Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 23



“Bát ca, huynh nói huynh muốn dẫn Chúc Anh Đài về nhà sao?” Diệp Quân Lan ngồi dựa trên giường, ngạc nhiên nhìn Chúc Anh Tề đến thăm, nhận thấy sắc mặt nghiêm túc của hắn, liền vội lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý.

“Tại sao? Nếu không phải Cửu nha đầu gây ra họa lớn, cũng sẽ không trở thành bộ dạng như bây giờ. Mình nó biến thành như vậy cũng không nói, còn liên lụy đến muội. Làm hại muội vì Bát ca thỉnh cầu, mà bây giờ phải nằm trên giường, Bát ca thật có lỗi với muội!” Chúc Anh Tề nhìn Diệp Quân Lan, thấy bộ dạng vô lực của nàng nằm trên giường, tràn đầy áy náy, đây là muội muội mà hắn đã nhìn từ nhỏ đến lớn a!

Diệp Quân Lan cười khổ, nếu một tháng trước nàng sẽ vui vẻ, nhưng mà bây giờ, nàng thở dài, nói: “Bát ca, huynh cũng biết bệnh tình của Anh Đài chưa khỏi hoàn toàn. Hiện tại thần trí của nàng thanh tỉnh, nhưng dù sao bị tổn thương cũng là não bộ, không thể chịu kích thích. Bát ca, huynh hiểu rõ tính cách của Anh Đài, dựa vào dáng vẻ tình yêu thắm thiết của nàng ấy đối với Lương Sơn Bá, huynh nghĩ rằng nàng ấy sẽ nghe lời rời đi với huynh sao?”

“Chuyện này, haizz~” Chúc Anh Tề cũng không biết đáp lại như thế nào, hiện giờ hắn một lòng muốn dẫn Anh Đài rời đi. Thứ nhất, sợ nàng bị thương lần nữa, thứ hai, là muốn khiến nàng rời khỏi Lương Sơn Bá! Mà sau khi được Quân Lan phân tích như thế, dường như càng không có khả năng. Chúc Anh Tề ngồi trên ghế chán nản, một chữ cũng không nói.

“Bát ca, trước tiên huynh cứ thoải mái thả lỏng tinh thần đi, mấy ngày qua vì chuyện của Anh Đài huynh cũng mệt mỏi lắm rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi, đợi bệnh của Anh Đài khỏi hẳn rồi tính tiếp!” Diệp Quân Lan chỉ có thể khuyên nhủ như vậy.

“Nhưng mà, Lương Sơn Bá kia….” Chúc Anh Tề bực mình, nghĩ đến Lương Sơn Bá, hắn lại phát cáu.

Lương Sơn Bá? Xem ra nguyên nhân chủ yếu mà Bá ca muốn dẫn Anh Đài rời đi là vì Lương Sơn Bá! Diệp Quân Lan không khỏi cười một tiếng, lòng thả lỏng một nửa: “Bát ca, chuyện Lương Sơn Bá, huynh cũng đừng lo lắng, mặc dù Lương Sơn Bá cổ hủ cố chấp, nhưng cũng coi như chính nhân quân tử, sẽ không như vậy đâu.”

Chúc Anh Tề rầu rĩ không nói, tiện tay rót nước. Diệp Quân Lan thấy hắn không nói chuyện, lại nói tiếp: “Bát ca, Anh Đài tự có nhân duyên của nàng ấy, mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, nàng ấy đã không còn là đứa trẻ, ngươi không thể che chở cho nàng ấy cả đời được!”

Chúc Anh Tề thở dài một hơi, đặt chén nước xuống, đứng dậy: “Cũng chỉ có thể như vậy, Quân Lan, muội nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe cho tốt nhé, Bát ca không quấy rầy nữa.” Hắn đi ra ngoài.

Diệp Quân Lan chậm rãi nằm xuống, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thật mệt mỏi! Thân thể yếu ớt chết tiệt này!

Mấy ngày sau, Diệp Quân Lan rốt cuộc khôi phục, cuối cùng được Mã Văn Tài gật đầu cho phép xuống giường.

Chúc Anh Tề cũng chưa rời đi, có lẽ là lo lắng cho muội muội, thuận tiện giám sát Lương Sơn Bá.

