Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 29



Chúc Anh Tề phóng nhanh đến Hàng Châu, đồng thời Bạch Hằng cũng mang theo thuộc hạ tới đó.

Giờ phút này Chúc Anh Đài cùng Lương Sơn Bá đều đang đắm chìm trong thế giới của hai người, cả ngày tình chàng ý thiếp, ngọt ngào mật mật, chỉ ước làm uyên ương không muốn thành tiên.

Lại nói, hôm đó Chúc Anh Đài đào hôn đi tới Hàng Châu, cũng không mang theo Ngân Tâm, một mình giục ngựa chạy suốt đêm. Vận khí nàng quả thật không tệ, bây giờ thế gian loạn như vậy, một cô gái ban đêm lên đường vậy mà không gặp phải chuyện không may gì, ông trời dường như muốn giúp nàng a.

Mà bên kia, Lương Sơn Bá mang theo Tứ Cửu, kéo một thân bệnh tật đi tới nơi ước định của bọn họ: chính là đền nguyệt lão ở Hàng Châu.

“Tứ Cửu, tại sao Anh Đài còn chưa đến?” trong lòng Lương Sơn Bá lo lắng, lôi Tứ Cửu lại hỏi liên hồi, đột nhiên như nghĩ tới cái gì, vẻ mặt sợ hãi: “Có thể trên đường gặp chuyện không may hay không?”

Tứ Cửu nhìn công tử nhà mình lo lắng đến mặt tái nhợt, vội vàng an ủi: “Công tử, công tử, người đừng lo lắng, bây giờ sắc trời còn sớm! Chúc cô nương không có việc gì, nhất định sẽ tới.”

Khuyên can mãi, cuối cùng cũng trấn an được Lương Sơn Bá, kiên nhẫn ở đền nguyệt lão chờ đợi.

Một canh giờ, hai canh giờ, thời gian dần dần trôi qua, sắc trời cũng dần dần tối xuống.

Xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, từ xa đến gần, tốc độ cực nhanh chạy về phía đền nguyệt lão. Tâm tình Lương Sơn Bá lập tức vui sướng, Anh Đài, nhất định là Anh Đài, Anh Đài nàng đến rồi. Lời chưa kịp nói, người đã chạy về phía kia.

Tứ Cửu không để ý, không kịp kéo công tử nhà mình, chỉ đành vừa chạy theo vừa hô: “Công tử, chậm một chút!”.

Lúc này người giục ngựa đến đúng là Chúc Anh Đài, chỉ thấy nàng đang mặc một bộ quần áo tỳ nữ màu đỏ, búi tóc hơi loạn, phong trần mệt mỏi, trên mặt kích động vạn phần, trong miệng vẫn hô: “Sơn Bá, Sơn Bá, muội tới rồi!”

Lương Sơn Bá đang chạy trên đường cũng nghe được giọng của Chúc Anh Đài, sau đó ở nơi xa thấy một thân ảnh hồng sắc, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Là Anh Đài, là Anh Đài!” Giống như qua nhiều lần xác nhận, đó chính là người mà mình mong nhớ ngày đêm, hắn liền cao giọng hô lên: “Anh Đài, Anh Đài, ta ở đây!”

“Sơn Bá, muội tới rồi!” Chúc Anh Đài nhìn thấy Lương Sơn Bá, nhất thời lệ rơi đầy mặt, Sơn Bá, Sơn Bá của nàng, nói xong liền lập tức chạy tới.

Sau khi dừng ngựa lại ở trước mặt Lương Sơn Bá, hai người nhìn nhau, trong mắt hàm chứa lệ quang trong suốt, sau đó Chúc Anh Đài phi thân xuống ngựa, lao vào trong ngực Lương Sơn Bá, hai người ôm nhau thật chặt, quên hết tất cả phiền não, trong mắt của nàng chỉ có hắn, cũng như trong mắt của hắn chỉ có nàng, hết thảy mọi thứ đều không còn quan trọng.

Tứ Cửu chạy tới nhìn hai người ôm nhau, cảm thấy vô cùng vui mừng, công tử cùng Anh Đài tiểu thư rốt cục ở cùng một chỗ.

Một lúc sau, Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá tách ra, đem ngựa giao cho Tứ Cửu, hai người tay nắm tay trở lại đền nguyệt lão.

Tiến lên trước mặt Nguyệt lão, hai người đồng loạt quỳ xuống.

Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy sự kiên định trong mắt đối phương, hôm nay nàng sẽ gả cho hắn, hắn sẽ lấy nàng, bọn họ muốn thành thân ở trước mặt Nguyệt lão.

“Nguyệt lão ở trên cao, ta là Chúc Anh Đài!” Chúc Anh Đài dập đầu một cái.

“Nguyệt lão ở trên cao, ta là Lương Sơn Bá!” Lương Sơn Bá cũng dập đầu một cái.

“Hôm nay lấy trời đất chứng giám kết làm vợ chồng!” Hai người nắm tay nhau, trăm miệng một lời nói, sau đó quay về phía nguyệt lão dập đầu. Tiếp đó đứng lên, nhìn nhau cười một tiếng, bọn họ rốt cục ở cùng một chỗ!

Tứ Cửu đứng một bên, cảm động vạn phần, hung hăng lau nước mắt, công tử, Anh Đài tiểu thư, tình yêu giữa hai người khiến hắn thật cảm động!

“Tứ Cửu, đừng khóc, chúng ta đi thôi!” Lương Sơn Bá nhìn Tứ Cửu khóc không coi ai ra gì, kêu một tiếng, đang định đứng dậy cùng Chúc Anh Đài rời đi, thì đột nhiên thân thể mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.

