Trong màn trướng, thân thể hai người quấn lấy nhau.
Nữ tử —— Ngọc Vô Hạ khẽ đứng dậy, mắt phượng mê ly, toả ra vẻ quyến
rũ, nhàn nhạt nhìn nam tử nằm bên cạnh—— Mã thái thú Mã Vân Diệu, đôi
môi đỏ mọng cười khẽ, thoáng mang theo ý châm chọc.
Mã Thái Thú năm nay hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt góc cạnh với những
đường nét rõ ràng, tóc mai hơi bạc, nhưng nhìn ra được lúc còn trẻ là
một mỹ nam, giờ phút này mày kiếm của ông ta khẽ nhíu, tựa hồ mơ tới
chuyện chẳng ngờ, trong miệng còn nỉ non cái gì đó.
Ngọc Vô Hạ khẽ cúi người, kề sát vào nam tử, nghe thấy nam tử thở dài đầy bi thương, trầm thấp kêu một tiếng “Uyển Trăn”, khiến cho sắc mặt ả lập tức thay đổi, trong mắt mang theo hận ý, ả phẫn hận đưa tay ra,
ngón tay ngọc thon dài từ từ xoa lên tấm lưng trần của nam nhân, từng
điểm từng điểm tinh tế vuốt, cố gắng khơi gợi lên dục vọng của nam tử
lần nữa.
Tất cả đều là của ả, cho dù ông ta không thương ả, ả cũng không
thương ông ta, nhưng ả không muốn nghe thấy tên một nữ nhân khác từ
trong miệng nam nhân của mình. Ngọc Vô Hạ oán hận nghĩ, càng lúc càng
cẩn thận trêu chọc.
Đột nhiên, Mã Thái Thú vốn đang ngủ say đưa tay ra bắt được tay của
Ngọc Vô Hạ, hơi dùng sức, kéo ả ngã xuống giường, xoay người một cái ép
Ngọc Vô Hạ dưới thân, bỗng nhiên mở mắt ra, bàn tay to xoa trước ngực
mềm mại của Ngọc Vô Hạ, vuốt ve tỉ mỉ, một cái tay khác từ từ thăm dò
xuống dưới, từng điểm từng điểm trêu chọc Ngọc Vô Hạ.
Thân thể Ngọc Vô Hạ dưới sự trêu đùa của nam tử, dần dần bắt đầu nóng lên, mềm yếu, da thịt trắng nõn như ngọc nhanh chóng nhuộm sắc hồng
nhạt, lộ ra vẻ mị hoặc diễm lệ, ả rốt cục không nhịn được rên rỉ lên
tiếng, hai tay xoa tấm lưng của nam nhân, như chiếc thuyền nhỏ trong mưa to gió lớn cố gắng tìm được chỗ dựa, ả ôm ông ta thật chặt, khẽ gọi tên ông ta: “Vân Diệu. . . . . .” Ả muốn ông ta!
Mã Thái Thú lại miễn cưỡng nhìn nữ nhân dưới thân, từ từ gợi lên dục
vọng, chậm chạp không tiến vào bước kế tiếp, ông lạnh lùng nhìn Ngọc Vô
Hạ phát ra từng trận rên rỉ, trong mắt một mảnh tĩnh lặng.
Ngọc Vô Hạ mê mang nhìn ông ta một cái, giống như khó hiểu lại vội vàng gọi tên của ông ta: “Vân Diệu. . . . . .”
Đôi môi mỏng của Mã Thái Thú khẽ mím lại, lãnh ý nhìn thoáng qua Ngọc Vô Hạ sốt ruột không chịu nổi, động thân một cái, tiến vào. Ngọc Vô Hạ
khép hờ mắt, thỏa mãn rên rỉ thành tiếng.
Mã Thái Thú nhìn Ngọc Vô Hạ giờ phút này càng thêm quyến rũ động lòng người, ánh mắt càng lúc càng lạnh như băng, đáng tiếc Ngọc Vô Hạ không
chú ý tới, đạt được thỏa mãn liền ngủ say sưa.
Mã Thái Thú không hề để ý tới Ngọc Vô Hạ, mặc kệ ả nằm trên giường,
tự mình đứng dậy, choàng một bộ y phục, ra cửa phân phó nói: “Mã Nghĩa,
gọi người múc nước, ta muốn đi tắm.”
Mã Nghĩa đáp lời, rồi đi xuống gọi người chuẩn bị.
