Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 33



Edit: Tiểu Kim Châu

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Mã thái thú nếu về Hàng Châu, đương nhiên cũng sẽ mang theo tiểu thiếp mới nạp gần đây, Ngọc Vô Hạ.

Cũng không biết Ngọc Vô Hạ sử dụng bùa chú gì với Mã thái thú, lại khiến ông ta hết lần này đến lần khác sủng ái ả, muốn cái gì có cái đó, chỉ vì chiếm được nụ cười của mỹ nhân.

Nếu như nói Mã Thái Thú cũng là một nam nhân si tình thì cũng thôi, nhưng trước giờ Mã thái thú vẫn luôn là một người vô tình. Nghe đồn phu nhân lúc trước cũng là đệ nhất mỹ nữ ở Hàng Châu, nhưng cũng bị Mã thái thú bức tử đó thôi. Chẳng qua đây chỉ là tin đồn, không coi là thật.

Nhưng nhắc tới cũng lạ, vợ chính thức mất đã nhiều năm, theo tính tình của Mã thái thú làm sao lại không lấy vợ kế? Cũng không biết Mã Thái Thú uống nhầm thuốc gì, trong nhà tuy có người, nhưng không lập kế thất, cũng không có thêm một đứa con nào, chỉ có duy nhất một người con trai là Mã Văn Tài, dĩ nhiên là yêu thương như mạng.

Xem ra thủ đoạn của Ngọc Vô Hạ này không thể khinh thường được, không chỉ dụ dỗ Mã thái thú đón nàng về nhà, còn mang theo nàng như hình với bóng.

Mã phủ, đoàn người Mã thái thú rốt cuộc trở về.

“Lão gia, ngài đã trở lại.” Tổng quản Mã gia Mã Nghĩa cúi đầu cung kính nói.

Mã thái thú gật đầu, đỡ Ngọc Vô Hạ ra khỏi kiệu, Ngọc Vô Hạ nũng nịu khoác tay Mã Thái Thú, Mã Thái Thú hài lòng đi vào trong phủ, thuận miệng hỏi: “Mã Nghĩa, thiếu gia đâu?” Không phải nói Văn Tài đã trở về Hàng Châu sao, bây giờ chắc đang ở trong phủ đi? Ông trở về lại cũng không đi ra ngoài đón, thuận tiện gặp Ngọc nhi một lần. Nghĩ tới đây sắc mặt liền bắt đầu khó coi, mắt lạnh nhìn về phía Mã Nghĩa.

(TNN: má nó tại sao lại gọi con mụ này là Ngọc Nhi >”

Mã Nghĩa dù sao cũng đã ở Mã phủ ngây người nhiều năm như vậy, làm sao không đoán ra tâm tư của Mã thái thú, hắn tuy khinh thường Ngọc Vô Hạ, nhưng lão gia hắn không đắc tội được, thiếu gia lại càng không thể đắc tội, tim đập như trống đánh, cẩn thận từng li từng tí trả lời: “Hồi bẩm lão gia, thiếu gia gần đây bận rộn khống chế bệnh dịch ở Hàng Châu, cho nên hiện tại vẫn ở trong thư phòng làm việc ạ.”

“A? Như vậy à, vậy cũng được, chính sự quan trọng hơn, chính sự quan trọng hơn.” Mã thái thú vừa nghe, nét mặt già nua thoáng cái đỏ bừng, ông ta chạy ra ngoài đi tị nạn, còn con trai thì phải bận rộn làm tròn trách nhiệm của ông ta, đương nhiên ông ta không còn lí lẽ gì để nói nữa rồi. Đuổi Mã Nghĩa đi, liền kéo Ngọc Vô Hạ đi về phía thư phòng.

Ngọc Vô Hạ mềm mại không xương dán chặt vào Mã Thái Thú, mắt không thèm liếc Mã Nghĩa một cái, yêu mị đi theo Mã thái thú đến thư phòng.

Mã Nghĩa nhìn hai thân ảnh đi xa, lắc đầu thở dài một hơi, lão gia a, ngài làm sao lại bị yêu tinh này mê hoặc chứ! Nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Ngọc Vô Hạ, còn có ánh mắt khinh thường của ả ta nhìn hạ nhân trong Mã phủ, hắn liền tức giận xì ra một tiếng khinh miệt, không phải chỉ là một ả kĩ nữ thôi sao? Thanh cao cái gì, hiện tại thiếu gia đã trở về, xem ngươi làm sao bây giờ?

Mã phủ, thư phòng.

Mã Văn Tài đứng chắp tay đưa lưng về phía cửa, mặt không chút thay đổi, trong đôi mắt màu đen là một mảnh lạnh lùng.

Mã Thống đứng một bên, thần sắc đạm mạc, yên lặng không nói.

“Mã thống, phụ thân đại nhân hẳn là sắp đến rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi!” Mã Văn Tài đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh trong gian phòng, ngữ khí lại chứa đựng vẻ châm chọc không nói nên lời.

Mã Thống đáp một tiếng, xoay người mở cửa, vừa bước ra liền gặp được Mã thái thú đang dắt giai nhân đi tới, Mã Thống liền hành lễ với ông ta, đối với Ngọc Vô Hạ làm như không thấy, rồi đi ra khỏi sân.

