Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 38



Edit: Osicase

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Khi Diệp Quân Lan tỉnh lại, đã nhìn thấy Mã Văn Tài nằm ở bên cạnh, trong thoáng chốc cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc đến như vậy. Thế nhưng chuyện này không thể nào a, nàng nghĩ tới, đứng dậy, tỉ mỉ nhìn người bên cạnh, càng nhìn càng cảm thấy đẹp mắt, cảm thấy Mã Văn Tài trước mặt so với ngày thường càng nhiều hơn một phần nhu hòa cùng trẻ con.

“Nương tử thấy thế nào, cảm thấy có hài lòng không?” Mã Văn Tài đột nhiên mở mắt ra, khẽ cười nhìn Diệp Quân Lan, Diệp Quân Lan không được tự nhiên nhanh chóng quay đầu đi, trong lòng hô to ‘mất mặt quá mà’.

Mã Văn Tài ngồi dậy, cánh tay dài duỗi ra, đem Diệp Quân Lan ôm vào trong ngực, giọng nói trầm thấp ở bên tai nàng vang lên: “Sao hả, không hài lòng?”

Diệp Quân Lan xấu hổ đỏ mặt, oán hận nói: “Không hài lòng!” Lại nói, nhìn trộm bị bắt quả tang thật là mất mặt, cũng khó trách Diệp Quân Lan da mỏng thẹn quá thành giận!

“A?” Mã Văn Tài vùi đầu vào cổ Diệp Quân Lan, hít sâu mùi hương mơ hồ trên người nàng, cúi đầu cười, tiếng nói cất lên: “Đáng tiếc, hàng đã bán kiên quyết không trả lại! Nương tử, nàng tạm chấp nhận đi!” Sau đó một nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên cổ Diệp Quân Lan, theo cổ xuống đến lưng, từ từ dời xuống.

“Chàng!” thân thể Diệp Quân Lan chấn động, cả người tê dại, lập tức mềm mại ngã vào trong ngực Mã Văn Tài.

Mã Văn Tài nhướng mi, thấy mục đích đã đạt được, dĩ nhiên là nắm chắc cơ hội, từng bước tiến công, đánh Diệp Quân Lan tơi bời (nghĩa bóng thôi nhá >.

Câu nói đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời đã lên cao, từ đó đế vương không vào triều, dùng ở chỗ này vô cùng thích hợp.

Hai người ở đây tự đắc vui mừng, hai người bên ngoài lại khổ sở đắng chát.

“Lão gia, mặt trời cũng đã lên cao rồi, vậy mà tân nương tử còn chưa kính trà, thật là không có quy củ!” Ngọc Vô Hạ ngồi dưới tay Mã Thái Thú, mang theo phẫn hận nói xấu Diệp Quân Lan.

Mã Thái Thú ngược lại không vội, chậm rãi uống trà, sắc mặt không biến đổi, không nói một lời.

Ngọc Vô Hạ thấy Mã Thái Thú không nói gì, không phản đối cũng không tán thành, tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu, nhìn có chút hả hê nói: “Lão gia, thiếp thấy Diệp nha đầu là con bé không hiểu quy củ, lão gia nhìn xem bây giờ không phải ngay cả lão gia người phụ thân này nàng ta cũng không để vào mắt hay sao?” Ả không tin, không chỉnh chết được Diệp Quân Lan, gả vào Mã gia, tốt xấu gì ả cũng coi như trường bối của nàng rồi, huống chi Vân Diệu rất cưng chiều ả!

Mã Thái Thú nhìn thoáng qua Ngọc Vô Hạ, lông mày khẽ nhíu lại, ông không phải người hồ đồ, nếu không cũng sẽ không làm quan nhiều năm như vậy đứng vững vàng không ngã.

Lúc trước sủng ái Ngọc Vô Hạ, cũng chẳng qua bởi vì Ngọc Vô Hạ có mấy phần giống Uyển Trăn, ông già rồi, thật vất vả có một người có thể phụng bồi mình, để ông nhớ tới Uyển Trăn, ông cũng chấp nhận tùy theo ý nàng, hiện tại nàng ngược lại không biết tốt xấu, nói lời ong tiếng ve đối với con dâu nhà mình, dù sao đi nữa Diệp Quân Lan cũng là Thiếu phu nhân của Mã gia, chủ mẫu tương lai của Mã phủ.

