Chó Hoang Và Xương

Chương 39: Trần Dị không nhịn được, ngửa đầu cười ha ha



Tỉnh rồi! 

Vẫn là gã Trần Dị đốn mạt đấy. 

Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc Trần Dị cũng được chuyển từ ICU sang phòng bệnh thường, tuy nhiên vẫn cần hỗ trợ điều trị bằng buồng oxy cao áp thêm vài đợt nữa nhằm đẩy mạnh quá trình hồi phục chức năng của não. 

“Em là ai?” Miêu Tĩnh nhìn anh bằng cặp mặt đờ đẫn, “Còn nhận ra em không?” 

Anh trầm mặc chẳng nói gì, tựa hồ không biết phải trả lời thế nào, thật lâu sau mới cất giọng thều thào: “Người nhà.” 

“Em tên gì?” 

“Miêu Tĩnh.” 

Miêu Tĩnh sờ sờ đầu anh. 

Trần Dị dần dần lấy lại chút sức sống, dù sao trông bề ngoài cũng không quá chật vật, hốc mắt trũng sâu, cằm xanh một mảng, tinh thần có phần suy sút yếu ớt. Miêu Tĩnh trông chừng anh suốt đêm suốt ngày, thân hình vốn đã mảnh khảnh nay càng gầy thêm. Anh vụng về nắm lấy cổ tay cô, đầu ngón tay day day. 

“Lấy cái gương cho tôi soi xem.” 

“Soi gì?” 

“Cô thành ra thế này rồi thì tôi bây giờ thảm hại cỡ nào?”Anh hừ khẽ, “Nửa đời trước ông đây chưa khi nào xấu đâu.” 

Ừm, đúng thật là không xấu. Có điều nằm bao nhiêu ngày, xương trơ cả ra, cằm lún phún râu. 

“Cạo râu cho tôi cái?” 

Miêu Tĩnh đi tìm dao cạo râu thật. Đầu tiên là đắp khăn nóng trước, sau đó xịt bọt lên dao cạo. Trần Dị thỏa mãn híp mắt ngửa cằm, hưởng thụ cảm giác mảng râu được cạo sạch bằng ngón tay lành lạnh của cô. 

“Hôn tôi cái?” 

Miêu Tĩnh bèn chiều lòng, hôn lên chiếc cằm trơn bóng nhẵn nhụi của anh. 

Trần Dị nhếch miệng cười ngốc nghếch. 

“Cho tôi điếu thuốc hút cái?” 

Ngón tay cô quẹt nhẹ vào má anh, lạnh giọng bảo nằm mơ. 

Chu Khang An chạy tới xem xét tình hình của Trần Dị ngay khi anh vừa tỉnh. Khi Trần Dị đã có thể suy nghĩ và nói chuyện lại bình thường, anh ta tiếp tục đến lần thứ hai, đóng cửa trao đổi với Trần Dị. Thần sắc hai người có hơi nghiêm túc. 

“Khu vực đó là góc chết, không có camera nên không chắc lửa bén bằng cách nào.” 

“Hôm đó người ra vào tiệm tương đối nhiều, đồn vẫn đang điều tra từng kẻ tình nghi.” Chu Khang An nhìn Trần Dị, nhíu mày: “Cậu ở cạnh Trạch Phong Mậu, từng bị lộ bí mật danh tính rồi ư? Còn kẻ nào biết cậu nữa?” 

“Không thể chứ.” Trần Dị uể oải mở miệng, “Nếu muốn trả thù tôi thật thì cần gì phải đốt tiệm bida, cứ bắn tôi một phát chết hẳn là được. Vả lại ông ta đã lẩn trốn trong xó xỉnh nào đó chả ai biết rồi, trốn trong khu rừng già ở Đông Nam Á, tự thân khó giữ nổi, thời gian đâu mà về quan tâm tôi?”