Ngọc Vô Hạ nhìn Mã Thống bỏ qua mình, dĩ nhiên giận đến cắn răng dậm chân, Mã thái thú tuy biết, nhưng Mã Thống này là thuộc hạ của con trai, ông ta không muốn trở mặt với nhi tử, nên cũng chỉ đành ủy khuất Ngọc nhi rồi, nghĩ vậy liền nhẹ nhàng trấn an Ngọc Vô Hạ.

Ngọc Vô Hạ cũng là người thông minh, biết Mã Văn Tài rất có địa vị trong lòng Mã thái thú, vì cuộc sống sau này, ả phải nhịn. Đợi đến khi ả có con với Mã Vân Diệu rồi (tên Mã thái thú), Mã phủ này đương nhiên sẽ là của ả, Ngọc Vô Hạ ả đã sớm không phải là nữ tử mặc người ta ăn hiếp trước kia nữa rồi, chờ coi! Ngọc Vô Hạ cúi đầu, rũ mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười dữ tợn.

Mã thái thú vội vã muốn gặp con trai, nên không chú ý vẻ mặt hiện giờ của Ngọc Vô Hạ, bằng không ông ta sẽ trông thấy một khuôn mặt vốn ôn nhu khéo hiểu lòng người giờ phút này đã sớm vặn vẹo chỉ còn lại sự tàn nhẫn.

Mã thái thú đẩy cửa thư phòng, liền thấy nhi tử mà ông ta tâm tâm niệm niệm đang đứng đưa lưng về phía mình, trong lúc lơ đãng, Văn Tài của ông ta đã trở thành một nam tử cao ngạo rồi, một mình đảm đương hết thảy. Ông ta sững sờ nhìn bóng lưng Mã Văn Tài, nhất thời cảm khái vạn phần.

“Phụ thân.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, Mã thái thú lập tức tỉnh lại, nhìn Mã Văn Tài xoay người qua. Trong lòng Mã thái thú vô cùng đau khổ, bắt đầu từ khi nào, Văn Tài không còn gọi ông là “cha” nữa, mà chỉ gọi “phụ thân”.

“Phụ thân, có việc sao?” Mã Văn Tài thấy Mã thái thú không trả lời, trong mắt hiện lên sự châm chọc, như vô ý nói: “Nếu không có chuyện gì, liền đi nghỉ sớm đi, đoạn đường này bôn ba chắc cũng mệt mỏi rồi.”

Mã thái thú nghe nhi tử thật giống như muốn tốt cho ông nhưng kì thực là không muốn nhìn thấy ông, nhất thời bực mình, trong lòng quặn đau, cảm thấy cả người không có khí lực, lui lại mấy bước thiếu chút nữa ngã nhào, cũng may Ngọc Vô Hà đỡ, ân cần xoa xoa ngực cho ông ta.

Ngọc Vô Hạ giúp Mã thái thú ngồi xuống, hướng về phía Mã Văn Tài mở miệng nói: “Văn Tài, làm sao ngươi có thể đối với cha mình như vậy, cha ngươi không phải là quan tâm ngươi nên mới tới thăm ngươi sao?”

“Ngọc Vô Hạ? Ta vậy mà không biết Mã phủ từ lúc nào đã đổi chủ rồi?!” Mã Văn Tài tựa như nói chuyện phiếm nhìn Ngọc Vô Hạ, cười như không cười, trong đôi mắt lộ ra lãnh ý, giọng nói vô cùng lạnh lùng, cũng tràn đầy xem thường.

“Ngươi. . .” Ngọc Vô Hạ nhất thời tức giận, gục lên người Mã thái thú, khóc lóc kể lể: “Lão gia, thiếp. . . . . .”

Mã thái thú giờ phút này bình tĩnh lại, liền an ủi Ngọc Vô Hạ, nhìn Mã Văn Tài, nhất thời hỏa khí cũng nổi lên: “Văn Tài, nói thế nào Ngọc nhi cũng là trưởng bối của con, tốt xấu gì cũng phải xưng một tiếng Ngọc di.”

“Ngọc di? Hay một chữ Ngọc di!” Trong giọng nói tràn đầy mỉa mai, Mã Văn Tài cũng không thèm nhìn tới Ngọc Vô Hạ, loại nữ nhân này, chẳng qua chỉ là thiếp, một thứ nô tài mà thôi. Mã Văn Tài nhìn về phía Mã thái thú, thấy Mã thái thú bởi vì Ngọc Vô Hạ mà trừng mắt với mình, trong lòng không khỏi bi ai, hay cho một chữ cha hiền!

Hồi lâu, cũng không ai nói thêm câu nào, Mã Văn Tài điều chỉnh lại tâm trạng, chậm rãi mở miệng: “Nếu phụ thân đã thích thư phòng như vậy, thì ta liền cáo từ trước!”

Không chờ Mã thái thú nói gì, Mã Văn Tài đã bước nhanh ra khỏi cửa thư phòng, Mã thái thú nhìn bóng lưng con trai kiên quyết rời đi, chán nản ngồi trên ghế, không nói được lời nào.

Trong mắt Ngọc Vô Hạ hiện lên một tia sáng, giống như nghĩ tới điều gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.