Nghe giọng nói lạnh như băng của Thẩm Quân Tắc, Tiêu Tinh
biết anh lại tức giận vô cớ, người đàn ông này bình thường hờ hững lạnh
lùng, lúc tức giận thật sự trông rất đáng sợ. Tiêu Tinh không muốn dùng
vũ lực với anh, chỉ có thể dùng cách lấy nhu khắc cương để hóa giải.
Nghĩ đến đây, Tiêu Tinh ngẩng đầu, nhìn anh với ánh mắt chân thành, cười hết sức thân thiện:
“Em muốn nói, lúc ở New York, một lần đi tắm, em thấy nó
vướng víu nên tháo ra đặt cạnh bồn tắm, sau đó em quên không đeo, nhẫn
cùng với nước tắm trôi xuống ống thoát nước rồi… Ha ha, em không cố ý”.
Cô dám nhắc lại không sai một chữ? Lại còn đứng đó cười? Trắng trợn quá mức rồi đấy?
Thẩm Quân Tắc gườm gườm nhìn cô, im lặng một lúc rất lâu rồi
mới hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Sao em không trôi luôn xuống
ống thoát nước?”.
Tiêu Tinh tiếp tục cười tít mắt và nói: “Hi hi, chẳng phải người em quá to sao, không chui xuống được”.
“Em…”.
Thấy cơn giận dữ của Thẩm Quân Tắc sắp sửa bùng phát, Tiêu
Tinh vội vàng ngắt lời anh, “Được rồi được rồi, đừng giận nữa. Em biết
chiếc nhẫn ấy rất đắt rất đắt, là quà cưới ông nội anh đặc biệt mua cho
chúng ta, hình như còn là hàng độc gì đó, phải đặt riêng…”.
Tiêu Tinh cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên hai mắt lóe sáng, “Hay
là thế này đi, ngày mai em đến Đế Hoa tìm xem sao, ở đó có hai tầng
chuyên bán nhẫn, quy mô rất lớn, chắc chắn có thể tìm thấy mẫu tương tự. Em mua một chiếc chẳng phải là được sao”.
Thấy Thẩm Quân Tắc im lặng nhìn mình, Tiêu Tinh lại mỉm cười
bổ sung: “Dù sao thì cũng đã mất rồi, cũng chẳng có cách nào, cứ coi như là của đi thay người đi. Chúng ta nên nhìn về phía trước, chuyện đã qua rồi mà, nhớ lại càng buồn hơn”.
Thẩm Quân Tắc vẫn im lặng không nói gì.
Tiêu Tinh nói tiếp: “Anh nghĩ mà xem, nếu không mất chiếc
nhẫn ấy, em cũng sẽ không vì tìm chiếc nhẫn mà không cẩn thận làm rơi
điện thoại xuống đất. Nếu không phải điện thoại rơi xuống đất bị hỏng
thì lần trước gặp tên cầm thú kia, em cũng không thể nhanh trí đưa cho
hắn chiếc điện thoại hỏng, dùng chiếc điện thoại tốt gọi điện cầu cứu
anh. Không biết chừng bây giờ em đã biến thành cái xác rồi. Một chiếc
nhẫn đổi lấy một tính mạng, xứng đáng biết nhường nào”.
Cô đúng là biết tự thôi miên mình, như thế mà cũng liên hệ với nhau được?
Thẩm Quân Tắc nheo mắt, lạnh lùng nói: “Nói như vậy em làm mất nhẫn là rất đúng, đúng không?”.
Tiêu Tinh ngẩng đầu, nhìn anh với ánh mắt chân thành, gật đầu như gà con mổ thóc.
Thẩm Quân Tắc bị ánh mắt “chân thành” như chú chó con nhìn
chủ nhân làm cho mềm lòng, cơn giận ban đầu hoàn toàn tan biến. Đối với
cô gái mặt dày ma quái này, anh không thể nổi giận được. Cái gì mà
chuyện đã qua nhớ lại càng buồn cô cũng lôi ra, cô đúng là nói năng linh tinh!
Im lặng một lúc, Thẩm Quân Tắc thở dài nói: “Thôi, theo anh ra ngoài”.
“Đi đâu?”. Tiêu Tinh cảnh giác nhìn anh. Không phải anh sẽ nhồi cô xuống ống thoát nước để “đền mạng” cho chiếc nhẫn đó chứ?
Thẩm Quân Tắc vừa nhìn đã biết cô đang nghĩ gì, cố kìm nén ý nghĩ gõ vào đầu cô, khuôn mặt không chút biểu cảm: “Đi mua nhẫn”.
“Ặc, hôm khác đi, bây giờ trung tâm mua sắm đóng cửa hết rồi… À, tối nay em còn có chút việc…”.
“Nói nhiều thật đấy”, Thẩm Quân Tắc ngắt lời cô, kéo tay cô
lôi ra ngoài cửa. Đột nhiên anh phát hiện, dùng vũ lực đối phó với Tiêu
Tinh thì thích hợp hơn, nói ngon nói ngọt khuyên bảo, nói đến ngày mai
chưa chắc cô đã đồng ý, cứ lôi đi như thế này thì có vẻ trực tiếp và
hiệu quả hơn.
Quả nhiên, sau khi bị nhét vào trong xe, cô không nói nhiều nữa, yên lặng ngồi đó, cúi đầu cầm điện thoại nhắn tin.
Chẳng mấy chốc đã đến Đế Hoa, Thẩm Quân Tắc đưa Tiêu Tinh lên thẳng tầng tám. Đây là khu mua bán trang sức nổi tiếng nhất vùng, trung tâm mua sắm tầm cỡ, những ngăn tủ kính nối liền nhau bày đủ loại trang
sức khiến người ta hoa mắt, các kiểu dây chuyền, nhẫn, lắc tay, bông tai đủ loại mẫu mã tỏa sáng lung linh dưới ánh đèn, khiến người ta nhìn
không xuể. Lúc này đang là giờ mua sắm cao điểm sau bữa tối, có không ít đôi tình nhân đang đứng trước các quầy hàng chọn trang sức, khuôn mặt
nở nụ cười hạnh phúc.
Tiêu Tinh ngoan ngoãn theo sau Thẩm Quân Tắc, trên đường đi,
cô liếc nhìn giá của những chiếc nhẫn trong tủ kính, không kìm được lè
lưỡi, trong lòng cảm thấy bực tức. Đây đúng là khu mua bán trang sức chứ không phải khu cướp tiền chứ? Chiếc nhẫn nhỏ tý xíu mà bán đắt như vậy, tiền mua một chiếc nhẫn đủ cho cô ăn lẩu dê cả đời…
Thẩm Quân Tắc dừng lại trước một quầy hàng, ngoảnh đầu nhìn
Tiêu Tinh đang tò mò ngó nghiêng, lạnh lùng hỏi: “Nhìn thấy chiếc nào
mình thích chưa?”.
Từ nhỏ Tiêu Tinh đã không hứng thú với những đồ “phụ nữ” như
trang sức hay mỹ phẩm. Mỗi lần nhìn thấy đồ ăn hai mắt cô lại sáng lên,
thấy trang sức thì chẳng có chút cảm hứng nào. Nhìn những chiếc nhẫn lấp lánh trong tủ kính cũng không thấy thích thú, lướt nhìn một lượt, chọn
chiếc rẻ nhất, khẽ giơ ngón trỏ chỉ chỉ: “Chiếc này rất đẹp”.
Thẩm Quân Tắc chỉ cần nhìn ánh mắt là biết suy nghĩ của cô, anh nhíu mày, sa sầm mặt xuống nói: “Thôi, anh chọn cho em”.
Nhân viên bán hàng tươi cười bước lại, “Thưa anh, có cần tôi giúp gì không?”.
Thẩm Quân Tắc chỉ vào quầy hàng, “Phiền cô cho tôi xem chiếc này”.
“Được, ai đeo ạ, cần số mấy ạ?”.
“Cô ấy đeo”, Thẩm Quân Tắc kéo Tiêu Tinh đang đứng bên cạnh tò mò ngó nghiêng lại, kéo tay cô lên cho nhân viên bán hàng nhìn.
Nhân viên bán hàng mỉm cười với Tiêu Tinh, nhanh chóng lấy
một chiếc nhẫn đặt lên mặt quầy. Tiêu Tinh bị nụ cười thấu hiểu của cô
ấy làm cho ngượng ngùng, đang định rụt tay lại, không ngờ tay phải đã bị Thẩm Quân Tắc túm lấy.
Thẩm Quân Tắc bình tĩnh nắm tay Tiêu Tinh, tay kia cầm nhẫn,
đeo vào ngón áp út của cô một cách rất tự nhiên, sau đó giơ tay cô lên
ngắm nghía rất kỹ. Chiếc nhẫn ấy rất hợp với tay của Tiêu Tinh, thậm chí như được đặt làm riêng cho cô, kích cỡ cũng vừa khít. Viên kim cương
trên chiếc nhẫn lóng lánh, làm tôn lên vẻ đẹp của ngón tay trắng mịn.
Thẩm Quân Tắc nhìn bàn tay của cô gái trước mắt, không khỏi có chút thất thần.
Không biết vì sao khi thấy anh chăm chú nhìn ngón tay mình,
trong lòng Tiêu Tinh lại cảm thấy căng thẳng, tim đập nhanh hơn, vội
vàng rụt tay lại.
Nhân viên bán hàng nhìn hai người, mỉm cười và nói: “Anh quả là có mắt nhìn, chiếc nhẫn này bạn gái anh đeo rất đẹp”.
Tiêu Tinh nghe thấy hai tiếng “bạn gái”, tâm trạng có chút
phức tạp, cúi đầu xuống, muốn tháo chiếc nhẫn ấy ra nhưng đáng ghét là
chiếc nhẫn này đeo vào thì dễ, tháo ra thì khó, bị mắc ở đốt ngón tay,
không tháo ra được.
Nhân viên bán hàng ân cần nói: “Cô đừng lo, chúng tôi có nước xà phòng…”.
“Không cần đâu”, Thẩm Quân Tắc ngắt lời cô ta, quay sang nhìn Tiêu Tinh, bình tĩnh nói, “Đừng tháo ra, cứ đeo đi”.
“Nhưng…”. Tiêu Tinh nhìn chiếc nhẫn vô cớ xuất hiện trên tay, cảm giác có chút kỳ quặc.
Thẩm Quân Tắc nhếch mép cười, đột nhiên ghé sát vào tai cô, khẽ nói: “Không tháo ra được càng tốt, để em đỡ làm mất”.
“…”. Anh cố tình! Tiêu Tinh ngẩng đầu, gườm gườm nhìn anh, nhưng anh đã quay mặt đi, bình tĩnh quẹt thẻ tính tiền.
Hai người quay lại theo đường cũ, đi được vài bước, đột nhiên Thẩm Quân Tắc ngoảnh đầu, nhìn Tiêu Tinh như chợt nhận ra điều gì đó,
sau đó đưa Tiêu Tinh đi sang hướng khác, dừng lại trước quầy bán dây
chuyền.
“Làm gì vậy?”. Tiêu Tinh nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc.
Thẩm Quân Tắc nói: “Chẳng mấy khi đến đây, nhân tiện mua cho em sợi dây chuyền”.
Tiêu Tinh vội vàng lắc đầu nói: “Không cần đâu không cần đâu, em có dây chuyền rồi”.
Thẩm Quân Tắc nhìn sợi dây chuyền mặt khỉ Yoyo trước ngực cô, nhíu mày, ra phía sau cô, tháo sợi dây chuyền đó ra, đút vào túi áo
vest của mình, lạnh lùng nói: “Bây giờ không có rồi”.