Tuy nói ban đầu ông vốn có chút xem thường dòng dõi Diệp gia, thế nhưng trải qua một hồi hôn lễ ở Diệp gia kia, ông coi như biết, Diệp gia tuyệt đối không phải như ông đã nghĩ, bọn họ không thể đắc tội được. Càng quan trọng hơn là Văn Tài yêu nàng. Vả lại ông cũng biết tính cách của con mình, đoán chừng không phải do con dâu không chịu ra, mà là nhi tử quấn lấy nàng đi!

Mã Thái Thú “rầm” một cái đặt chén trà xuống, hời hợt nói: “Ngọc nhi, có mấy lời không phải là ngươi có thể nói.” Đừng tưởng rằng ta cưng chiều ngươi, thì ngươi có thể khoa tay múa chân.

Thân thể Ngọc Vô Hạ cứng đờ, cúi đầu: “Dạ, Ngọc nhi biết rồi!” Trong tay âm thầm ra sức xoắn khăn, trong lòng phẫn hận không chỗ phát tiết.

“Đều tại chàng, nếu không ta làm sao lại dậy trễ như vậy!” Diệp Quân Lan vừa oán trách Mã Văn Tài, vừa nhanh chóng rửa mặt. Đáng chết, nếu không phải Tu Nhân sáng sớm quấn lấy nàng, nàng cũng sẽ không dậy muộn.

“Ta cũng không để ý, nàng để ý làm gì.” Mã Văn Tài ung dung choàng một bộ y phục, lười biếng tựa vào bên giường, tóc đen bóng không buộc, tán loạn trên vai, mày kiếm nhíu nhẹ, trong mắt thản nhiên, giọng nói không quan tâm, khóe miệng hơi khinh thường.

“Mặc kệ nói thế nào, ông ấy cũng là phụ thân của chàng.” Diệp Quân Lan thở dài, nàng đương nhiên biết chuyện giữa Mã Văn Tài và phụ thân hắn, nàng cố ý không hỏi hắn, nhưng Mã Văn Tài cũng không gạt nàng: “Tu Nhân, chàng có biết chàng bây giờ giống như một đứa nhỏ tức giận hay không.” Rõ ràng trong lòng quan tâm, nhưng lại cố ý làm bộ như không thèm để ý.

“Phụ thân. . . . . . À. . . . . .” Mã Văn Tài nghiền ngẫm lấy hai chữ này, Văn Tài, đáp ứng mẹ, đừng hận cha con, cha con ông ấy không sai, người sai chính là mẹ. Trong đầu Mã Văn Tài vang lên lời nói của mẫu thân trước khi chết, sau đó mẫu thân nhắm mắt lại, khóe mắt rơi lệ. Mẹ, người bảo con đừng hận, nhưng con làm sao có thể không hận! Mã Văn Tài rũ mắt, trong mắt hiện lên một đạo bi thương.

Một bóng đen bay qua, có cái gì rơi vào trong ngực hắn, phá vỡ suy nghĩ của hắn, Mã Văn Tài không khỏi nhìn về phía ngực mình, y phục?

Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Diệp Quân Lan vang lên: “Ta nói, Mã thiếu gia chàng đang ở đó lề mề cái gì vậy!” Mã Văn Tài ngẩng đầu thấy Diệp Quân Lan đen mặt nhìn hắn, dáng vẻ như muốn đem hắn chặt thành tám khối, trong mắt lại mơ hồ mang theo lo lắng, thấy hắn nhìn về phía mình, liền lúng túng ngoảnh mặt đi, tiếp tục trang điểm.

Thật là, cái đồ trang điểm này làm sao lại khó vẽ như vậy? Tu Nhân chết tiệt, sáng sớm giả trang u buồn cái gì! Diệp Quân Lan tức giận nghĩ, trên mặt không tự chủ được lộ ra một chút lo lắng.

