Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 2: Chớ hỏi chốn quân về – chương 02



Edit: Tiểu Mộng Beta: Tiểu Ngọc Nhi Nàng tên là Diệp Quân Lan, hiện đang là em bé, nên không biết nói, trong nhà có một phụ thân đẹp trai, một mẫu thân xinh gái và hai ca ca tuấn tú.

Nói thật, gen di truyền của nhà bọn họ đúng là tốt, bản thân mình lớn lên chắc hẳn cũng sẽ là một mỹ nhân, chỉ là bây giờ nhìn không ra thôi.

Mặc dù trong nhà không phải gia tài bạc vạn, nhưng cũng khá giả, nghe nói còn là tầng lớp trí thức.

Chuyện duy nhất không như ý, chính là… Nàng biết phụ thân rất yêu nàng, nhưng kính nhờ, phụ thân đừng dùng ánh mắt thèm thuồng như mèo thấy chuột mà nhìn nàng có được không, ngài là trưởng gia, làm vậy thật mất mặt đó.

Hừ hừ, không để ý tới hắn, không quan tâm tới vị phụ thân mất mặt như vậy nữa! Diệp Quân Lan nho nhỏ, mềm mềm, trắng trắng, an tâm thoải mái nhắm mắt lại, ngủ.

Cho nên, phụ thân Diệp gia ai oán nhìn phu nhân của mình cáo trạng, phu nhân, tiểu Quân Quân không để ý tới ta kìa. Mẫu thân Diệp gia bất đắc dĩ cười, hôn bảo bối nhà mình một cái.

Nếu ngươi hỏi nàng vì sao lại biết những chuyện này, kì thật nàng cũng không rõ.

Có lẽ lúc qua cầu Nại Hà uống hơi ít canh Mạnh bà nên tư tưởng vẫn là của người trưởng thành. Nhưng đáng thương thay, đầu óc nàng chưa kịp lớn, có thể suy nghĩ linh hoạt nhưng lại rất ngắn ngủi.

Nắm chặt tay, chết tiệt, địa phủ này đúng là vô trách nhiệm mà!

Khi Diệp Quân Lan năm tuổi, gia đình chuyển đến Thượng Ngu, tuy Diệp gia là sĩ tộc (gia tộc thư hương) nhưng cũng không phải đại quan kiêu ngạo gì.

Phụ thân Diệp gia có tài văn chương không tệ, võ công không tồi, nếu dùng bốn chữ hình dung thì chính là văn võ song toàn. Nhưng lại không muốn làm quan, có lẽ đã hiểu thấu những khuất lấp đen tối chốn quan trường. Cũng may cơ nghiệp tổ tiên để lại không đến nỗi nào, phụ thân lại giỏi buôn bán cho nên gia đình càng ngày càng giàu có.

Lúc đó đại ca Diệp Quân Mạc mười bốn tuổi, nhị ca Diệp Quân Thanh chín tuổi.

Tính cách đại ca giống mẫu thân, khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc. Nhị ca lại giống phụ thân, tướng mạo cũng y hệt, thích nhất là trêu chọc nàng, đến lúc nàng sắp khóc thì lại cuống quýt dỗ dành.

Đại ca là ông cụ non, trông có vẻ quân tử nhưng thực ra vô cùng phúc hắc, còn nhị ca nhìn thông tuệ nhưng thực chất lại là người thật thà.

Từ nhỏ nàng rất thân với đại ca, nhị ca, suốt ngày cãi cọ ầm ĩ, cuộc sống cũng dần dần trôi qua.

Năm lên tám, Diệp Quân Lan bị mẫu thân xinh đẹp bắt học cầm kỳ thi họa cùng việc thêu thùa nấu nướng. Theo lời của mẫu thân, làm con gái của phụ thân mà lại không biết những thứ này thì đúng là mất mặt Diệp gia.

Cầu cứu phụ thân và ca ca đều vô dụng, nàng đành đau khổ bắt đầu công cuộc bồi dưỡng thục nữ dòng dõi thư hương.

Một hôm, nhờ sự giúp đỡ của nhị ca, nàng thành công trốn ra khỏi nhà đi chơi, gặp được tiểu thư Chúc gia tên là Chúc Anh Đài, vừa gặp nhau, phát hiện đều là kẻ trốn nhà, hai người lập tức coi nhau như tri kỉ, kết thành bạn bè.

Lúc đó, Diệp Quân Lan chỉ cảm thấy tên Chúc Anh Đài này thật quen tai, mà không biết rằng mình đang ở trong thế giới Lương – Chúc, chuyện cũ trước kia đã sớm quên rồi. Nàng không biết đây chính là vận mệnh, một lần gặp gỡ này, là nghiệt hay là duyên, nào có ai hay biết.

Khi ấy, đại ca Diệp Quân Mạc mười bảy tuổi, là thiếu niên ngọc thụ lâm phong, mỗi lần nhìn đại ca, Diệp Quân Lan đều bóp cổ tay thở dài, kêu một tiếng ‘họa thủy’.

Nhị ca Diệp Quân Thanh mới mười hai tuổi, đem thiên phú nghịch ngợm gây chuyện phát huy đến đỉnh cao. Tài năng buôn bán cũng lộ ra, may mà trong nhà không ai kì thị, nên để mặc hắn phát triển.

Vì thế, túi tiền của người nào đó càng ngày càng phình ra, thỉnh thoảng phụ thân Diệp gia cũng tới vay tiền, nói một cách hoa mỹ là ‘phụ cấp gia đình’.

