Việc trong công ty ngập đầu, Hạ Húc làm hết khả năng mới ở lại được hai ngày, sau đó buộc phải trở về.
Hùng Bạch ở lại ăn tết, là một thanh niên hoạt bát thích làm ầm làm ĩ, cậu chạy khắp nơi, chụp cả đống ảnh và video.
Đến một hôm, Hùng Bạch ra khỏi nhà chưa được bao lâu đã quay về, tay xách một chiếc túi, bên trong là một chú cún con.
Lông đen, bẩn, hơi gầy.
Vương Vu Dạng nhìn cục lông màu đen nọ, nghĩ đến cún con lông trắng trước kia, Hà Trường Tiến, nguyên chủ, thí nghiệm, tái sinh... mọi thứ đều ồ ạt tràn ra.
Chu Dịch quan sát mọi biến đổi cảm xúc trong mắt anh, cau mày, khẽ to tiếng với Hùng Bạch: "Lấy ở đâu thì mang về chỗ đó."
Hùng Bạch sợ đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nơm nớp sợ sệt ôm lấy quả cầu lông nọ.
Vương Vu Dạng chợt lên tiếng: "Giữ lại đi."
Chu Dịch nhìn anh, một lúc lâu sau, hắn đáp một tiếng: "Được."
Vì thế cục lông đen nọ có nhà rồi, đặt tên là Đậu Đen.
Đơn giản dễ nhớ.
Đậu Đen không giống Sữa Bò năm đó, nó không liên quan đến thí nghiệm gen, sẽ không vô cớ bám lấy người Vương Vu Dạng, mà gần như đề phòng với tất cả mọi người.
Buổi tối vừa về nhà đó, Đậu Đen không ngủ được, nó thút thít rên ư ử, sợ hãi.
Vương Vu Dạng trở mình: "Tiểu Dịch, em ôm nó vào đây."
Chu Dịch nghĩ hắn nghe lầm: "Anh nói gì?"
Vương Vu Dạng ngáp một cái: "Đi mau nào."
Mặt Chu Dịch căng ra, giọng điệu cứng rắn: "Không đi."
Vương Vu Dạng ra vẻ muốn xuống giường, eo đã bị ôm lấy, cơ thể áp lên khuôn ngực dày rộng ấm áp, lao vào một cái ôm mang đậm tính chiếm hữu, bên tai như được mơn trớn bởi hơi thở nóng rực.
"Không phải chó ngủ trong ổ của nó thì tốt hơn à?"
Vương Vu Dạng nói: "Tối cái gì mà tốt, vẫn còn kêu kìa."
"Hiện tượng bình thường mà thôi, ngày đầu tiên đến nơi xa lạ sẽ không quen, qua hai ba ngày sẽ hết." Đôi môi mỏng của Chu Dịch lưu luyến dán trên vành tai anh, "Đậu Đen là đàn ông, phải mạnh mẽ."
Vương Vu Dạng: "..."
Rốt cuộc, Đậu Đen cũng được ôm vào phòng.
Vương Vu Dạng đến gần mép giường, lấy đồ chơi Hùng Bạch mua cho nó nghịch, gương mắt thoáng hiện hữu vẻ dịu dàng.
Mặt Chu Dịch tối sầm lại: "Anh chưa từng như thế với em."
"Tiểu Dịch," Vương Vu Dạng cười, nói, "Em cũng là chó con à?"
Cơ mặt Chu Dịch co rúm lại.
Vương Vu Dạng để cún con cắn cắn món đồ chơi nhỏ: "Trưởng thành rồi Đậu Đen có thể giữ nhà."
Chu Dịch bất giác bật thốt một câu: "Việc giữ nhà này anh còn phải giao cho nó?"
Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn hắn một cái, biểu cảm rất phức tạp, khó để nói thành lời.
Chu Dịch ý thức được hắn vừa nói gì, lập tức mím chặt môi không nói lời nào, bên tai nóng ran lên.
Vương Vu Dạng kiên nhẫn chơi với cún con, chờ nó quen thuộc không gian trong phòng rồi mới tạm gác qua một bên, quay sang dỗ cún bự.
"Ngoan nào."
"Anh cứ nói như thế mãi thôi."
Chu Dịch chôn mặt vào hõm cổ trắng ngần như bạch ngọc của anh, chóp mũi cọ lên da thịt, hắn hít sâu một hơi, ngửi được mùi cơ thể anh, trẻ con lầm bầm: "Ngoan thì có gì hay chứ?"
Vương Vu Dạng sờ sờ mái tóc ngắn cũn của hắn, cười thành tiếng: "Thì có kẹo ăn."
Dục vọng và khát khao nơi đáy mắt Chu Dịch đột ngột dâng lên nơi đáy mắt, đã nghe anh nói tiếp: "Kẹo bạc hà."
"..."
Động tĩnh của cún con đang chơi bên mép giường dần biến mất, không khí yên tĩnh lại, Chu Dịch vỗ về tấm lưng hao gầy của anh.
"Chó con hình như không sủa nữa, cũng không chơi nữa, có phải nó đã ngủ rồi không?"