Cho Má Em Thêm Hồng

Chương 13: 13: Gặp Gỡ Đối Tượng Xem Mắt




"...Không có." Giọng Ôn Từ chậm rãi trầm xuống.
 
Cô chưa bao giờ cảm thấy được yêu thích là một điều nguy hiểm, nhưng mẹ cô năm lần bảy lượt cảnh báo cô không được phô trương tài năng của mình với người khác, lại càng không được tiếp xúc quá nhiều với người khác giới.
 
Ôn Từ sụt sịt mũi, nhỏ giọng nói vào điện thoại di động: "Tôi không cảm thấy có gì nguy hiểm cả, Thịnh Kinh Lan." Tuy cô trốn tránh không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng cô biết rất rõ rằng, cô không phản cảm việc anh tiếp cận, thậm chí...!đối với việc anh đột ngật trở về, cô còn vui vẻ và kinh ngạc.
 
"Nếu thế, vị tiểu thư họ Ôn đang không cảm thấy nguy hiểm gì này, liệu bây giờ có thể dùng bữa tối với tôi không?" Anh luôn có thể canh chuẩn thời điểm Ôn Từ rảnh rỗi nhất để xuất hiện đúng lúc.
 
Ôn Từ đột nhiên tỉnh ngộ, cô mờ WeChat gõ vài tin nhắn hỏi ý Lý Chiêu Tuyết, cùng lúc đó cũng nói vào điện thoại: "Được chứ." Sau ngày hôm đó, Ôn Từ đã mấy ngày không nói chuyện với Ôn Như Ngọc, cho dù cô có vô tình gặp mặt bà ngoại thì cũng chỉ che giấu cảm xúc mâu thuẫn của mình, giả vờ như không có chuyện gì cả.
 
"A Từ, bà thấy gần đấy cháu đi sớm về trễ, có bận lắm không?" Tống Lan Chi bảo nhà bếp làm chút đồ bổ rồi đem đến cho cháu gái.
 
"Mấy món đồ thủ công của Linh Lung Các ở Triển lãm thủ công của Lê Hoa Thần thu hút rất nhiều khách quan tâm, chúng ta phải tranh thủ cơ hội này."
 
"Ăn nên làm ra là chuyện tốt, nhưng đừng làm bản thân mệt quá đấy." Tống Lan Chi khuyên cô, rồi lại chuyển chủ đề, thăm dò: "Năm nay cháu hai bốn rồi, cũng sắp hai lăm đến nơi, có phải đến lúc nghĩ chuyện riêng của bản thân rồi không?"
 
Ôn Từ ngạc nhiên, rồi lại cười cho qua chuyện: "Bà ngoại, cháu không gấp."
 
"Sao lại không gấp cơ chứ, làm quen người ta từ từ rồi mới hẹn hò đính hôn, rồi lại suy xét đến chuyện hôn lễ, thấy vậy chứ cũng phải mất một hai năm." Là người lớn, Tống Lan Chi suy nghĩ đến chuyện lâu dài: "Hơn nữa cũng chưa chắc cháu tìm được người thích hợp, chọn chọn lựa lựa mãi, nhoáng một cái là giả luôn đấy."
 
Đến thời điểm kết hôn thì cũng đã hai sáu hai bảy mất rồi, hoặc có khi còn trễ hơn, bây giờ bắt đầu suy nghĩ cũng là vừa kịp.

Loại chuyện bị người lớn hỏi bao giờ lấy chồng này, bạn bè của Ôn Từ cũng đã kể mòn cả miệng rồi, chuyện thế này cô có rất nhiều kinh nghiệm xử lý, Ôn Từ cũng không trực tiếp từ chối mà chỉ lấy cớ: "Tai cháu chưa gặp được người phù hợp thôi mà..."
 
Cô còn chưa kịp dứt lời đã nghe thấy giọng nói đầy vui mừng của Tô Hòa Miêu: "Em Về rồi đây." Hết một tuần học thì cuối tuần Tô Hoà Miêu sẽ trở về nhà họ Ôn, cô nàng đi tới chỗ Ôn Từ đầu tiên, cũng gặp luôn cả Tống Lan Chi đang ở đó: "Bà Tống, A Từ, hai người đang nói chuyện gì đó?"
 