“…”. Tiêu Tinh không còn gì để nói.
“Có thể mua được rồi chứ?”.
“Sao anh lại như thế! Trả lại cho em, đây là quà sinh nhật Vệ Nam tặng năm em mười tám tuổi…”.
“Đeo nhiều năm như vậy, dây cũng có vi khuẩn rồi, nên đổi dây chuyền mới”, Thẩm Quân Tắc thản nhiên nói.
Lý do này cũng được sao? Thẩm Quân Tắc cũng thật là vô lý!
Thấy anh cúi đầu chọn dây chuyền như không có chuyện gì xảy
ra, Tiêu Tinh không kìm được lườm anh một cái. Hôm nay anh ta bị làm sao vậy, vừa mua nhẫn vừa mua dây chuyền, lẽ nào đột nhiên anh ta lên cơn
biến thái, muốn đeo kim loại lên người phụ nữ bên cạnh mình?
Thẩm Quân Tắc nhanh chóng chọn được một sợi dây chuyền. Anh nhìn Tiêu Tinh và nói, “Đeo thử xem”.
Tiêu Tinh định cầm rồi tự đeo nhưng đột nhiên thấy anh tiến
lại gần, hai tay vòng qua cổ cô rất tự nhiên. Lúc đeo dây chuyền, ngón
tay của anh vô tình chạm vào cổ Tiêu Tinh, khiến toàn thân cô rùng mình
trong thoáng chốc.
Thẩm Quân Tắc rụt tay lại rồi nhìn Tiêu Tinh, lạnh lùng nói: “Khá đẹp”.
Sau đó lấy chiếc gương bên cạnh, đặt trước mặt cô, “Nhìn đi, thích không?”.
“Ừm… rất đẹp”. Không thể không thừa nhận, thẩm mỹ của Thẩm
Quân Tắc rất khá. Chọn trang sức mẫu mã rất tinh tế, cô đeo vào cảm giác rất đẹp. Chỉ là bị ánh mắt sâu lắng của anh nhìn chăm chú, trong lòng
Tiêu Tinh có cảm giác rất kỳ quặc.
Mua xong dây chuyền, anh lại đưa Tiêu Tinh đến chỗ bán vòng tay, mua cho cô một đôi vòng tay.
Tiêu Tinh cảm thấy rất nghi hoặc, lẽ nào anh thật sự muốn cô
đeo kim loại từ đầu đến chân? Thực ra thứ anh muốn đeo cho cô không phải là vòng tay và dây chuyền mà là còng tay và xiềng xích?
Tiêu Tinh theo anh xuống tầng năm với tâm trạng vô cùng phức tạp.
Vừa xuống đến đây Tiêu Tinh đã giật nảy mình. Quần áo vô biên biển cả, các loại màu sắc mẫu mã khiến cô nhìn mà hoa mắt. Có váy ngắn
gợi cảm hở ngực hở lưng, váy dài chấm đất đính đầy trang sức, thậm chí
còn có trang phục dạ hội mà mấy hôm trước một vài ngôi sao đã mặc trong
chương trình trên tivi, đuôi váy to như đuôi chim công.
Thẩm Quân Tắc ngoảnh đầu nhìn Tiêu Tinh, để tránh cơn ác mộng giày vò như lần Tiêu Tinh thử váy cưới tái hiện một lần nữa, lần này
anh thông minh hơn, chọn luôn cho cô một bộ, sau đó đẩy cô vào phòng
thay đồ.
Tiêu Tinh thay quần áo mà trong lòng không muốn một chút nào. Đứng trước gương trong phòng thay đồ, cô không khỏi giật mình.
Váy dạ hội màu xanh ngọc gợi cảm, giày cao gót đồng màu sang
trọng, thêm vào đó là trang sức lấp lánh từ trên xuống dưới. Cô trang
điểm thế này có thể trực tiếp biểu diễn trên sân khấu.
Cuối cùng Tiêu Tinh đã hiểu, không phải Thẩm Quân Tắc bất
bình thường muốn cô đeo trang sức từ đầu đến chân, chẳng qua anh chỉ
muốn đưa cô đi tham gia dạ hội gì đó, nhưng chê cô ăn mặc quê mùa, vì
thế mới đưa cô đến trung tâm mua sắm để “hóa vịt thành thiên nga”.
Mua xong tất cả trang sức, quần áo, giày dép, như thế anh đưa “vợ” xuất hiện trong buổi tiệc sang trọng sẽ càng thấy hãnh diện hơn,
đúng không?
Đứng bên cạnh một người đàn ông ưu tú như anh, làm đạo cụ cũng cần phải chuyên nghiệp, không thể để anh mất mặt.
Nhìn động tác gật đầu hài lòng của anh, lúc này Tiêu Tinh
không bận tâm đến cảm giác khó chịu mơ hồ đang trào dâng trong lòng, nở
nụ cười, ngoảnh đầu hỏi anh: “Lần này thì hài lòng rồi chứ? Còn muốn mua gì nữa thì nhân tiện mua luôn đi, em… hơi mệt”.
“Xong rồi, thế này thôi”, Thẩm Quân Tắc nhìn Tiêu Tinh rồi lại cúi đầu nhìn đồng hồ, “Đi thôi, buổi dạ hội sắp bắt đầu rồi”.
Nói rồi anh nắm tay Tiêu Tinh nhưng lại bị Tiêu Tinh cố tình tránh né.
“Ha ha, dù sao thì bây giờ cũng không có người khác ở đây,
không cần phải giả vờ như thế”. Tiêu Tinh ngẩng đầu, cười rất gượng gạo, “Lát nữa đến buổi dạ hội rồi giả bộ cũng chưa muộn. Đi thôi, đừng đến
muộn không người ta cười cho”.
Tiêu Tinh nói rồi quay người đi về phía thang máy.
Nhìn hình bóng của Tiêu Tinh, bàn tay của Thẩm Quân Tắc chơi
vơi trong không trung một lúc lâu rồi mới buông xuống, từ từ siết chặt
lại.
Thẩm Quân Tắc đưa Tiêu Tinh đến buổi dạ hội.
Lúc này đã là gần tám giờ, đại sảnh sang trọng quy tụ rất
nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nghiệp. Các quý ông ai cũng
complet, giày da bóng lộn, hết sức phong độ. Các quý bà cũng không chê
vào đâu được, những bộ váy dạ hội đủ loại màu sắc kết hợp với trang sức
lấp lánh, khiến người ta nhìn mà hoa mắt chóng mặt.
Tiêu Tinh rất ít khi đến những nơi như thế này. Trong ký ức
của cô, chỉ có hồi học cấp ba là đã từng bị bố ép đến một buổi dạ hội,
vì không đi quen giày cao gót nên lén chuồn đi. Sau khi về nhà bị mẹ
mắng cho một trận, nói cô là người không hiểu biết, cho dù ăn mặc trang
điểm giống tiểu thư khuê các thì bản chất cũng chỉ là con bé nhà quê.
Mặc dù lời nói của mẹ Tiêu Tinh có chút nghiệt ngã nhưng lại rất có lý, nói đúng bản chất của Tiêu Tinh.
Từ nhỏ cô lớn lên bên cạnh ông nội, đã sớm hình thành tính
cách thoải mái phóng khoáng, ghét nhất những buổi dạ hội chính thức như
thế này. Lúc này, nhìn nụ cười rạng rỡ của những người xa lạ ăn mặc lộng lẫy trong đại sảnh, trong lòng Tiêu Tinh không khỏi cảm thấy sợ hãi,
không kìm được muốn tìm cơ hội lẻn đi nhưng đột nhiên bị Thẩm Quân Tắc
túm lấy cánh tay.
“Em đi đâu?”. Thẩm Quân Tắc lạnh lùng hỏi.
Tiêu Tinh vội vàng ngẩng đầu, mỉm cười với anh, “Ha ha, em… đột nhiên…”.
“Đột nhiên đau đầu?”. Giọng nói của Thẩm Quân Tắc rất bình
thản, ánh mắt nhìn cô cũng vô cùng sắc bén, “Hay là đột nhiên muốn vào
nhà vệ sinh?”.
Bị anh nói trúng tim đen, nụ cười của Tiêu Tinh liền trở lên gượng gạo, cô khẽ ho một tiếng, rồi lẩm nhẩm: “Nhà… nhà vệ sinh”.
Thẩm Quân Tắc nhìn cô, khuôn mặt không chút biểu cảm, im lặng một lúc lâu rồi mới thấp giọng nói: “Nếu đã đến rồi thì tốt nhất em nên an phận một chút. Bây giờ muốn trốn thì đã quá muộn rồi”. Anh nói rồi
giơ tay ra, ngầm bảo Tiêu Tinh khoác tay anh.
Thấy anh sa sầm mặt xuống, hình như tâm trạng rất tồi tệ,
Tiêu Tinh chỉ có thể lén bĩu môi, mặc dù không muốn nhưng vẫn đưa tay
ra, lặng lẽ khoác tay anh.
Thẩm Quân Tắc vốn đã khôi ngô tuấn tú, đi đến đâu cũng có thể dễ dàng thu hút ánh nhìn của mọi người, thêm vào đó hôm nay anh ăn mặc
rất chỉnh tề, bộ complet đen vừa khít, chẳng khác nào người mẫu trên
trang bìa tạp chí Đàn ông thời thượng. Tiêu Tinh cũng được trang điểm kỹ lưỡng, bộ váy dạ hội màu xanh ngọc làm tôn lên dáng người nhỏ nhắn gợi
cảm của cô, sợi dây chuyền kim cương lấp lánh trên cổ càng khiến cô trở
nên lộng lẫy, nổi bật.
Hai người đi cạnh nhau trông rất đẹp đôi, sự xuất hiện của họ trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn.
Một cô gái xa lạ chưa từng xuất hiện trong những buổi dạ hội
như thế này, khoác tay Thẩm Quân Tắc vô cùng thân mật, cảnh tượng kỳ lạ
này đã khơi dậy trí tò mò của mọi người. Hầu hết mọi ánh nhìn đều ẩn
chứa sự tò mò, mọi con mắt đều không kìm được liếc nhìn Tiêu Tinh.
Bị bao nhiêu ánh mắt nhìn ngó, trong đó còn ẩn chứa sự đố kỵ
và oán hận, Tiêu Tinh chỉ thấy sống lưng lạnh buốt. Cô không quen đi
giày cao gót, mỗi bước đi cảm giác như bước trên dây thép. Thật sự Tiêu
Tinh muốn hét lên một tiếng: Đâu phải là đười ươi xổng khỏi vườn bách
thú, có cần thiết phải tò mò ngắm nghía như thế không?
Trong khi đó Thẩm Quân Tắc vô cùng bình tĩnh, gật đầu chào
hỏi những người thân quen, đưa Tiêu Tinh đi giữa hội trường mà khuôn mặt vẫn không có nhiều cảm xúc.
“Ôi, giám đốc Thẩm, lâu lắm không gặp”. Một người đàn ông xa lạ đứng chắn trước mặt hai người, tươi cười rạng rỡ.
Tiêu Tinh không kìm được nhìn Thẩm Quân Tắc thì thấy anh đang mỉm cười, bắt tay người đàn ông trước mặt và nói: “Giám đốc Dương, lâu
lắm không gặp”.
Người đàn ông quay sang nhìn Tiêu Tinh, cười nói: “Chắc đây là bà Thẩm, quả nhiên xinh đẹp hơn người”.
Bà Thẩm? Ông ta đang gọi mình sao?
