Có đôi khi, đời người luôn có những chuyện bất ngờ ngoài ý muốn.
Ngươi cho rằng đời này không có khả năng gặp lại người ấy nữa. Nhưng ở
một ngã rẽ khác, sẽ gặp lại một lần nữa, khiến ngươi trở tay không kịp.
Diệp Quân Lan từ trước tới nay chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Hoàng Lương
Ngọc. Càng không ngờ rằng một thiên kim tiểu thư e thẹn dịu dàng ấm áp
trong trí nhớ của mình lại trở thành hoa khôi nương tử xinh đẹp quyến rũ mị hoặc như bây giờ.
Hừm, thật là một câu chuyện tiếu lâm tài tình! Dừng bước trước cửa
Trúc Vân Các của Hoàng Lương Ngọc, nghe âm thanh mập mờ ái muội vang lên từ bên trong, Diệp Quân Lan cười lạnh một tiếng.
“Muội xác định muốn đi vào?” Mã Văn Tài hỏi một câu không rõ ẩn ý,
ngược lại không hề ngăn cản, có lẽ hắn cũng biết rõ tính cách của Diệp
Quân Lan.
Diệp Quân Lan gật đầu, đẩy cánh cửa không khóa chặt, đi vào.
Người bên trong nghe thấy tiếng mở cửa, vội cất cao giọng hỏi: “Ai?
Có còn muốn sống không hả?Cút!” Là một giọng nói có phần tang thương của một người đàn ông.
Mã Văn Tài cứng ngắc, con mắt bỗng co rút lại, lúc này nhất thời có mạch nước ngầm lưu chuyển, sao ông ta lại ở đây?
Diệp Quân Lan cảm thấy được cả người Mã Văn Tài căng cứng, sao thế
nhỉ? Giọng nói của nam nhân nọ có gì không đúng sao? Nàng lo lắng nhìn
Mã Văn Tài, nắm bàn tay hắn.
Mã Văn Tài cảm giác tay của mình bị nắm lấy, chủ nhân của bàn tay ấy
đang lo lắng nhìn mình, khe khẽ mỉm cười một cái, ý bảo nàng không cần
lo lắng. Sau đó hướng về phía một nam một nữ đang ở sau tấm bình phong,
mở miệng, nhưng giọng điệu không hề che giấu sự khinh thường: “Hóa ta
thái thú đại nhân ở đây, trái lại là Mã mỗ thất lễ rồi!”
Nam nhân vừa nghe xong, cũng không thèm để ý quần áo mình bây giờ xốc xếch, vọt ra ngoài, chỉ vào Mã Văn Tài, run rẩy nói: “Văn Tài, sao con
lại ở đây?!”
Nam nhân đã hơn bốn mươi tuổi, hơi có phần tang thương. Có thể thấy
ông được bảo dưỡng vô cùng tốt. Thân hình cao to, khuôn mặt tuấn lãng,
ngẫm lại có thể thấy tuổi trẻ cũng là một mỹ nam nổi danh, có năm sáu
phần giống với Mã Văn Tài. Trong lòng Diệp Quân Lan đột nhiên hiểu ra,
không lẽ là phụ thân của Tu Nhân? Nàng không khỏi lo lắng nhìn Mã Văn
Tài, Mã Văn Tài tất nhiên cũng không dối gạt nàng, khẽ gật đầu. Sau đó
hắn quay lại nhìn về phía phụ thân mình, cười lạnh nói: “Thái thú đại
nhân có thể ở đây, sao ta lại không thể chứ? Sao chỉ cho phép quan thắp
đèn mà không cho dân đốt lửa sao?”
“Văn Tài, con… sao con có thể ăn nói với phụ thân mình như thế hả?”
Mã thái thú tức giận thở gấp, nhìn khuôn mặt xem thường cùng nụ cười
lạnh lùng châm biếm của con trai, hít sâu thở ra một hơi dài, trong mắt
hiện lên vẻ bi ai: “Thôi bỏ đi, ta biết con còn giận ta, chúng ta không
thể từ từ nói chuyện một chút được sao!?”
