Đại khái hồi Úc Thần bốn hay năm tuổi từng xem một bộ phim hoạt hình tên là “Hoa tiên tử” với cô bé nhà bên, nội dung thế nào anh không nhớ lắm, thậm chí gần như còn chẳng nhớ rằng mình đã từng xem một bộ phim như thế.
Bỗng nhiên giờ khắc này, Hoa tiên tử lại hiện lên tưng bừng trong trí nhớ của anh, hình tượng vẫn rõ ràng như thể chưa từng phai nhòa
Hoa tiên tử có một mái tóc… kiểu bạch tuộc, bên trên còn có đủ thứ lấp la lấp lánh.
Nếu bỏ qua điểm này thì cô gái trong phòng quả thực có điểm giống Hoa tiên tử đấy chứ.
Úc Thần thấy mình hơi buồn cười.
Nhìn một cô gái thôi mà lại nghĩ tới cả một bóng dáng đẹp đẽ trong kí ức đã bị bỏ quên từ lâu, có vẻ hơi lãng mạn thì phải?
Trong lúc anh đang hoảng hốt thì điện thoại rung lên, là điện thoại từ “hiệu sách Sơn Nguyệt”, anh nghe điện thoại, vừa lặng lẽ bước xuống lầu vừa nói với đầu dây bên kia: “Đến ngay đây.”
……
Lúc Lệnh Tử ra khỏi tòa nhà văn hóa cũ thì sắc trời đã tối sầm lại.
Gió thoảng từng đợt khi vào chạng vạng, từ từ thổi khô hết mồ hôi trên người cô, Lệnh Tử chỉ đổi lại quần đồng phục, bên trên vẫn mặc nguyên áo ba lê và khoác áo khoác, cô ôm một đống đồ lên xe, ngồi ở hàng sau.
Sau khi về đến nhà, Lệnh Tử lên lầu tắm rửa xong xuôi mới xuống lầu ăn cơm.
Chu Hòa Nghi vừa lột vỏ tôm cho cô vừa hỏi: “Hôm nay lớp con đổi chỗ ngồi đúng không, có bạn cùng bàn mới à?”
“Mẹ, để con.” Cô để đũa xuống.
“Được rồi, để mẹ lột cho.” Chu Hòa Nghi ý bảo cô cứ ăn cơm tiếp đi.
Cô lại cầm đũa lên: “Vẫn là Khương Lê, không có thay đổi gì lớn lắm đâu ạ.”
Chu Hòa Nghi gắp tôm bỏ vào bát cô, “Vậy là tốt rồi, cô bé Khương Lê cũng ngoan.”
Lệnh Tử chỉ “vâng” một tiếng rồi lại im lặng ăn cơm.
Chu Hòa Nghi cứ mãi lo cô gặp phải bạn cùng bàn lắm chuyện mà bị ảnh hưởng đến việc học, thậm chí còn bị bắt nạt, bà hiểu con gái rất rõ, Lệnh Tử không giỏi giao tiếp, ăn nói cũng không khéo, tính tình cũng hơi lạnh lùng, nếu so với phần lớn bạn cùng lứa tuổi thì có vẻ không đáng yêu chút nào.
Cho nên bà luôn luôn quan tâm đến tình hình trong trường học của con gái, mỗi lần đổi chỗ đều sẽ hỏi cô một lần.
“Đúng rồi,” Chu Hòa Nghi đột nhiên nhớ tới chuyện khác, “Nếu múa làm ảnh hưởng đến chuyện học thì đừng luyện nữa, về sau rồi tính, học tập quan trọng hơn.”
“Luyện múa mới làm con giảm căng thẳng ạ.” Lệnh Tử nói.
“Vậy con phải tự sắp xếp thời gian đấy.”
“Vâng.”
Sau khi Lệnh Tử và lớp trưởng chọn kiểu dáng xong bèn bắt đầu chuẩn bị trang trí bảng, chữ Lệnh Tử đẹp nên cô phụ trách viết chữ, từ năm lớp một cô đã bắt đầu luyện chữ bằng bút máy, nhiều năm nay có rảnh cô cũng sẽ luyện.
Còn múa là thứ mà cô đã tiếp xúc từ trước cả khi học tiểu học.
Chu Hòa Nghi là diễn viên múa nổi tiếng, trước kia bà thường xuyên lưu diễn theo đoàn múa khắp các nhà hát lớn trên thế giới, dần dần bà cũng có danh tiếng, sau đó nắm bắt được cơ hội và thành lập phòng làm việc riêng của mình.
Lệnh Tử múa từ nhỏ, ngay từ đầu cũng chẳng tới nỗi đam mê gì nhưng lâu dần cũng thành thói quen.