Tiêu Tinh sững người, thấy đối phương đang cười tít mắt nhìn
mình, nhớ ra người đàn ông bên cạnh mình đúng là họ “Thẩm”, vì thế mình
bị gọi là “bà Thẩm”, nghĩ như vậy, đột nhiên trong lòng có chút bực tức.
Cách gọi này quả thực rất khó nghe, từ nhỏ đã quen bị gọi là
“Tiêu Tinh”, “Cô Tiêu”, “nhóc”, đột nhiên bị gọi là “bà Thẩm”, thật sự
rất kỳ quặc. Cái từ “bà” này khiến cô rất dễ liên tưởng đến những bà lão lưng gù, da dẻ nhăn nheo, vàng vọt trong phim hoặc những người phụ nữ
vô vị mặc áo dài tô son đỏ chót, suốt ngày tính xem chồng mình có bao
nhiêu thê thiếp. Cô mới hơn hai mươi tuổi, vậy mà đã phải gắn với tiếng
“bà”? Chi bằng gọi là “bà cô” nghe còn thích hơn.
Trong lòng Tiêu Tinh cảm thấy bực tức nhưng ngoài mặt thì vẫn phải tươi cười, bắt chước Thẩm Quân Tắc bắt tay đối phương, khách sáo
nói: “Chào giám đốc Dương, thường nghe Quân Tắc nhắc đến ông. Hôm nay
gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, rất hân hạnh, rất hân hạnh”.
Ông ta lại cười, hai mắt híp lại, “Ha ha ha, bà Thẩm khách
sáo quá. Tôi và giám đốc Thẩm cũng là bạn bè thân thiết quen nhau nhiều
năm rồi, nghe nói hai người mới kết hôn, vốn định đích thân đến chúc
mừng, đáng tiếc là việc làm ăn bận rộn không đi được, ha ha, hiếm khi
thấy bà Thẩm công khai lộ diện, nào, tôi mời hai người một ly, chúc hai
người sống đến đầu bạc răng long”.
Nói rồi liền lấy ly rượu bên cạnh, đưa cho Tiêu Tinh.
Tiêu Tinh vẫn chưa kịp nói gì, đột nhiên Thẩm Quân Tắc giơ
tay chắn trước người cô, lạnh lùng nói: “Cô ấy không biết uống rượu, tôi thay cô ấy uống ly này, cảm ơn giám đốc Dương”. Nói rồi anh vui vẻ nâng ly rượu vang ấy và uống cạn.
Người đàn ông kia mời rượu xong, biết ý đi ra chỗ khác. Tiêu
Tinh nhìn người đàn ông bên cạnh, khuôn mặt của anh vẫn không một chút
biểu cảm, uống hết ly rượu mà lông mày không hề nhíu lại.
Sau khi người đàn ông họ Dương kia mở màn, Thẩm Quân Tắc và
Tiêu Tinh liên tiếp bị chặn lại. Thỉnh thoảng Thẩm Quân Tắc cũng giới
thiệu một số người bạn của mình cho Tiêu Tinh làm quen. Tiêu Tinh liền
phối hợp diễn xuất với anh, khách sáo hàn huyên với những người đó. Dĩ
nhiên, ngoài miệng thì nói rất hân hạnh, rất hân hạnh, thất kính, thất
kính nhưng vừa quay đi là cô quên ngay tên họ của đối phương.
“Trời ơi, đây chính là bà Thẩm? Xinh đẹp hơn người, rất xứng
với giám đốc Thẩm! Nào, tôi mời hai người một ly, chúc hai người trăm
năm hạnh phúc!”.
“Quân Tắc à, cuối cùng anh cũng đưa vợ đi cùng? Đừng giấu
nữa, sau này thường xuyên đưa vợ ra ngoài nhé. Nào, mời bà Thẩm một ly”.
“Ôi, phải chăng đây chính là bà Thẩm? Nào, cạn ly!”.
“…”.
Ban đầu nghe thấy có người gọi “bà Thẩm”, trong lòng Tiêu
Tinh còn thấy bực tức một chút, nhìn trái nhìn phải xem đối phương đang
gọi ai, sau đó miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Về sau bị gọi nhiều rồi, vừa
nghe thấy hai tiếng “bà Thẩm”, Tiêu Tinh liền ngẩng đầu như phản xạ có
điều kiện, phối hợp với Thẩm Quân Tắc diễn vở vợ chồng tình nghĩa sâu
đậm.
Đúng là đáng ghét, cô bị đám người này đổi họ nhưng vẫn phải nín nhịn tươi cười chào hỏi.
Có điều Thẩm Quân Tắc rất trượng nghĩa. Những người đó chuốc
rượu Tiêu Tinh đều bị anh thản nhiên ngăn lại. Một số người thân thiết
với anh không đồng ý để anh uống thay, nói cái gì mà “Nếu cậu muốn uống
thay thì phải uống gấp đôi!”. Thẩm Quân Tắc cũng không nói gì, nâng hai
ly rượu uống cạn. Tiêu Tinh nghi ngờ không biết liệu dạ dày của anh có
đặt thêm túi đựng nước để chứa rượu không, nếu không uống nhiều rượu như vậy, sao vẫn có thể không thay đổi sắc mặt như thế.
Đến tám giờ, buổi dạ hội chính thức bắt đầu trong tiếng nhạc. Người dẫn chương trình mỉm cười nói: “Chúng ta hãy cho một tràng pháo
tay nhiệt liệt chào mừng chủ nhân của buổi tối ngày hôm nay, anh Thẩm
Quân Tắc”.
Đột nhiên Thẩm Quân Tắc ghé sát vào tai Tiêu Tinh, khẽ nói: “Chờ anh ở đây”.
iêu Tinh sững người, chỉ thấy anh quay người, rảo bước đi về
phía sân khấu. Ánh đèn chiếu vào người anh, làm nổi bật dáng người cao
lớn. Khuôn mặt anh tuấn, vẻ mặt bình thản, đôi chân thẳng tắp bước những bước chậm rãi về phía sân khấu. Dáng vẻ ấy giống như ngôi sao đang biểu diễn vậy.
Anh đứng trên sân khấu, cầm micro, bình tĩnh nói: “Cảm ơn quý vị đã bớt chút thời gian tham gia buổi lễ tối ngày hôm nay. Trong một
năm qua, tập đoàn Thẩm Thị chúng tôi nhận được sự ủng hộ và giúp đỡ của
rất nhiều bạn bè…”.
Sau khi anh bước lên sân khấu, đại sảnh huyên náo bỗng trở
nên vô cùng yên tĩnh. Qua micro, giọng nói trầm lắng của anh vang vọng
bên tai, mọi người ở phía dưới đều hướng ánh nhìn về phía anh, thậm chí
có người nhìn anh không chớp mắt.
Anh là người cầm quyền trong đế quốc thương nghiệp này, cũng là bậc kỳ tài trẻ tuổi nhất, anh tuấn nhất trong giới doanh nghiệp.
Anh còn là chồng hợp pháp của cô. Nhưng khoảnh khắc này, ai còn
bận tâm đến điều đó? Nhìn người đàn ông đang phát biểu trên sân khấu,
đột nhiên Tiêu Tinh cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng mơ hồ.
Mặc dù anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng như trước nhưng anh bây giờ
có phong thái ung dung, dáng vẻ tự tin, hoàn toàn là người có thể làm
rung chuyển trời đất trong giới doanh nghiệp, không còn giống người đàn
ông vì một bức tranh mà cãi nhau với cô, càng không phải là người đàn
ông nhăn mặt thái cà chua trong nhà bếp… Một Thẩm Quân Tắc hoàn toàn
khác lúc ở nhà khiến Tiêu Tinh cảm thấy vô cùng xa lạ.
Mặc dù chỉ cách vài bước chân nhưng Tiêu Tinh hiểu thực ra
hai người cách nhau rất xa. Cô chưa bao giờ thực sự hiểu Thẩm Quân Tắc,
thậm chí chưa hề nghĩ đến việc sẽ hiểu anh. Cô luôn cho rằng trong cuộc
hôn nhân giao dịch này không cần phải bỏ ra quá nhiều tâm tư, đối với
cô, thế giới của Thẩm Quân Tắc là một thế giới hoàn toàn xa lạ, cô không muốn bước chân vào.
Anh đứng trên sân khấu, khí chất ấy, phong độ ấy đúng là của
chàng hoàng tử bạch mã trong lòng các cô gái. Mọi người xung quanh đều
nhìn anh với ánh mắt ca tụng và tôn sùng, không ít cô gái chăm chú dõi
theo anh, ánh mắt ẩn chứa những cảm xúc phức tạp, trong đó có một cô gái rất có khí chất, cứ nhìn anh không chớp mắt, nụ cười lúc ẩn lúc hiện…
Tiêu Tinh cảm thấy khó chịu trong lòng, đứng trong đám đông
nhìn Thẩm Quân Tắc trên sân khấu, không kìm được khẽ hấm hứ một tiếng
rồi quay mặt đi.
Thẩm Quân Tắc phát biểu rất ngắn gọn súc tích, ba phút đã kết thúc.
Thì ra hôm nay là bữa tiệc kỷ niệm một năm ngày thành lập
công ty con của Thẩm Thị. Những người đến tham dự đều là đối tác làm ăn
quan trọng và lãnh đạo cấp cao của công ty. Vì thế anh mới đặc biệt đưa
Tiêu Tinh đến, muốn giới thiệu để mọi người làm quen.
Thẩm Quân Tắc bước xuống sân khấu, thoáng nhìn đã thấy Tiêu
Tinh đang quay người đi ra khỏi đám đông. Anh nhíu mày, đang định đuổi
theo thì bị một người chặn lại.
“Ha ha, vội đi đâu vậy?”.
Người phụ nữ trước mặt mặc một bộ váy dạ hội màu đen bó sát,
tóc ngắn trẻ trung, đeo đôi khuyên tai rất to, khẽ hếch cằm lên, dáng vẻ như cười mà không phải là cười, rất có khí chất của nữ hoàng.
Rõ ràng là Thẩm Quân Tắc không hy vọng nhìn thấy cô, khẽ nhếch mép, thấp giọng nói: “Cậu đến đây làm gì?”.
“Nghe nói buổi dạ hội kết thúc sẽ có tiệc, mình đến kiếm ăn”.
Thẩm Quân Tắc nhíu mày, “Ngôi sao chạy lung tung khắp nơi như cậu thật hiếm thấy, không sợ bị những tay săn ảnh bám theo, ngày mai
lên trang nhất à?”.
“Có paparazzi chẳng phải càng tiện cho cậu gây án sao? Ví dụ
lần trước ở sân bay, lấy cớ paparazzi chụp trộm, nhân cơ hội ôm Tiêu
Tinh của cậu…”.
“Phương Dao”, Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, “Cậu vẫn nói chuyện cái kiểu ấy?”.
Phương Dao mỉm cười: “Mình chỉ nói sự thật mà thôi. Sao, giẫm vào chân đau của cậu à? A, xin lỗi nhé, mình không cố ý”.
Thẩm Quân Tắc nhìn cô, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Phương Dao là một trong số những người bạn khác giới hiếm hoi của Thẩm Quân Tắc. Vì cùng lớn lên với nhau từ nhỏ, rất thân thiết nên
cô chưa bao giờ nói năng khách sáo trước mặt Thẩm Quân Tắc. Lần trước
gặp cô ở sân bay cũng đúng lúc cô đang bị những tay săn ảnh bám theo nên cũng không chào cô. Không ngờ hôm nay cô lại chạy đến buổi dạ hội.
Thấy Thẩm Quân Tắc không nói gì, Phương Dao nhếch mép, đột
nhiên áp sát lại gần, khẽ đặt ly rượu vang lên tay anh, “Nào, cầm lấy,
tăng thêm chút ghen tuông cho cuộc sống bình yên của cậu”.