Năm Diệp Quân Lan mười một tuổi, dưới sự đốc thúc của mẫu thân xinh đẹp, cầm kỳ thi họa của nàng đã có chút thành tựu nhưng thêu thùa nấu nướng lại chẳng tiến bộ gì, đành phải bỏ qua.

Bạn thân chốn khuê phòng là tiểu thư Chúc gia cũng thường tới chơi, hai nhà thường xuyên qua lại, dần dần thân thiết.

Bát ca Chúc gia là một người tốt, cũng là một ca ca tốt, từ nhỏ thầm mến thanh mai trúc mã Hoàng Lương Ngọc, thề không phải nàng ấy thì không lập gia thất.

Tiểu thư Chúc gia đứng hàng thứ chín nên nàng cũng bắt chước người khác gọi nàng ấy là Cửu nha đầu. Vốn định dùng khoảng cách gần, lừa người đẹp Chúc gia thành chị dâu nhà mình, thật tốt biết mấy. Ai ngờ chàng vô tình, thiếp vô ý, khổ cho một mảnh chân tình của nàng bị dòng nước cuốn trôi, còn bị đại ca biết được, âm thầm giễu cợt suốt một thời gian dài.

Lúc ấy, Diệp Quân Lan không ngờ rằng, Cửu nha đầu nhất định sẽ gặp phải một thư sinh thật thà, chất phác tên Lương Sơn Bá, sau đó yêu hắn, rồi lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Có điều khi đó bản thân nàng sắm vai gì trong câu chuyện này thì không biết trước được.

Năm ấy, đại ca Diệp Quân Mạc nhược quán (thời xưa, thanh niên hai mươi tuổi được gọi là nhược quán), dần dần tiếp quản gia sự, cũng khá thành thục. Nhị ca Diệp Quân Thanh mười lăm, sự nghiệp thành công, ngầm tiếp quản những mối làm ăn của gia đình, vô cùng hăng hái.

Phụ thân xấu xa và mẫu thân mỹ nhân thấy mọi chuyện ổn thỏa, con trai con gái đuề huề, xinh xắn, giỏi giang thì liền bỏ nhà bỏ con, đi du ngoạn khắp nơi.

Mười hai tuổi, Diệp Quân Lan mê mẩn y thuật, từ đó không ngừng cố gắng, quyết tâm khổ học thành tài. Có một ngày, trên đường nhặt được một bé gái chừng mười tuổi, sau khi chữa khỏi bệnh, cô bé lại không muốn rời đi. Hỏi tại sao liền đáp rằng, có ân tất báo, nên đành lưu lại, đặt tên là Trụy Nhi.

Mười ba tuổi, Diệp Quân Lan vô tình gặp được một danh sư, một năm sau y sư vội vã bỏ đi, không để lại một chữ, từ đó, y thuật của nàng ngày càng tiến bộ.

Mười bốn tuổi, y thuật của Diệp Quân Lan đại thành, chỉ thiếu mỗi kinh nghiệm. Một ngày vào núi hái thuốc, nàng vô tình cứu được một thiếu niên, đưa hắn vào sơn động chữa thương. Hôm sau quay lại đã thấy trong động không một bóng người, đành bất đắc dĩ quay về.

Lúc đại ca Diệp Quân Mạc hai mươi ba tuổi, gặp được tình yêu của đời mình, tức là đại tẩu của Diệp Quân Lan, Vương Lam Ngọc. Hai người rất yêu thương nhau, đã kết thành phu thê. Vương lam Ngọc còn có một đệ đệ ruột tên là Vương Lam Điền, kiêu căng tùy hứng, thiếu gia ăn chơi, nhưng lại rất sợ tỷ tỷ của mình.

Lam Ngọc và Diệp Quân Lan mới gặp mà như đã thân, cực kỳ hợp ý, Lam Ngọc thường kể thói hư tật xấu của đệ đệ nhà mình cho Diệp Quân Lan biết. Vậy nên mỗi lần trêu chọc Vương Lam Điền nàng luôn toàn thắng trở về, sau đó Vương Lam Điền trông thấy nàng liền vội vàng quay đầu chạy mất.

Nhị ca Diệp Quân Thanh mười tám, đã sớm đi theo thương đội hối hả ngược xuôi, võ công không tệ, giao thiệp rộng rãi, nên có ý muốn chu du khắp thiên hạ. Khi trở về luôn mang theo những thứ đồ kỳ quái, khiến cho Diệp Quân Lan và đại tẩu vô cùng thích thú, sửng sốt, còn đại ca thì chỉ đành bó tay.

Lúc đó, Diệp gia đã vô cùng giàu có, gia tài bạc vạn nhưng lại không nổi danh, chỉ thu liễm, khiêm tốn, hiếm khi xuất đầu lộ diện.

Mười tám tuổi, Diệp Quân Lan hợp tác với Tiểu Cửu Chúc gia rời nhà trốn đi.

Thứ nhất là vì Tiểu Cửu muốn quấy nhiễu hôn lễ của Bát ca Chúc gia, giúp tân nương trốn thoát. Thứ hai là ngưỡng mộ danh tiếng của thư viện Ni Sơn, nên muốn tới đó học.

Còn nàng thì chẳng qua là đang nhàm chán, cộng thêm việc phụ mẫu về nhà đề cập tới hôn sự. Nàng không muốn lấy chồng nên đã nhờ đại ca đại tẩu đưa liên danh thượng thư (*) của nhị ca, lấy danh nghĩa đi học chuồn mất.

(*) thư gọi đi học của ngày xưa.

Lúc đó, Diệp Quân Lan vẫn chưa biết, quãng đường này Tiểu Cửu Chúc gia sẽ gặp được một nửa còn lại trong vận mệnh của mình, và nàng cũng sẽ gặp được người kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.