Chờ Khi Nỗi Nhớ Nở Hoa

Chương 53: Ngoại truyện (1)



Hai ngày trước khi Chu Hòa Nghi về nước thì đúng lúc bộ phim của Úc Thần khởi quay ở Paris, nên họ không gặp được nhau.

Lệnh Tử đã chuẩn bị tâm lý trước rồi, chờ mẹ về cô có hai chuyện muốn cho bà biết, chuyện đầu tiên là việc cô ký hợp đồng bên văn phòng Khương Lê, chuyện thứ hai là về Úc Thần, cô định tỏ lập trường cho mẹ biết trước hai ngày anh tới gặp mẹ.

Nếu mẹ vẫn tỏ thái độ thì ít nhất là phát tiết cơn giận lên cô trước đã. Cô không muốn anh vừa gặp đã bị mẹ làm khó dễ, không muốn anh phải chịu ấm ức…

Ngày đầu Chu Hòa Nghi về Lệnh Tử cố nhịn không nhắc tới, mãi tới lúc ăn sáng hôm sau, cô ngồi đối diện với Chu Hòa Nghi, Tô Bách đứng rót sữa cho hai người phụ nữ trong nhà.

Lệnh Tử nhận lấy sữa bò, cô liếc ba, chờ Tô Bách gật đầu cô mới nói: “Mẹ, mẹ còn nhớ Úc Thần không?”

Chu Hòa Nghi nhận sữa, bà tỏ ra bất ngờ, thầm nghĩ ngợi mãi mới nói: “Sao bỗng nhiên con lại nhắc tới cậu ta?”

Cô hỏi: “Mẹ còn nhớ anh ấy không?”

Tuy Chu Hòa Nghi không cười nhưng vẻ mặt bà cũng không nghiêm trọng lắm, trông khá bình thản, “Người như thế mẹ không dám quên.”

“Mẹ cho rằng anh ấy là kiểu người thế nào?” Lệnh Tử suy tư một chốc bèn hỏi.

“Hoang đường, ngang ngược, không biết phép tắc.” Chu Hòa Nghi nói một hơi thật dài, cuối cùng bà tổng kết lại, “Mới mấy tuổi đầu đã lừa lọc tình cảm con gái nhà người ta, trưởng thành thì đến đâu được?” Bà cố ý liếc con gái.

Nếu là ngày trước sợ là Lệnh Tử sẽ lập tức cãi lại, anh ấy không lừa lọc tình cảm của con! Nhưng nhiều năm trôi qua cô đã có thể giữ bình tĩnh, cô hỏi: “Thế nào thì được coi là lừa lọc tình cảm của con gái nhà người khác ạ?”

Chu Hòa Nghi nhìn cô, “Trong lúc cần nghiêm túc học tập lại yêu đương với con gái nhà lành, đây là lừa lọc tình cảm.”

“Trước kia mẹ phản đối tụi con vì lí do này ạ?” Cô hỏi rất tuần tự.

“Từ đầu đến cuối mẹ chỉ phản đối hai đứa vì nguyên nhân này,” Chu Hòa Nghi nói: “Yêu đương ở tuổi đấy chỉ cần hơi sơ sảy là sẽ gặp vấn đề, hơn nữa tình cảm của người trẻ tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, mẹ sợ con bị tổn thương, con xem, chỉ cần gương mặt kia của cậu ta thì không cần chủ động đã có cả đám con gái nhào tới rồi, cậu ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Còn trẻ vẫn chưa vững lòng, rất dễ phân tâm với con, mà con hãy còn ngây thơ.”

Lệnh Tử nghe xong bèn hỏi tiếp: “Vậy bây giờ đi làm cả rồi, bọn con yêu đương có phải rất bình thường không ạ?”

Chu Hòa Nghi nhẹ nhàng đặt ly xuống bàn, bà nghiêm túc nói, “Mẹ biết con định nói gì, cậu ta đã tới tìm mẹ trước khi mẹ về nước một ngày, chạy tới tận khách sạn mẹ ở đánh đòn phủ đầu.”

Lệnh Tử: “…”

Tính đi tính lại, lại sót mất trường hợp này.

