Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 27



Kỳ thật, mặc dù cha con Bạch gia bao vây mọi người trong Chúc gia trang, nhưng cũng không gây khó dễ gì, chỉ cần Chúc gia có thể cho bọn hắn một lời giải thích rõ ràng là được.

Nhưng mà, Chúc gia có thể giải thích thế nào đây? Chúc Anh Đài đào hôn, hiện tại ngay cả bóng người cũng đã không còn, Chúc gia không có nữ nhi thứ hai đợi gả, cho nên cục diện này cứ như vậy đóng băng.

Trải qua một đêm đột biến này, Chúc viên ngoại đã kiệt sức từ lâu, trong nháy mắt tựa như già đi rất nhiều. Mấy năm gần đây, sức khỏe của Chúc mẫu cũng không còn như trước, vị phu nhân luôn kiên cường mạnh mẽ rốt cuộc không đè nén được tâm sự của mình, thoáng cái đổ bệnh. Chúc Anh Tề vừa phải chu toàn với cha con Bạch gia, vừa lo lắng đến cảm xúc của khách khứa, còn phải chiếu cố cha mẹ, mệt mỏi không chịu nổi.

Kỳ thực mối quan hệ giữa hai nhà Diệp Chúc rất tốt, hai ca ca Diệp gia và Chúc Anh Tề coi như là bằng hữu. Nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cũng trợ giúp trấn an tân khách, mà Diệp Quân Lan y thuật khá, tất nhiên nhận công việc chăm sóc Chúc mẫu, điều này khiến Chúc Anh Tề thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mấy ngày sau:

“Bá mẫu, uống chén thuốc này trước đi!” Diệp Quân Lan bưng chén thuốc từ trong tay nha hoàn đi tới, cầm thìa, xúc một muỗng, nhẹ nhàng thổi nguội, rồi bón cho Chúc mẫu lúc này đang ngồi tựa lên đầu giường.

Chúc mẫu chậm rãi mở miệng, từ từ uống.

Uống xong, Diệp Quân Lan giao lại chén không cho nha hoàn, sau đó đỡ Chúc mẫu nằm xuống, nhìn Chúc mẫu nhắm mắt không nói chuyện, chợt phát giác, nhan sắc của Chúc mẫu vốn được bảo dưỡng rất tốt nhưng giờ đây đã xuất hiện nếp nhăn, tóc mai hai bên điểm bạc, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Chúc mẫu đã già đi nhiều.

Trong lòng Diệp Quân Lan vô cùng đau đớn, sau đó chuyển thành phẫn nộ, tức giận Chúc Anh Đài, Chúc Anh Đài, bất luận vì lý do gì, chuyện lần này ngươi làm thật quá đáng!

Nàng khẽ thở dài, đứng dậy giúp Chúc mẫu đắp chăn, căn dặn nha hoàn trông nom, rồi xoay người ra khỏi phòng.

Diệp Quân Thanh đang đứng bên ngoài.

Diệp Quân Lan ngạc nhiên, hỏi: “Nhị ca, sao huynh lại ở đây?”

Diệp Quân Thanh nhìn mặt nàng thoáng có chút mệt mỏi, khẽ đau lòng, trả lời: “Chờ muội, còn có một tin tức muốn nói cho muội biết.”

Diệp Quân Lan cũng không để ý nhiều, chậm rãi đi dạo trong sân, thuận miệng nói: “A, tin gì thế?”

“Tối nay chúng ta có thể rời Chúc gia rồi!” Diệp Quân Thanh đi bên cạnh nàng, quăng ra một quả ngư lôi*.

(*) ngư lôi: quả đạn có điều khiển hoặc không cần, di chuyển được trong nước, dùng để tiêu diệt tàu nổi, tàu ngầm, phá hủy bến cảng.

“Cái gì, tối nay?” Diệp Quân Lan kinh ngạc, nhanh như vậy sao, đại quân của Bạch gia không phải chỉ để trưng bày nha.

Diệp Quân Thanh gật đầu: “Đại ca nói để muội chuẩn bị sẵn sàng, hiện giờ tốt nhất nên nghỉ ngơi cho tốt, có lẽ sẽ có kinh hỉ cũng không chừng!”

Không đợi Diệp Quân Lan hỏi là kinh hỉ gì, thì đã đi đến phòng ở tạm của nàng mấy ngày nay, Diệp Quân Thanh đẩy nàng vào phòng, cười bí hiểm với nàng, rồi đóng cửa lại, nghênh ngang rời đi.

Bỏ đi, dù sao buổi tối cũng biết, vẫn nên đi ngủ trước đã. Diệp Quân Lan nằm trên giường, nghĩ như vậy.

Có lẽ, mỗi cô gái đều có một giấc mơ, trong mơ sẽ có một hoàng tử bạch mã xuất hiện, mà mình chính là nàng công chúa xinh đẹp kia. Hắn sẽ vì nàng phi vào bụi gai chém ác long. Sau đó cứu nàng khỏi lâu đài cổ giam cầm nàng. Diệp Quân Lan không phải chưa từng nghĩ tới, chẳng qua nàng vẫn rất thực tế.

Trong lòng ta chàng là một anh hùng cái thế, có một ngày cưỡi dải mây bảy màu bay đến cưới ta. Không biết tại sao, khi Diệp Quân Lan lại nhìn thấy một dáng người mặc khôi giáp màu đen ở ngoài cửa Chúc gia trang, đôi mắt đen trong trẻo lạnh lùng mà thâm thúy, dáng người cao ngất ngồi ngay ngắn trên tuấn mã màu đỏ, chính là Mã Văn Tài, ngay lúc đó trong trí óc nàng lại xuất hiện những suy nghĩ này.

