Phụ thân? Hai chữ phụ thân này đã cách hắn rất xa, từ một khắc kia
khi mà mẫu thân chết trước mắt hắn, hắn đã không còn phụ thân rồi. Khóe
miệng thoáng qua một nụ cười trào phúng, trong đôi mắt đen hiện lên một
tia sáng, liền bình tĩnh trở lại.
“Mã tiểu tử, Lan nha đầu không có ở đây, ngươi thế nhưng lại đến chỗ
ta, thật là kỳ tích a!” Đào Uyên Minh lảo đảo đi ra ngoài, tiện tay ném
vò rượu về phía Mã Văn Tài, thấy hắn tiếp được, nhún vai, lại từ trên
mặt đất cầm lấy một vò rượu khác, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Mã Văn
Tài, nhìn hồ nước xanh biếc trước mặt, yên tĩnh uống rượu.
Mã Văn Tài tiếp được vò rượu, không nói lời nào, cũng cầm vò rượu lên uống một ngụm, động tác cực kì tự nhiên.
Hai người không ai nói chuyện, chỉ tùy ý ngồi ở bên hồ, hòa vào trong gió, uống rượu, vô cùng phóng khoáng.
Một hồi lâu, sắc trời dần tối, mặt trời lặn mang theo ánh chiều tà từ từ lắng đọng, quả nhiên hoàng hôn đẹp vô cùng!
Đào Uyên Minh đứng lên, vỗ vai Mã Văn Tài, thở dài, hiếm khi đứng đắn mở miệng: “Tu Nhân, trở về đi thôi. Mặc kệ thế nào, ông ta dù sao cũng
là phụ thân của ngươi.” Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, mặc kệ ông ta là
người ra sao, ông ta cũng là phụ thân của ngươi, yêu ngươi. . . . . .
Những lời cuối cùng Đào Uyên Minh chần chừ trong lòng, cũng không nói ra miệng, ông biết Mã Văn Tài hiểu được.
“Ta biết.” Mã Văn Tài nhàn nhạt đáp, những thứ này hắn làm sao không
biết? Trên người hắn vẫn chảy dòng máu của ông ta, đây là sự thật làm
sao cũng không có thể thay đổi được.
“Được rồi. Tiểu tử thúi, ngươi trở về đi, giả u buồn cái gì!” Đào
Uyên Minh thay đổi bộ dạng đứng đắn lúc trước, khôi phục dáng vẻ cà lơ
phất phơ thường ngày, chính là nhìn không quen bộ dạng muốn chết không
muốn sống của tên tiểu tử này, chậc chậc, uống nhiều rượu của ông như
vậy, vẻ mặt lập tức đau khổ lầm bầm: “Tiểu tử chết tiệt, lại uống nhiều
rượu của ta như vậy. . . . ..”
Mã Văn Tài nhìn vẻ mặt vô cùng đau đớn lại ẩn chứa vẻ sốt ruột lo
lắng của Đào Uyên Minh, dở khóc dở cười, hắn trái lại đã quá mức không
chịu buông tha rồi, không buông tha cho quá khứ, không nhìn thấy hiện
tại, hắn đã không còn là thiếu niên cô độc tịch mịch lúc đầu rồi, trong
cuộc đời hắn đã có người quan trọng, người yêu, người thân cùng bạn bè.
“Mấy ngày nữa, ta sẽ cho người đưa ít rượu tới đây, không phải thúc
vẫn muốn uống rượu quý cất trong hầm ngầm sao?” trong mắt Mã Văn Tài
hiện lên ý cười, chậm rãi đứng lên, mở miệng nói.
“Thật sao?! Tiểu tử ngươi không có gạt ta?” Đào Uyên Minh vừa nghe,
mặc dù vẫn đau lòng rượu của mình, nhưng ông thèm muốn rượu quý của Mã
gia đã lâu rồi, khó có được chủ nhân mở miệng cho ông, liền cẩn thận
từng ly từng tý hỏi.
Mã Văn Tài khẽ mỉm cười: “Thúc nói xem?” Không đợi Đào Uyên Minh mở miệng, đã xoay người rời đi.
“Coi như là tạ lễ hôm nay.” Giọng nói từ đằng xa truyền đến, mang theo chút ý cười.
Sương phòng này, nơi ở của Ngọc Vô Hạ khi tiến vào Mã phủ – Tụ Hà Hiên.
Tụ Hà Hiên vốn là nơi ở dùng để sắp xếp cho nữ nhân của Mã thái thú,
Mã tổng quản cũng không biết cố ý hay vô tình, lại an bài cho Ngọc Vô Hạ ở đây. Ngầm nói rõ cho Ngọc Vô Hạ, ngươi chỉ là một thiếp thất.
Tuy nói nữ nhân của Tụ Hà Hiên cũng đi ra ngoài một nhóm rồi, nhưng
tốt xấu gì vẫn còn một nhóm đấy. Những người còn lại này nếu không phải
bộ dạng không tệ, thì chính là vô cùng thủ đoạn, Ngọc Vô Hạ với tư cách
là tân sủng của Mã Thái Thú, đương nhiên sẽ bị những nữ nhân này căm
hận, vào Tụ Hà Hiên không chết cũng bị lột da.
Ngọc Vô Hạ ở thanh lâu cũng không phải chỉ nằm không vô ích, hơn nữa
gần đây Mã Thái Thú luôn cưng chiều ả, làm bộ ủy khuất, lê hoa đái vũ
khóc lóc trước mặt Mã Thái Thú, tâm Mã Thái Thú rối lên, lập tức gọi Mã
Nghĩa vào.