Tô Hoà Miêu còn nhỏ hơn Ôn Từ vài tuổi, Tống Lan Chi cũng coi cô ấy như cháu gái thân thiết của mình: "Bà mới nói chuyện với A Từ, đừng có mà suốt ngày vui đầu vào công việc, nên đi tìm một đối tượng thích hợp thôi." "A?" Tô Hoà Miêu không khách sáo mà cầm lấy quả quýt trên bản lột vỏ: "A Từ gần đây…" "Khu." Ôn Từ nắm tay đưa gần bên môi ho nhẹ một tiếng.
 

Môi răng Tô Hoà Miêu run lên, cô nàng vội vàng sửa miệng: "Gần, gần đây bận bù đầu với công việc, cũng chẳng có mấy thời gian hay cơ hội đi gặp gỡ giao lưu bạn mới, chắc cũng không cần gấp đâu nhỉ?" "Bởi vì không có cơ hội nên mới cần suy nghĩ đấy." Tống Lan Chỉ được cớ nói tiếp: "Hôm nọ bà Lý bên phố Nam Đảo tới thăm bà, còn kể thêm cháu trai bà ấy mới từ bên Anh trở về, thằng nhóc ấy năm nay hai bốn, bằng cháu đấy, không thì hôm nào xếp thời gian gặp đi?"
 
Bạn bè của bà ngoại rất nhiều, bây giờ Ôn Từ cũng không nhớ được bà Lý trong lời bà mình là ai nữa.
 
Nhưng dù là ai đi nữa thì cô cũng không có ý định tiếp nhận, thế nên thuận miệng bịa ra: "Du học về sao...!nhưng cháu khá là truyền thống, thích những người lớn lên ở Trung Quốc cơ."
 
Tô Hoà Miêu nghẹn miếng quýt trong miệng, chua quá.
 
Cô nàng nhớ Thịnh Phỉ Phỉ có nói Thịnh Kinh Lan du học nước ngoài về.
 
Tống Lan Chi lại nói tiếp: "Thế nhà chủ Trần ở phố Nam Hoa, con trai ông ấy là tiến sĩ, làm biên tập viên bên Học viện Khoa học thành Nam đẩy."
 
Ôn Từ xoa nhẹ thái dương: "Người làm nghiên cứu khoa học lại thành tích cao chắc là bận lắm, cháu thích mấy người làm nghệ thuật hơn, sẽ dễ có nhiều đề tài chung."
 
Tống Lan Chi: "Vậy…"
 
Mắt thấy bà ngoại sắp giới thiệu đến lựa chọn số ba, Ôn Từ cố tình cắt ngang: "Ôi trời, tự nhiên cháu nhớ ra hình như có một email chưa kịp trả lời, giờ cháu đang bận chút."
 
Vị tiểu thư họ Ôn xưa nay vốn ổn trong bây giờ lại không màng hình tượng mà trốn nhanh hơn cả thỏ, Tô Hoà Miêu vốn giỏi xem mặt đoán ý cũng không dám ở lai, cô ấy nhấc chân bỏ trốn theo.
 
Sau khi ra khỏi cửa hai người tụm lại, ăn ý thở dài một hơi.
 
Tô Hoà Miêu khó hiểu hỏi: "A Từ, chị không định nói cho cô Tống biết chuyện của chị với anh Thịnh à?"
 
"Chị với anh ấy..." Ôn Từ muốn nói lại thôi, cô không tự nhiên mà thì thầm, "Cũng không có chuyện gì cả."
 
"Thế à?" Tô Hoà Miêu vô cùng hoài nghi.
 
Cô ấy nghĩ tới thái độ khi đối xử với người khác phái của Ôn Từ, nghiêng đầu: "A Từ, chị có biết kiểu người không muốn ra khỏi nhà kiếm thêm bạn mới, cũng không muốn chủ động tìm hiểu là đang chờ loại tình yêu thế nào không?"

 
Mặt Ôn Từ đầy về nghi hoặc: "Là loại tình yêu gì?"
 
Tô Hoà Miêu trịnh trọng: "Loại tình yêu chờ thời đấy."
 
Ôn Từ: "..."
 
Đó không phải tình yêu, đó là tội ác.

Hai ngày cuối tuần, Ôn Từ lấy cớ công việc tính trốn bà ngoại mình một chút.
 
Công việc ở Linh Lung Các vô cùng nhiều, ngày nào cũng có khách hàng liên hệ, cuối tuần nhưng Ôn Từ cũng không rảnh rỗi nên đắt Tô Hoà Miêu qua học hỏi.
 