Thẩm Quân Tắc cau mày, “Ghen tuông?”.
Phương Dao nói: “Mình nói cho cậu biết, chẳng qua lúc nãy
mình chỉ nhìn cậu lâu một chút, thế mà Tiêu Tinh nhà cậu đã tặng cho
mình một cái lườm, lại còn lạnh lùng hấm hứ. Ly rượu này chua quá, mình
không uống được, cậu tự thưởng thức đi”.
Nghe Phương Dao nói vậy, Thẩm Quân Tắc thấy lòng nhói một
cái, không kìm được nhìn về phía Tiêu Tinh, chỉ thấy cô đang ăn bánh
gato ngon lành, dường như không hề có chút ghen tuông nào?
Có lẽ phụ nữ đều rất kín đáo, ghen tuông chỉ giữ trong lòng, không bộc lộ ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Tắc không kìm được nhếch mép cười,
không phát hiện Phương Dao đứng bên cạnh quay mặt đi, cười rất nham
hiểm.
Đột nhiên một người đàn ông xuất hiện trước mặt Tiêu Tinh,
cười tít mắt bắt chuyện với cô. Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, rảo bước đi về phía Tiêu Tinh.
Công tử phong lưu nổi tiếng trong giới doanh nghiệp đang
chòng ghẹo Tiêu Tinh, cầm ly rượu ra sức đặt vào tay cô. Không ngờ đột
nhiên một bàn tay xuất hiện trước mặt chặn ly rượu lại, quay sang thì
thấy Thẩm Quân Tắc đứng bên cạnh, khuôn mặt không chút biểu cảm, lạnh
lùng nói: “Cô ấy không biết uống rượu, tôi uống thay cô ấy”.
Anh nói rồi đỡ lấy ly rượu, uống cạn trước ánh mắt kinh ngạc
của người đó. Thẩm Quân Tắc đặt ly rượu xuống, vòng tay khoác vai Tiêu
Tinh, khẽ nói: “Giới thiệu một chút, giám đốc Chu, đây là vợ tôi”.
“Ha ha ha, thì ra là bà Thẩm, ha ha, hai người nói chuyện,
tôi không làm kỳ đà nữa”. Người đó mỉm cười với Thẩm Quân Tắc rồi chuồn
đi.
Tiêu Tinh lườm người đó một cái rồi tiếp tục ăn bánh gato.
Thẩm Quân Tắc nhìn dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra của cô, không kìm được nhíu mày, “Em làm gì ở đây?”.
“Đói bụng nên đi ăn, anh không thấy em đang ăn bánh ngọt sao?”. Tiêu Tinh không ngoảnh đầu lại mà hờ hững nói.
“Không phải là đã bảo em đừng đi lung tung rồi sao?”.
“À, em thấy hình như anh và người phụ nữ kia có chuyện cần nói nên đi trước”.
Rõ ràng là giọng nói của cô ẩn chứa sự tức giận…
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, nhớ lại lời nói của Phương Dao, không kìm được ghé sát vào tai cô, khẽ nói: “Sao, ghen à?”.
Tiêu Tinh sững người, khó nhọc nuốt miếng bánh trong miệng, quay sang nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc, “Ghen…?”.
Thẩm Quân Tắc nghiêm túc nhìn Tiêu Tinh, khẽ giải thích: “Anh và cô ấy, thực ra chỉ là…”.
“Không cần giải thích, không cần giải thích”, Tiêu Tinh mỉm
cười ngắt lời anh, “Bà chị ấy không phải là mẫu người em thích. Nếu anh
có ý đồ với chị ấy thì cứ yên tâm theo đuổi đi, không sao đâu. Em không
phải là dân đồng tính, lúc đầu liên kết với Kỳ Quyên lừa anh mà thôi.
Anh đừng nghĩ nhiều, thật đấy. Em thấy hai người rất xứng đôi, có phải
là đã quen nhau từ rất lâu rồi không? Thanh mai trúc mã hả? Thế thì càng hiếm có, đi đi đi đi, chị ấy đang chờ anh đấy”.
“Em…”.
Cô đang nói gì vậy? Ý của anh là cô đang ghen! Thế mà cô nàng ngu ngốc này lại khích lệ anh theo đuổi kẻ thứ ba!
Đối diện với nụ cười rạng rỡ của Tiêu Tinh, đột nhiên Thẩm Quân Tắc có ý nghĩ bồng bột muốn giúi đầu cô vào chiếc bánh gato.
Một người vô tâm vô tính sao có thể ghen vì anh được? Chỉ có
anh, nhìn thấy tên công tử phong lưu kia tiếp cận cô thì căng thẳng đến
không chịu được. Hình như anh mới là người đang ghen…
Sắc mặt của Thẩm Quân Tắc rất khó coi, anh lấy ly rượu Phương Dao đưa cho, cúi đầu uống rượu để giấu đi cảm xúc của mình.
Ly rượu này đúng là hơi chua, Phương Dao nói “thêm chút ghen
tuông cho cuộc sống bình yên của cậu”. Lẽ nào người phụ nữ độc địa này
muốn ám chỉ mình? Cô ta nói như vậy là muốn cười nhạo anh?
Người phụ nữ thần kinh này… đã cho sơn tra vào rượu của anh?
Thẩm Quân Tắc uống ly rượu có pha lẫn sơn tra, khuôn mặt
không chút biểu cảm, vị chua nồng nặc trào dâng trong dạ dày, nhớ lại
hung thủ cho sơn tra vào rượu, Thẩm Quân Tắc không kìm được ngoảnh đầu,
lạnh lùng nhìn Phương Dao. Những người xung quanh bị ánh mắt lạnh như
băng của anh làm cho sống lưng lạnh buốt. Phương Dao thì không bận tâm,
lại còn mỉm cười bước về phía anh.
Lúc ấy Tiêu Tinh mới ngừng tay, lén liếc nhìn người phụ nữ đang đi về phía Thẩm Quân Tắc.
Người phụ nữ này rất gợi cảm, cô ấy mặc một bộ váy dạ hội màu đen bó sát kết hợp với dây chuyền màu bạc. Sự phối hợp rất đơn giản
nhưng lại làm tôn lên khí chất cao quý, nho nhã của người mặc. Nụ cười
trên khuôn mặt ẩn chứa vẻ tự tin khiến người ta nể phục.
Nhìn rất quen, hình như là ngôi sao nổi tiếng?
Tiêu Tinh cúi đầu, vờ như không bận tâm, thản nhiên ăn bánh
nhưng ánh mắt không ngừng xoay quanh người phụ nữ ấy, không biết vì sao
trong lòng lại có cảm giác khó chịu kỳ lạ giống như vùng lãnh thổ của
mình bị xâm phạm?
Mỹ nhân dừng bước ở vị trí cách Thẩm Quân Tắc nửa mét, khẽ nhếch mép và nói: “Quân Tắc, không giới thiệu à?”.
Thẩm Quân Tắc nhìn Tiêu Tinh bên cạnh. Đôi mắt của cô đang
nhìn chằm chằm vào đĩa bánh trên tay, ăn hoa quả gắn trên chiếc bánh
ngon lành, như con thỏ bị bỏ đói.
Còn Phương Dao thì nhìn anh với vẻ mặt như đang xem kịch hay.
“Đây là?”. Phương Dao đã biết nhưng vẫn cố tình hỏi, ánh mắt nghi hoặc giống y như thật.
Sắc mặt của Thẩm Quân Tắc bỗng chốc sững lại.
“Cô ấy là…”. Thẩm Quân Tắc ngừng một lát.
Phương Dao mỉm cười nhìn anh.
“Khụ, cô ấy là… Tiêu Tinh”. Lúc giới thiệu Tiêu Tinh với
người khác, câu “Đây là vợ tôi” nói rất lưu loát nhưng trước mặt người
phụ nữ trong đầu toàn những ý nghĩ xấu xa như Phương Dao, nói câu này
hơi khó khăn. Anh và Phương Dao cùng lớn lên bên nhau từ nhỏ, tính cách
của nhau hiểu rõ như lòng bàn tay mình, nhìn đôi mắt mỉm cười như đã
hiểu rõ tất cả của Phương Dao, Thẩm Quân Tắc kiên quyết lược bỏ chữ
“vợ”, nhưng cảm giác ngượng ngùng vẫn không mất đi.
Thẩm Quân Tắc sờ mũi, thấp giọng nói với Tiêu Tinh, “Đây là… bạn anh, Phương Dao”.
“Thì ra là bà Thẩm, xin chào”. Phương Dao thân thiện đưa tay ra.
“Ha ha, xin chào”, Tiêu Tinh ngẩng đầu, đưa tay ra trước mặt cô rồi lại rụt lại, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi”.
Nhìn bàn tay dính đầy bơ của cô, Phương Dao không khỏi cười
thầm trong bụng. Một cô gái thật đáng yêu, khiến người ta không kìm được chỉ muốn véo má. Có điều vì có cái mặt của Thẩm Quân Tắc bên cạnh,
không nên véo thì tốt hơn.
Phương Dao rụt tay lại, mỉm cười nói, “Không sao”.
Thẩm Quân Tắc lẳng lặng lấy một tờ giấy ăn trên bàn ăn, đưa ra trước mặt Tiêu Tinh.
Thẩm Quân Tắc nhìn cô, lấy một tờ giấy ăn nữa đưa cho cô.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Tinh, Thẩm Quân Tắc gượng gạo nói: “Trên mặt”.
“Ồ”, Tiêu Tinh đỏ mặt, lấy giấy ăn lau mặt, lau một lúc, vết
bơ trên mặt bị cô làm cho loang ra, giống như chú mèo, trông rất buồn
cười.
Phương Dao đứng cạnh nhịn cười đến mức nội thương.
Đây chính là cô gái mà Thẩm Quân Tắc lấy về?
Hoàn toàn khác xa tính cách lạnh lùng như cục đá của anh ta,
có thể tưởng tượng, cảnh tượng hai người chung sống với nhau chắc chắn
là rất thú vị. Vì một cô gái như Tiêu Tinh vốn dĩ đã đủ buồn cười rồi.
Thẩm Quân Tắc nhìn Tiêu Tinh một lúc lâu, thấy cô càng lau
càng khó coi, cuối cùng không kìm nén được nữa, nâng mặt cô, tự tay lau
cho cô.
Vốn dĩ anh đang hầm hầm nổi giận nhưng khi ngón tay chạm vào
khuôn mặt mịn màng của cô, đột nhiên anh cảm thấy rung động trong lòng.
Nhìn đôi mắt long lanh của cô dưới ánh đèn, ngón tay của Thẩm Quân Tắc
như bị ma lực khống chế, động tác trở nên dịu dàng hơn.
Ngón tay nóng ấm nhẹ nhàng lướt qua má, cảm giác cọ xát rõ
rệt qua lớp giấy ăn khiến đầu óc Tiêu Tinh trống rỗng trong thoáng chốc, trước mắt chỉ có đôi mắt sâu lắng của anh, thậm chí có thể nhìn thấy
hình bóng của mình trong đó. Mọi người xung quanh cười nói vui vẻ, nhưng lúc này trong mắt cô chỉ có một mình anh.
Không được, nếu cứ như thế này thì sẽ ngạt thở mất…
Mặc dù trực giác nói với cô nên tránh ánh mắt của anh nhưng
đột nhiên Tiêu Tinh phát hiện, khoảnh khắc ánh mắt sâu lắng của anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, cô không thể trốn tránh. Ánh mắt giống như bị
thôi miên, dính chặt vào người anh, càng nhìn càng thấy Thẩm Quân Tắc
đẹp trai.