“Sơn Bá, chàng làm sao vậy?! Sơn Bá! Đừng làm thiếp sợ!” Chúc Anh Đài hoảng sợ, một bên đỡ Lương Sơn Bá, nước mắt phút chốc rơi xuống, Sơn Bá, Sơn Bá, đừng làm thiếp sợ mà!

Tứ Cửu xông lên, nhất thời cũng không có biện pháp, vừa giúp Chúc Anh Đài đỡ lấy Lương Sơn Bá, vừa không nhịn được tự trách: “Đều tại nô tài, thân thể công tử vẫn luôn không tốt, bây giờ lại mệt nhọc! Phu nhân, người mắng ta đi!”

Giờ phút này Chúc Anh Đài cũng lấy lại tinh thận, thấy Lương Sơn Bá chẳng qua chỉ ngất đi thôi, cũng không xảy ra chuyện gì, chẳng qua cần một chỗ nghỉ ngơi, nghĩ vậy đành an ủi Tứ Cửu, rồi nghĩ biện pháp tìm nơi ở, nhưng khi nàng đào hôn trốn ra, trên người không mang theo thứ gì đáng giá, cho dù tìm được khách điếm cũng không thể ở, chỉ đành tìm một gia đình trong núi nào đó xin ở tạm.

Chủ ý đã có, Chúc Anh Đài liền bảo Tứ Cửu cõng Lương Sơn Bá, mình thì dắt ngựa, ba người rời khỏi đền nguyệt lão, đi lên núi.

Nói đi cũng phải nói lại, vận khí của Chúc Anh Đài từ trước đến giờ thật không tồi, lần này cũng vậy, không bao lâu bọn họ liền gặp được một người.

Từ bóng lưng nhìn lại, người nọ tay cầm hũ rượu, quần áo cũ kỹ, đầu tóc tùy tiện buộc lên, lung la lung lay, không nhanh không chậm đi về phía trước, thoải mái nhàn nhã!

Chúc Anh Đài trong lòng vui mừng, cũng không quản người nọ là tốt hay xấu, liền gọi hắn lại: “Vị lão bá này, xin chờ một chút!”

“Lão bá? Đây là gọi ta sao?” Người nọ nghe được, dừng bước, xoay người nhìn Chúc Anh Đài, trên mặt có một bộ râu mép lôi thôi, quần áo xốc xếch, nụ cười giảo hoạt, nếu như Diệp Quân Lan ở đây nhất định sẽ không chút do dự gọi “Tửu quỷ đại thúc”, chỉ thấy ông nhìn lướt qua ba người Chúc Anh Đài, cầm vò rượu lên uống một hớp, hỏi: “Có việc sao?”

“Đại thúc, phu quân ta ngã bệnh! Có thể cho chúng ta trọ một đêm hay không?” Chúc Anh Đài vội vàng đổi giọng, khẩn cầu.

Đào Uyên Minh nhìn hai nam một nữ, nữ mặc hỷ phục màu đỏ, người bên cạnh rõ ràng là hạ nhân, cõng trên lưng một người bệnh, lại còn lên đường vào lúc nửa đêm, kẻ ngu vừa nhìn cũng biết đây tám phần là đôi nam nữ đào hôn, nhưng hắn lại không thể nào thấy chết không cứu, đành gật đầu, dẫn bọn họ tới căn nhà nhỏ trong núi của mình.

Chúc Anh Đài bảo Tứ Cửu đỡ Lương Sơn Bá đặt lên giường, rồi bảo hắn đi ra ngoài nghỉ ngơi, nàng tự mình chăm sóc Lương Sơn Bá.

Bởi vì căn phòng vốn nhỏ, giường của mình cũng nhường lại cho Lương Sơn Bá, cũng may khí trời không nóng lắm, Đào Uyên Minh mở vò rượu, liền ngồi ở ven hồ ngắm hoa uống rượu.

Thể chất của Lương Sơn Bá vốn không tốt, mệt mỏi một đêm, ngày hôm sau đương nhiên ngã bệnh. Vì vậy, câu nói ‘ở trọ một đêm’ liền biến thành ‘ở lâu không đi’.

Chúc Anh Đài rất là áy náy, vốn chỉ ở nhờ một đêm, lại chiếm phòng của người ta, hiện tại đành phải ở một thời gian ngắn rồi, cho nên bất đắc dĩ nói lời xin lỗi với Đào Uyên Minh.

Đào Uyên Minh càng bất đắc dĩ hơn, ông biết mấy người này rõ ràng là đào hôn, chính là một phiền toái lớn, vốn tưởng rằng cho ở một đêm là được, nhưng bây giờ thì sao? Ông cũng không thể đuổi bệnh nhân ra ngoài! Ai, thật xui xẻo a!

Nhìn Chúc Anh Đài không ngừng xin lỗi, Đào Uyên Minh khoát khoát tay: “Không cần nói xin lỗi, các ngươi tạm thời cứ ở lại đi, người bệnh quan trọng hơn. Mấy ngày gần đây ta vừa vặn có việc đi ra ngoài.” Nói xong, liền đi ra. Ông vẫn nên đi ra ngoài vài ngày thì tốt hơn, ai, thư viện Ni Sơn đóng cửa, bằng không đã có thể đi tìm Lan nha đầu cùng Mã tiểu tử rồi.

Chúc Anh Đài nhìn bóng lưng Đào Uyên Minh rời đi, sau đó xoay người trở về chăm sóc Lương Sơn Bá. Nàng làm sao cũng không ngờ tới, cái người râu mép lôi thôi lếch thếch kia lại chính là người mà nàng ngưỡng mộ đã lâu – Đào Uyên Minh, mà đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nàng nhìn thấy ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.