Sau khi xử lý xong tất cả, Mã Thái Thú một mình đi ở trong sân, thân
thể dường như dựa theo trí nhớ, đi tới đi lui liền đi đến Thính Hương
Thủy Tạ.
Mùa hạ đã qua, trời dần dần chuyển lạnh, không khí mùa thu ngập tràn, trong viện lá cây rơi đầy trên đất, lộ ra chút tiêu điều. Ông lặng yên
đi dưới tàng cây, dường như có thể nhìn thấy bản thân mình trước kia,
còn có. . . . . . Ông đưa tay ra, một chiếc lá rơi vào lòng bàn tay,
dường như ông thấy được nụ cười dịu dàng của Uyển Trăn.
Uyển Trăn, Văn Tài đã trưởng thành, đã có thê tử để yêu thương, sau đó sẽ có hài tử đáng yêu.
Uyển Trăn, Văn Tài sẽ hạnh phúc, nhất định sẽ.
Uyển Trăn, nàng có biết không, ta nhớ nàng lắm. . . . . . ông từ từ
khép mắt lại, dựa trên tàng cây, Uyển Trăn, chờ tất cả mọi chuyện ổn
định lại, ta sẽ đi tìm nàng. . . . . .
Mã Thái Thú không biết mình ngây ngốc bao lâu, cho đến khi bị Mã Nghĩa đánh thức: “Mã Nghĩa, có việc gì?”
“Lão gia, Ngọc phu nhân tỉnh.” Mã Nghĩa nhàn nhạt trả lời.
Qua một lúc lâu, Mã Nghĩa mới nghe được giọng nói của lão gia nhà
mình, mang theo chút nghiêm nghị: “Mã Nghĩa, ngươi đi theo ta đã bao lâu rồi? Chuyện như vậy không cần ta nói, ngươi cũng có thể biết phải xử lý như thế nào.”
Mã Nghĩa ngạc nhiên, xử lý theo ngày thường sao? Ngọc phu nhân thất
sủng rồi? Trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn về phía lão gia sắc mặt đã bình
tĩnh lại, Mã Nghĩa cúi đầu, trả lời: “Vâng”. Hắn đã sớm nhìn nữ nhân kia không vừa mắt, như vậy rất tốt!
Xoay người chuẩn bị rời đi, thì lại bị Mã Thái Thú gọi lần nữa, ách, còn có việc?
“Mã Nghĩa, chú ý Ngọc Vô Hạ một chút.” Phân phó xong, Mã Thái Thú
nhắm mắt lại, Ngọc Vô Hạ a Ngọc Vô Hạ, hi vọng ngươi có thể thông minh
một chút, đừng cho là ta thật sự đã già nên hồ đồ!
Đáng tiếc, khó được có một người có thể có ba phần giống Uyển Trăn, thật sự đáng tiếc!
“Mã Nghĩa, Vân Diệu đâu?” Ngọc Vô Hạ vội vàng hỏi Mã Nghĩa mới bước
vào, ả sớm có thói quen được nam nhân dỗ dành, ngoan ngoãn phục tùng
mình, thế nhưng Mã Thái Thú lần này lại không có ở bên cạnh, rốt cuộc
tại sao?
“Lão nô không biết.” Mã Nghĩa không nhìn Ngọc Vô Hạ lo lắng, trả lời một cách tự nhiên.
Ngọc Vô Hạ nhất thời cứng họng, nhìn về phía Mã Nghĩa đang cúi đầu,
trên mặt xuất hiện vẻ đắn đo suy nghĩ, chốc lát hóa thành bình tĩnh, ả
không phải không biết, Mã Nghĩa ngay từ đầu đã xem thường ả, nhưng hắn
cũng quá không đem nàng để vào trong mắt đi! Trong lòng Ngọc Vô Hạ dần
dần dâng lên hận ý, ánh mắt càng ngày càng phức tạp, mang theo oán hận
tàn nhẫn, nhưng lời nói ra vẫn ôn hòa, bình tĩnh đứng lên: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Mã Nghĩa tất nhiên không biết nữ nhân trước mặt đã xuất hiện vô số
suy nghĩ, từ trước đến nay hắn luôn không thèm để ý đến cách nhìn của
Ngọc Vô Hạ, có thể thoát khỏi Ngọc Vô Hạ sớm một chút hắn dĩ nhiên là
vui lòng, cho nên liền thuận theo, ra khỏi viện.
