Chờ Khi Nỗi Nhớ Nở Hoa

Chương 42: Nằm nghe mưa đổ



Cuối cùng Lệnh Tử cũng giương mắt nhìn anh, ánh mắt cô khiến Úc Thần nhớ tới ánh sáng mặt trời mong manh lúc vào đông, thoạt nhìn trong trẻo ấm áp nhưng thực tế lúc chiếu lên da lại không thấy chút ấm áp nào.

Nhưng thế cũng tốt, ít nhất cô còn bằng lòng nhìn anh một lần. Chỉ cần cô vẫn còn chú ý đến anh, Úc Thần đã thấy vui rồi.

“Chờ lát nữa tôi có việc, giờ không về phòng ăn nữa.” Cô thử tránh ra nhưng không được, “Giờ tôi phải đi ngay đây.”

“Ăn gì đã rồi hãy đi, ăn xong em muốn tới đâu anh dẫn em đi.” Anh sờ tóc cô, hiện tại nó đã ngắn hơn ngày cô học cấp ba, nhưng tóm lại vẫn là tóc dài, mái tóc xõa bên lưng trông sao mà duyên dáng yêu kiều.

“Không cần phiền anh thế đâu.” Thái độ cô rất xa lạ.

“Anh không thấy phiền.” Còn anh vẫn rất thân mật với Lệnh Tử, “Không thích ngồi chung với họ thì anh sẽ dẫn em tới chỗ khác, nhanh thôi, sẽ không mất thời gian của em đâu.”

Cô cau mày quay mặt đi, “Không cần, tôi không cần anh.”

Lòng Úc Thần nao nao, nhưng anh vẫn nói: “Nghe lời nhé, em ăn gì đã rồi hãy đi.”

“Đấy là việc của tôi! Anh quản tôi làm gì?” Cô cáu gắt cao giọng.

“Được rồi, anh kệ em,” anh cẩn thận dỗ cô, “Đừng giận.”

Cô nhìn anh, “Vậy anh buông tôi ra.”

Úc Thần chần chờ một lát mới chậm rãi buông cánh tay đặt bên eo cô ra, Lệnh Tử vừa được tự do bèn lập tức đẩy anh ra xa mình, cô quay đi mở cửa an toàn bước ra ngoài, cửa chậm rãi khép lại.

Hơn nửa khuôn mặt Úc Thần hứng bóng tối, anh mím chặt môi.

Chờ đợi thêm vài giây, cuối cùng anh vẫn không nhịn nổi mà bước theo Lệnh Tử.

Anh đi về phía cửa, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp bóng cô, Úc Thần bước chậm lại theo sát phía sau cô, tận đến khi Lệnh Tử bước ra cửa nhà hàng, đi về phía tay phải, sau đó đứng bên ven đường bắt taxi, đi mất.

Úc Thần xa xa đứng đó, anh lấy hộp thuốc trong quần tây ra, mới rút một điếu đã do dự nên lại để nó vào túi, đổi sang một hộp kẹo, anh đổ vài viên ra nhét hết vào miệng, nghiến răng thật mạnh khiến nó kêu “răng rắc”.

Sau khi lên xe Lệnh Tử mới nhắn tin cho Khương Lê, nói cô phải đi trước. Khương Lê lập tức nhắn lại.

Lê Tử: Hai người biến mất cùng lúc lâu thế, lúc nãy Úc Thần đi tìm cậu đúng không?

Lê Tử: Cậu ta nói sao? Có giải thích nguyên nhân mười năm trước đột nhiên biến mất không?

Lệnh Tử: Tớ không hỏi.

Lê Tử: Chuyện này còn phải chờ cậu hỏi mới được á?

Lệnh Tử: Tớ không muốn biết.

Lê Tử: Vậy là muốn biết rồi còn gì.

Lệnh Tử: …

Buổi tối lúc ngồi ở thính phòng Lệnh Tử hơi mất hồn mất vía, thậm chí còn không nghiêm túc xem múa trên sân khấu, mỗi lần cô cố hồi thần để tập trung xem thì chẳng mấy chốc sẽ lại thất thần, đến tận khi toàn bộ vở ba lê kết thúc cô mới ra ngoài nhà hát lớn cùng đám đông.

Tô Hiểu gọi điện thoại bảo cô tới chỗ cửa sau nhà hát lớn.

Tới lúc này Lệnh Tử mới hồi thần lại, cô đi về phía cửa sau.

Bên này rất yên tĩnh, hai bên cửa đặt hai bồn hoa, hoa trong bồn nở tưng bừng, kể cả hoa mọc dọc bên chân tường ngoài bồn cũng nở rất đẹp.

