Phía sau núi, rừng đào, ánh trăng mê ly, truyền đến từng trận âm
thanh, nhắm mắt lắng nghe, giống như có thể thấy những dãy núi cao ngút
nhấp nhô vô tận, lại như thấy Ngân Hà trải rộng ba ngàn thước phiêu lượn nơi chín tầng mây, ý cảnh rộng lớn, âm sắc trong veo, giống như gió
xuân lướt nhẹ qua mặt, thấm vào ruột gan, quả thực là một khúc nhạc
thanh nhã.
Tỉ mỉ nghe xong, hẳn là cầm tiêu hợp tấu, người đánh đàn này có thủ
pháp hơi lộ vẻ lạnh nhạt, nhưng hay ở chỗ ý nghĩ phóng khoáng, không gò
bó, mà người thổi tiêu cũng là một cao thủ, từng bước dẫn hướng cho
người chơi đàn, tiếng tiêu thanh nhã, nghe tựa như hòa nhã, nhưng trong
xương lại lộ ra vẻ lãnh ngạo, xem ra cũng là người phóng đãng, không bị
trói buộc. Người như vậy mà lại chỉ đạo người khác sao?
Người đứng bên ngoài rừng đào cười cười, có lẽ người kia hẳn là rất
quan trọng với hắn? Y cầm vò rượu lên, chậm rãi đi sâu vào rừng đào, đẩy những cành hoa đào rậm rạp ra, liền thấy một thiếu niên ngồi ngay ngắn
trên mặt đất dưới tàng cây, một thân cẩm bào, khuôn mặt tinh xảo nhưng
hơi trẻ con, một đôi tay trắng nõn, nhẹ nhàng khuấy động huyền cầm, âm
thanh du dương. Bên cạnh là một thiếu niên mặc một y phục màu đen, dáng
người cao thẳng cường tráng, dứng dựa vào cây, trên tay thon dài ưu mỹ
cầm một cây ngọc tiêu, tiếng tiêu kia nhất định là do nam tử mặc áo đen
này thổi. Gió thổi lên, hoa rơi rực rỡ, người trong rừng đào này không
phải chính là Diệp Quân Lan và Mã Văn Tài sao!
“Hai vị, có muốn uống một chén cùng tại hạ không?” Một giọng nói vang lên, phá vỡ yên tĩnh, Diệp Quân Lan cùng Mã Văn Tài theo tiếng nói nhìn lại, liền thấy một đại thúc râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch đang
giơ một vò rượu, đứng ở cách đó không xa nhìn về phía bọn họ cười.
“Có gì không thể?” Mã Văn Tài đáp ứng, kéo Diệp Quân Lan đi về phía người nọ.
Diệp Quân Lan không khỏi nhìn Mã Văn Tài, thấy hắn vẻ mặt không đổi
gật đầu với nàng, liền không nghĩ nhiều đi theo hắn bước về phía người
nọ.
Đại thúc kia dẫn hai người đi ra khỏi rừng đào, đi tới một căn phòng
nhỏ, phòng này gần với hồ hoa đào, ven bờ hoa đào nở rực rỡ, rất lãng
mạn.
“Ta hỏi này rốt cuộc vị đại thúc kia là ai, thần bí như vậy?” Diệp Quân Lan kéo tay áo Mã Văn Tài, len lén hỏi hắn.
Mã Văn Tài nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không nói rõ, chỉ nói:
“Thải cúc đông ly hạ (*), nhàn nhã thong dong lại thích rượu thì còn có
thể là ai?”
(*) tức là: Cúc vàng hái dưới rào đông. Đây là một câu thơ trong bài thơ nổi tiếng của Đào Uyên Minh (tên thật là Đào Tiềm).
Hán Việt:
Kết lư tại nhân cảnh
Nhi vô xa mã huyên
Vấn quân hà năng nhĩ
Tâm viễn địa tự thiên
Thải cúc đông ly hạ
Du nhiên kiến nam sơn
Sơn khí nhật tịch giai
Phi điểu tương dữ hoàn
Thử hoàn hữu chân ý
Dục biện dĩ vong ngôn
Dịch thơ:
Nhà cỏ giữa nhân cảnh,
Không thấy ồn ngựa xe.
Hỏi ông: “Sao được vậy?”
Lòng xa, đất tự xa.
Hái cúc dưới giậu đông,
Thơ thới nhìn núi Nam.
Khí núi ánh chiều đẹp,
Chim bay về từng đàn.
Trong cảnh có thâm vị,
Muốn tả đã quên lời
“A, cái gì, ông ấy thế mà lại là. . . . . .” Diệp Quân Lan vô cùng
kinh ngạc, đánh giá đại thúc kia từ trên xuống dưới, râu ria xồm xoàm,
lôi thôi lếch thếch, được rồi, hiện tại nàng đã biết cái gì gọi là mộng
ước tan vỡ.
Mã Văn Tài thấy bộ dạng như trời sập xuống của nàng thì lắc đầu than thở, bất đắc dĩ xoa xoa đầu của nàng.
“Cái này cũng để ngươi nhìn ra được, ánh mắt của tiểu tử ngươi rất
sắc bén đấy!” Tửu quỷ đại thúc lắc đầu, vẻ mặt rất bất đắc dĩ, mắt nhìn
Mã Văn Tài tăng thêm vài phần thưởng thức, lại nhìn khuôn mặt vô cùng
đau đớn khi thần tượng bị phá vỡ của Diệp Quân Lan, bất giác vui lên,
cười nói: “Tiểu nha đầu, làm sao vậy? Thất vọng hả?”
“Ông, ông, làm sao ông biết ta là nữ?” Diệp Quân Lan thấy y một câu
nói toạc ra thân phận của mình, run rẩy dùng ngón tay chỉ vào y hỏi.