Mã Nghĩa quỳ gối trong hành lang, nhìn lão gia nhà mình nổi giận đùng đùng nhìn hắn, Ngọc Vô Hạ thì ủy ủy khuất khuất khóc lóc dựa vào lão
gia nhà mình, trong lòng lập tức hiểu rõ. Cúi đầu không nói, thầm mắng
Ngọc Vô Hạ con hồ ly tinh này!
“Mã Nghĩa, vốn tưởng rằng ngươi là lão nhân biết lễ đấy. Sao ngươi
lại an bài Ngọc nhi vào Tụ Hà Hiên! Ngươi định làm phản sao?!” Mã Thái
Thú ngay tại chỗ nổi bão với Mã Nghĩa.
“Lão gia, Mã Nghĩa nghĩ rằng lão gia không có đặc biệt căn dặn, Ngọc
di nương là nữ nhân của lão gia đương nhiên sẽ ở tại Tụ Hà Hiên, không
ngờ Ngọc di nương là đặc biệt, cũng do Mã Nghĩa không đúng, xin lão gia
trách phạt.” Đúng vậy a, đặc biệt ghê tởm. Trong lòng nghĩ vậy, Mã Nghĩa cúi đầu hạ mắt, giọng điệu vô cùng cung kính, hiển nhiên là sám hối
không thôi.
Thái độ của Mã Nghĩa khiến cho cơn tức giận của Mã Thái Thú biến mất
dần, gật đầu, Mã Nghĩa dù sao cũng là lão nhân của Mã phủ, không biết
chuyện lúc trước của Ngọc nhi, mới có thể xử lý như vậy. Thôi, Mã Thái
Thú nghĩ thế, mở miệng nói: “Được rồi, nể tình ngươi cũng là lão nhân
của Mã phủ, lại vi phạm lần đầu, đứng lên đi.”
“Tạ lão gia.” Mã Nghĩa đứng lên, vẫn cúi đầu hạ mắt, như chờ Mã Thái Thú tiếp tục phân phó.
“Ngọc nhi, nàng thích chỗ nào, tự mình nói với Mã Nghĩa, đợi lát nữa
liền chuyển qua!” Mã Thái Thú trấn an Ngọc Vô Hạ đang bất mãn bĩu môi,
hỏi.
“Thật không? Lão gia, Ngọc nhi thích chỗ nào ngài sẽ cho Ngọc Nhi ở
chỗ đó ? Lão gia, ngài đối với Ngọc nhi thật tốt!” Điều này khiến Ngọc
Vô Hạ vô cùng cao hứng, sớm nghe nói Mã phủ có một nơi đặc biệt lịch sự
tao nhã, cũng chỉ có nơi đó mới xứng với ả. Ngọc Vô Hạ làm bộ trầm ngâm
chốc lát, cười nói: “Ngọc nhi muốn ở Thính Hương Thủy Tạ.”
“Không được!” Ngoài dự tính, Mã Thái Thú lại cự tuyệt yêu cầu này của ả.
Ngọc Vô Hạ ngạc nhiên, hiển nhiên ả không ngờ Mã Thái Thú luôn luôn
đối với ả muốn gì được đó lại không chút lưu tình cự tuyệt yêu cầu này.
Mã Nghĩa cũng kinh ngạc, đáy lòng hiện lên một nghi vấn, chẳng lẽ lão gia vẫn không quên. . . . . . Làm sao có thể? Mã Nghĩa lập tức bác bỏ ý nghĩ này.
Mã Thái Thú dường như cũng biết mình cự tuyệt quá không lưu tình,
đành bảo Mã Nghĩa lui xuống trước, ngon ngọt dụ dỗ Ngọc Vô Hạ: “Ngọc
nhi, trừ nơi đó ra, nàng tùy tiện chọn một nơi, có được hay không?”
Ngọc Vô Hạ cũng hiểu tiến lùi, trong lòng nghĩ Thính Hương Thủy Tạ
này rất có thể là kiêng kỵ của Mã Thái Thú, bây giờ mình phải dựa vào
ông ta, tất nhiên không thể chọc cho ông ta tức giận, cho nên đành thôi, chọn Cầm Vận Tiểu Trúc, rồi chuyển đến đó.
Ban đêm, ánh trăng sáng treo trên bầu trời.
“Ông ta nói như vậy?” Mã Văn Tài nhàn hạ ngồi trên ghế, một bàn tay
thon dài đẹp đẽ vỗ về mũi tên màu bạc ở trên bàn, một bàn tay khác nhàn
nhã cầm cây cung vàng, ánh mắt nhìn chăm chú vào cây cung trong tay,
bình tĩnh hỏi.
“Đúng vậy, thiếu gia.” Mã Nghĩa đứng trước bàn, trả lời. Hiển nhiên
tất cả mọi chuyện phát sinh hôm nay đã sớm thông qua miệng Mã Nghĩa
truyền đến tai Mã Văn Tài.
Khóe miệng Mã Văn Tài khẽ cong lên thành một nụ cười giễu cợt, để cây cung xuống, khoát tay áo, bảo Mã Nghĩa lui ra.
Mã Nghĩa cúi chào một cái, rồi lui ra ngoài.
Mã Văn Tài lúc này chậm rãi đứng dậy, đôi mắt thâm thúy u tĩnh, không ai biết bên trong chứa thứ gì. Khóe miệng cười trào phóng dần dần biến
thành đau đớn, mẹ, ông ta còn nhớ rõ mẹ, ông ta thế mà vẫn còn nhớ đến
mẹ, như vậy có phải mẹ sẽ không còn đau lòng nữa không?