Chờ Khi Nỗi Nhớ Nở Hoa

Chương 39: Hoa nâng trên tay



12 giờ đêm hôm đó Úc Thần đưa cô về.

Lệnh Tử cứ để chân trần bước xuống giường, nhưng chân vừa chạm đất đã bị anh kéo lại, Úc Thần bảo cô xỏ dép bông vào, cô lề mà lề mề nhét chân vào đó, hỏi: “Sao lại mua màu hồng phấn?”

Anh nhìn chằm chằm chân cô, nói: “Vì em mềm (*).”

(*) Nguyên văn: 粉嫩 – (Phấn nộn). Nộn (粉) là mềm

“Em không mềm.”

“Chỗ nào của em cũng mềm hết,” Anh chậm rãi mỉm cười, “Nhất là đêm nay.”

Cô cứ kệ để anh trêu mình, hãy còn im lặng một lát, hỏi: “Chó đâu rồi?”

Úc Thần nghịch chiếc vòng tay thủy tinh anh tặng cô, “Dưới tầng, đang xem phim với cậu anh, em muốn thăm nó à?”

“Thôi.” Lúc này anh đột nhiên chạy xuống ôm chó lên đây hình như hơi đáng nghi thì phải?

“Có khi cậu anh ngủ rồi, lần sau anh sẽ bế nó lên trước.”

Lần sau à…

Lần sau là bao giờ?

Cô bực bội, cầm lấy tay anh hôn hôn.

Úc Thần bất thình lình bị làm cho giật mình, anh cười, vừa hôn cô vừa mập mờ nói: “Cô nương à, sắc tâm hơi nặng đấy.”

Cô nàng này học hỏi quá nhanh, chẳng mấy chốc đã bị điểm hóa (*).

(*) Ý chỉ về việc ngộ ra đạo lí nào đó nhờ được dẫn dắt.

Cô ôm chặt cổ anh, đẩy anh ngã xuống giường.

Anh “Haiz” một tiếng, xoay người áp cô xuống dưới thân, lòng bàn tay đặt dưới gáy cô, “Nếu em không muốn về…”

Cô nói: “Phải về.”

Úc Thần lặng lẽ nhìn Lệnh Tử, anh xoa môi cô, “Vậy đừng có động tay động chân với anh.”

Nhưng cô vẫn động tay động chân với anh, bàn tay luồn tới sờ sờ tóc ở phần gáy Úc Thần, thời gian có hạn, chạm thêm được lần nào hay lần ấy, ngón tay trượt từ cổ xuống xương quai xanh, cuối cùng là ngực.

Anh có thể làm gì được chứ? Anh bất lực.

Úc Thần cứ kệ cô được đằng chân lân đằng đầu, anh gối mặt lên vai cô, “Đừng có làm anh giật được cơ hội, anh không tha cho em đâu.”



Chuyến xe cuối đã ngừng, hai người hội hợp với Lý Trình Dương và Khương Lê ngoài quảng trường xong bèn tách ra đi hai xe taxi.

Đêm giao thừa, từng chiếc từng chiếc đèn bên đường sáng như sao sa, Lệnh Tử nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn sau tấm pha lê xán lạn, chúng chiếu xuống nền tuyết khiến cả con phố bừng lên, sáng như ban ngày.

Úc Thần xoay mặt cô lại, nói: “Đây này, nhìn anh.”

Cô quay sang cười với anh.

Trái tim Úc Thần mềm nhũn, ngón tay đặt bên cằm cô siết chặt, anh ngó ghế lái, rốt cuộc không dám làm càn nên chỉ cảnh cáo nhìn Lệnh Tử, cầm lấy tay cô xoa xoa bóp bóp.

Sau khi tới Úc Thần xuống xe với cô, anh vẫn đi cùng cô một đoạn, anh nói: “Trước khi vào học anh sẽ cố gắng tới gặp em.”

Vốn Lệnh Tử định lắc đầu, nhưng cô nghĩ ngợi trong giây phút lại vẫn gật.

“Anh nhìn em vào nhà.”

“Ừ.”

Lý Trình Dương đã sớm chờ cô ở ngoài cửa.