Đôi khi, thói quen có thể áp đảo cả đam mê.
Lúc này Diêu Yểu đang giương giọng kêu: “Úc Thần! Lại đây giúp một chút.”
Bàn tay đang lau bảng của Lệnh Tử dừng lại, cô quay đầu nhìn thì thấy Úc Thần chậm rãi ngồi thẳng dậy, lúc đầu anh kê mấy cái ghế lại sát nhau để ngủ, đã thế còn ngủ rất ngon.
Bây giờ bị gọi thì có vẻ vẫn chưa tỉnh hẳn, anh cau mày, trông có vẻ khó chịu, anh hơi hơi ngoảnh đầu lại rồi nheo mắt nhìn qua chỗ cô, Lệnh Tử vội vàng quay đầu lại tiếp tục lau bảng.
Diêu Yểu lại nói: “Mau lên, cậu cao thì lại đây lau bảng đen giúp cái.”
Úc Thần nghe thế mới chậm rãi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, anh im ắng cầm lấy giẻ lau bảng trên tay Lệnh Tử, cũng không nhìn cô mà chỉ nói: “Để tôi.”
Giọng nói lúc mới tỉnh ngủ của anh hơi trầm.
Lệnh Tử cũng không do dự mà đưa giẻ lau bảng cho anh, còn tự cô bước xuống ghế và lùi về phía sau.
Dù sao cũng được người ta giúp, cô nhàn cô vui.
Diêu Yểu liếc hai người họ, nhưng khuôn mặt bình thản của Lệnh Tử đã ngăn cô ấy nghĩ nhiều.
Úc Thần lau bảng xong thì đầu toàn bụi phấn, anh ném giẻ lau bảng lên bàn rồi đi về phía toilet, thậm chí cũng không nhìn thấy Diêu Yểu đưa khăn ướt cho mình, cứ thế đi thẳng.
Chờ cho phấn đỡ bụi Lệnh Tử mới cầm bản phác mẫu ra rồi lại trèo lên ghế chia bảng ra thành từng phần.
Lúc Úc Thần về phòng học, mới bước vào cửa đã thấy người đứng trên ghế, cô ngưỡng chiếc cổ mảnh khảnh lên, giơ tay viết từng chữ lên bảng, tóc buộc phía sau làm lộ ra sườn mặt trắng nõn và khuôn mặt trong trẻo.
Anh dựa lưng vào cửa nhìn một lát, tới tận khi cô phát hiện mới về chỗ dọn đồ chạy mất.
Lệnh Tử liếc thấy bóng anh ra khỏi phòng học thì trong đầu nhảy ra một hàng dấu ba chấm…
Úc Thần vừa ra khỏi phòng học đã nhận được điện thoại.
Là An Vi Vi gọi, anh vừa nhấc máy đã nghe tiếng cô ấy gầm lên giận dữ: “Úc Thần, cậu căng da Khấu Lâm ra cho tôi, chớ để ngày nào đó tôi lột da cậu ta!” Giọng điệu cực kì kiêu ngạo.
Úc Thần ngó về phía suối phun phía trước, nói: “Ok, để tôi chuyển lời tới cậu ta.”
——
Sáng thứ bảy, Lệnh Tử đến trường tiếp tục viết báo bảng, tranh thủ hôm nay làm cho xong.
Với chuyện không liên quan thì cô chẳng thèm để ý tới, nhưng nếu có chuyện cần phụ trách là Lệnh Tử sẽ tích cực đến mức làm người khác sởn tóc gáy, mới sáng sớm hôm nay đã gọi điện thoại cho Trần Dương hỏi cậu ta có đến làm nốt báo bảng không, tiện thể nói luôn hôm nay Diêu Yểu có việc không đến được.
Mới sáng sớm mà Trần Dương đã khóc choáng trong chăn, tóm lại là không thể để con gái làm hết việc được, thế là miễn cưỡng đồng ý 1 giờ chiều sẽ tới.
Lệnh Tử nói: “Tôi hỏi thế thôi, nếu cậu không tiện thì không đến cũng được.”
Lệnh Tử thề đây là lời nói chân tâm thực lòng từ tận tim gan phèo phổi của mình, thế nhưng giọng điệu lạnh lùng của cô lại khiến Trần Dương sờ sợ, cậu ta nhanh miệng thề độc: “Buổi chiều nếu tôi không đến thì sẽ thất tình 100 lần!”
Lệnh Tử cảm động trước tinh thần xả thân vì việc lớn của cậu ta bèn nói: “Đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh.”
Cô bỏ điện thoại xuống, mới cầm phấn viết được hai dòng thì đã nhận được một cuộc gọi từ Khương Lê.