——

Ngày đó anh nói, mười năm trước, cháu định trưởng thành sẽ lấy cô ấy, mười năm sau, cháu muốn lấy được cô ấy ngay. Mười năm trước dì thấy cháu còn trẻ và ngông cuồng, lòng dạ chưa vững, mười năm trôi qua dẫu thế thời thay đổi khó lường, cháu vẫn muốn lấy cô ấy như ước nguyện ban đầu.

Chu Hòa Nghi vẫn cố tình làm khó anh, bà nói: “Ai biết được? Có nhiều người cảm thấy yêu mà không có được nhau mới là tốt nhất, năm ấy tôi đặt áp lực như thế, lỡ đâu cậu vẫn muốn vậy chỉ do còn canh cánh trong lòng thì sao?”

Úc Thần nói: “Cháu sẽ không giận dỗi với cô ấy, cháu chịu không nổi.”

Sắc mặt Chu Hòa Nghi đã dịu đi nhiều, “Bây giờ cậu thành công vậy muốn lấy ai mà chẳng được? Cớ sao lại phải làm thế?”

Úc Thần nghiêm nghị nhìn bà, “Dì ơi, cháu chỉ cần cô ấy thôi.”

Lời này đã hơi hung hăng, Chu Hòa Nghi bực mình nên cố tình gây sự, “Nếu tôi còn không đồng ý thì sao? Cậu tính thế nào?”

Úc Thần cười: “Cháu chẳng tính gì cả, dì là người văn minh, biết thế nào là đúng đắn mà.”

Chu Hòa Nghi nghe thế bèn cười lạnh, “Thật ngại quá, riêng chuyện này tôi không định phân rõ phải trái đúng sai với cậu.”

Úc Thần đứng dậy, anh thong thả cài cúc tay áo, nói: “Vậy xin dì thứ lỗi cho sự vô lễ của cháu, trong chuyện này cháu cũng không quan tâm văn minh là gì đâu, một khi ra tay cũng không biết đúng sai là gì cả, nếu lỡ đắc tội ở đâu mong được dì bao dung, dì cứ ngồi đây đi ạ.”

“Sao? Cậu còn ép buộc con bé được cơ à?” Chu Hòa Nghi nói với ra theo bóng anh.

“Cháu sẽ không ép buộc cô ấy, ý cô ấy thế nào thì ý cháu thế đó, cho tới nay cháu luôn đặt cảm xúc của cô ấy lên hàng đầu, cô ấy vui là cháu cũng vui rồi.” Anh nói xong, đi mất.

Lúc ấy Chu Hòa Nghi tức tới xanh mặt, chính bà là một người cứng cỏi, lâu nay vẫn luôn cao ngạo, không ngờ lần này lại bị một tên nhãi ranh chặn họng.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại bà bèn nghĩ, cậu trai này cũng là người kiên quyết, nếu hôm đó anh khép nép ăn nói với bà có lẽ Chu Hòa Nghi đang vui cũng miễn cưỡng đồng ý, nhưng xong việc có lẽ sẽ thấy hơi bất bình. Nên tuy thái độ của anh hôm đó làm bà tức giận nhưng cũng có điểm đáng để tán thưởng.

“Mẹ ơi?” Lệnh Tử thấy bà thất thần bèn gọi một tiếng.

“Được rồi, chuyện này cứ để mẹ suy nghĩ đã,” Chu Hòa Nghi nói xong lại liếc Tô Bách: “Tối qua ba con cũng nhắc tới cậu ta, vừa mở miệng nói câu đầu tiên cũng không khác gì con, gì mà, em còn nhớ Úc Thần không? Đúng là cha con.” Bà nói xong bèn đứng dậy ra ghế sô pha ngồi.

Lệnh Tử  nhìn về Tô Bách đứng bên. Ông chỉ cười với cô, nói: “Ba đã nói rồi mà, ba ủng hộ con.”