Cô chạy về trước hai bước lại quay về, nói: “Anh là người của em rồi, sau này đừng có hái hoa ngắt cỏ đấy.” Trước kia cô không băn khoăn điều này, nhưng giờ khác, sau này cô không thể ở bên anh được.

Anh nhếch miệng, “Anh có mỗi bông hoa là em thôi, quãng đời còn lại khó lòng quên được.”

Cô yên tâm quay về, trước khi vào còn quay lại nhìn anh một lần.



Úc Thần về phòng, căn phòng lặng im, trên bàn vẫn còn chén trà cô chưa uống hết, để lâu nên giờ đã lạnh, bên cạnh là cuốn vở ghi cô đã xem qua, dép bông cô từng xỏ đặt bên tủ giày, chiếc giường khi nãy cô nằm.

Anh cởi áo ngoài ra, kéo chăn nằm lên giường, trong chăn hãy còn vương mùi hương của cô, lúc nãy cô nằm đây ôm anh, chạm vào chỗ này chỗ nọ của anh không ngừng nghỉ.

Chúc mừng năm mới, anh là của em.

Mùng một đầu năm Lệnh Tử theo ba mẹ về nhà bà nội, mùng hai ở lại nhà bà ngoại, mùng ba mới về tới nhà, ở nhà thêm một ngày, mùng năm đã đi học trở lại.

Cô không có điện thoại nên không thể liên hệ cho Úc Thần.

Từ đêm đó, cô và anh lại cắt đứt mọi liên hệ.

“Tuy rằng thành tích thi đại học trong nước không quan trọng với du học sinh lắm nhưng con cũng không thể bỏ qua việc học được,” Chu Hòa Nghi gắp cho cô một miếng thịt, “Mẹ muốn con thành một cô gái ưu tú, sau này con sẽ hiểu.”

Lệnh Tử mím môi không đáp.

Chu Hòa Nghi nói: “Mẹ đang nói chuyện với con.”

Cô đành phải trả lời: “Con biết rồi.”

Lệnh Tử muốn trở lên độc lập và mạnh mẽ hơn, đây là con đường duy nhất để cô có thể tự do trở lại, cô sẽ chạy tới tương lai mình muốn dựa vào những đáp án hữu hạn mà mình có thể chọn.

Về sau, cuộc đời này muốn giữ muốn bỏ thứ gì, cô muốn tự được chọn.

Học kỳ hai lớp mười hai áp lực học tập nặng quá sức tưởng tượng, chương trình học và bài tập ngày ngày đè lên lưng học sinh sắp thi đại học, mỗi người chỉ có thể kiên trì bằng những ngày đếm ngược được viết bên góc phải phía trên bảng đen.

Lệnh Tử không áp lực như những bạn khác, đi du học thì yêu cầu về thành tích thi đại học sẽ không khắt khe, nhưng cô vẫn học không biết ngày đêm, điểm số thi đại học là chuyện của cô, nó không liên quan gì tới việc đi du học.

Càng gần tới lúc thi đại học Chu Hòa Nghi quản Lệnh Tử càng nghiêm, cuối tuần trừ khi có bà theo cùng còn không thì Lệnh Tử quyết không thể ra ngoài, mỗi lần Khương Lê tới truyền tin đều nơm nớp lo sợ sẽ bị phát giác.

Hai tháng cuối cùng trước kỳ thi đại học Chu Hòa Nghi cố dành ra hai tháng ở nhà với cô, mỗi ngày sớm muộn dẫn cô đi học, càng tới lúc này bà càng cẩn thận, sợ kế hoạch mình an bài sẵn hổng ở chỗ nào.

Từ đêm giao thừa tới giờ Lệnh Tử chỉ gặp anh một lần, một lần ấy vẫn là do 1-5 Lý Trình Dương được nghỉ học về nhà, nhờ anh ấy cô mới có thể ra ngoài gặp anh.

Đương nhiên Tô Bách cũng có công.

Lúc đầu Chu Hòa Nghi không yên tâm lắm, thậm chí thái độ của bà còn nghiêm khắc hơn cả hôm tất niên, Tô Bách phải lẽo đẽo đi theo khuyên bảo bà mãi Chu Hòa Nghi mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý, Lệnh Tử vừa ra đến cửa bà còn định đổi ý nhưng bị Tô Bách ngắt lời.