“Chính cậu cũng biết Trạch Phong Mậu xảo quyệt, bên cảnh sát hình sự quốc tế không có tin tức gì, nửa năm trước lại để ông ta chạy thoát một lần.” Chu Khang An trầm ngâm, “Vụ án của Trương Thực, có hai người đã ra tù.” 

“Đó chỉ là mấy tên lâu la cỏn con, không liên quan gì tới tôi cả. Giờ tôi vẫn lái chiếc xe kia của Trương Thực, đâu có khả năng cứ thế nhắm vào tôi chứ.” 

“Thận trọng chưa bao giờ là thừa.” 

Đương nhiên cần phải thận trọng hơn, một mình anh không sao, nhưng Miêu Tĩnh còn ở ngoài kia. 

Trạch Phong Mậu có sào huyệt ở Vân Nam, mặc dù đang từng bước rút khỏi kiểm soát điều hành, nhưng mấy năm nay cũng toàn dựa vào những sản nghiệp đầu tư ở các nơi để làm giàu hòng tẩy trắng. Ông ta dùng thủ đoạn một tay che trời, có ô dù vững chãi bền chắc, thuộc hàng nhân vật giậm chân một cái là trời long đất lở. Mạng lưới mối quan hệ của ông ta móc nối khắp Đằng Thành. Vụ án này do cấp trên chỉ đạo trực tiếp, phải mất một thời gian khá dài để khởi động trong âm thầm. Lúc ấy Chu Khang An và đồng nghiệp phụ trách tìm hiểu tình tiết vụ án, đang lo vì không có cơ hội đánh vào nội bộ tổ chức, ngờ đâu tình cờ gặp được Trần Dị. 

Chàng thanh niên mười mấy tuổi hừng hực tham vọng, lại có gan làm liều. Ban đầu Trần Dị cũng chỉ muốn bàng quan, mượn gió của cảnh sát vạch mặt những kẻ từng phạm tội dưới tay Trương Thực. Với năng lực của Trạch Phong Mậu, người ra vào hộp đêm hồi đó không giàu thì cũng sang quý, không dễ lật đổ cho ông ta rớt đài. Sau đó anh lọt phải mắt xanh của Trạch Phong Mậu, nên cần làm chút chuyện để thể hiện lòng can đảm và sự trung thành. Trần Dị biết kết cục sau cuối của chuyện này có lẽ sẽ là chịu chết hoặc trở thành kẻ chịu tội thay. Sau nhiều lần cân nhắc, vì tự bảo vệ bản thân, anh mới liên lạc với Chu Khang An, làm người do thám tin tức. 

Tổ chức của Trạch Phong Mậu vô cùng nghiêm mật, thông tin về các nhà được tra xét rõ ràng. Khi ấy Miêu Tĩnh sắp thi đại học, cô chắc chắn phải đi, tốt nhất là tìm một ngôi trường cách xa đây nghìn dặm. Mọi người đều biết Trần Dị không có quan hệ to lớn gì với cô, hai người ở chung cũng hời hợt. Trước nay Trần Dị luôn lười kể tới cô, thi thoảng nhắc một câu nửa lời cũng hết sức dửng dưng. Sau khi Miêu Tĩnh đi, anh sẽ chẳng còn nỗi lo về sau nữa. 

Thời khắc thực sự hết đường rút lui chính là lúc Miêu Tĩnh báo cảnh sát. Hôm đấy Trần Dị nổi trận lôi đình, Miêu Tĩnh khi ấy chưa trải sự đời nhiều, hiểu lầm anh hút thuốc phiện mới gọi báo cảnh sát. Nhưng lần đó thực chất là một cuộc thăm dò có sắp đặt sẵn. Cơ sở ngầm của Trạch Phong Mậu rải rác khắp các con đường, nếu Trần Dị vào đồn cảnh sát theo diễn biến vụ việc, hoặc Miêu Tĩnh nói ra gì đó, vậy thì cả anh và Miêu Tĩnh đều sẽ tiêu đời. Ở giây phút cuối, Trần Dị gọi điện cho Chu Khang An. Chu Khang An nóng hết ruột gan, bóc trần một tên nội ứng do cảnh sát cài cắm, ngăn chặn sự việc lại. Bấy giờ Trần Dị mới hoàn toàn kết nối với Chu Khanh An, thành người nằm vùng nhằm mục đích hạ gục Trạch Phong Mậu. 