Gần đây Đường Lâm Lãng thường xuyên xuất hiện ở Linh Lung Các, Ôn Từ mắt nhắm mắt mở cho qua, mãi đến khi Đường Lâm Lãng hỏi tin tức về mấy đơn đặt hàng sắp tới của Linh Lung Các.

Ôn Từ không thể nhịn được nữa, ngay lập tức cảnh cáo Đường Lâm Lãng: "Không cần dùng danh nghĩa nhà họ Ôn để thăm dò chuyện của Linh Lung Các." "Chỉ e là không được." Đường Lâm Lãng lật xem sổ sách ngay trước mặt cô: "Sắp tới tôi sẽ thường xuyên đến Linh Lung Các học hỏi thêm cách điều hành và hình thức kinh doanh của Linh Lung Các."
 
Ôn Từ giật luôn số cải lại, ném thăng lên bàn: "Chuyện của Linh Lung Các không cần cô nhúng tay." Đường Lâm Lãng không hề sợ hãi, lại còn cười đầy khiêu khích: "Cô có nghĩ vì sao tôi lại được xem mấy thứ này không?"
 
Cô ta có thể tự do ra vào, quang minh chính đại nhúng tay vào chuyên nghiệp vụ, tất nhiên là phải có người bày mưu đặt kế phía sau.
 
Ngoại trừ Tổng Lan Chi thì chỉ có Ôn Như Ngọc mới có quyền hạn lớn thế này thôi.
 
"Cô còn không biết à?" Đường Lâm Lãng nhìn cô, ánh mắt không che giấu được sự đắc ý: "Tôi đã đề nghị với cô giáo là để Linh Lung Các sử dụng công nghệ thêu máy, cô giáo đã chấp nhận?
 
Cuối cùng, Ôn Từ cũng thay đổi sắc mặt.
 
Mấy người công nhân đều nói Ôn Từ tính tình hiền hoá, rất ít người có thể khiến cổ nổi giận.


Nhưng chỉ có Đường Lâm Lãng lại dễ dàng làm cô dựng hết cả lông toàn thân.
 
Bởi vì người mẹ mà cô luôn quan tâm lại thiên vị một người khác.

Ôn Từ trở lại xưởng làm việc, vừa định rời đi thì nhận được cuộc của bà ngoại, cô chỉ đành đè nén lửa giận, giả bộ bình tĩnh hết mức: "Bà ngoại."
 
Vừa nghe là điện thoại của Tống Lan Chi, Tô Hoà Miêu đang nghịch cá liền vênh tai nghe ngóng.

Không biết người bên kia nói gì mà chỉ nghe Ôn Từ trả lời: "Bây giờ a?"
 
"Vâng, cháu biết rồi ạ."
 
Cúp điện thoại, Ôn Từ đóng máy tính, xoay người nói với Tô Hoà Miêu: "Chị phải về nhà một chuyến, em cứ ở đây đến hết giờ làm thì Về nhé."
 
Tô Hoà Miêu hiếu kỳ hỏi với theo: "A Từ, bây giờ chi về nhà làm gì?"
 
"Có việc." Cô chỉ để lại hai chữ rồi vội vàng rời đi.
 
Tô Hoà Miêu lắc lắc đầu, nâng căm nhìn trần nhà.
 
Gần đây Tống Lan Chi nhìn thấy Ôn Từ đều muốn giới thiệu đối tượng cho cô, bây giờ gọi điện bảo Ôn Từ về nhà, khả năng cao là sắp gặp mặt trực tiếp.
 
Ôn Từ không biết được vở kịch Tô Hoà Miêu tự biên tự soạn, đầu óc cô chỉ quấn quanh giọng nói của Đường Lâm Lăng.

Cô chưa bao giờ ngờ tới mẹ cô có thế thiên vị Đường Lâm Lãng tới mức này.
 
Trở lại nhà họ Ôn, cô đi thẳng đến chỗ của mẹ.
 