Trên đường tới Lệnh Tử vẫn còn đang nghĩ không biết lát nữa nên khen cô mình thế nào mới đủ chân thành, không ngờ sau khi cô vòng qua bụi hoa tới thì không chỉ nhìn thấy Tô Hiểu mà còn có một người khác đứng cạnh bà.

Một người đàn ông, anh ta mặc đồ âu, dáng người thẳng tắp, trẻ và rất đẹp trai, ít nhất là rất dễ thu hút ánh nhìn từ người khác.

Lệnh Tử nhanh chân đi tới, cô chào: “Cô ạ.”

Tô Hiểu kéo cô tới chỗ người đàn ông đó, bà kiêu ngạo nói: “Đây là cháu gái chị, chị không nói quá đúng không? Con bé xinh nhỉ? Lệnh Tử nhà bọn chị tương đối nhã nhặn, con bé nói không nhiều, nhưng đứng một chỗ đã thấy có khí chất rồi, cứ như một bông hoa ấy.”

Hình như khen hơi quá lời thì phải? Cô cảm thấy lúc mình đứng yên không nói lời nào chẳng khác gì một cái cọc gỗ cả, cùng lắm thì là…

Một cái cọc gỗ nhã nhặn.

Lệnh Tử lặng lẽ nghĩ vậy.

Không ngờ người đàn ông này còn rất biết phối hợp, anh ta cũng ga – lăng mà cười nhạt, gật đầu, “Đúng thế, cô tiểu Tô rất đẹp.”

Cô… tiểu Tô à?

Lệnh Tử cười khách sáo với anh ta.

Tô Hiểu nói với cô: “Cô là cô Tô, cháu là cô tiểu Tô,” Bà nói xong bèn nhếch miệng cười: “Đây chính là kỹ sư kiến trúc lần trước cô kể cho cháu nghe đấy, Hoắc Cảnh Hành.”

Lệnh Tử nhanh nhẹn chào: “Chào anh Hoắc.”

Hoắc Cảnh Hành vẫn luôn mỉm cười, “Xin chào, cô tiểu Tô.”

Hai người chào nhau xong thì ăn ý giữ im lặng…

Tô Hiểu vội nói: “Tháng trước cậu Hoắc mới về nước nên còn chưa quen, Lệnh Tử, cháu dẫn cậu ấy đi thăm thú mấy nơi để làm quen hoàn cảnh nhé?”

Quả nhiên.

Lệnh Tử nghĩ ngợi giây lát, cô từ chối với lý do mà cô cho là không tệ lắm, “Đã mười giờ, muộn rồi ạ, cháu chỉ sợ anh Hoắc không tiện…”

Lời này nghe như lễ phép và quan tâm đến cảm xúc của đối phương nhưng lại truyền đạt hoàn toàn chính xác ý mình muốn nói.

Quá hoàn hảo —— cô tự cho là thế.

Tô Hiểu cũng là người thẳng thắn, bà vừa nghe đã hỏi: “Cảnh Hành, cậu có tiện không?”

Nhưng Hoắc Cảnh Hành lại hiểu hàm ý thực sự mà Lệnh Tử muốn nói, anh ta cười, “Mười giờ quả thực đã muộn rồi, em nghe nói cô tiểu Tô tối qua vừa mới biểu diễn ở trong nước xong, hôm nay lại vội tới Thượng Hải, chỉ sợ vẫn chưa có thời gian thả lỏng, vẫn nên không quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi thì hơn.”

Tô Hiểu nhanh chóng liếc Lệnh Tử —— Nghe đi, mới ga – lăng làm sao.

Lệnh Tử giả vờ như không hiểu ý bà.

Tô Hiểu bực cô, bà nói: “Nếu không thì mai nhé? Dù sao hôm nay cậu cũng đã đặc biệt tới xem chị biểu diễn rồi, cứ thế về chẳng phải về tay không à?”

Nụ cười của Hoắc Cảnh Hành đậm dần, “Sao lại về tay không được? Em được xem chị biểu diễn rồi đấy thôi? Hơn nữa…” Anh ta nói tiếp: “Em cũng đã gặp được cô tiểu Tô xinh đẹp có khí chất chị hay nhắc tới rồi, chuyến này đi không uổng.”

Tô Hiểu được khen nên bật cười, “Được rồi được rồi, cứ như vậy nhé, ngày mai để Lệnh Tử nhà chị dẫn em đi thăm thú vài nơi, Tô Châu cách nơi này không xa, mai hai đứa có thể tới Tô Châu đi dạo.”

Hoắc Cảnh Hành nói: “Em theo ý cô tiểu Tô.”