“Thái thú đại nhân đã nói như vậy, tại hạ há có thể không theo, xin
mời!” Giong Mã Văn Tài mang theo sự châm chọc. Sau đó nhìn Diệp Quân Lan ý bảo không cần lo lắng. Hắn đi một lát sẽ quay lại. Rồi xoay người ra
khỏi Trúc Vân Các. Giờ khắc này Mã thái thú tâm phiền ý loạn, cũng không để ý đến hành động nhỏ của họ, đi theo Mã Văn Tài ra ngoài.
Trong lòng Diệp Quân Lan biết Tu Nhân trước nay luôn có thể tự mình
sắp xếp công việc ổn thỏa. Hiện giờ trước mắt nàng cũng có việc cần xử
lý, bèn thoáng thả lòng tâm tình, nhẹ nhàng đóng cửa lại, hít thật sâu
một hơi, đi về phía sau tấm bình phong.
“Ngươi là ai? Sao lại xông vào phòng của ta? Quá vô lễ!” Hoàng Lương
Ngọc đã sửa sang lại y phục, vẻ mặt giận dữ nhìn Diệp Quân Lan.
Diệp Quân Lan cũng không để ý, khẽ mỉm cười, nói: “Đã lâu không gặp, Ngọc tỷ tỷ!”
“Quân Lan, ngươi là Quân Lan?!” Cái gì, Ngọc tỷ tỷ? Hoàng Lương Ngọc
giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh*, nhìn cô gái nhỏ mặc trang phục đàn ông ở trước mắt mình, hô lên tên của cô gái đó.
(*)sét đánh đỉnh đầu: chỉ việc diễn ra quá bất ngờ, quá chấn động, không thể tin được.
Diệp Quân Lan khẽ gật đầu, đáp: “Là ta, chỉ có điều ta không ngờ sẽ
gặp tỷ ở nơi này, Ngọc tỷ tỷ!” Giọng điệu rất bình thản, không giận dữ.
“Quân Lan, muội nghe ta nói, ta…” Hoàng Lương Ngọc hoảng hồn, dù sao
nàng cũng ở trong thanh lâu này lâu như vậy, đã không còn là đại tiểu
thư không hiểu chuyện của năm nào nữa rồi. Tất nhiên có thể nghe hiểu ý trong giọng điệu của Diệp Quân Lan. Nàng nhìn Diệp Quân Lan, muốn nói
lại thôi. Vành mắt dần dần rơm rớm, lộ ra vẻ điềm đạm đáng thương.
“Tỷ nói đi, hôm nay ta đến là để nghe tỷ nói chuyện.” Diệp Quân Lan quay lưng đi, cũng không nhìn Hoàng Lương Ngọc.
“Ta, ta… Là như vậy….” Hoàng Lương Ngọc phảng phất như túm được ân
nhân cứu mạng, bắt đầu chầm chậm kể lại chuyện sau khi mình đào hôn.
Diệp Quân Lan yên lặng lắng nghe, không nói câu nào.
Rất lâu sau, Diệp Quân Lan từ Trúc Vân Các đi ra ngoài, nhẹ nhàng
đóng cửa lại. Người con gái bên trong âm thầm khóc nức nở, từng tiếng
từng tiếng một, như tiếng thổn thức của chim đỗ quyên, thậm chí còn rất
thê lương. Nàng cúi thấp đầu không nói chuyện, Ngọc tỷ tỷ, nếu lúc trước ngươi đã quyết định bỏ đi, thì nên chuẩn bị tốt để vứt bỏ hết thảy mọi
điều, mà giờ phút này ngươi lại đang hối tiếc những việc gì đây? Ngọc tỷ tỷ, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, ông trời rất công bằng.
“Đang nghĩ gì thế?” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, phá vỡ sự trầm tư của nàng.
Diệp Quân Lan lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Mã Văn Tài mỉm cười: “Không có gì đâu, sao chuyện của huynh xử lý nhanh thế nha?”
“Có!” Diệp Quân Lan trực tiếp trả lời không do dự.
Vì vậy, hai người không để ý người xung quanh, dắt tay nhau rời khỏi Chẩm Hà Lâu.
