiến răng nghiến lợi: “Đừng có mà ve vãn nữa.”
“…Ồ, xin lỗi. Quên mất anh còn đang ở đây.”
Giọng Canh Dã lười biếng, nghe không có chút thành ý nào cả.
Nhưng rồi anh cũng ho nhẹ một tiếng, đè nén cảm xúc rồi nhắm mắt lại. Chàng
trai buông tay, chậm rãi thả lỏng những ngón tay thon dài, điều chỉnh lại hô hấp
và nhịp tim.
Trực thăng Robinson R44 Clipper II là loại trực thăng 4 chỗ ngồi, cánh quạt
kép, thân máy bay lớn, trọng lượng không tải lớn hơn, hệ thống thiết bị phức tạp
hơn, cần điều khiển hình chữ T đặc biệt cũng khiến nó nhạy hơn so với các mẫu
máy bay khác, đặc biệt là khi thực hiện các động tác cơ động nhanh, yêu cầu đối
với cường độ và độ chính xác khi vận hành của phi công cực kỳ nghiêm ngặt.
Và với tư cách là phi công, Canh Dã luôn yêu cầu rất cao về trạng thái của bản
thân trước khi bước vào buồng lái.
Khoảng ba mươi giây sau, Canh Dã mở mắt ra, nghiêng người giơ tay lên vỗ
nhẹ vào ngực mình, ra hiệu với sát hạch viên đang đứng ở phía xa.
Đây là ám hiệu riêng biệt của anh trong tổ bay, có nghĩa là: ‘Sẵn sàng’.
Sát hạch viên hiểu ý, ra hiệu đáp lại.
Canh Dã cúi đầu bước lên bãi đáp, tiến về phía chiếc Clipper II.
Bộ đồng phục phi công chuyên nghiệp màu đen tuyền ôm lấy thân hình cao ráo
gọn gàng, dưới ánh mặt trời trông giống như một thanh kiếm sắc bén vừa được
rút ra khỏi vỏ.
Âm thanh của bốn bề xung quanh gào thét bên tai anh, từng cơn gió lạnh buốt
lướt qua.
Hôm nay trời xanh mây tạnh, gió thổi không ngừng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.