Ôn Như Ngọc đang nghỉ ngơi ở phòng làm việc thì bừng tỉnh, thấy là con gái mình tới, bà ấy vô thức thở phào nhẹ nhõm rồi lại nhíu mày giáo huấn: "Vội vội vàng vàng, đi vào cũng không gõ cửa, còn ra thế thông gì nữa." Ôn Từ cười lạnh một tiếng: "Mẹ cũng đã thay tên sửa họ cho Linh Lung Các, còn mong muốn con phải tâm binh khí hòa ư?" Ôn Như Ngọc chau mày: "Con nói bậy gì đó? Linh Lung Các phải thay tên sửa họ bao giờ?"
 
Ôn Từ cũng không muốn lơ là cho qua chuyện này với bà ấy, cô lập tức giằng co: "Đề nghị thêu máy có phải sự thật không?"
 

Ôn Như Ngọc sửng sốt, rũ mắt xuống: "Con biết rồi à?"
 
Quả nhiên, mẹ cô đã thương lượng với Đường Lâm Lãng rồi lừa gạt cô.

Ôn Từ trực tiếp tỏ thái độ: "Con không đồng ý.

Linh Lung Các luôn duy trì danh tiếng tốt đẹp trong ngành bằng thêu tay, nếu đổi sang thêu máy thì thanh danh thêu thủ công sẽ bị lãng quên?
 
Theo thời gian phát triển, thêu công nghiệp có thể giảm bớt chi phí và thời gian, lại tăng năng suất và mang đến tiện lợi cho doanh nghiệp, từ đó dần dần thay thế thêu tay.
 
Để kiếm được lợi nhuận cao hơn, nhiều thương hiệu thêu đã chuyển đổi sang sản xuất thêu máy, nếu Linh Lung Các cũng chạy theo xu hướng thì cuối cùng sẽ mất đi đặc sắc và trở nên tầm thường.
 
"Tình huống con nói chúng ta cũng đã suy nghĩ thử." Ôn Như Ngọc nói: "Linh Lung Các vốn đã có địa vị cao và sự nổi tiếng trong ngành, đó là lợi thế của chúng ta, nhưng xu hướng chủ đạo bây giờ đang thay đổi, chúng ta cũng phải thực hiện những thay đổi thích hợp."
 
"Con chưa từng phản đối thêu công nghiệp, dưới trướng Ôn thị cũng đã có nhà xưởng thêu công nghiệp cơ mà, sao lại cứ muốn dính vào Linh Lung Các?" Cô hi vọng Linh Lung Các sẽ giữ mãi danh tiếng ngày xưa, vĩnh viên bảo trì nét đẹp của bản thân.
 
Ôn Như Ngọc vẫn kiên trì: "Ban nãy mẹ cũng nói rồi, địa vị cao và sự nổi tiếng trong ngành của Linh Lung Các, nếu lợi dụng được điều này có thể kiếm được nhiều lợi ích hơn nữa cho Ôn Thị."
 
Ôn Từ càng lúc càng thở gấp: "Không phải cái gì cũng phải liên quan đến tiền, mẹ điều hành nhà họ Ôn bao nhiều năm như vậy, lại quên mất ý định ban đầu sao?" Hàng loạt thanh âm chất vấn vọng ra từ phòng làm việc, những cảm xúc ấy tích tụ trong đáy lòng bao nhiều năm, giống như tuyết đọng quanh năm trên núi cao, đang vỡ vụn và sắp sụp đổ.
 
Ôn Từ đi rồi, Tô Hoà Miêu ngồi ở văn phòng một lúc thì không yên nổi nữa, đành gom kim chỉ lại rồi xuống lầu, ấy mà lại gặp được người quen.
 
Tô Hoà Miêu chủ động chạy tới, mở miệng hỏi: "Anh Thịnh, anh tới tìm A Từ à?" Thịnh Kim Lan kéo tay áo lên nhìn đồng hồ: "Cũng chưa tới giờ tan tầm đâu nhỉ."
 
Ý là, anh đang đợi Ôn Từ tan làm.
 
"Ừm..." Tô Hoà Miêu rối rắm vặn xoăn ngón tay, rồi lại lén lút nhìn Thịnh Kinh Lan thêm vài lần.
 
Gia thế Thịnh Kinh Lan không tồi, người cũng cao ráo đẹp trai, lại còn có thể làm A Từ vui về, có vẻ như là một lựa chọn không tồi.
 
Nếu không thì, giúp anh một phen? Tô Hoà Miêu hạ quyết tâm, quyết định nói cho anh: "A Từ không ở Linh Lung Các, chị ấy về nhà gặp đối tượng xem mắt rồi."
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.