Lệnh Tử vừa nhấc máy thì đã nghe thấy Khương Lê nói thẳng: “Chỗ sân vận động đường Hải Lâm đối diện tiệm trà sữa, mau đến đây, gặp mặt rồi mình nói chuyện.”
Lời nói ngắn gọn và giọng điệu nghiêm túc này của Khương Lê làm Lệnh Tử giật cả mình.
Chẳng lẽ Khương Lê lại gây chuyện gì rồi?
Cô dọn đồ xong bèn đi.
Lệnh Tử vừa mới đến tiệm trà sữa, cô còn chưa kịp ngồi xuống thở một hơi đã bị Khương Lê nhét vào tay một ly trà rồi lôi thẳng đến sân vận động đối diện, cô ấy đẩy cửa đi vào.
Nhân viên công tác lại gần hỏi, “Xin chào…”
Khương Lê nhanh chóng ngắt lời người ấy, “Bọn em đến tìm người ạ.”
Lệnh Tử chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Khương Lê đẩy về phía trước, cô vừa bước vào sân tập đã thấy Úc Thần…
Bởi vì anh nổi bật quá.
Úc Thần mặc đồ thể thao màu trắng, dáng người anh cao gầy. Úc Thần đội mũ lưới đen, đeo găng tay cũng màu đen, anh đang nghiên túc cúi đầu xoay xoay vợt bóng chuyền, dường như đang chờ ai đó ra sân.
Khương Lê kéo cô tới khu nghỉ ngơi ngồi, cô ấy chỉ hễ hưng phấn thôi là lại dậm chân không ngừng nghỉ.
Lệnh Tử hỏi: “Bảo tớ lại đây để xem cái này thôi à?”
Khương Lê xem chừng rất kích động, cô ấy chỉ biết gật đầu lia lịa.
Lệnh Tử nói: “Cậu không xem một mình được hả?”
Khương Lê lắc đầu như trống bỏi.
“Vì sao?” Lệnh Tử cắm ống hút vào cốc trà sữa, cô nhấp một ngụm xong bèn cau mày.
“Có phúc cùng hưởng chứ sao, chỗ này cũng gần nhà cậu mà?” Khương Lê nhe răng cười, “Với cả cậu thông cảm cho thân phận nhạy cảm của tớ một tí đi, lỡ dính scandal thì chuyện tình cảm hỏng hết, tuy rằng tớ thấy mình rất là chính trực.”
Ham mê nam sắc mà còn kéo cô ra đây làm bia đỡ đạn à…
Lệnh Tử bất đắc dĩ nhấp thêm một ngụm trà sữa.
Quả nhiên là ngọt thật…
Đối thủ của Úc Thần chẳng những mặc đồ thể thao giống anh mà vóc người cũng không khác mấy. Anh chàng cao cao đó giơ ngón cái lên rồi chĩa nó xuống, nhếch miệng nhướng mày trông cực kì kiêu ngạo.
Úc Thần cũng cười, anh không nói gì mà lập tức phát cầu, lực cổ tay của anh rất mạnh, phát cầu vừa ổn vừa tự nhiên, khi cầu vút ra thì người đối diện vẫn còn đang sung sướng vì khiêu khích anh thành công nên hoàn toàn không kịp trở tay.
“Má nó!” Khấu Lâm biết mình không đánh được quả này bèn né qua một bên, “Đồ xảo trá!”
“Bớt nói nhảm, mau phát cầu đi.” Úc Thần nói.
“Tôi hỏi cái đã, thắng thì có được lợi lộc gì không?” Khấu Lâm hỏi.
“Một ván quyết định thắng thua, bên thắng có thể ra một điều kiện cho bên thua.” Úc Thần nói thẳng.
Khấu Lâm có vẻ hứng thú, cậu ta ném cầu lên rồi vung vợt, cầu nhanh chóng bay tới chỗ Úc Thần. Anh chẳng cần di chuyển xa lắm đã đánh trả được.
Hai người đánh tới đánh lui, có thể nói là ngang sức ngang tài, không biết là cầu đã bay qua bay lại bao nhiêu lần, ván cầu này kéo dài khá lâu khiến rất nhiều người bị hấp dẫn cũng dừng tay chờ xem thắng bại thế nào.
Bình thường Lệnh Tử không chú ý tới tennis lắm, hôm nay cũng coi như mở rộng tầm mắt.
Khương Lê xem tới mức cảm xúc dâng trào, lâu lâu sẽ reo lên một tiếng khe khẽ, Úc Thần đánh trả một quả là cô ấy lại uống một ngụm trà sữa, cuối cùng là uống từ ngụm này qua ngụm khác không dừng lại.