Chúc Anh Đài hồi phục rất tốt, Lương Sơn Bá cũng ở bên chăm sóc nàng mỗi ngày, Chúc Anh Đài vốn thích Lương Sơn Bá, mà bây giờ nhìn lại, xem ra cũng không phải Lương Sơn Bá vô ý với Chúc Anh Đài, lại thêm biết thân phận con gái của nàng, trong lòng càng vui mừng, hai người cũng phát triển thân mật, chỉ còn kém một bước, xem ai bày tỏ trước mà thôi.

Đương nhiên những chuyện bà tám này phát ra từ miệng của Vương Lam Điền, được Mã Văn Tài ngầm đồng ý, lúc Vương Lam Điền đến thăm Diệp Quân Lan luôn mang đến những tin tức đặc biệt của ngày hôm đó, tránh cho một mình Diệp Quân Lân không có việc gì làm, trừ ngủ vẫn là ngủ.

Hôm nay, tâm trạng của Diệp Quân Lan rất tốt, cuối cùng cũng được xuống giường, ngay cả thường ngày ghét nhất nghe giảng, hôm nay cũng phá lệ phấn khởi.

Nhưng, có một người xuất hiện phá hỏng tâm trạng của nàng, Hoàng Lương Ngọc tới. Bây giờ đang ở ngoài cửa thư viện Ni Sơn.

“Cái gì, nàng ta đến đây làm gì!” Rắc rắc —- Diệp Quân Lan hơi dùng sức, chiếc bút lông bất hạnh trong tay bị bẻ gãy, vết mực nhuộm đen trên giấy Tuyên Thành, chữ viết nguệch ngoạc biến dạng. Nhưng giờ khắc này, Diệp Quân Lân cũng mặc kệ, bừng bừng tức giận đứng dậy, nếu nàng ta đi vào đụng phải Bát ca thì làm sao đây? Không được, nhất định phải ngăn nàng ta lại. Nàng đang định đi ra ngoài, lại bị Mã Văn Tài kéo lại.

Mặt Mã Văn Tài trầm xuống, trầm giọng hỏi: “Lại muốn đi đâu hả?”

Trong lòng Diệp Quân Lan không ngừng kêu to cảnh cáo, liên tục cười khan hai tiếng, ánh mắt bất định lóe lên: “Đi đâu đâu? Chỉ ra ngoài dạo chút thôi.”

Khóe miệng Mã Văn Tài hé ra một nụ cười gian, giọng nói trầm thấp, hiển nhiên là nổi giận: “Thế à? Muội muốn đi cũng không được đi! Tưởng ta không biết sao?”

Diệp Quân Lan biết hắn lo lắng cho mình, cũng không nổi giận, chỉ cười gượng liên tục.

Bên cạnh lại nghe hắn thở dài, tiếp tục nói: “Bát ca của muội cũng không phải đứa trẻ nữa, tự hắn có thể xử lý, không ai giúp được hắn trong chuyện này, chỉ có chính bản thân hắn suy nghĩ thông suốt mới được, muội ấy à, đừng xen vào chuyện của người khác!”

Diệp Quân Lan cũng hiểu hắn nói có lý, đành bất đắc dĩ “À” một tiếng, lấy một chiếc bút lông khác ra, trải giấy Tuyên Thành lên, tiếp tục luyện thư pháp của mình.

Mã Văn Tàu thấy dáng vẻ không cam lòng của nàng, nhíu mi, cũng không nói thêm gì, chỉ ngồi ở bên cạnh xem nàng viết chữ.

Trong gian phòng, bầu không khí rất ấm áp

Ngoài cổng Thư viện Ni Sơn, lại giương cung bạt kiếm, tràn ngập khói thuốc súng.

Cuối cùng Chúc Anh Tề đã tìm được vị hôn thê của mình, Chúc Anh Đài rốt cuộc gặp được Ngọc tỷ tỷ một lần nữa. Chẳng qua, bọn họ không ai ngờ, cô gái xinh đẹp một thân cẩm y hoa phục đang quỳ trên mặt đất kia, sớm không còn là Hoàng Lương Ngọc trước đây nữa rồi. Nàng bây giờ chính là hoa khôi của Chẩm Hà Lâu thành Hàng Châu – Ngọc Vô Hạ.