Đến tận khi ngón tay của anh dừng lại bên khóe miệng, Tiêu Tinh mới bừng tỉnh, cô đỏ mặt, vội vàng cúi đầu gạt tay anh ra.
Thẩm Quân Tắc rụt tay lại, vo tròn tờ giấy ăn ném vào thùng
rác, che giấu cảm giác xao động kỳ lạ trong lòng. Anh quay sang nhìn
chiếc đĩa sạch bóng trên tay Tiêu Tinh, vờ làm ra vẻ bình tĩnh: “Em ăn
nhiều như vậy người khác sẽ tưởng anh ngược đãi em, không cho em ăn
cơm”.
Ở đây chỉ có ba người, “người khác” ở đây muốn ám chỉ ai thì
quá rõ ràng. Phương Dao mỉm cười nhìn Thẩm Quân Tắc, nhanh như vậy mà đã phân chia ranh giới rõ ràng rồi. Đáng tiếc là Tiêu Tinh hoàn toàn không hiểu ý của anh.
“Ăn bánh ngọt anh không có ý kiến gì, chỉ là em có thể đừng
bôi khắp nơi được không? Mặt em cũng đói, cần bổ sung dinh dưỡng sao?”.
“Em ăn bôi lên mặt cũng khiến anh chướng mắt sao? Đâu có bôi lên mặt anh”.
Tiêu Tinh ấm ức trong lòng, cúi đầu khẽ cãi lại. Chỉ là lúc
nãy liếc nhìn Phương Dao, nhất thời lơ đãng, không cẩn thận làm dính bơ
lên mặt. Anh coi cô là cái gì chứ, em bé ba tuổi sao? Lại còn lên giọng
dạy dỗ, thật là khiến người ta khó chịu.
Thấy Tiêu Tinh thản nhiên như không, Thẩm Quân Tắc không kìm
được nhíu mày, “Ở nơi công cộng, bao nhiêu người nhìn em, chí ít em nên
chú ý hình tượng một chút”.
“Sao, làm anh mất mặt à? Đâu phải là ngày đầu tiên anh quen
em, sợ em làm anh mất mặt, còn đưa em đến đây làm gì?”. Tiêu Tinh khẽ
lẩm nhẩm.
Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, thấp giọng nói: “Em nói gì?”.
“… Không có gì”. Tiêu Tinh không muốn cãi nhau với anh trước
mặt người ngoài, đành phải kìm nén nỗi ấm ức trong lòng, lặng lẽ cúi
đầu.
Tiếng nhạc dạ hội vang lên trầm bổng, rất nhiều quý ông đưa
bạn nhảy của mình ra sàn khiêu vũ. Những người không có bạn nhảy cũng
mời những cô gái độc thân nhảy cùng. Chẳng mấy chốc, những đôi nam thanh nữ tú đã làm chủ sân khấu, điệu Waltz nho nhã kết hợp với nhạc cổ điển, ánh đèn lấp lánh, những bộ váy dạ hội tinh tế, tất cả trông thật lộng
lẫy và đẹp mắt.
Có một vị thiên kim tiểu thư mạnh dạn đi về phía Thẩm Quân
Tắc, mỉm cười nói: “Anh Thẩm, có thể mời anh nhảy một điệu được không?”.
Thẩm Quân Tắc lịch sự nói: “Xin lỗi cô Chu, tôi có bạn nhảy rồi”.
Trong trường hợp được quý cô mời, xét về lịch sự hay phong độ đều nên nhận lời nhưng hôm nay Thẩm Quân Tắc không có hứng, đành phải
lấy cớ nói mình đã có bạn nhảy. Trước đây tham dự dạ hội anh đã từng
nhảy với rất nhiều cô gái, nhưng hôm nay Tiêu Tinh cũng có mặt. Anh
không muốn khiêu vũ với cô gái khác trước mặt Tiêu Tinh. Anh thà đứng
đây nhìn cô ăn bánh ngọt còn hơn.
Rõ ràng cô Chu này là người thông minh, không dễ bị lừa gạt,
nghe lời từ chối khéo léo của Thẩm Quân Tắc, cô ta không cam lòng, nói
tiếp: “Nghe nói anh Thẩm nhảy waltz rất đẹp. Hôm nay đúng là may mắn, có thể được tận mắt chứng kiến”. Ý đồ rất rõ ràng: Có bạn nhảy, thử nhảy
xem nào.
Cô ta ngừng một lát rồi nhìn Phương Dao và Tiêu Tinh, cười nhạt và nói: “Bạn nhảy của anh Thẩm là?”.
Tiêu Tinh vội vàng quay đi lấy nước ngọt, tránh ánh mắt của
Thẩm Quân Tắc. Đùa cái gì chứ, bảo cô khiêu vũ khác nào bảo lợn trèo
cây. Cô tuyệt đối có thể đi giày cao gót giẫm vào chân của tất cả đàn
ông trên sàn khiêu vũ.
Thấy Tiêu Tinh như con rùa rụt cổ, Thẩm Quân Tắc cảm thấy bực tức trong lòng. Phương Dao đã quen với những tình huống như thế này. Cô mỉm cười, đưa tay ra nói: “Nếu cô Chu đã nói như vậy, Quân Tắc, hãy để
mọi người thưởng thức điệu waltz của cậu đi”.
Thẩm Quân Tắc nhìn Tiêu Tinh, cô đang cúi đầu nghiên cứu nước cam và nước dâu tây. Rõ ràng là cô có hứng thú với thức ăn hơn cả mình, chắc chắn sẽ không thể ghen tuông vì mình nhảy với người con gái khác…
Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Tắc không do dự nữa, cầm tay Phương Dao bước ra
sàn khiêu vũ, khuôn mặt không một chút biểu cảm.
Bản nhạc kết thúc, các đôi nhảy đều dừng bước, có người lùi
ra, dĩ nhiên cũng có người mới vào. Thẩm Quân Tắc đưa Phương Dao vào
giữa sàn khiêu vũ, giơ tay vòng qua eo cô, Phương Dao cũng đặt tay lên
vai anh. Mặc dù hai người giữ khoảng cách thân thiện, lịch sự giống như
những đôi nhảy khác nhưng trong mắt Tiêu Tinh, tư thế ấy thật chướng
mắt.
Bản nhạc G’schichten aus dem Wienerwald* từ từ cất lên, những đôi nam nữ trên sàn khiêu vũ di chuyển bước chân.
Thẩm Quân Tắc và Phương Dao cất bước uyển chuyển trong tiếng nhạc réo
rắt, xoay chuyển theo điệu nhạc, cùng với những động tác khéo léo linh
hoạt, quay người, xoay tròn, hai người phối hợp hết sức ăn ý, tạo dáng
nho nhã, bước nhảy đẹp mắt, sự kết hợp giữa chàng trai anh tuấn và cô
gái gợi cảm trở thành cặp đôi gây chú ý nhất trên sàn khiêu vũ. Họ hăng
say khiêu vũ như không có ai bên cạnh, tư thế đẹp mắt cuốn hút người
xem, thậm chí có người dừng lại vỗ tay.
Tiêu Tinh cúi đầu uống nước nhưng ánh mắt lại liếc nhìn hai người trên sàn khiêu vũ. Xung quanh có người bắt đầu bàn tán:
“Nhìn thấy chưa, cái đôi ở giữa sàn khiêu vũ, cô gái đó chẳng phải là Phương Dao sao?”.
“Phương Dao? Cô muốn nói ca sĩ Phương Dao nổi tiếng ư? Cô ấy đến đây làm gì?”.
“Mọi người không biết đâu, Thẩm Quân Tắc và cô ấy là bạn
thanh mai trúc mã. Nhà họ Thẩm và nhà họ Phương là bạn bè thân thiết,
Phương Dao sống ở nhà họ Thẩm rất nhiều năm. Nghe nói hồi học đại học
hai người cứ dính lấy nhau như hình với bóng, quan hệ rất thân thiết.
Hai bên gia đình đều nghĩ họ là một đôi. Đáng tiếc về sau nhà họ Phương
sa sút, nhà họ Thẩm chuyển ra nước ngoài. Chẳng phải thời gian trước
Thẩm Quân Tắc đã lấy Tiêu Tinh rồi sao, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì”.
“Này, sao cô biết rõ những chuyện ấy vậy?”.
“Ha ha, năm ấy tôi học cùng trường với họ. Chuyện của họ ở
trường ai mà chẳng biết”. “Nói như vậy cũng thật đáng tiếc. Thực ra họ
rất đẹp đôi”.
“Tôi cũng thấy thế”.
Tiêu Tinh vểnh tai nghe mấy cô gái kia buôn chuyện, càng nghe càng thấy bực mình. Thẩm Quân Tắc, anh được lắm, đúng là kín tiếng. Nếu đã sớm có người thương người nhớ, vậy cô là cái gì? Lấy cô để làm bia
đỡ đạn, lừa gạt người nhà chắc?
Rõ ràng cô mới là người thiệt thòi nhất, sao bây giờ lại biến thành kẻ thứ ba độc ác, phá hoại mối tình thanh mai trúc mã của hai
người?
Tiêu Tinh uống nước dâu tây, nhìn đôi nam nữ trên sàn khiêu vũ, đột nhiên trong dạ dày trào dâng cảm giác chua chát kỳ lạ.
Hứ, chỉ là điệu waltz mà thôi, cô không thèm. Cô cũng biết
nhảy, hơn nữa còn nhảy đẹp hơn đám người này. Điệu nhảy ấy còn do cô
sáng tạo ra, “điệu co giật” độc nhất vô nhị trên thế giới.
Tiêu Tinh đang bực tức uống nước, đột nhiên trước mắt xuất
hiện một đôi giày da màu đen, đồng thời bên tai vang lên giọng nói dịu
dàng: “Tôi có thể mời cô nhảy một điệu được không?”.
Tiêu Tinh sững người, ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đàn
ông trẻ tuổi đeo kính đang đứng ở vị trí cách mình chưa đầy hai mươi
centimet, lịch sự cúi người mời cô khiêu vũ. Khuôn mặt còn nở nụ cười
rất galant, toát lên khí chất nho nhã, lịch thiệp.
Tiêu Tinh vội vàng xua tay: “Xin lỗi, tôi… hoàn toàn không biết nhảy”.
Người đàn ông khẽ nhếch mép, ánh mắt vẫn rất dịu dàng, “Không sao, không biết nhảy có thể học mà, rất đơn giản”. Nói rồi anh ta đưa
tay ra, dịu dàng nói, “Tôi dạy cô, thế nào?”.
“Không không không, tôi sẽ giẫm vào chân anh mất”. Tiêu Tinh ngượng ngùng lùi ra sau nhưng lại bị anh ta kéo tay.
“Thử đi mà, không thử sao biết cô không biết nhảy?”.
Người này cũng thật “dễ gần”! Tiêu Tinh bị anh ta kéo tay, đành phải nhăn nhó cùng anh ta bước vào sàn khiêu vũ.
“Đừng lo, waltz không khó học, cô đừng căng thẳng, di chuyển theo bước chân của tôi…”.
Anh ta như ông anh hàng xóm, giọng nói dịu dàng khiến người
ta không nỡ từ chối. Tiêu Tinh miễn cưỡng di chuyển theo bước chân của
anh ta, nhất thời căng thẳng giẫm vào chân anh ta một cái, vội vàng cúi
đầu xin lỗi, “Xin, xin lỗi… Tôi đã nói là tôi sẽ giẫm vào chân anh mà…”.
Anh ta vẫn giữ nụ cười rất phong độ, “Không sao, lần đầu tiên khiêu vũ khó tránh khỏi cảm thấy lạ lẫm. Nào, thử lại nào”.