Sau đó Lệnh Tử lại tiếp tục nhân cơ hội nói chuyện ký hợp đồng với mẹ. Nhưng thái độ của Chu Hòa Nghi lại khiến cô bất ngờ, “Trước kia mẹ quản con là vì con còn nhỏ, giờ con đã lớn rồi, đường nên đi thế nào con tự chọn, nhưng nếu sau này gặp phải chuyện gì nhớ là vẫn phải cho mẹ biết, đừng có gánh vác một mình, trong nhà còn có hậu thuẫn đây, lúc cần dựa dẫm gì phải dựa dẫm.”

Ngày đó, Lệnh Tử ra ngoài mua đồ cho mẹ, cô về thì thấy Lý Trình Dương lại trèo tường cầm kéo sửa hoa tường vi trườn khắp đầu tường.

Cô ngẩng đầu lên hỏi: “Anh, em vào nhé?”

Anh ấy nói: “Vào đi, cửa không khóa đâu.”

Sau đó Lệnh Tử ngồi bên dưới kể hết chuyện cho anh nghe.

Lý Trình Dương ném cho cô một đóa tường vi, nói: “Dì hành xử thông minh đấy, với cả có lẽ đã nghĩ thông rồi, em nghĩ lại xem, giờ em đã trưởng thành độc lập rồi, dì muốn quản cũng quản không nổi, thay vì làm ầm chuyện của em với Úc Thần lên để hỏng hết quan hệ mẹ con thì thà rằng yên tâm chấp nhận vẫn hơn, dì thấy thoải mái mà con gái cũng được hạnh phúc, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do dì đã yên tâm với Úc Thần, anh nghĩ Úc Thần cũng biết điểm này nên mới đi tìm dì ấy một mình.”

“…”

Lúc sau Chu Hòa Nghi vẫn chưa tỏ rõ là đồng ý hay không, dù sao Lệnh Tử cũng tự cho rằng bà đã đồng ý rồi, chẳng mấy ngày cô đã xin nghỉ một tuần với Khương Lê, sau đó tự đến Paris tìm anh mà không nói một lời.

Lệnh Tử hoàn toàn biết anh đang ở đâu, bởi vì anh sẽ báo cho cô biết mình đang ở chỗ nào, ngay cả số phòng khách sạn anh cũng nói để cô ở trong nước yên tâm đợi anh về.

Cho nên Lệnh Tử đi máy bay tới thẳng điểm dừng chân khách sạn của bọn họ, vốn cô định tự đặt phòng nhưng ở đài check in của khách sạn lại có người tới nói là đồng nghiệp của Úc Thần, người đó dẫn cô tới phòng anh rồi đi mất.

Mà Bạc Tuân sau khi đi ra bèn lập tức gọi điện cho anh, “Người của cậu tới kìa.”



Lệnh Tử sững sờ đứng lặng đi hồi lâu, cô còn lo có phải mình hơi mất cảnh giác không, cứ thế tin lời người xa lạ, hơn nữa vì sao anh ta lại có thẻ phòng của Úc Thần?

Nhưng sau khi nhìn thấy một thứ thì cô hết nghi ngờ.

Trên giường đặt một chiếc áo sơ mi, viên cúc thứ hai của chiếc áo này vốn đã rơi ra rồi, theo lời anh nói thì bị cô kéo xuống hôm đi thảm đỏ, về sau cô khâu lại cúc áo bằng chỉ đỏ vì trong lúc ấy trong nhà anh chỉ có chỉ đỏ.

Hơn nữa cô khâu không tốt lắm, lúc ngừng khâu vụng về thắt lại nên dù đã khâu nhưng viên cúc áo kia trông vẫn như sắp rơi tới nơi.

Cô đi một chuyến tới Paris mất mười mấy tiếng, Lệnh Tử vào phòng tắm tắm rửa một lần rồi ra, cô chui vào trong chăn ngủ.

Lệnh Tử ngủ một giấc tỉnh lại anh vẫn chưa về.

Cô nằm trên giường thêm một lát mới xuống giường kéo màn ra ban công, bên ngoài nắng sớm mờ mờ, trời đã sắp sáng.

Phía dưới ban công là một mảnh hoa oải hương, trong miền đất nửa mờ nửa tỏ, dưới ánh nắng trong suốt càng thêm duyên dáng yêu kiều, một chốc nữa lại rung rinh khi gió thoảng.