Ô dù đổ, đám người Trương Thực cũng suy bại diệt vong theo. Trạch Phong Mậu sớm nghe tiếng gió và trốn sang Myanmar. Cảnh sát cố ý thả mấy con cá cọt lưới, trong số đó cũng bao gồm luôn Trần Dị. Trần Dị truy đuổi theo từng bước chân của Trạch Phong Mậu, tìm được ông ta ở Tam Giác Vàng. Khi đó Trạch Phong Mậu chẳng đợi gặp anh, mảnh đạn nhỏ bay sượt qua ấn đường Trần Dị. Sắc mặt Trần Dị trắng bệch, máu chảy đầm đìa, song vẫn đứng trấn định. 

Trần Dị ở lại làm tay sai cho Trạch Phong Mậu, nắm rõ mối buôn bán chất gây nghiện và súng ống đạn dược trong căn cứ của ông ta. Sau cùng căn cứ này bị quân đội Myanmar chiếm cứ. Trạch Phong Mậu trốn chạy đến nội địa Đông Nam Á. Trần Dị lặng lẽ rút về Đằng Thành, yên ổn sống cuộc sống của mình. 

Trận hỏa hoạn ở tiệm bida xuất phát từ đâu? Trần Dị có linh cảm không phải Trạch Phong Mậu. Nửa năm trước anh còn đi Vân Nam một chuyến, vì nghe nói Trạch Phong Mậu quay lại Tam Giác Vàng. Trần Dị không biết thân phận của mình có bị bại lộ hay không, bí quá hóa liều nên mới đi xem thử, kết quả chẳng thấy bóng dáng Trạch Phong Mậu đâu. Nếu anh bại lộ, với tính cách của Trạch Phong Mậu, ông ta sẽ đích thân ra tay, hoặc là anh bị bắn chết, hoặc chết một cách thê thảm, chứ ông ta không thể nào phóng hỏa đốt tiệm bida, tạo thành trận náo loạn lớn như thế. 

Vụ hỏa hoạn không phát sinh sự cố gì nghiêm trọng, vốn cũng không cần đội cảnh sát hình sự tham gia. Chu Khang An sợ chuyện có chỗ kỳ lạ nên vẫn xử lý cẩn thận, đem chiếc camera đã bị thiêu hủy trong tiệm bida về sở giám định tư pháp tiến hành giám định. Tuy vậy nhưng khu vực chơi bida rất rộng, có tận mấy điểm mù, hơn nữa hôm ấy người đến người đi, có vài người bị gạt khỏi tầm quay của camera, nên trước mặt chưa tra ra được nguyên nhân. 

Trước lúc nổi lửa, quả thực Trần Dị không hề phát hiện cạnh mình có gì bất thường. Có lẽ có điều bất thường, nhưng lòng dạ anh bị Miêu Tĩnh siết gắt gao, còn tâm trí đâu mà chú ý nữa? 

Chu Khanh An vừa đi, Miêu Tĩnh bước vào, ngồi bên giường bệnh đưa trái cây đã gọt xong cho Trần Dị. Hai cánh tay của anh đều bị bỏng, phải quấn băng vải nên không tiện cử động, chẳng biết sau này sẽ để lại sẹo gì. Nỗi cô đơn và đau thương dâng lên trong mắt Miêu Tĩnh. 

Anh nhìn vào cặp mắt sáng ngời xinh đẹp của cô, trở nên trầm tư. 