“À, đúng rồi, Tu Nhân, không phải chúng ta đã quên Bát ca và Vương Lam Điền rồi à?”
“Ta còn tưởng cả đời này, muội cũng không nhớ ra chứ?”
“Sao có thể? Ha ha ..”
“…. Vương Lam Điền đã kéo Bát ca của muội đi về rồi. Hình như còn có
Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá bị Bát ca ngươi tìm thấy, cũng bị đóng gói mang về rồi.”
“A, còn có Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá nữa, muội cũng quên mất hai người họ.”
“…”
Tiếng nói xa dần, hai bóng dáng như hòa vào nhau, toát ra vẻ hòa hợp dị thường, có một loại cảm giác là hạnh phúc nổi lên.
Chẩm Hà Lâu, Trúc Vân Các, Ngọc Vô Hạ đôi mắt sưng đỏ, sắc mặt tái
nhợt, cả người run rẩy, không ngừng nhớ lại những lời mà người con gái
kia đã nói.
“Ngọc tỷ tỷ, ngươi hối hận không?”
“Ngọc tỷ tỷ, ngươi hối hận rồi, đúng không? Ngươi hối hận đã từ bỏ
cuộc sống giàu sang phú quý. Hối hận đã từ bỏ Bát ca – người yêu ngươi
vô cùng sâu đậm. Đúng vậy, Ngọc tỷ tỷ, người đã từng có trong tay hết
thảy, nhưng những thứ đó ngươi chưa từng ngó ngàng. Ngươi muốn có tình
yêu chân chính của riêng mình, cho nên ngươi làm tổn thương những người
yêu ngươi, đào hôn, ngươi dùng tình yêu của mình hung hăng dẫm đạp người thân và tình yêu của Bát ca dưới chân mình, để rồi đuổi theo tình yêu
chân chính của ngươi. Còn bây giờ thì sao? Tình yêu chân chính của ngươi quay lưng lại phản bội ngươi, cái gì ngươi cũng không còn, vì thế ngươi hối hận.”
“Ngọc tỷ tỷ, ngươi không cần phải giải thích, cũng không cần nói cho
ta biết ngươi vô tội. Đúng vậy, thật sự ngươi vô tội. Ban đầu ngươi
không biết người mà ngươi nương thân kia lại là ngươi bán ngươi vào lầu
xanh, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ rằng những cô nương trong thanh lâu
này có ai không phải là người vô tội? Những người đó không cùng đường
thì cũng là bị lừa bán. Có ai đó có thể đồng ý một chút son vạn người
nếm, một cánh tay ngọc vạn người gối đây, chẳng có ai là nguyện ý hết.”
“Ngọc tỷ tỷ, mỗi người đều phải đối mặt với cuộc sống mà mình đã lựa
chọn. Ngươi không sai, nhưng xin hãy nhớ kỹ, con người cuối cùng sẽ phải trả giá rất lớn cho những chuyện mình làm ra. Lúc ngươi quyết định rời
đi, bất luận tương lai xảy ra chuyện gì, cùng đừng nên hối hận, cũng
không được khóc lóc, phải dũng cảm mà bước tiếp. Ngọc tỷ tỷ, trên đời
này không còn Hoàng Lương Ngọc nữa rồi, ngươi chỉ là Ngọc Vô Hạ trong
Chẩm Hà Lâu này mà thôi.”
“Ngọc tỷ tỷ, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi như vậy, cũng hi vọng
sau này ngươi không nên xuất hiện trước mặt Bát ca nữa, Bát ca là người
đáng được hưởng những điều hạnh phúc nhất. Mà ngươi, từ lúc bắt đầu đã
không xứng với huynh ấy. Tạm biệt, lần này cũng là lần cuối cùng.”
Không phải vậy, Quân Lan sao lại nói với nàng như thế, tất cả những
điều này đều không phải nàng mong muốn. Tại sao không tin nàng, nàng vô
tội mà. Ngọc Vô Hạ bịt kín hai tai, cuộn tròn nằm trên giường, khóc nức
nở.