Ngày hôm đó anh có bế chó lên phòng từ sớm, Lệnh Tử chơi với nó một lúc lại tới học chung với anh.

Cô biết anh vẫn luôn tiến bộ, những nỗ lực của anh không phải tóm gọn được một hai câu là xong, thậm chí có thể anh còn nỗ lực hơn cô nghĩ.

Lệnh Tử hỏi chuyện anh muốn làm nhất, anh nói sau này phải mở một buổi triển lãm ảnh dưới tên cô, mỗi bức ảnh trên tường đều phải có bóng dáng cô.

Lúc chạng vạng anh dẫn cô về, khi ấy anh nói: “Chỉ cần em về là có thể thấy anh, anh vẫn luôn ở đây.”

Cô cười cười, “Chỉ cần được nghỉ em sẽ về.”

Đoạn đường về nhà cuối Lý Trình Dương đi về cùng cô.

Cô thấy biết ơn Lý Trình Dương, nhưng nói cảm ơn có lẽ quá đơn giản và khách khí, “Em tặng quà cho anh nhé? Cảm ơn anh đã giúp em từ trước đến giờ, không chỉ là chuyện này, trước kia em cũng hay làm phiền anh trong việc học.”

Đến tận khi bước vào cổng Lý Trình Dương mới nói với cô: “Đừng tặng quà làm gì, coi như em tạm nợ anh, có khi ngày nào đó anh cũng cần em giúp một tay, chuẩn bị sẵn sàng vượt núi đao biển lửa mà giúp anh đi.”

Lệnh Tử cười đồng ý.

Vốn tưởng rằng đây chỉ là một câu nói vui, không ngờ sau đó Lý Trình Dương quả thực cần cô giúp.



Sau khi thi đại học xong Chu Hòa Nghi dứt khoát nhốt Lệnh Tử trong nhà cho cô nghiêm túc học bổ túc để tới Paris du học, còn cả việc học tiếng Pháp, ít nhất cô sang bên đó không đến nỗi không giao tiếp nổi.

Bản thân cô đã không thích việc xã giao, bây giờ mà ngôn ngữ không thông có lẽ sẽ rất tiện để cô yên lặng cày cấy mở mang đất đai nơi xứ người.

Cho nên Chu Hòa Nghi rất chú trọng vào một loạt chương trình học trước khi Lệnh Tử đi du học.

Trong giờ học bổ túc Lệnh Tử dần dần hơi thất thần, cô muốn gặp anh một lần trước khi đi du học, nhưng mẹ coi chặt không cho cô một cơ hội nào để nghỉ ngơi.

Cô muốn biết anh thi thế nào.

Thành tích lúc trước của Úc Thần tuy vẫn đứng tầm giữa lớp nhưng lớp họ là lớp chọn, nếu tính theo cả khối thì cũng đã rất cao, thành tích năm anh học lớp 11 cũng đã có tiến bộ, hơn nữa một năm này anh rất nỗ lực, Úc Thần cũng thông minh nên thi được trường tốt cũng không phải là không thể

Nếu mà cố gắng thì thi được 985 (*) cũng không phải là không thể.

(*) Viết tắt của “Dự án 985” – tập hợp và xây dựng các trường đại học để trở thành những trường đại học đẳng cấp hàng đầu của thế giới.

“…”

Khương Lê vẫn thường thường sẽ tới một chuyến, cô ấy mang thư và ảnh của anh đến cho cô, hôm nay Khương Lê đột nhiên than thở: “Lần nào đi đưa thư cho hai người mình cũng tưởng tụi mình đang diễn tập “Tây Sương Ký” (*).”

(*) Vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, miêu tả cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến.

Lệnh Tử bỏ ảnh và thư anh vào hộp gỗ, trong đó chồng một tập thư và ảnh thật dày, cô trêu: “Vậy cảm ơn cậu nhé, tiểu Hồng Nương.”

“Có khi sau này mình làm bà mai được đấy.”

“Ý tưởng hay.”