Thấy anh ta không bận tâm, tâm trạng của Tiêu Tinh cũng thoải mái hơn nhiều. Mặc dù không biết người đàn ông này chui từ đâu ra, cũng không biết vì sao anh ta có ý tốt dạy cô khiêu vũ, có điều Tiêu Tinh
nhảy theo anh ta vài bước, cũng thấy hứng thú với điệu waltz. Cảm giác
được xoay tròn, lâng lâng như đang bay thật thích thú.
“… Như thế này, đúng không?”. Tiêu Tinh cẩn thận di chuyển theo bước chân của anh ta, vừa nhảy vừa khẽ hỏi giáo viên của mình.
“Không sai, cô rất thông minh”. Đối phương mỉm cười, cúi đầu
nhìn cô một lúc rất lâu rồi như chợt nhận ra điều gì đó, “Cô rất giống
với một học sinh của tôi”.
“Á? Thật sao, anh là giáo viên à?”. Tiêu Tinh ngẩng đầu, tò mò hỏi.
“Ừ, tôi là giảng viên đại học”.
“Nhưng trông anh rất trẻ”. Tiêu Tinh nhìn anh ta, nghi ngờ nói, “Sao anh lại đến buổi dạ hội này?”.
“Đi cùng bạn, mục đích chủ yếu là đến ăn tiệc”.
Tiêu Tinh bị sự thẳng thắn của anh ta làm cho bật cười, không để ý lại giẫm vào giày đối phương, mặt đỏ bừng, “A, xin lỗi, lại giẫm
vào chân anh rồi…”.
“Không sao”, đối phương mỉm cười, “Đúng rồi, có thể cho tôi biết tên của cô được không?”.
“Ồ, tôi tên là Tiêu Tinh, còn anh?”.
Đột nhiên đối phương dừng bước, mỉm cười nhìn Tiêu Tinh, “Quả nhiên đúng là em”.
“Gì cơ?” Tiêu Tinh có chút mơ hồ, nhìn anh ta một lúc lâu,
thấy anh ta lấy ngón trỏ đẩy cặp kính, sau đó nghiêm túc dùng đốt ngón
giữa cốc vào trán mình.
“Á! Anh làm gì vậy!”. Tiêu Tinh bị cốc một cái đau điếng, đột nhiên trong đầu xuất hiện một cảnh tượng: “Haizz, sao lại có đứa trẻ
ngốc như em nhỉ. Tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, tô màu không phải
là nhuộm vải, em tô màu xanh xanh đỏ đỏ như thế này làm gì?”.
Một cái cốc không chút khách khí giáng xuống trán cô.
Tiêu Tinh tức giận nói: “Chính thầy nói vẽ tranh phải có tinh thần sáng tạo! Em sáng tạo như thế này, một tác phẩm chưa từng có trong lịch sử đã ra đời!”.
“Ngữ văn không giỏi thì đừng có xài thành ngữ bừa bãi, còn nữa, tôi là thầy giáo của em, không được phép cãi lại”.
Lại thêm một cái cốc đầu.
Tiêu Tinh rụt đầu rụt cổ, ấm ức nói: “Em sẽ bảo ông nội cho thầy nghỉ việc. Thầy đúng là đồ gia sư độc ác!”.
“Có roi vọt mới có nhân tài, hiểu chưa? Đứa trẻ nghịch ngợm như em cần giáo viên dùng vũ lực”.
Đối phương vẫn nở nụ cười thản nhiên. Tiêu Tinh nhìn cặp kính thân thuộc và cái cốc đầu quen thuộc, ngạc nhiên nói: “A, thầy là thầy
Ôn… Ôn Bình?”.
Đối phương mỉm cười gật đầu.
Tiêu Tinh xúc động nắm tay thầy, “Trời ơi, thầy Bình Nước
Nóng, đúng là thầy rồi! Chẳng phải thầy đi Bắc Kinh học nghiên cứu sinh
rồi sao? Thầy trở về khi nào vậy?”.
“Mới về không lâu. Bây giờ tôi có bằng tiến sĩ rồi”.
“Woa, lợi hại thật, tiến sĩ mỹ thuật, sao nghe thấy biến thái thế nhỉ, rất hợp với khí chất của thầy”.
“Muốn ăn đòn sao?”. Nói rồi lại làm ra vẻ cốc vào đầu Tiêu Tinh.
Tiêu Tinh rụt đầu lại theo phản xạ. Hai người lườm nhau rất lâu, cuối cùng không kìm được bật cười.
Ôn Bình, Tiêu Tinh đặt cho anh ta biệt danh là “Bình Nước
Nóng”, là gia sư hồi Tiêu Tinh học tiểu học ông nội đã thuê để dạy vẽ
cho cô, hơn cô chục tuổi. Hồi ấy anh vẫn đang học đại học, suốt ngày
cười tít mắt, nhưng lúc dạy cô vẽ thì rất nghiêm khắc, yêu cầu rất cao,
thường xuyên bắt nạt cô, không ít lần cốc đầu cô. Về sau ông nội qua
đời, Tiêu Tinh chuyển về sống cùng bố mẹ, Ôn Bình cũng đi học ở Bắc
Kinh, từ đó hai người đứt liên lạc.
Không ngờ lại tình cờ gặp lại trong buổi dạ hội như thế này.
Hai người vừa nhảy vừa nói chuyện, càng nói càng phấn khích, nụ cười trên khuôn mặt rạng rỡ đến chói mắt.
“Này, nhìn kìa, người đang khiêu vũ bên kia chẳng phải là vợ Thẩm Quân Tắc sao?”.
“Đúng vậy, ha ha, cô gái đó thật thú vị, nhìn cô ta nhảy kìa, luống ca luống cuống”.
“Giống như con lật đật lắc qua lắc lại, tôi nghi ngờ không biết có phải bình thường cô ta rất ít đi giày cao gót không?”.
“Không phải chứ, chẳng phải cô ta là tiểu thư nhà họ Tiêu sao? Sao ngay cả điệu nhảy cơ bản cũng không biết nhảy…”.
Lúc nhảy đến mép sàn khiêu vũ thì nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ xung quanh, Thẩm Quân Tắc nhíu mày, không kìm được nhìn về phía
đó.
Tiêu Tinh đang nhảy cùng một người đàn ông đeo kính. Hai
người trò chuyện rất vui vẻ, nụ cười vô cùng rạng rỡ, động tác cũng hết
sức thân mật.
Tóm lại nhìn rất chướng mắt.
Thẩm Quân Tắc tiến một bước về phía Tiêu Tinh nhưng bị Phương Dao ngăn lại.
“Nhảy một điệu xã giao thôi mà, cậu căng thẳng như thế làm gì?”. Phương Dao lạnh lùng nói.
Thẩm Quân Tắc mím chặt môi không nói một lời, ánh mắt lạnh
lùng nhìn chằm chằm về phía hai người tươi cười vui vẻ ở cách đó không
xa.
Phương Dao dõi theo ánh mắt của anh, mỉm cười nói: “Yên tâm
đi, mình thấy người đàn ông ấy cũng không có ý đồ gì xấu với Tiêu Tinh
nhà cậu đâu”.
Đang nói thì thấy Tiêu Tinh nói chuyện đến đoạn phấn khích,
không để ý lại giẫm vào giày của người đó, chân bị vấp suýt chút nữa thì ngã. May mà người đó nhanh tay nhanh mắt, lập tức đưa tay ra đỡ cô.
Tiêu Tinh không khống chế được ngả người về trước, bỗng chốc ngả vào
lòng anh ta. Anh ta cúi đầu nhìn cô, mỉm cười rất dịu dàng. Tiêu Tinh
cũng đỏ mặt mỉm cười.
Cảnh tượng ấy khiến cơn giận Thẩm Quân Tắc đang cố gắng kìm
nén trong lòng bỗng chốc bùng phát. Anh sa sầm mặt đi về phía hai người.
Ôn Bình đang chăm chú nghe Tiêu Tinh kể sau khi chuyển đi bị
bố mẹ ép phải bỏ học vẽ, đột nhiên cảm giác sau lưng có một luồng khí
lạnh từ từ áp sát lại. Anh ngoảnh đầu lại thì thấy một người đàn ông
tuấn tú đang đứng cách hai người chưa đầy một mét, nhìn họ với khuôn mặt không chút biểu cảm.
Ôn Bình thấy anh nhìn Tiêu Tinh với ánh mắt sắc như dao,
trong lòng đã đoán được bảy, tám phần, mỉm cười, quay sang nói với Tiêu
Tinh: “Hai người… quen nhau?”.
Tiêu Tinh tránh ánh mắt của Thẩm Quân Tắc, cúi đầu, ấp úng nói: “Vâng… anh ấy là… là bạn… em”.
Cô không hề muốn nói sự thật mình đã kết hôn trước mặt Ôn
Bình. Hồi nhỏ anh suốt ngày mắng cô ngốc, nếu để anh ta biết cô kết hôn
với “tảng đá” Thẩm Quân Tắc này thì chắc chắn sẽ bị cười nhạo đến chết
mất.
Thấy Tiêu Tinh tránh ánh mắt của mình, lại còn ấp úng nói câu “bạn”, đột nhiên Thẩm Quân Tắc thấy lòng nhói đau, cảm giác trái tim
như bị một bàn tay vô hình bóp nát. Tiêu Tinh khẽ hỏi: “Anh tìm em có
chuyện gì sao?”.
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, lạnh lùng nói: “Em theo anh ra ngoài”.
Ở hành lang bên ngoài, Thẩm Quân Tắc khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào cô gái đang cúi đầu trước mặt mình.
“Chẳng phải em rất đói sao, bây giờ lại có tâm trạng khiêu vũ?”. Giọng nói lạnh đến cực điểm, đầy vẻ chất vấn.
Tiêu Tinh bị anh chất vấn như vậy, trong lòng cảm thấy khó
chịu, khẽ nói: “Anh ấy mời em nhảy nên em nhận lời”. Dù sao thì anh nhảy với Phương Dao vui vẻ như vậy cũng không để ý đến em…
“Không biết nhảy còn thích trổ tài, em không biết là người
khác đang cười nhạo em sao? Chưa đầy mười bước lại giẫm vào chân người
ta, loạng chà loạng choạng ra thể thống gì hả? Em đang khiêu vũ hay làm
trò cười cho người ta hả?”.
Tiêu Tinh sững người.
Thì ra anh bận tâm đến điều đó…
Đang ấm ức trong lòng, lúc này thấy anh hung dữ như vậy, đột
nhiên cô cảm thấy rất buồn. Hai bữa liền cô không được ăn, đói đến nỗi
bụng sôi lên òng ọc, cùng anh đi dạo phố, thực hiện công cuộc “cải tạo
cho lợn rừng”, thay bộ váy dạ hội bó sát đến không thể thở được, đi giày cao gót mới mua, gót chân trầy cả da mà vẫn phải khoác tay anh làm ra
vẻ thân mật, bị anh kéo đi khắp nơi, bị người ta gọi là bà Thẩm, khách
sáo hàn huyên với những người xa lạ… giả vờ cười đến nỗi da mặt cũng đau nhức.
Anh nhảy cùng Phương Dao, có thể phối hợp ăn ý nhảy liền ba
điệu, vứt cô trong xó không thèm hỏi han. Không biết nhảy, nhảy xấu, bị
người ta cười nhạo gì gì đó cô không bận tâm. Từ nhỏ đến lớn cô luôn bị
đem ra làm trò cười, cười rồi cũng qua đi. Nhưng Thẩm Quân Tắc lại bận
tâm, có điều cũng chỉ vì… thân phận của cô bây giờ là vợ anh. Cô bị đem
ra làm trò cười sẽ khiến anh rất mất mặt, khiến anh cũng bị người ta
cười nhạo.