Ngọc Vô Hạ quỳ trên mặt đất, mặc ý cho Tần Kinh Sinh đánh chửi sỉ nhục, không hề đánh trả cũng không mắng lại.

Chúc Anh Tề và Chúc Anh Đài chạy tới, một người ôm lấy Hoàng Lương Ngọc, quan tâm hỏi nàng có sao không? Người còn lại một quyền đánh Tần Kinh Sinh, lớn giọng chất vấn hắn.

Tần Kinh Sinh ngã trên mặt đất, Hoàng Lương Ngọc nhìn thấy, liền đẩy Chúc Anh Đài đang quan tâm hỏi han mình ra, bò về phía Tần Kinh Sinh, ôm hắn, vừa hỏi hắn có sao không, vừa cẩn thẩn lau vết máu ở khóe miệng cho Tần Kinh Sinh. Tần Kinh Sinh khinh thường hất nàng ra, rồi đứng dậy, đắc ý nhìn vẻ khiếp sợ không đành lòng và đau khổ của Chúc Anh Tề cùng Chúc Anh Đài miệng đang lẩm bẩm “Không thể nào”, giờ phút này hai người đều nhìn Hoàng Lương Ngọc, sau đó Tần Kinh Sinh hừ một tiếng khinh miệt nói: “Chúc Anh Đài, ngươi cũng quen nàng ta à? Xem bộ dạng chính nhân quân tử của ngươi, thì ra bên trong cũng chỉ một sắc quỷ mà thôi!”

“Ngươi nói cái gì?” Chúc Anh Tề xông qua, kéo cổ áo của Tần Kinh Sinh, dữ tợn chất vấn. Chúc Anh Đài thì đỡ Hoàng Lương Ngọc đang khóc nức nở ngã trên mặt đất đứng dậy.

Tần Sinh Kinh nhìn vẻ mặt tức giận đùng đùng của Chúc Anh Tề, sau đó cạy tay hắn, sửa lại cổ áo, tiếp tục nói: “Người nào đi ngang qua Chẩm Hà Lâu đều biết, hoa khôi nương tử Ngọc Vô Hạ chính là vị trước mắt này! Hừ, giả bộ đoan chính cái gì chứ?” Sau đó cũng không thèm nhìn Hoàng lương Ngọc vì lời của mình mà xụi xuống đất một lần nữa, phất tay áo, rời đi.

Để lại Chúc Anh Tề và Chúc Anh Đài khiếp sợ, hoa khôi nương tử, Ngọc Vô Hạ! Tại sao có thể như vậy?

Phòng khách trong thư viện Ni Sơn, chỗ ở tạm thời của Chúc Anh Tề. Giờ phút này, sắc mặt Chúc Anh Tề âm trầm ngồi trên ghế, đôi mắt Chúc Anh Đài tràn đầy thống khổ đứng một bên, người đang quỳ trên đất cúi đầu nhỏ giọng nức nở là Hoàng Lương Ngọc.

“Ngươi còn lời gì để nói không?” Một lúc lâu, Chúc Anh Tề mới chậm rãi mở miệng, trong giọng điệu ẩn chứa sự đau đớn. Đây là người con gái hắn yêu tha thiết, sớm nhận định nàng làm tân nương từ nhỏ, thế mà giờ đây hắn lại biết nàng là hoa khôi nương tử Ngọc Vô Hạ.

“Anh Tề, huynh hãy nghe ta nói. Ta cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy, ta vô tội a, ta yêu Kinh Sinh như thế, nhưng hắn lại bán ta vào thanh lâu, ta cũng không biết, thật sự không biết!” Hoàng Lương Ngọc chợt ngẩng đẩu, nước mắt lăn trên đôi má trắng nõn, mắt to tràn đầy vô tôi, toát ra vẻ điềm đạm đáng thương.

Chúc Anh Tề mềm lòng, đúng vây, nàng vô tội, nàng chịu nhiều cực khổ như vậy, người con gái hắn yêu nhiều năm như vậy, ánh mắt hắn nhìn nàng dần dần có chút ấm áp.