Trước lúc ra nước ngoài Lệnh Tử vẫn không thể gặp được anh.

Trước khi cô đi một ngày Khương Lê còn tới một chuyến, hôm nay cô ấy không dám tới nữa vì sợ sẽ khóc sụp xuống tại chỗ.

Hôm ấy Chu Hòa Nghi và Tô Bách dẫn cô ra sân bay, dọc đường đi cô mất hồn mất vía, Chu Hòa Nghi hỏi ba câu Lệnh Tử mới đáp một câu, bà tưởng cô căng thẳng vì sắp ra nước ngoài bèn nắm tay trấn an cô.

“Bên kia có cô con rồi, có chuyện gì nhớ tìm cô hỗ trợ, bên trường học cũng đừng lo, cô con đã chuẩn bị hết, bên kia cô con còn tính có quyền lên tiếng.” Lời này bà đã nói rất nhiều lần, nhưng tới lúc này bà lại nhắc lại để con gái yên tâm.

“Con biết rồi.” Lệnh Tử im lặng một lát, cô nhìn Tô Bách.

Tô Bách bước tới ôm cô, “Xuống máy bay nhớ gọi điện cho ba mẹ, trong trường có chuyện thì nhớ gọi điện cho ba.”

Cô gật đầu, “Vâng.”

Lúc ra cửa Chu Hòa Nghi trả lại điện thoại cho cô, lúc đầu bà còn do dự sợ cô sẽ lại liên lạc với tên nhóc kia, nhưng nếu không cho, sao con gái ở nước ngoài có thể liên lạc với họ được?

Lúc kiểm tra an ninh cô quay lại nhìn mấy lần, ánh mắt xuyên qua phía sau Tô Bách và Chu Hòa Nghi tìm khắp nơi.

Nhưng không có anh.

Lệnh Tử đăng ký xong, mới ngồi xuống đã gọi cho anh, số liên lạc cũ đều đã bị xóa sạch, nhưng cô nhớ số anh, dạo trước mỗi ngày cô đều nhẩm lại một lần, bây giờ đã thuộc làu làu.

Điện thoại vừa vang lên anh đã nghe máy, “Anh ở ngoài sân bay, lúc nãy anh nhìn em vào.”

Cả một đường anh đi theo cô, không hề xuất hiện.

Đây là cơ hội duy nhất anh có thể gặp cô, sáng sớm nay anh đã ra ngoài bắt xe chờ gần nhà cô, trả thêm tiền cho tài xế, chỉ chờ cô bước ra là anh lập tức theo sau.

Lệnh Tử kiềm chế cảm giác chua chát đang dâng trào, một hồi lâu sau cô mới nói: “Máy bay sắp cất cánh, em xuống máy bay sẽ gọi điện cho anh sau.”

Anh “ừ” một tiếng, “Thượng lộ bình an.”

Điều đầu tiên Lệnh Tử nghĩ tới khi Chu Hòa Nghi trả điện thoại cho cô là gọi cho Úc Thần, cô vội vã muốn nghe thấy tiếng anh, Lệnh Tử nhịn cả đường đến sân bay, khi ấy cô gọi điện trước khi máy bay cất cánh cũng chỉ vì muốn nghe giọng anh mà thôi.

11 tiếng đồng hồ sau, máy bay hạ cánh ở sân bay De Gaulle.

Có lẽ bởi nước Pháp cũng phần nào liên quan tới Úc Thần nên dù cảnh quan quanh mình xa lạ, nhưng không hiểu sao cô vẫn thấy hơi thân quen.

Lệnh Tử vừa xuống máy bay đã gọi điện cho anh, chưa được hai câu đã thấy cô mình, dường như bà đã nhận ra Lệnh Tử từ sớm nên đang vẫy vẫy tay với cô.

Giữa đám người ồn ã, Lệnh Tử nhìn người phụ nữ đang cười tươi vẫy tay với cô, ngắt máy.



“Đi gặp chị ấy một lần đi, ít ra cũng để chị ấy nhìn thấy mày một lần trước khi mày vào đại học.” Tần Việt ngậm điếu thuốc nhưng không bật lửa.