Tiêu Tinh càng nghĩ càng thấy buồn.
Mặc dù đã sớm biết anh đưa cô đến dạ hội chỉ là để làm vật
trang trí cho người ta nhìn. Nhưng lúc này bị anh chê bai như vậy, Tiêu
Tinh vẫn cảm thấy rất buồn và ấm ức, không kìm được nói ra những lời kìm nén trong lòng:
“Thẩm Quân Tắc, không ngờ anh lại là người giả tạo như thế!
Anh cần một người phụ nữ mang lại vinh quang cho mình, ở đây nhiều lắm,
anh có thể chọn người khác! Khí chất vốn là bẩm sinh, tôi không bắt
chước được vẻ nho nhã ấy. Tôi chỉ là con bé nhà quê, không sánh được với những thiên kim đài các. Xin lỗi, làm anh mất mặt rồi, lần sau đừng có
đưa tôi đến những chỗ như thế này!”.
Tiêu Tinh nói rồi quay người bước đi nhưng bị Thẩm Quân Tắc
kéo tay lại. Có lẽ vì ánh đèn quá chói mắt, Tiêu Tinh nhìn khuôn mặt
anh, thậm chí có ảo giác vì quá tức giận mà khuôn mặt ấy đã trở nên biến dạng. Đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, giọng nói cũng chùng xuống,
“Em nói gì?”.
Từng câu từng chữ giống như sét đánh bên tai, Tiêu Tinh bị
giọng nói cố gắng kìm nén của anh làm cho hoảng sợ, lùi lại một bước
nhưng miệng thì vẫn không nhận thua, “Anh mua cho tôi trang sức và quần
áo đắt tiền, trang điểm cho tôi như ngôi sao, đưa tôi đến tham gia dạ
hội, chẳng phải để hãnh diện cho bản thân sao?”.
Thẩm Quân Tắc hạ thấp giọng, khuôn mặt không chút biểu cảm: “Em cho rằng… anh là người như thế?”.
“Chẳng phải sao?”. Tiêu Tinh nghi ngờ hỏi lại, “Lúc đầu anh
lấy tôi chẳng phải cũng có mục đích, có kế hoạch sao? Nếu không, với bản lĩnh của mình, anh lại không có cách xoa dịu những tin đồn ấy sao? Anh
là thương nhân giỏi giang, tôi biết mình không phải là đối thủ của anh”. Tiêu Tinh ngừng một lát, sau đó khẽ nói, “Diễn kịch với anh tôi thật sự rất mệt. Dù sao thì bây giờ vấn đề kinh doanh đã giải quyết rồi, anh
cũng về nước rồi, ông nội anh không quản được anh nữa, cũng không ép anh đi xem mặt. Tôi cũng có thể thuận lợi thi vào học viện mỹ thuật, mục
tiêu đặt ra trước khi kết hôn cơ bản đã hoàn thành…”.
“Em muốn nói gì?”. Thẩm Quân Tắc ngắt lời cô.
“Chúng ta ly hôn trước thì tốt hơn”.
Nghe thấy câu nói ấy, Thẩm Quân Tắc sững sờ cả người, không
khí xung quanh như bị hút sạch, cảm giác trái tim như bị bàn tay vô hình ấy bóp chặt hơn, ngay cả lúc thở cũng cảm thấy tức ngực, khó chịu.
“Chúng ta ly hôn trước thì tốt hơn…”.
Không ngờ cô có thể dễ dàng nói ra câu nói ấy đến vậy.
Giống như bị dội gáo nước lạnh vào mặt, nỗi tức giận chất
chứa trong lòng bị một câu nói làm cho nguội lạnh. Ngoài sự kinh ngạc,
Thẩm Quân Tắc cảm thấy trong lòng trào dâng cảm giác chua xót. Cảm giác
này từ từ lan đến cổ họng khiến anh im lặng rất lâu, không biết nên nói
gì.
Thì ra trong mắt cô, anh chẳng qua chỉ là một thương nhân giỏi giang.
Một thương nhân dùng mọi thủ đoạn sắp xếp hôn lễ này, coi cô
là bàn đạp hợp tác thương nghiệp, mua trang sức, quần áo cho cô để đưa
cô đến buổi dạ hội khoe khoang bản lĩnh…
Có lẽ mới đầu, thật sự anh đã ghét cô, lên kế hoạch, lấy cô
chẳng qua cũng là kế sách tạm thời, thậm chí nghĩ đến việc sau khi kết
hôn sẽ tránh xa cô, chỉ chờ đến khi hết kỳ hạn là ký đơn ly hôn.
Nhưng không ngờ sau khi kết hôn, không biết ma xui quỷ khiến
thế nào mà anh lại sống chung với cô. Chung sống với nhau anh phát hiện
cô gái này không hề đáng ghét như mình tưởng tượng, ngược lại còn mang
lại rất nhiều niềm vui cho cuộc sống của anh.
Dần dần, anh mong chờ được nhìn thấy nụ cười của cô, khao khát được nghe giọng nói của cô.
Hết giờ làm anh nhanh chóng về nhà chỉ để được ăn món ăn cô nấu.
Đêm đến sợ cô mộng du, lúc nào cũng vểnh tai lên như một thói quen để nghe động tĩnh ở phòng bên cạnh, đến tận khi cô ngủ say rồi mới yên tâm nhắm mắt.
Lần cô xảy ra chuyện, anh lo lắng đến phát điên. Mặc dù trước mặt nhân viên cố gắng giữ bình tĩnh nhưng lòng bàn tay lại hằn sâu vết
móng tay đỏ máu. Phóng xe như bay đi đón cô, thậm chí thấy đầu óc trống
rỗng. Ý nghĩ có lẽ cô xảy ra chuyện khiến anh gần như phát điên…
Đến tận khi nhìn thấy cô bình an vô sự trong phòng vệ sinh, cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng mới rơi xuống.
Khoảnh khắc cô ùa vào lòng anh, anh cảm thấy niềm hạnh phúc
và thỏa mãn tràn ngập trong lòng. Anh muốn ôm cô thật chặt, nói với cô
rằng anh sẽ ở bên cô. Nhưng cuối cùng anh lại không nói ra được, chỉ từ
từ siết chặt cánh tay.
Anh đưa cô đi mua trang sức, mua quần áo cũng chỉ vì muốn mua mà thôi. Anh chưa bao giờ suy tư về phụ nữ, chưa từng yêu, cũng không
biết con gái thích những món quà như thế nào. Dây chuyền, lắc tay, thấy
cô đeo đẹp thì nhân tiện mua cho cô. Quần áo và giày cũng do chính tay
anh chọn, cảm giác cô mặc lên rất đẹp, rất có khí chất.
Đưa cô đến buổi dạ hội hoàn toàn không phải là để hãnh diện cho bản thân, mà là…
Mà là gì?
Anh cũng không biết nguyên nhân chính xác, chỉ là muốn đưa cô đến những chỗ như thế này một lần.
Có lẽ là muốn giới thiệu cô với bạn bè của mình?
Có lẽ là muốn cô hiểu nhiều hơn về thế giới của mình?
Có lẽ… chỉ là muốn cùng sánh vai với cô xuất hiện trước đám đông, để mọi người biết rằng họ là một đôi.
Nhưng cho dù anh làm bao nhiêu, cho dù anh vì cô mà thay đổi
bao nhiêu thì trong mắt cô, Thẩm Quân Tắc chẳng qua chỉ là một “thương
nhân giỏi giang”. Tất cả những gì anh làm đều là có mục đích, có kế
hoạch.
Nhìn dáng vẻ ngoan cường của cô, đột nhiên Thẩm Quân Tắc thấy lòng nhói đau. Anh không biết phải giải thích thế nào, lúc nãy nổi nóng với cô chỉ vì những lời bàn tán sau lưng kia khiến anh vô cùng tức
giận, hơn nữa… động tác thân mật quá mức mà cô dành cho người đàn ông
kia khiến anh vô cùng đố kỵ.
Nhất thời bị nỗi tức giận làm u mê đầu óc, nói năng có phần
quá đáng nhưng không ngờ cô lại thẳng thừng nói ra hai tiếng “ly hôn”.
Thẩm Quân Tắc siết chặt tay, hít một hơi thật sâu, cố làm ra
vẻ bình tĩnh, thấp giọng hỏi từng câu từng chữ: “Em muốn ly hôn với anh? Đúng không?”.
Tiêu Tinh gật đầu không chút do dự, “Dù sao thì anh cũng đạt
được mục đích của mình rồi, sớm ly hôn có lợi cho cả hai chúng ta. Hơn
nữa…”. Tiêu Tinh ngừng một lát rồi cúi đầu, “Hơn nữa sau khi ly hôn, anh đi tìm người phụ nữ khác tôi cũng không có áp lực”.
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, “Anh không đồng ý”.
Tiêu Tinh ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh, “Vì sao? Chẳng phải anh… ghét tôi lắm sao? Có thể thoát khỏi tôi đối với anh mà nói là một
chuyện tốt! Chi bằng chúng ta kiên quyết ly hôn, tạm thời có thể chưa
nói với người nhà, sau này từ từ giải thích…”.
“Chưa đầy nửa năm đã ly hôn, em tưởng là trò trẻ con sao?”.
Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, ngắt lời cô, “Tạm thời không nói chuyện
này nữa”.
Tiêu Tinh sững người, lúc ấy mới đột nhiên nhớ ra bản thỏa
thuận mà Kỳ Quyên đã nói với cô, không kìm được lên tiếng: “Anh quên bản thỏa thuận đã ký trước khi kết hôn rồi sao? Anh đã nói sau khi kết hôn
sẽ đồng ý tất cả điều kiện của tôi”.
Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống.
Tiêu Tinh nói tiếp: “Nếu ngay từ lúc bắt cuộc đầu hôn nhân
này chỉ là một cuộc giao dịch, vậy thì chúng ta nên tuân thủ thỏa thuận
thì hơn. Lúc đầu ký bản thỏa thuận ấy, sau khi kết hôn tôi cũng chưa đưa ra điều kiện nào. Hôm nay tôi chỉ đưa ra một điều kiện này thôi, chúng
ta làm thủ tục ly hôn trước”.
Thẩm Quân Tắc nhìn cô, giọng nói có chút gượng gạo: “Đã nói
thời gian kết hôn là một năm, vẫn chưa hết thời gian, em không cần nóng
vội như thế”.
Tiêu Tinh im lặng một lúc, “Vậy thì chỉ cần không ly hôn, có phải là những điều kiện khác anh đều đồng ý?”.
Thẩm Quân Tắc nhíu mày: “Em nói đi”.
“Tôi muốn chuyển ra ngoài”.
“Không được”, cứ nghĩ đến chuyện cô muốn rời xa tầm mắt của
mình, Thẩm Quân Tắc gần như từ chối yêu cầu này theo phản xạ. Vừa nói
dứt lời, nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô, cảm giác trái tim như bị
mũi dao sắc nhọn đâm vào.
Cô ghét anh đến vậy sao, không muốn sống cùng anh một phút nào sao?
Nhưng anh không muốn để cô đi. Nếu cô đi rồi, anh có cần phải sống ở căn biệt thự do chính tay mình thiết kế không?
Thấy Thẩm Quân Tắc không nghĩ ngợi gì mà từ chối luôn, Tiêu
Tinh sững người, khẽ nói: “Thế thì thôi, dù sao thì bản thỏa thuận kia
cũng không có giá trị pháp luật. Ban đầu Kỳ Quyên bảo anh ký, chẳng qua
cũng vì nghĩ anh là quân tử giữ chữ tín, không ngờ… anh lại trở mặt
nhanh như vậy”.