Tửu quỷ đại thúc, không đúng, là Đào Uyên Minh miễn cưỡng cười cười,
thế nhưng làm cho người ta cảm thấy có mấy phần ung dung, cương quyết,
nhìn Diệp Quân Lan, ánh mắt trong trẻo, nói: “Ta cũng không phải lão
tiểu tử Vương Thế Ngọc kia, sao lại không nhìn ra chứ. Không nói nữa,
uống rượu nào.” Tiện tay đem vò rượu ném về phía Mã Văn Tài, Mã Văn Tài
cười một tiếng, một tay tiếp được, cầm vò rượu lên uống, động tác vốn
hơi thô lỗ, nhưng khi hắn làm thì lại lộ ra vẻ ưu nhã tiêu sái.
Đào Uyên Minh vừa nhìn, cười mắng: “Tiểu tử thúi.” Sau đó cầm lấy một vò rượu khác, ném, lần này bay về hướng Diệp Quân Lan, Diệp Quân Lan
trừng mắt nhìn, cũng một tay bắt được, sau đó cười đắc ý nhìn Đào Uyên
Minh, hừ hừ, muốn làm khó nàng sao, đợi một trăm năm nữa nhé! Tửu quỷ
đại thúc.
“Ta nói này, nha đầu, ngươi cầm rượu mà không uống thì cầm làm gì?”
Đào Uyên Minh thản nhiên mở miệng, thoáng chốc đã hỏi khó Diệp Quân Lan
rồi. Mã Văn Tài cũng không nói gì, chỉ uống rượu của hắn, nhìn hai người bọn họ đấu khẩu, tâm tình rất tốt, đã lâu chưa nhìn thấy Quân Lan kinh
ngạc rồi.
Diệp Quân Lan cầm vò rượu, bước nhanh đi tới trước mặt Đào Uyên Minh, một tay nhét vò rượu vào trong ngực y, rồi nhìn Mã Văn Tài đang uống vô cùng vui vẻ, buồn bực xoay người đi ra khỏi phòng nhỏ, uống uống uống,
uống chết các ngươi đi!
Bên ngoài phòng nhỏ, ánh trăng mê ly, hoa đào tươi đẹp, gió thổi
thoáng qua, tạo nên những gợn nước lăn lăn trên mặt hồ. Diệp Quân Lan đi đến một chỗ, chầm chậm ngồi xuống, mê muội ngắm nhìn cảnh ban đêm, vẻ
mặt có mấy phần say mê.
“Tiểu tử ngươi không đi qua à?” Đào Uyên Minh nhìn ra bên ngoài phòng nhỏ, thấy Diệp Quân Lan đang ngồi ven hồ hoa đào, liền quay đầu lại
ranh mãnh nhìn Mã Văn Tài vẫn bình tĩnh trước mặt, nói tiếp: “Ngươi
không sợ nàng gặp chuyện không may sao.”
Mã Văn Tài nhìn người nào đó già mà không đứng đắn, cười cười, uống
một hớp rượu, lại nhìn thân ảnh ngoài cửa sổ dưới ánh trăng, ánh mắt vô
cùng ôn nhu, hồi lâu, Đào Uyên Minh nghe được hắn trả lời: “Không cần,
nàng tự có chừng mực, ta chỉ cần tin tưởng nàng là được rồi.”
“Hay, hay cho một câu tin tưởng, hiển nhiên nha đầu kia cũng tràn đầy lòng tin với ngươi. Hai người các ngươi không tệ, coi như lão tử gặp
vận may đi!” Đào Uyên Minh cầm vò rượu lên, tu một ngụm lớn, trong lời
nói tràn đầy thưởng thức, nhưng cũng mang theo mấy phần oán trách, bóp
tay thở dài. Hắn, Đào Uyên Minh tại sao không có đệ tử tốt như vậy đây?
Mã Văn Tài cười không nói gì, nhấc vò rượu, uống một ngụm lớn, cũng không thấy say, ánh mắt rất thanh tỉnh.
“Nha đầu này lại ngủ thiếp đi!” Đào Uyên Minh nhìn Diệp Quân Lan yên
lặng ngồi bên bờ hồ ngủ gà ngủ gật, “Cũng không sợ bị đông lạnh.”
Mã Văn Tài đi qua một tay ôm người nào đó lên, động tác rất nhẹ
nhàng, Diệp Quân Lan giật giật người, chui vào trong ngực hắn, chép chép cái miệng nhỏ nhắn, đem mặt vùi vào trong ngực hắn, ngủ vô cùng thoải
mái. Mã Văn Tài nhìn người trong ngực, ánh mắt ôn nhuận tinh khiết nhu
hòa, gật đầu nói lời cáo biệt với Đào Uyên Minh, rồi xoay người rời đi.
Đào Uyên Minh nhìn hai người bọn họ rời đi, cười cười, cầm vò rượu
đang định uống, lại phát hiện vò rượu đã sớm hết, một giọt cũng không
còn, muốn trở về phòng tìm thêm, lại nhớ ra rượu tồn mấy ngày nay hắn và Mã Văn Tài đã uống hết sạch rồi, một chút cũng không chừa.
Ai, vẫn nên trở về ngủ thôi! Ai biết tiểu tử chết bằm kia lại có tửu
lượng tốt như vậy, uống nhiều rượu thế mà không thấy say, tức chết y
rồi! Nghĩ như thế , nhưng lại không thấy tức giận giận, ngã trái ngã
phải đi về phòng nhỏ, ngả đầu xuống giường nằm ngủ.
Cao sơn lưu thủy gặp tri âm, hôm nay coi như y gặp được tri kỷ uống
rượu ngàn chén không say đi, nghĩ như vậy liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.