Nếu người phụ nữ ấy là một người xa lạ chú không quen biết thì Tần Việt hoàn toàn sẽ không mềm lòng, thậm chí sẽ càng không tiếp tục khuyên Úc Thần tới gặp cái người là mẹ ruột ấy. Chú có thể hiểu được tâm trạng của Úc Thần nhưng không nỡ nhẫn tâm, đó là chị ruột của chú, người chị đã luôn thương yêu chú từ nhỏ.

“Gặp bà ấy thì sao chứ?” Úc Thần nhai kẹo khiến nó vang lên “răng rắc”.

“Chị ấy sẽ vui vài ngày đấy.” Tần Việt tựa người lên quầy, chú nhìn tấm lưng người đang đọc sách, nói: “Thần Thần…”

“Cậu đừng buồn nôn thế.” Anh nói.

Tần Việt hắng giọng, “Là con người thì đều có điều gì đó muốn theo đuổi mà, khi đó chị ấy theo đuổi tình yêu là không sai, chị ấy còn trẻ như thế, vẫn còn có tư cách theo đuổi hạnh phúc.”

Úc Thần giương mắt liếc chú.

Chú nói tiếp, “Chị ấy sai ở việc bỏ rơi mày, rất ích kỷ, không có tư cách làm mẹ, nên mày không muốn thừa nhận quan hệ với mẹ, đây là cái giá chị ấy phải trả cho sự lựa chọn trước kia, đời người có được có mất.”

“Đáng tiếc bà ấy không hiểu điều này.” Úc Thần lật sách sang trang bên.

“Điều này có ai không hiểu đâu? Không biết vận dụng mà thôi.” Tần Việt đột nhiên cười cười, “Như công thức toán vậy, học thuộc làu, nhưng khi gặp bài hơi phức tạp lại thấy dùng thật khó.”

“Nên rốt cuộc cậu muốn nói gì vậy?”

“Cậu nói nhiều thế để khuyên mày thôi, đừng canh cánh trong lòng nữa, lựa chọn điều gì là tư cách của chị ấy, mày lờ chị ấy đi cũng được, nhưng đừng để cảm xúc khó chịu đọng mãi trong lòng mình, thế không tốt.”

Cuối cùng Úc Thần vẫn tới gặp Tần Sở.

Bởi vì Tần Việt lải nhải quá nhiều, ngày nào chú cũng nói như suối phun, đã thế nội dung câu chuyện còn quá vô nghĩa.

Úc Thần đứng bên ven đường trong chốc lát, anh cầm điện thoại định gọi cho Lệnh Tử, gọi cho cô tâm trạng anh sẽ tốt hơn, chút nữa nói chuyện với Tần Sở chắc cũng sẽ dịu dàng một ít.

“Cậu là Úc Thần?”

Có tiếng phụ nữ vang lên sau lưng anh.

Úc Thần quay lại, anh nhét điện thoại vào túi, “Chào dì.”

Chu Hòa Nghi gật đầu, “Lần đầu gặp mặt, chào cậu, tôi là mẹ Lệnh Tử.”

Chu Hòa Nghi chọn một tiệm cà phê hỏi Úc Thần muốn uống gì, Úc Thần đáp gì cũng được nên bà gọi hai ly Americano.

Úc Thần thấy rất lạ, phụ nữ nói chuyện hình như đều thích tới quán cà phê thì phải?

Tần Sở như thế, người phụ nữ này cũng vậy.

Chu Hòa Nghi lạnh nhạt nói, “Tôi cũng không muốn quanh co lòng vòng với cậu nữa, tôi biết cậu còn liên lạc với Lệnh Tử.”

Úc Thần chỉ từng thấy gương mặt bà trên tạp chí, người phụ nữ trên tạp chí còn trẻ, ấy là một người thanh lịch tao nhã, người trước mặt anh tuy đã có tuổi nhưng phong tình chẳng kém năm xưa.

Anh không hé răng.

Chu Hòa Nghi nói tiếp, “Tôi sẽ không đồng ý mối quan hệ của hai đứa, bây giờ không, sau này càng không.”

Không hổ là hai mẹ con, cách nói chuyện y hệt nhau, trực tiếp, ngắn gọn. Úc Thần hỏi: “Vì sao ạ?”