Cô tiểu Tô đứng cạnh hơi xấu hổ, Lệnh Tử vốn định mai về Bắc Kinh luôn nhưng nếu nói thẳng đâu khác gì từ chối người ta hai lần, có phải hơi quá đáng không nhỉ?

Tô Hiểu cũng sẽ giận mất.

Cô do dự một lát mới gật đầu, “Vâng.”

Hoắc Cảnh Hành lại cười, “Vậy mai tôi tới đón em nhé?”

“Lấy xe chị mà đi,” Tô Hiểu rất vui trong việc tác hợp đôi trẻ, “Cảnh Hành, cậu mới về nước một tháng, có đồ còn không kịp mua nên cứ dùng xe chị trước đã.”

“Vâng, em hứa sẽ đẫn cả xe lẫn người về nhà an toàn.” Tâm trạng của Hoắc Cảnh Hành không tệ lắm.

——

Buổi tối Lệnh Tử ở lại chỗ Tô Hiểu sắp xếp tại Thượng Hải, cô tắm rửa xong bèn về phòng gửi tin nhắn cho Khương Lê, cô cũng không hiểu Tô Châu lắm, không biết mai phải đi đâu nên đành gửi tin nhắn hỏi ý kiến cô ấy.

Lê Tử: Sao? Mai cậu lại tới đây à?

Lệnh Tử: Ừ, dẫn bạn đến thăm đây đó một vòng.

Lê Tử: Cô cậu lại giới thiệu bạn mới cho cậu à? Bà ấy cố gắng trong việc mở mang danh sách bạn bè của cậu lắm đấy… Lần này sao cậu lại bằng lòng dẫn người ta đi chơi thế? Sẽ không bất cẩn phát triển thành một phần không thể thiếu trong đời cậu đấy chứ?

Lệnh Tử: Ăn, mặc, ở, đi lại, cậu định chỉ phần quan trọng nào thế?

Lê Tử: Đừng có giả vờ.

Lê Tử: Trông thế nào? Có ảnh không? Chắc chắn rất đẹp đúng không, cái cô nàng mê cái đẹp này! Lúc trước vừa ý Úc Thần cũng vì ham mê sắc đẹp người ta chứ gì!

Lệnh Tử: Sau này mình còn gặp lại.

Lê Tử: Quay lại đây!

Lê Tử: Lệnh Tử, Úc Thần thì tính sao đây?

Lệnh Tử: Đang dưng cậu nhắc tới anh ta làm gì?

Lê Tử: Cậu thật sự không muốn biết nguyên nhân lúc trước cậu ta biến mất à? Đang yên đang lành sao lại vô duyên vô cớ biến mất được? Hơn nữa còn biến mất nhiều năm đến thế? Lúc trước cậu ta quan tâm cậu thế nào tụi tớ đều rõ hết.

Lệnh Tử không trả lời, ngơ ngác nằm trên giường một hồi lâu, cô nghe thấy tiếng báo có tin nhắn mới trên WeChat.

Lê Tử: Trừ khi cậu không còn thích cậu ta nữa, thế thì lý do cũng chẳng còn quan trọng.

Cô nhìn những dòng tin nhắn Khương Lê gửi cho mình, cuối cùng vẫn không trả lời.

Cô không biết…

Sau đó Khương Lê lại gửi tin nhắn tới, hỏi cô mai định đi thăm chỗ nào.

Cô đáp: Chùa Hàn Sơn, xuất gia luôn đây.

Ngày hôm sau, 9 giờ sang Hoắc Cảnh Hành đã tới, Tô Hiểu mời anh ta vào nhà rồi đi gõ cửa phòng Lệnh Tử.

Sáng sớm cô đã dậy nhưng vẫn cứ nằm trên giường, không ngờ nằm một lát lại trễ giờ khiến người ta phải đợi, thật là ngại.

Lệnh Tử chuẩn bị rất nhanh, đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi ăn bữa sáng trong vòng chưa đầy nửa tiếng, bình thường cô không trang điểm trừ lúc cần, hôm nay cô cảm thấy có lẽ cũng không cần.

Lệnh Tử thấy hơi ngại, cô về phòng tròng thêm chiếc áo len màu vàng nhạt xong bèn ra luôn, “Xong rồi, xin lỗi, đã để anh phải đợi lâu.”

Hoắc Cảnh Hành nói: “Không phải vội làm gì, tôi chờ em được, mình cứ từ từ thôi.”

Lệnh Tử không biết đáp lại lời này thế nào, cô nghe kiểu gì cũng thấy lời này đầy ẩn ý.

Chỉ mong là cô nghĩ nhiều.