Vừa ra sân, thân ảnh Mã Nghĩa dừng lại, đột nhiên phi thân, tốc độ
cực nhanh, đứng ở chỗ tối, ẩn mình. Lúc này trong viện lén lén lút lút
chui ra một nha hoàn, khuôn mặt tròn trịa, một đôi mắt hạnh xinh đẹp, có chút thanh tú. Chỉ là trên mặt mang theo buồn phiền, trong chốc lát hết nhìn đông tới nhìn tây, dường như không phát hiện cái gì, lại chán nản
đi về.
Ánh Tú? Đây không phải nha hoàn thiếp thân của Ngọc Vô Hạ sao? Ánh
mắt Mã Nghĩa hơi u ám, xem ra Ngọc Vô Hạ vẫn không nhịn được! Hắn khẽ vỗ tay, một bóng người màu đen quỳ gối trước mặt: “Đi đi, chú ý đến nha
hoàn này cùng Ngọc Vô Hạ cho ta, bất cứ lúc nào cũng phải bẩm báo.”
“Dạ” Hắc y nhân đáp lời, đuổi theo Ánh Tú.
Mã Nghĩa từ trong góc đi ra ngoài, nhìn Cầm Vận Tiểu trúc, thở dài
thật sâu, Mã phủ lại sắp nổi lên sóng lớn rồi! Xoay người rời đi.
“Ngươi mất dấu rồi?” Ngọc Vô Hạ đứng trước mặt Ánh Tú, từ trên cao
nhìn xuống Ánh Tú cúi đầu quỳ gối không ngừng phát run, mắt phượng hơi
nhíu, giọng nói bình tĩnh, làm như không thèm để ý.
Thế nhưng giọng điệu này lại khiến Ánh Tú cảm thấy lạnh lẽo đến tận
xương tủy, không ngừng phát run, nàng sợ, nàng rất sợ, Ngọc phu nhân
thật sự đáng sợ!
Nàng không có dũng khí ngẩng đầu, chỉ có thể run rẩy cố gắng nặn ra bốn chữ: “Đúng vậy, phu nhân.”
Ngọc Vô Hạ rất hưởng thụ người khác sợ hãi mình, như vậy khiến ả vui
vẻ, ả không còn là hoa khôi nương tử mặc người ta đùa bỡn nữa, ả đã là
chủ tử rồi.
Cho nên, ả bắt đầu cười, cười như bông hoa xinh đẹp, thân thể mềm mại run run, giống như nghe được chuyện cười thú vị nhất thế gian.
Hồi lâu, Ngọc Vô Hạ rốt cục ngưng cười, ả cúi đầu, đưa cánh môi đỏ
thắm của mình kề sát vào lỗ tai Ánh Tú, hài lòng khi cảm giác được nàng
ta run rẩy, thấp giọng gần như nỉ non hỏi: “Ánh Tú, sợ ta sao?” Đứng
dậy, đưa tay ra nâng cằm Ánh Tú lên, khiến cho nàng ta nhìn về phía
mình, ngón tay thon dài mang theo móng sắc bén nhẹ nhàng lướt qua mặt
Ánh Tú, lưu lại dấu vết mờ nhạt.
Ánh Tú nhất thời luống cuống tay chân, liều mạng lắc đầu, nước mắt tuôn ra.
“A?” Ngọc Vô Hạ làm như không nhìn thấy sự hoảng sợ của Ánh Tú, tiếp tục nói, “Ánh Tú không sợ ta?”
Ánh Tú vội vàng gật đầu.
Chát —— một cái tát không chút lưu tình rơi trên mặt Ánh Tú, lưu lại năm dấu máu đỏ hình bàn tay.
Ngọc Vô Hạ nhìn Ánh Tú giờ phút này té trên mặt đất, khóe môi rướm
máu, cười khẽ một tiếng, thoáng chốc phá lên cười to điên cuồng, mang
theo hận ý thật sâu, nghiến răng nghiến lợi quát: “Cút!”
Sợ ả sao? Thật sự là một chuyện cười! Đừng tưởng rằng ả không biết trong lòng nàng ta nghĩ thế nào!
Ánh Tú che khuôn mặt sưng đỏ, vội vàng chạy ra ngoài, trong đầu hiện lên một ý niệm, Ngọc phu nhân điên rồi!