“Bởi vì thân thế của cậu, không phải tôi khinh cậu mà là thời thơ ấu của cậu hơi đặc biệt, tôi không yên tâm cậu, Lệnh Tử là con gái tôi, tôi không dám để nó mạo hiểm.”

“Bác sợ cháu có vấn đề gì trong tính cách, đúng không?”

Cậu là người thông minh, thành tích tốt và cũng rất nỗ lực, tôi hoàn toàn tin cậu sẽ có tương lai thành công, nhưng trên đời này không thiếu người nỗ lực, càng không thiếu những người xuất sắc.

Cậu dựa vào đâu mà khiến con gái tôi khăng khăng một dạ với cậu?

Nếu cậu thực sự hiểu thì không nên tiếp tục dây dưa với một cô gái nếu biết ba mẹ cô ấy phản đối, Lệnh Tử nhà chúng tôi còn ngây thơ, chỉ cần mấy câu thôi là bị lừa rồi.

Nếu cậu thích con bé thì đừng cản trở con đường sau này của nó, hãy để nó an tâm phát triển, chính cậu cũng chuyên tâm học tập đi thôi.

1

Anh hỏi…

Lúc ấy anh hỏi gì nhỉ?

Úc Thần nhìn về phía cửa sổ xe taxi, anh nhớ lại lúc ấy, anh hỏi, sao bác biết cô ấy ở bên cháu không thể an tâm phát triển được?

Chu Hòa Nghi nói: “Cậu sẽ làm con bé phân tâm, tôi hiểu con gái tôi, chỉ cần giữa quan hệ hai đứa xuất hiện một chút sai lầm thôi, hoặc nếu cậu xảy ra chuyện gì cũng sẽ ảnh hưởng tới nó.”

2

Úc Thần bực bội, anh nhét kẹo vào miệng cắn.

Vị bạc hà mát lạnh tràn trên lưỡi, thấm vào yết hầu, đi xuống phổi.



Hai tuần, suốt hai tuần anh không gọi điện cho cô, thậm chí cũng không nghe máy.

Vì sao?

Trường đại học của anh đã đón sinh viên một tuần rồi.

Lệnh Tử xin số Khấu Lâm từ chỗ Khương Lê, cô gọi điện thoại cho cậu ta, nhất thời cậu ta cũng không nói rõ, chỉ bảo Úc Thần mới khai giảng, chắc trong trường bận nên không gọi.

Sau đó cô lại gọi cho Úc Thần, điện thoại của anh tắt máy.

Lòng Lệnh Tử lo lắng, cô sợ anh xảy ra chuyện nên lại gọi cho Khấu Lâm.

Khấu Lâm nói, A Thần nhờ tôi chuyển lời cho cậu, tên đó bảo cậu ở bên kia cứ yên tâm học, tạm thời đừng liên lạc với cậu ta, chờ cậu được nghỉ về nước rồi nói sau.

Lệnh Tử ngơ ngác cầm điện thoại hồi lâu.

Lúc đầu cứ lâu lâu cô lại gọi điện cho anh, nhỡ đâu anh rảnh sẽ nghe máy thì sao? Nhưng không, bất cứ lần nào cô gọi bên kia đều đang tắt máy.

Sau hai tháng cô không tiếp tục gọi nữa.

Anh nói chờ cô được nghỉ rồi nói sau, vậy cô sẽ chờ tới lúc nghỉ.

Lệnh Tử học múa trong rạp hát Paris Opera, Tô Hiểu là người giúp cô vào học trong trường ba lê này, bà là một trong số những diễn viên múa ít ỏi người Hoa ở nơi đây.

Đương nhiên cũng phần nào do thành tích của Lệnh Tử, ba năm cấp hai và năm học lớp mười cô từng tham gia mấy cuộc thi ba lê quốc tế, cũng từng được giải thưởng, có kinh nghiệm biểu diễn trên sân khấu cũng như giải thưởng quốc tế là yếu tố chủ chốt để cô thi đỗ vào nhà hát ba lê.

Bản tính của Lệnh Tử có vài phần cố chấp, vài phần ngoan cường, cô đã hạ quyết tâm thì sẽ không quay đầu lại.