Nếu là Trạch Phong Mậu hoặc người bên cạnh Trương Thực trả thù anh thật thì sao đây? 

Chỉ cần Trạch phong Mậu chưa chết, chưa bị bắt về thẩm vấn kết án, thì anh vẫn sẽ không có cách nào kết thúc mọi chuyện.

Trần Dị cất tiếng khàn khàn: “Cô không đến công ty làm việc à?” 

Mười mấy ngày trời, cô trông ở bệnh viện không rời nửa bước. 

Miêu Tĩnh lạnh nhạt đáp: “Em từ chức rồi.” 

“Từ chức cũng tốt.” Anh cụp mắt, giọng chậm chạp: “Cô định khi nào rời khỏi Đằng Thành.” 

Miêu Tĩnh ngẩn người, đặt nĩa cái cây xuống: “Sao?” 

“Phải đi sớm một chút thôi.” Trần Dị bình tĩnh nói, “Mấy tháng nay cô về Đằng Thành giày vò cũng đủ rồi, ở trong bệnh viện với tôi bao nhiêu ngày tháng, về đi. Ngày mai tôi gọi Ba Tử vào viện trông, không phải làm phiền cô.” 

Anh nhắm mắt, lẳng lặng nằm trên giường nghỉ ngơi. Miêu Tĩnh thấy nhịp thở của anh đã ổn định, bèn lặng im rời phòng bệnh. 

Vụ cháy của tiệm bida là do thùng rác gây ra, ngay cạnh bên là phòng cất đồ và nhà kho nhỏ. Mọi người suy đoán có người hút thuốc. Tuy có quy định cấm rõ ràng, nhưng người trong tiệm hút thuốc nhiều, tiện tay vứt mẩu thuốc lá là mồi lửa tức khắc cháy lan, thậm chí có khi gây nên họa lớn. 

Chu Khang An lại đến tìm Trần Dị, đem theo vài tin mới. Hai tên phạm nhân mới vừa mãn hạn ra tù đã bất ngờ biến mất không tăm tích. Những góc khuất mà camera của tiệm bida không quét tới được xuất hiện bóng người mờ mờ lướt ngang qua trên bức tường kính thủy tinh. 

Trần Dị cau mày. 

Thường đi bên bờ sông, làm gì có chuyện giày không bị ướt, có một số ân oán xích mích không một ai nói rõ được. 

“Tôi thấy, nếu thật là đám người trước kia thì chẳng ai ngăn nổi đâu. Hay là tôi đi Vân Nam thêm chuyến nữa, các anh theo đằng sau tôi? Thà rằng bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau lưng, còn hơn sử dụng phương pháp điều tra hình sự để giải quyết vụ án như hiện tại.” 

Chu Khang An lắc đầu, nhân tiện nhắc đến vụ tố cáo cược bóng mấy hôm trước khi vụ cháy xảy ra. Người tố là Đồ Lị, song Trần Dị chắc chắn không phải cô ta. Tuy Đồ Lị hiểu biết rất rõ về tiệm bida, nhưng ắt sẽ không làm ra loại chuyện đó. 

Hai người nói chuyện một hồi trong phòng, Chu Khanh An ra ngoài, chợt bị Miêu Tĩnh ở ngoài phòng bệnh gọi giật lại. 

Kỳ thực tới bây giờ Miêu Tĩnh mới biết anh ta là thành viên đội cảnh sát hình sự thành phố. Năm lớp 12, Chu Khang An từng công khai và cũng ngấm ngầm giúp đỡ cô vài lần, hộ tịch và hồ sơ di cư của cô đều nhờ Chu Khang An hỗ trợ. Sau đó khi mất liên lạc với Trần Dị, Miêu Tĩnh từng gọi điện báo cho Chu Khang An. Chu Khanh An nhẹ nhàng an ủi đôi lời, bảo Trần Dị đã đi qua vùng khác. Vấn đề kết thúc chỉ bằng dăm câu bâng quơ. 