Thế là, bàng quang bắt đầu cất tiếng reo vang…
Nhưng cô ấy không muốn bỏ qua trận này nên đành phải nhịn.
Hai người trong sân giằng co một lúc lâu, cuối cùng Úc Thần thắng được một ván nhờ giành bốn điểm.
Khấu Lâm thở phì phò, vừa vặn người vừa cởi áo khoác, “Nói đi, yêu cầu gì?”
Úc Thần giơ vợt bóng lên chỉ vào một cô gái, nói: “Nhận sai với cô ấy đi.”
Khấu Lâm ném vợt bóng qua một bên rồi nhún vai, “Cậu nhìn đi, người ta không thèm kia kìa.”
Úc Thần nói: “Hai chuyện đấy khác nhau, làm nhanh lên.”
Khương Lê thì thầm với Lệnh Tử: “Tớ biết cô kia, tên là An Vi Vi, người ta còn gọi là Vivian, cô ấy cũng học cùng trường với tụi mình đấy, hình như khá thân với hai người kia thì phải, tớ thấy ba người họ hay đi chung, tớ nghĩ…”
Cô ấy chưa nói xong đã khựng lại, cứ như cố tỏ ra bí hiểm.
Lệnh Tử quay đầu lại hỏi, “Gì cơ?”
Khương Lê tỏ ra thâm trầm, “Cậu muốn nghe à?”
Lệnh Tử lắc đầu, tỏ ra không hứng thú lắm.
Hai người đang nói chuyện thì Khương Lê bỗng tái mặt: “Cậu cứ ngồi đây đi, tớ tranh WC cái đã.” Lệnh Tử còn chưa kịp đáp lời thì cô ấy đã chạy biến.
Lệnh Tử thấy ngồi đây một mình quả thực ngại chết đi được, nhất là xung quanh yên lặng làm cô càng thêm khó chịu, cô đang định ra ngoài chờ thì chợt chạm mắt với Úc Thần…
Anh đứng cách đó tầm sáu bảy mét, vừa cầm chai nước khoáng vừa nhìn sang phía cô, Lệnh Tử cắn ông hút trong vô thức, cô bình tĩnh nhìn ra chỗ khác, còn Úc Thần cứ lẳng lặng nhìn cô.
Một giây, hai giây, ba giây…
Để giả vờ mình chỉ đến xem đánh cầu với bạn nên Lệnh Tử chăm chú nhìn về phía hai nam sinh khác cũng đang đánh quần vợt, khổ nỗi chỗ cô lại gần với sân bên anh nhất.
Xấu hổ chết mất…
Có lẽ là do chột dạ mà suýt nữa cô cắn đứt ống hút, đến tận khi có người gọi Úc Thần mới ngừng nhìn cô chằm chằm. Anh vừa quay đầu ra chỗ khác là Lệnh Tử cũng thả lỏng lại, cô ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại ——
Năm phút sau, Khương Lê xoa bụng về chỗ.
“Tiêu chảy rồi.” Khương Lê ủ rũ ngồi xuống.
“Đi thôi.” Lệnh Tử không muốn ở đây lâu thêm nữa.
“Đừng mà!” Khương Lê níu cô lại, “Tớ còn chưa xem xong đâu.”
“Nãy cậu ta nhìn đấy.” Lệnh Tử bất đắc dĩ nói.
“Cậu ta thấy cậu hả?” Khương Lê vui mừng tìm xem Úc Thần đứng chỗ nào, “Cậu có tám chuyện với cậu ta không? Đâu rồi? Hở? Sao cậu lại đi trước vậy?”
“Đi thôi, 11 rưỡi rồi,” Lệnh Tử ngó giờ trên điện thoại, cô nói: “Đi ăn trưa đã, ăn xong tớ còn phải về trước làm nốt báo bảng đấy.”
Khương Lê than dài thở ngắn, có vẻ không muốn đi cho lắm, đến tận lúc ra khỏi sân vận động vẫn còn lưu luyến mãi, “Nếu bạn trai tớ là ngọn đèn sáng soi thì anh A Thần là lương thực tinh thần của tớ, cậu ta cứu vớt thẩm mỹ chả ra làm sao mười mấy năm qua của Khương Lê đây.”
Lệnh Tử có vẻ nghĩ ngợi, “Khác nhau chỗ nào thế?”
Khương Lê phấn khởi ôm cô, “Lương thực tinh thần chia sẻ được chứ sao, người xưa có câu: Một người vui không bằng mọi người vui. Tóm lại là lương thực tinh thần chiếm làm của riêng thì đáng xấu hổ, nhưng ngọn đèn soi sáng thì khác! Cái đấy không được mơ tưởng nhúng chàm đâu!”