Tiêu Tinh nói rồi cúi đầu xuống, không biết vì sao cô luôn có cảm giác ánh mắt của Thẩm Quân Tắc quá sâu xa, khiến cô không dám nhìn
thẳng vào mắt anh.
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, khẽ nói: “Nếu em muốn chuyển đi… thì để mấy hôm nữa, phải tìm được chỗ ở trước đã”.
Sở dĩ anh thỏa hiệp chỉ là không muốn tiếp tục cãi nhau với
Tiêu Tinh. Cứ cãi nhau như thế này, mỗi phút đều là một sự giày vò. Anh
không biết phút sau Tiêu Tinh sẽ nói những lời gì khiến anh đau đớn
hơn.
Hơn nữa bây giờ đầu óc anh rối bời, cần được yên tĩnh một
mình để sắp xếp lại dòng suy tư. Cho đến bây giờ, đã có quá nhiều việc
vượt ra khỏi dự tính của anh, rất nhiều cảm xúc mơ hồ, thậm chí không
thể hiểu được lý do.
Tiêu Tinh thấy anh đồng ý cũng không tranh luận tiếp nữa, gật đầu và nói: “Vậy tôi về trước đây”.
“Ừ, ra cửa bắt taxi, đi đường cẩn thận”. Thẩm Quân Tắc quay người đi vào đại sảnh, dáng người thẳng đứng có chút cứng đơ.
Tiêu Tinh ngây người đứng đó, dõi theo hình bóng của anh, không kìm được thấy sống mũi cay cay…
Đưa ra yêu cầu ly hôn chỉ là nhất thời bồng bột nói năng
không suy nghĩ. Mặc dù biết rất rõ lúc đầu anh lấy cô vào nhà họ Thẩm
chỉ là thủ đoạn thương nghiệp của anh. Cô chẳng qua chỉ là một quân cờ
bị Thẩm Quân Tắc lợi dụng. Lúc ấy vì khó khăn của gia đình và tương lai
của mình, cô nghiến răng làm quân cờ ấy. Nhưng bây giờ, thật sự nhắc đến hai chữ “ly hôn”, nghĩ đến việc sắp phải cắt đứt với anh, vì sao lại
thấy buồn đến thế…
Thẩm Quân Tắc là người lạnh lùng cao ngạo, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh tự tin, không chút hoang mang. Nhưng lúc nãy, khoảnh khắc cô
yêu cầu ly hôn, vì sao khuôn mặt của anh lại đau khổ đến biến dạng như
thế?
Có lẽ là cô nhìn nhầm?
Tiêu Tinh ngây người đứng ngoài hành lang, nhìn hình bóng của Thẩm Quân Tắc phản chiếu qua tấm gương bên cạnh. Anh đang nói chuyện gì đó với Phương Dao, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
“Nghĩ gì đấy, sắp biến thành kẻ khờ rồi”, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói trêu chọc.
Tiêu Tinh ngoảnh đầu lại thì thấy Ôn Bình đang dựa người vào tường, nhìn mình với ánh mắt đùa cợt.
“Khụ, không có gì”, Tiêu Tinh ngượng ngùng gãi đầu, “Thầy làm gì ở đây?”.
“À, đi vệ sinh, đi ngang qua đây nghe thấy có người cãi nhau, không kìm được tò mò nên dừng lại xem”.
Ôn Bình bước hai bước, dừng lại trước mặt Tiêu Tinh, cúi đầu ghé sát vào tai cô, khẽ cười và nói: “Cãi nhau với bạn trai à?”.
“Không không, anh ấy không phải bạn trai của em”. Tiêu Tinh
vội vàng giải thích, cứ như sợ Thẩm Quân Tắc đang đứng cách đó không xa
sẽ nghe thấy.
“Không phải vì em nhảy với tôi khiến anh ta ghen đấy chứ?”. Ôn Bình trêu chọc.
“Đã nói không phải rồi mà!”. Tiêu Tinh sốt sắng nói, “Thầy đừng nói lung tung”.
“… Thôi được”. Ôn Bình khẽ thở dài, “Không vào sao? Tiếp tục dạy em khiêu vũ”.
Tiêu Tinh lắc đầu, quay người đi ra ngoài, “Thầy vào đi, em muốn về nhà”.
“Nghe có vẻ rất ấm ức…”. Ôn Bình mỉm cười, “Đúng rồi, thầy
trò xa cách nhiều năm bất ngờ gặp lại, chẳng phải là em nên xúc động
chạy lại ôm tôi, sau đó mời tôi đi ăn sao?”.
Tiêu Tinh mặc kệ anh ta, vẫn đi về phía trước.
Ôn Bình đuổi theo, tiện tay khoác vai Tiêu Tinh, “Thôi được,
tôi quên em là học sinh ngốc nghếch chậm chạp, chỉ có thể để thầy mời em ăn”.
“Thầy Ôn, em không còn là con bé mười tuổi năm ấy nữa”, Tiêu Tinh quay sang lườm anh ta.
Ôn Bình vội vàng rụt tay lại, “Suýt chút nữa thì tôi quên, em lớn rồi, không thể quá thân mật, nếu không sẽ bị người yêu thầm em hiểu lầm, thế thì tôi sẽ oan uổng lắm”. Ôn Bình ngừng một lát rồi hỏi, “Tiêu Tinh, em có bạn trai chưa?”.
“Liên quan gì đến thầy?”.
“Nếu em độc thân, tôi có thể giới thiệu cho em. Tôi có rất
nhiều học sinh độc thân. Dĩ nhiên tôi cũng độc thân. Nếu em không bận
tâm tình yêu thầy trò thì cũng có thể xét đến tôi”.
“Không cần đâu”, Tiêu Tinh nhìn anh ta như nhìn quái vật, “Thầy Ôn, thầy… thay đổi nhiều thật đấy”.
“Đẹp trai hơn trước rất nhiều, đúng không?”. Ôn Bình sờ cằm.
Tiêu Tinh im lặng một lúc rồi mới nói: “Càng quái dị hơn”.
“Á?”.
“Tư duy trừu tượng của nhà nghệ thuật được phát huy một cách tinh tế trên con người của thầy”.
Tiêu Tinh nói rồi quay người đi ra ngoài.
Ôn Bình mỉm cười, đứng chắn trước mặt cô: “Được rồi, không trêu em nữa. Đi ăn nhé!”.
Tiêu Tinh nhìn anh ta với ánh mắt khó xử, “Thôi được”.
Cách đó không xa, Thẩm Quân Tắc đang nói chuyện với Phương
Dao, liếc mắt nhìn thấy Tiêu Tinh cùng người đàn ông lúc nãy đi xuống
dưới, ngón tay cầm ly rượu không tự chủ được siết chặt lại.
Chỉ là một biến đổi nhỏ trên khuôn mặt nhưng không qua được mắt Phương Dao.
Phương Dao nhìn về phía anh đang nhìn, không kìm được mỉm cười, “Quân Tắc”.
“Hả?”.
“Đột nhiên mình thấy cậu rất đáng yêu”.
Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, “Ngữ văn của cậu kém quá đấy, dùng từ sai hết cả”.
Phương Dao quay sang nhìn anh, “Ha ha, thích cô ấy thì đuổi
theo đi. Một mình đứng ở đây bực tức, nhìn lông mày cậu chau lại, mình
lo nếu cứ như thế này thì trái tim của cậu sẽ xoắn thành quẩy đấy”.
“Cậu đang nói gì…”. Thẩm Quân Tắc lại cau mày, “Cái gì mà thích với không thích?”.
“Cậu cũng thật chậm chạp, mình còn nhận ra cậu thích cô ấy…”. Phương Dao ngừng một lát rồi nhìn anh với ánh mắt rất kỳ lạ, “Lẽ nào
bản thân cậu vẫn chưa rõ?”.
Thẩm Quân Tắc không trả lời.
Phương Dao mỉm cười nhìn anh, “Mình biết ngay mà, cậu chậm
chạp lắm. Nhớ lại năm ấy, lớp trưởng của chúng ta yêu thầm cậu lâu như
vậy, tặng cậu bao nhiêu socola, lần nào cậu cũng nhận, lần nào cũng
không nói gì với người ta. Sau khi cậu ra nước ngoài, người ta khóc lóc
chạy đến nói với tớ, bao nhiêu socola như vậy cho dù bón cho lợn cũng có chút tình cảm, vậy mà tảng đá Thẩm Quân Tắc không hề rung động!”.
Nhớ lại chuyện này, Thẩm Quân Tắc liền lạnh lùng nói: “Người khác tặng quà, vì lịch sự chẳng phải là nên nhận sao?”.
“Bao gồm cả con gái tặng socola trong ngày Valentine sao?”.
“Có gì khác biệt sao?”. Thẩm Quân Tắc nhíu mày. Anh chưa bao
giờ nghiên cứu socola tượng trưng cho cái gì, huống hồ cái cô lớp trưởng ấy, cứ đến dịp lễ tết là lại rất hào phóng, lấy một đống bánh quy, bim
bim ra tặng cho mọi người. Mỗi lần nhận socola hình trái tim anh đều
muốn cau mày, nhưng không tiện nói thẳng “Mình không thích ăn đồ ngọt,
đổi cho mình bánh quy được không?”, đành phải khách sáo nhận lấy. Cũng
không nghĩ cô ta tặng người khác bánh quy tặng anh socola có gì khác
biệt. Hồi ấy anh chuẩn bị ra nước ngoài, dồn hết tâm tư vào chuyện học
hành, không muốn nghiên cứu tâm tư của những cô gái ấy.
Phương Dao sắp chết cười vì suy nghĩ của anh.
Thẩm Quân Tắc là người vô cùng xuất sắc trong kinh doanh buôn bán, từ nhỏ thành tích đã nổi bật hơn người. Nói một cách khách quan,
anh là người rất thông minh nhưng lại không có hứng thú với chuyện tình
cảm, giống như một tảng đá tự khép mình.
Không biết con gái thích gì, không hiểu con gái tặng quà là
muốn tỏ tình. Có người yêu thầm anh ba năm, trốn học chạy đến sân bay,
anh lạnh lùng nói một câu: “Cảm ơn cậu đã đến tiễn mình, tạm biệt”. Cô
gái ấy nước mắt đầm đìa.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Phương Dao tò mò hỏi: “Này, số socola mà lớp trưởng tặng cậu vứt đi đâu rồi?”.
Thẩm Quân Tắc nghĩ một lúc rồi nói: “Bị A Kiệt ăn hết rồi”.
“Chả trách hồi nhỏ A Kiệt béo như thế, thì ra là được vỗ béo bằng socola của cậu!”.
Phương Dao nhịn cười đến mức nội thương, thấy Thẩm Quân Tắc
lườm mình, biết điều nói sang chuyện khác, “Được rồi được rồi, quay lại
chuyện cũ, rốt cuộc cậu có cảm giác gì với Tiêu Tinh?”.
Thẩm Quân Tắc nhíu mày suy nghĩ một lúc mà không tìm ra được một đáp án chính xác.
Cảm giác phức tạp của anh đối với Tiêu Tinh rốt cuộc là gì? Lẽ nào chính là… thích?
Thấy anh mím chặt môi không nói gì, sắc mặt lạnh lùng và đôi
lông mày nhíu lại biểu lộ tâm trạng mâu thuẫn trong lòng, cuối cùng
Phương Dao không kìm được day huyệt Thái Dương, khẽ thở dài: “Cậu hết
thuốc chữa rồi”.