Binh mã Bạch gia đóng quân ở ngoài Chúc gia rối loạn một trận, không phải chỉ vì đột nhiên xuất hiện một nam tử khí thế bức người, mà vì đi theo hắn là một đại quân khí thế hùng hồn.

“Công tử, làm sao bây giờ?“ Từ phía sau tiến đến là một thiếu niên lạnh nhạt thờ ơ, một thân áo giáp đen bóng, cung kính hỏi nam tử nọ, chỉ thấy con ngươi đen láy của nam tử đảo qua, phất một tay ý bảo hắn ta không cần nói nữa, hắn tự có tính toán.

Mã Văn Tài xuống ngựa, mắt lạnh đảo qua binh mã đang rục rịch của Bạch gia, nhất thời sát ý tràn ngập trong mắt, thoáng cái trấn áp được binh mã Bạch gia, hắn đi chậm đến đại môn, giống như đang nhàn nhã tản bộ, cứ một đường bước tới, không có kẻ nào dám xông lên ngăn cản.

Giờ khắc này hắn đứng trước mặt Diệp Quân Lan, sau đó nhìn Diệp Quân Lan đang chăm chú ngây ngốc nhìn mình, sát ý trong đôi mắt thoáng chốc biến mất, ôn nhu, ấm áp từ từ tràn ra, cánh môi hé nở nụ cười say lòng người, sau đó nghe hắn ôn nhu nói: “Lan nhi, ta đến rồi!”

Diệp Quân Lan không quản xung quanh có bao nhiêu người, lập tức nhào vào ngực Mã Văn Tài, khôi giáp cứng lạnh như băng, nhưng giờ khắc này trong lòng nàng có cảm giác ấm áp an tâm, nàng nghe thấy mình nói: “Ta biết rồi.”

“Ta nói muội phu này, sao giờ ngươi mới đến? Ngươi có biết không? Mấy ngày qua muội muội nhà ta ăn không ngon ngủ không yên, gầy đi bao nhiêu.” Một giọng nói sát phong cảnh vang lên, chính là Diệp nhị ca. Diệp đại ca chỉ đứng ở một bên mỉm cười nhưng không nói chuyện.

Mã Văn Tài cười như không cười, trong mắt không ngừng lóe sáng, hơi nghiêng qua cha con Bạch gia ở phía sau, hắn biết Diệp nhị ca đang nói đùa, nhưng thấy sắc mặt Diệp Quân Lan mệt mỏi, hắn cũng không ngại giận chó đánh mèo những người khác.

Diệp Quân Lan nằm trong ngực Mã Văn Tài, bất nhã trợn mắt một cái, nhị ca lại thế rồi.

Mã Văn Tài phái Mã Thống và đại quân canh giữ ở ngoài cửa Chúc gia trang. Còn mình kéo Diệp Quân Lan đi vào Chúc gia trang.

Vừa vào phòng khách, đã thấy tân lang Bạch gia quỳ một gối trước mặt Mã Văn Tài, cúi đầu nói: “Bạch Hằng bái kiến công tử!”

Nhất thời, mọi âm thanh trong đại sảnh biến mất, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.

Diệp Quân Lan cũng không để ý, nàng biết Tu Nhân không thể dùng lẽ thường để suy đoán, thậm chí còn có chút mừng rỡ.

Vẻ mặt Diệp đại ca thì bình tĩnh, có lẽ đã đoán được từ trước. Diệp nhị ca thì mừng rỡ vô cùng, tiểu tử này còn có chiêu này nữa à!

Chúc Anh Tề thì vui mừng vì Mã Văn Tài có lẽ sẽ nể mặt Diệp Quân Lan mà giúp Chúc gia trang.

Mã Văn Tài vẫn bất động thanh sắc đứng bên cạnh Diệp Quân Lan, không buồn nhìn Bạch Hằng đang quỳ trên mặt đất, một hồi lâu mới hỏi Diệp Quân Lan: “Lan nhi, nên làm gì bây giờ?”

Này, này, đây là thuộc hạ của huynh có được hay không? Tại sao lại hỏi ta? Diệp Quân Lan nhìn người nào đó vô lại vứt vấn đề này sang cho nàng, trong lòng hung hăng trợn mắt, nàng mới mặc kệ đấy!

“Bạch Hằng, ngươi đứng lên, kêu đám binh lính lui đi.” Mã Văn Tài thấy nàng không mở miệng, mới chậm rãi lên tiếng, nói với Bạch Hằng: “Nên làm gì thì làm đi!”

“Vâng, thưa công tử!” Bạch Hằng bình tĩnh đứng dậy, kêu phụ thân giải tán quân Bạch gia, dường như Bạch phụ thân rất sợ đứa con trai của mình, nên vội vàng chạy ra ngoài, dẫn quân đội trở về doanh trại Bạch gia.

Chuyện đã được giải quyết, mọi người Diệp gia và Mã Văn Tài cáo biệt Chúc Anh Tề xong, chậm rãi trở về nhà. Mã Văn Tài phái Mã Thống dẫn đại quân trở về, còn mình trở về Diệp gia cùng Diệp Quân Lan, Bạch Hằng không biết nghĩ gì, cũng theo Mã Văn Tài trở về nhà.

Chúc Anh Tề thở phào nhẹ nhõm, cũng biết đây là Mã Văn Tài nể mặt Quân Lan mới giúp Chúc gia một tay, nhưng quả thật làm Bạch gia mất mặt, tuy nói bản thân hắn không để ý, những cũng khiến trong lòng hắn áy náy. Nhân tình này mắc nợ quá lớn! Nhưng hiện tại quan trọng nhất là tìm được Cửu nha đầu về nhà. Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được mà thở dài một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.