Lúc này, bốp bốp — có tiếng vỗ tay vang lên, sau đó truyền đến một tiếng nói trầm thấp ẩn chứa sự châm chọc: “Hay cho một câu vô tội! Vậy không biết Ngọc cô nương giải thích thế nào về chuyện vội vàng muốn gả cho gia phụ đây?”

Một bóng người thon dài đi vào, đôi mắt đen thâm thúy toát ra vẻ lạnh như băng, coi thường, khinh bỉ, môi mỏng khẽ nhếch lên một độ cong, cười mỉa mai, chẳng phải Mã Văn Tài thì là ai?

Chỉ thấy hắn chậm rãi bước vào, nhìn Chúc Anh Đài đứng một bên chưa kịp phản ứng, cùng ánh mắt ảm đạm của Chúc Anh Tề sau khi nghe được những gì mình nói, Mã Văn Tài khẽ gật đầu với hắn, ý bảo hắn không cần nói nữa. Sau đó từng bước đi về phía Hoàng Lương Ngọc đang ngã ngồi trên mặt đất, từ trên cao nhìn xuống, hỏi nàng: “Vậy chuyên Ngọc cô nương nói với gia phụ ta rằng ngươi yêu ông ấy, nên giải thích thế nào đây?”

“Ta, ta… Ta không biết.” Hoàng Lương Ngọc không dám nhìn Mã Văn Tài, chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn Chúc Anh Tề và Chúc Anh Đài. Ánh mắt của Chúc Anh Tề tối tăm ảm đạm, tinh thần như có như không. Chúc Anh Đài thì nghiêng đầu không nhìn nàng. Hoàng Lương Ngọc cúi thấp đầu.

Mã Văn Tài lướt qua Hoàng Lương Ngọc, vẻ khinh thường trong mắt càng nồng đậm, nhưng ý cười trên mặt ôn nhu lạ thường, sau đó Mã Văn Tài chậm rãi mở miệng: “Như vậy kính xin Ngọc cô nương tự trọng! Nếu không ta không dám đảm bảo ngươi có thể lập tức bước vào cửa chính của Mã phủ đâu!” Giọng điệu càng nói càng lạnh băng, thân thể Hoàng Lương Ngọc rét run, thầm nghẹn ngào nức nở, nhưng một tiếng cũng không dám nói.

Mã Văn Tài nhìn thấy, lúc này trong ánh mắt Chúc Anh Tề nhìn về phía Hoàng Lương Ngọc từ từ lóe lên vẻ thất vọng, sau đó dần dần hóa thành tuyệt vọng, liền biết mình đã đạt được mục đích, sau này chỉ do bản thân Chúc Anh Tề thôi.

Một khi tình yêu sâu nặng hóa thành tuyệt vọng, như vậy phần tình yêu này sẽ từ từ biến chất, rồi dần dần phai nhạt.

Mã Văn Tài vỗ tay, một nhóm người từ ngoài cửa đi vào, hắn chỉ vào Hoàng Lương Ngọc trên mặt đất, phân phó: “ Đưa ngọc cô nương trở về an toàn, đừng để va chạm sứt mẻ gì, cũng không được để nàng ta ra ngoài nữa, dù sao Ngọc cô nương cũng sắp thành hôn rồi!”

“Vâng, thiếu gia!” Những người đó không nói hai lời mang Hoàng Lương Ngọc đi, Chúc Anh Tề cũng không ngăn cản, Chúc Anh Đài đang định mở miệng nói gì đó, thì bị Chúc Anh Tề ngăn lại.

Mã Văn Tài xem động tác của hai huynh muội bọn họ, không để ý tới Chúc Anh Đài, chỉ nhìn Chúc Anh Tề nói cáo từ, rồi xoay người rời đi.

Sau lưng truyền đến giọng nói mệt mỏi của Chúc Anh Tề: “Cảm ơn Quân Lan đã giúp đỡ ta, còn có hôm nay cũng cảm ơn huynh!”

“Được, ta sẽ truyền lời.” Mã Văn Tài cũng không xoay người lại, chỉ gật đầu, rồi bước ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.