E hèm, vẫn bị Lan nhi phát hiện mình không ổn rồi, còn đặc biệt cắt đứt suy nghĩ của mình. Bọn họ sẽ hạnh phúc, sẽ không giống như mẹ. Trong lòng Mã Văn Tài như chảy qua một dòng nước ấm, bi thương phai nhạt xuống, vui vẻ nhìn nương tử nhà mình luống cuống tay chân trang điểm, vẻ mặt phẫn uất, thật sự là đáng yêu, không uổng phí hắn đặc biệt cho bọn nha hoàn nghỉ.

Mã Văn Tài xuống giường, mặc y phục Diệp Quân Lan ném tới, sửa sang chỉnh tề, tự mình buộc tóc, rồi đi tới phía sau Diệp Quân Lan còn đang chiến đấu với đám dụng cụ trang điểm, cười cười cầm bút kẻ lông mày đặt ở trên bàn, kéo Diệp Quân Lan còn đang ngỡ ngàng qua: “Lan nhi, để ta.” Tỉ mỉ giúp Diệp Quân Lan vẽ lông mày, đưa gương cho nàng nhìn, cúi đầu, kề sát ở bên tai Diệp Quân Lan ôn nhu hỏi: “Nương tử, như thế có được không?”

Giọng nói mê hoặc than nhẹ ở bên tai, hô hấp mập mờ cháy bỏng chạm vào da, xẹt qua mặt Diệp Quân Lan một chút, thoáng cái đỏ ửng, trong đầu trống rỗng.

Mã Văn Tài nhìn mặt Diệp Quân Lan giống như bị bỏng, cười lớn vỗ vỗ đầu của nàng, vò rối tóc nàng lần nữa, không ngoài ý muốn bị Diệp Quân Lan đẩy ra, nổi giận đùng đùng cộng thêm thẹn quá thành giận trừng hắn.

Mã Văn Tài vừa khẽ mỉm cười nhìn nàng, vừa nghĩ nương tử nhà mình da mặt vẫn mỏng như vậy, không trách được hắn thích trêu chọc nàng.

Yêu nghiệt, tên này nhất định là yêu nghiệt! Diệp Quân Lan vừa hung hăng trừng Mã Văn Tài vừa nghĩ, nghiêng đầu đi, không để ý tới hắn.

Mã Văn Tài cũng không quan tâm, lấy một cây trâm tinh xảo ở trong hộp đồ trang sức ra, cầm lược, tỉ mỉ giúp Diệp Quân Lan búi tóc, chải thành một kiểu tóc mới mẻ tinh tế, rồi bỏ lược xuống, hài lòng cười khẽ, vợ chồng kết tóc, tình càng sâu nặng.

Trong lòng Diệp Quân Lan hơi bình tĩnh lại, lẳng lặng để cho Mã Văn Tài giúp nàng búi tóc, nhìn hai người trong gương, có một loại hạnh phúc đang lan tràn trong lòng, kết tóc làm vợ chồng, hai người ân ái không có gì là lạ.

Từ nay về sau, nàng chính là vợ của hắn. Diệp Quân Lan nhẹ nhàng cầm tay Mã Văn Tài, quay người lại đứng lên, nhìn Mã Văn Tài mỉm cười: “Chúng ta đi thôi.” Sau này, Tu Nhân, ta sẽ mãi mãi ở cùng chàng.

Mã Văn Tài cầm tay Diệp Quân Lan, cảm nhận được nhiệt độ trong tay nàng, cười như tắm gió xuân, trả lời: “Được.”

Hai người cùng nhau đi ra khỏi Thính Hương Thủy Tạ, bên ngoài ánh mặt trời đã lên chính giữa.

Đại sảnh, Mã Thái Thú ngồi ở giữa phòng khách, im lặng uống trà, giống như uống thế nào cũng không cạn. Ngọc Vô Hạ ngồi ở ghế phía dưới, sắc mặt khó coi, cũng không nói một lời. Mã Nghĩa cung kính đứng ở một bên, thỉnh thoảng lại quét qua Ngọc Vô Hạ, ánh mắt xem thường.