Lệnh Tử cho rằng lát nữa đi cùng Hoắc Cảnh Hành sẽ rất xấu hổ, dù sao cô cũng không biết tìm đề tài nói chuyện, cũng không muốn nói chuyện phiếm, không ngờ anh ta rất hay nói, cô đáp bằng hai chữ anh ta cũng có thể nói tiếp được.

Trước kia Úc Thần cũng…

“Sao thế?” Hoắc Cảnh Hành quay đầu liếc cô, “Có phải tôi lỡ nói lời gì khiến em không vui không?”

“Không,” Cô quay mặt ra cửa sổ xe, “Sắp tới chùa Hàn Sơn rồi.”

Hai người mua vé vào cửa.

Lệnh Tử lại bắt đầu thất thần, cô không cố tình quên đi điều gì, quá khứ ấy không phải chỉ quên là xong, anh biến mất lâu như vậy, cô chỉ có thể cố gắng khiến mình không nhớ tới anh thường xuyên quá mà thôi.

Nhưng mỗi lần đổi điện thoại cô đều sẽ chuyển tấm ảnh duy nhất của anh trong điện thoại sang máy mới.

Tết Nguyên Tiêu năm nào đó, cô lướt điện thoại bất cẩn bấm phải ảnh của anh, bị chị dâu nhìn thấy mới đơn giản nói mấy lời.

Nếu hôm ấy anh không xuất hiện, có thể cô sẽ không gặp lại anh mãi.

Nếu… Anh không xuất hiện thêm nhiều lần trước mặt mình, cô sẽ coi như hôm ấy chưa từng gặp anh.

Úc Thần đứng ở một đầu hành lang, anh đứng thẳng, tay đút trong túi quần tây, nghiêng mặt nhìn hai người ở đầu hành lang bên kia, cuối cùng quay sang nhìn cô chằm chằm.

Lệnh Tử vốn định im lặng tránh ra chỗ khác, nhưng anh lại thong thả bước sang bên này, mắt dán chặt vào người cô, cô không muốn hành động quyết liệt trước mặt Hoắc Cảnh Hành nên cố nhịn.

Anh ung dung bước tới, ung dung cài khuy áo hai bên cổ tay, sau khi cài khuy xong cũng vừa lúc đứng trước mặt Lệnh Tử, anh giơ tay phải với người đàn ông đứng cạnh cô, nói: “Làm quen chứ nhỉ?”

Hoắc Cảnh Hành liếc Lệnh Tử, anh ta cũng vươn tay ra, “Xin chào, cho hỏi anh là?”

“Tôi họ Úc, tên Thần, rất vui được gặp mặt.”

“Hoắc Cảnh Hành.”

Úc Thần thả tay về chỗ cũ, “Anh Hoắc là bạn của Lệnh Tử ạ?”

Thái độ thù địch quá rõ ràng, anh không cố kiềm chế lại.

Hoắc Cảnh Hành cười cười, “Vâng, tôi là bạn của… cô tiểu Tô.”

Lệnh Tử thấy hơi mất tự nhiên, lúc nãy trên đường đi cô đã cố ý bảo anh ta không cần thêm chữ “tiểu” vào…

Tuy rằng anh ta đáp: “Vì sao? Tôi thấy nói vậy đáng yêu mà.”

Hoắc Cảnh Hành nói thế làm Lệnh Tử càng muốn anh ta sửa, nhưng cô không ngờ anh ta sẽ gọi cô như thế trước mặt Úc Thần.

Quả nhiên, Úc Thần nghe Hoắc Cảnh Hành gọi vậy thì càng thêm bực bội, anh mím môi, nói năng không hề khách khí nữa, “Tôi không biết cô tiểu Tô lại có bạn như anh Hoắc đấy, có lẽ là mới quen không lâu.”

Lệnh Tử vội cắt đứt sóng ngầm giữa hai người, “Úc Thần, tôi và anh Hoắc còn phải tới chỗ khác, không quấy rầy anh nữa, anh… cứ tự nhiên.”

Cô nói xong bèn bước thẳng về phía trước hành lang, Hoắc Cảnh Hành hơi hơi gật đầu với anh rồi theo chân cô.

Úc Thần quay lại chăm chú nhìn vào bóng lưng Lệnh Tử, Hoắc Cảnh Hành bước vội hai bước, đi song song với cô.

Bàn tay trong túi quần anh siết chặt, ra sức nhìn chằm chằm về phía trước, bỗng nhiên thấy có ánh sáng chói mắt rực lên, anh lập tức nhắm mắt lại, đỡ cây cột màu son phòng khi mình ngã.

Chờ đến khi cảm giác khó chịu kia biến mất anh lại mở mắt vọng ra nơi xa, nhưng cô đã đi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.