Nếu đã tới bên này, đồng ý sẽ nỗ lực học tập với mẹ, vậy cô nói là phải làm.

Nếu đã nói chờ nghỉ mới đi tìm anh, vậy cô sẽ chờ đến khi được nghỉ về nước.

Năm lớp 12 ấy cô vì thi đại học mà học bất chấp ngày đêm, hiện tại cũng thế, dốc hết sức lực luyện tập mặc kệ đêm ngày, lúc đầu Tô Hiểu còn sợ hãi vì sự bạt mạng của cô. Nhưng về sau Tô Hiểu biết dù cô có bạt mạng đến mấy cũng biết tiết chế mới yên tâm trở lại.

Học kỳ đầu tiên Lệnh Tử học ở nhà hát ba lê, cô vẫn cứ giữ phong cách cũ, chỉ luyện múa mà không xã giao nhiều, cô cũng không cố gắng trong việc này, chỉ lo việc của mình.

Một khi đã quen với cuộc sống gần như bất biến này mới hay thời gian trôi thật nhanh, nửa năm trôi qua trong chớp mắt.

Cuối tháng 12 gần lễ Giáng Sinh trường học cho nghỉ hai tuần, trước mấy ngày trường cho nghỉ Lệnh Tử đã bắt đầu đặt vé máy bay, cô chỉ mong bay được về nước ngay trong ngày đầu tiên của kỳ nghỉ.

Mà cô cũng thực sự làm như thế.

Máy bay hạ cánh hơn 12 giờ trưa giờ nội địa, lúc này mẹ cô đang trong phòng luyện múa, mà lúc này trường trong nước còn chưa cho nghỉ nên ba cũng vẫn đang ở trường.

Lệnh Tử vừa xuống máy bay đã gọi điện báo bình an với Tô Hiểu.

Cô không nói cho ba mẹ biết hôm nay mình về, cô bảo qua loa với Tô Hiểu rằng muốn khiến ba mẹ bất ngờ, Lệnh Tử về nhà trước một chuyến, để hành lý đâu ra đấy mới ra ngoài.

Úc Thần chỉ từng kể về trường đại học anh học, nhưng chưa kịp nói chọn ngành nào cho cô biết đã cắt đứt liên lạc.

Lệnh Tử nghĩ ngợi một lát bèn quyết định tìm Khấu Lâm trước.

Khấu Lâm vừa tan học, cậu ta mới nhận được điện thoại của cô thì suýt nữa game over tại chỗ, Khấu Lâm vội vã chạy ra cửa trường gặp cô, cậu ta vừa chạy vừa méo mặt.

Khấu Lâm hỏi: “Cậu có đói không? Vào đi, trong trường tôi có một gian nhà ăn không tệ đâu.”

Cô lắc đầu, “Không cần, cậu cho tôi biết Úc Thần ở đâu là được, tôi đi tìm anh ấy.”

Đời này, có hai cô gái mà Khấu Lâm không muốn trông thấy gương mặt buồn bã của họ, một người là An Vi Vi, một người là cô.

An Vi Vi là người cậu ta thích, Khấu Lâm chỉ muốn thấy cô ấy vui.

Còn Tô Lệnh Tử, cô khiến người khác không nỡ lòng thấy cô buồn.

“Chuyện là…” Khấu Lâm không nỡ, nhưng có nhiều chuyện cậu ta cũng chỉ đành bất lực, “Úc Thần không ở đây.”

“Có ý gì vậy?” Cô cười, “Tôi biết anh ấy không ở đây.”

“Ý tôi là,” Khấu Lâm nghiêm túc nhìn cô, “Cậu ta đi rồi, đi khỏi nơi này rồi.”

“…”

Cô hỏi vì sao.

Khấu Lâm nói đừng tìm cậu ta, cậu tìm không được đâu, tôi cũng không tìm được, không tìm về được.

Đầu Lệnh Tử trống rỗng, không hiểu nổi nghĩa bóng của cả câu.

Chỉ cần em về là có thể thấy anh, anh vẫn luôn ở đây.

Nói dối.

Anh nói dối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.