“Cảnh sát Chu.” 

“Miêu Tĩnh?” Chu Khang An trông thấy Miêu Tĩnh thì khá vui mừng, “Về nửa năm rồi nhỉ?” 

“Anh biết tôi về à?” 

Chu Khang An khẽ cười. 

Miêu Tĩnh hỏi chuyện tiệm bida cháy, hỏi có phải bị phóng hỏa không. Chu Khang An giải thích rằng vẫn chưa xác định rõ tình hình, trước mắt đang trong quá trình điều tra. Miêu Tĩnh chăm chú nghe anh ta nói, cuối cùng hỏi Chu Khang An: “Cảnh sát Chu, Trần Dị là người xấu ư?” 

“Sao cô lại nói vậy?” Chu Khang An cười bảo, “Cô cảm thấy anh trai cô là người xấu à?” 

“Có giao thiệp với cảnh sát, hẳn nhiên không phải người tốt hay người bình thường.” Miêu Tĩnh mở to mắt hòng nhìn thấu Chu Khang An, “Anh ấy là người xấu ư?” 

Chu Khang An cười giả lả: “Nếu là người xấu thật, ở ngay trước mặt sao tôi không bắt?” 

“Tôi biết rồi, cảm ơn cảnh sát Chu.” 

Chu Khang An ra về, Miêu Tĩnh đứng khoanh tay tựa cửa nhìn Trần Dị. Anh nằm trên giường bệnh, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ mãi, chả biết đang nghĩ ngợi điều gì. 

Miêu Tĩnh đi vào, xách chiếc túi đặt trong góc của mình, thừa lúc Trần Dị không để ý, cô lấy điện thoại ra, khẽ bấm nút ghi âm.

Trần Dị lại hỏi cô tính bao giờ rời Đằng Thành. Cuối năm rồi, tỷ lệ thôi việc khá phức tạp. Anh định xuất viện, cũng thúc giục Miêu Tĩnh nhanh chóng rời khỏi đây, bên cạnh anh nhiều người, không cần Miêu Tĩnh kè kè suốt. 

“Vì sao cứ muốn em đi?” Cô cầm con dao gọt trái cây trong tay, hỏi anh bằng một giọng nhàn nhạt, “Anh sợ gì chứ?” 

“Chả sợ gì cả, chỉ thấy cô về đây xui xẻo quá, với lại cô từ chức rồi kia mà, ở đây làm gì nữa?” 

Miêu Tĩnh run run hàng mi. 

Cô dừng tay, đặt quả táo lên tủ đầu giường, dùng khăn giấy chậm rãi lau sạch con dao gọt táo. Vừa ngước mí mắt, hai con mắt đã giá lạnh như băng, cô mím bờ môi hồng, đưa con dao trái cây tới gần má Trần Dị, lưỡi dao sắc lạnh áp vào da thịt anh. 

Trần Dị kinh ngạc nhướng mày, quay đầu nhìn cô.  

Ánh mắt Miêu Tĩnh u ám trầm lặng, cổ tay gầy gò dồn lực, mũi dao bén ngót kề sát khuôn mặt tuấn tú, cứa vào làn da màu mật ong, chỗ thịt bị cứa dấy lên cơn nhoi nhói.  

“Miêu Tĩnh, cô làm gì đấy?” 

“Trần Dị, nếu anh còn dám đối xử kiểu này với em nữa, em sẽ…” 

Giọt máu ứa ra rồi từ từ chảy xuống, cảm giác hơi ngứa làm anh cau mày, nhìn khuôn mặt vừa nghiêm nghị vừa lạnh lùng của cô. 

“Em sẽ giết anh trước, sau đó tự sát.” 

Trần Dị không nhịn được, ngửa đầu cười ha ha. 

(còn tiếp) 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.