Cô đứng ngoài ban công tầm nửa tiếng mới vào nhà, chủ yếu là vì còn đi chân đất nên sáng sớm thấy hơi lạnh, nếu không có lẽ cô vẫn còn đứng đó thêm một lát nữa được.

Lệnh Tử vào phòng đóng cửa lại, đúng lúc có người bước ra khỏi phòng tắm, cô quay lại, bất ngờ thấy anh thì hốt hoảng nói: “Xin chào…”

Anh đứng ngoài cửa toilet, vừa lau tóc bằng khăn lông vừa nói: “Sao khách sáo thế?”

Nhìn xem…

Trông không bất ngờ tẹo nào kìa.

Cô đứng yên không nói gì.

Anh cũng lại gần, nghiêm nghị quan sát cô, nhất là nhìn chằm chằm đôi chân trần của cô một lát mới chậm rãi nhìn lên trên, Úc Thần cười mà như không, “Em thích mặc đồ của anh đến vậy à?”

Vốn cô định giải thích là, vì em sốt ruột quá nên quên mang áo ngủ tới…

Không ngờ anh lại đặt tay bên hông như muốn cởi khăn tắm, cô sợ tới mức xoay người tránh đi, sau đó anh dựa lại gần hôn cổ cô.

Lệnh Tử run lên, “Lâu vậy không gặp, anh không có gì để nói với em à?”

Anh vừa cởi cúc áo cô đang mặc vừa nói: “Có chứ, anh nhớ em.”

“Còn gì nữa không?”

““Ngủ” với anh đi, lập tức.”

“…”

Trước kia Lệnh Tử đã từng cố phản kháng, hỏi anh có thể kiềm chế chút hay không?

Anh tựa lưng vào đầu giường và nói: “Hiền triết xưa có câu: Phát sinh từ tình cảm, dừng lại trong lễ nghĩa, đã yêu sâu, tình d.ục là cần thiết.”

Lệnh Tử: “…”

Úc Thần: “Anh yêu em, muốn mây mưa với em, muốn làm đủ chuyện bất nhã khắp thiên hạ này với em, ngày qua ngày.”

Lệnh Tử… che tai, không muốn nghe tiếp nữa.

Anh cười lưu manh, quả đúng là ngày qua ngày.

Trời bên ngoài đã sáng rõ.

Úc Thần tựa lưng vào đầu giường, anh ôm cô vào lòng rồi phủ lên người cô chiếc áo sơ mi lúc nãy bị cởi ra, lại đắp chăn cho Lệnh Tử, anh nói: “May mà anh tinh thần thép, bằng không đúng thật không chịu nổi lần nào em cũng đột kích thế này.”

Cô úp mặt vào lồng ngực anh, hồi lâu mới nói: “Nghe nói anh đã gặp mẹ em rồi hả?”

“Ừ,” Anh nhắm mắt lại, ừ một tiếng, im lặng trong chốc lát lại mở ra, Úc Thần kề mũi sát mái tóc cô ngửi ngửi, “Sao vậy? Có phải dì càng không thích anh không?”

“Vậy anh còn nói những lời ấy với mẹ làm gì?” Cô đã bắt đầu mơ màng.

Anh khẽ cười, “Anh chỉ thấy làm khác người đôi khi cũng được việc ấy mà.”

Lệnh Tử ngẩng đầu lên, “Nếu mẹ giận thật thì sao?”

Úc Thần sờ mặt cô, lại khảy khảy chiếc nhẫn trên tay Lệnh Tử, “Không đâu, càng kiên quyết mới càng khiến dì ấy yên tâm, mà nếu dì giận thật thì anh vẫn sẽ lấy em thôi.”

Cô nói, anh cứ chắc chắn em bằng lòng gả cho anh thế á?

Anh nói, từ đêm giao thừa năm ấy em dối cha lừa mẹ đến nhà anh cướp mất trinh tiết của anh, anh đã chắc chắn trừ em anh không lấy ai nữa rồi, em là người con gái có trách nhiệm, anh tin em mà.

Lệnh Tử: “Lời thoại của em anh cũng nói mất.”

Úc Thần: “Anh đây cũng bị em “ngủ” mất kia kìa.”

Lệnh Tử: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.