Cảnh tượng mà Diệp Quân Lan và Mã Văn Tài đi tới nhìn thấy đúng là tình cảnh này, trong lòng hai người biết rõ chuyện gì xảy ra, liếc nhau một cái, im lặng đi vào.

Diệp Quân Lan quỳ gối trước mặt Mã Thái Thú, Mã Văn Tài vụng trộm liếc mắt sai sử Mã Nghĩa, Mã Nghĩa hiểu ý, đem trà đã chuẩn bị xong bưng ra, không nhiều không ít chỉ một chén, hiển nhiên Mã Nghĩa không tính đến Ngọc Vô Hạ.

Diệp Quân Lan cầm lấy chén trà nhỏ, cung kính mời Mã Thái Thú: “Quân Lan mời phụ thân dùng trà.” Trong lòng có chút bất an.

Mã Thái Thú bỏ trà trên tay xuống, nhìn Diệp Quân Lan quỳ trên mặt đất, tuy nói trong lòng vẫn có chút bất mãn với việc con dâu tới muộn, nhưng tất cả cũng không phải do lỗi của con dâu nhà mình, tám phần là bởi vì nhi tử, nên ông vẫn nhận trà, giọng nói bình tĩnh kêu: “Mã Nghĩa.”

“Dạ, lão gia.” Mã Nghĩa lấy ra bao tiền lì xì mà sáng sớm lão gia nhà mình đã chuẩn bị, đưa cho ông.

Mã Thái Thú lông mày nhíu nhẹ, ý tứ không rõ nhìn tổng quản nhà mình một cái, nhận lấy bao lì xì, tự tay đưa cho Diệp Quân Lan: “Đứng lên đi, sau này Văn Tài liền giao cho con.” Giọng nói vô cùng cảm khái, ông làm sao lại nhìn không ra hành động của Mã Nghĩa là do nhi tử nhà mình bày mưu đặt kế, sợ ông ức hiếp con dâu. Cũng được, cũng được, nhi tử trưởng thành rồi, Uyển Trăn, nàng nhìn thấy không?

Diệp Quân Lan nhận lấy bao tiền lì xì Mã Thái Thú đưa, đứng lên, hướng về phía Mã Thái Thú cười một tiếng: “Cám ơn phụ thân!” Bật thốt lên chính là hai chữ ‘phụ thân’.

Phụ thân sao? Trái tim Mã Thái Thú run lên, cười khổ nhìn Diệp Quân Lan, âm thầm lắc đầu, trong mắt lơ đãng có thêm vài phần ôn hòa cùng bất đắc dĩ, đứa nhỏ này ngược lại gọi thuận miệng như vậy.

Mã Văn Tài bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu Diệp Quân Lan, cũng được, chiêu vô tâm trồng cây này hiệu quả không tồi, hắn đương nhiên chú ý tới vẻ mặt của Mã Thái Thú, xem ra hắn không cần lo lắng phụ thân sẽ đối xử không tốt với Lan nhi rồi.

Diệp Quân Lan ngược lại không rõ ràng cho lắm, tinh lực của nàng vốn không có đặt trên người phụ thân nên đương nhiên không chú ý tới.

Mã Nghĩa ở một bên cảm khái vạn phần, thật lâu rồi không có nhìn thấy vẻ mặt của lão gia và thiếu gia như vậy ! Thiếu phu nhân, ngài thật sự là cứu tinh của Mã phủ a! Mã Nghĩa, sau này nhất định hầu hạ ngài thật tốt! Mã đại tổng quản hạ quyết tâm.

Ngọc Vô Hạ nhìn bốn người không có một ai chú ý tới mình, ngay cả Mã Thái Thú thường ngày hiểu rõ ả nhất cũng đem lực chú ý đặt ở trên người Diệp Quân Lan, lập tức nghiến răng nghiến lợi, âm thầm nhìn chằm chằm Diệp Quân Lan, lại là nàng ta, mỗi lần đều là nàng ta, Diệp Quân Lan, ta muốn ngươi không được chết tử tế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.