Năm thứ hai, Tiêu Tinh đã sử dụng photoshop thành thạo, lúc
nhàn rỗi còn vẽ truyện tranh trên máy tính. Lúc mới bắt đầu chỉ là vẽ
chơi, về sau thấy mình vẽ cũng được nên lấy bút danh là Tiểu Tinh Thiên, đăng trên trang web.
Lúc đầu, lượng truy cập rất thấp, kiểu vẽ truyện tranh tuổi
teen như cô, tình tiết rất lãng mạn, giữa các nhân vật chính lại không
có nhiều cảnh tình cảm, trong thời đại mà những bài đăng trên mạng đều
theo kiểu “ăn xổi” này thì có vẻ như quá bình thường.
Có điều cô không bận tâm đến lượng truy cập ấy, chỉ đơn thuần là tập vẽ. Dần dần cô vẽ được hơn một trăm trang, phong cách vẽ cũng
thuần thục hơn nhiều. Nhân vật dưới ngòi bút không còn là mắc treo quần
áo trống rỗng, cô có thể nắm bắt thuần thục cách vẽ ánh mắt, động tác,
nét mặt của từng nhân vật.
Có một biên tập của một tạp chí rất có mắt nhìn người, vô
tình click vào truyện tranh mà cô đã đăng, rất thích phong cách vẽ đáng
yêu của cô, liền add QQ của cô, hỏi cô có thể vẽ tranh minh hoa cho tạp
chí được không.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Tinh nhận được “đơn đặt hàng”, vui
mừng đến nỗi khoa chân múa tay, lập tức nhận lời. Cô đọc rất kỹ truyện
ngắn của tác giả ấy rồi vẽ một bức tranh minh họa rực rỡ.
Bức tranh ấy được chọn là tranh minh họa được yêu thích nhất của tạp chí kỳ này.
Bức tranh mà cô vẽ quả thực rất đẹp.
Bối cảnh là khu vườn trường vào mùa thu, ánh mặt trời ấm áp
xuyên qua tầng mây mỏng rọi chiếu xuống mặt đất, lá phong đỏ rực trên
cây khẽ lay trong gió. Nhân vật nam chính ngồi dưới gốc cây ấy, tay cầm
cuốn sách, cúi đầu đọc rất say sưa. Nhân vật nữ chính đứng đằng xa, lặng lẽ nhìn anh.
Nhân vật nữ chính trong bức tranh bị làm mờ đi, dáng vẻ chăm
chú nhìn từ xa đẹp như trong cõi mộng. Phong cách vẽ mới mẻ này khiến
người ta có thể cảm nhận được một cách sâu sắc mối tình đầu non nớt của
tuổi học trò.
Điều không ngờ tới là bức tranh ấy được chính tác giả với bút danh Thịt Kho Tàu đánh giá rất cao, nói rằng bức tranh mà Tiểu Tinh
Thiên vẽ đúng là cảnh tượng trong lòng anh ta. Anh ta thật sự rất thích
nó.
Đột nhiên Tiểu Tinh Thiên trở nên nổi tiếng, trên QQ không
ngừng có người đặt hàng, thậm chí còn có một vài độc giả viết mail cho
cô, nói rất thích những thiếu niên phóng khoáng dưới ngòi bút của cô,
hỏi cô có thể vẽ thêm vài bức tranh về các mỹ nam để mọi người chiêm
ngưỡng được không?
Bản thân Tiêu Tinh rất thích vẽ tranh, thêm vào đó là vẽ các mỹ nam, tâm trạng lại càng vui hơn.
Chưa đầy nửa năm, cô đã vẽ được hơn hai mươi bức mỹ nam, bối
cảnh mỗi bức đều không giống nhau, thậm chí còn có hiệp khách lưng đeo
bảo kiếm, nhưng phong cách vẫn rõ ràng, tươi mới, rất hợp với bút danh
Tiểu Tinh Thiên của cô.
Một hôm, Kỳ Quyên chát QQ với cô, ném cho cô một câu: “Tiểu Tinh Thiên có phải là mày không?”.
Tiêu Tinh sững người hồi lâu, nghi ngờ hỏi: “Sao mày biết chuyện ấy?”.
Cô không tin Kỳ Quyên nhàm chán không có việc gì làm ngồi đọc truyện tranh đăng trên mạng. Sở thích của Kỳ Quyên từ trước tới nay đều là phim kinh dị và thám tử lừng danh Conan.
Kỳ Quyên gửi biểu tượng “bộ xương”, “Cái đồ thần kinh Thịt
Kho Tàu đi đâu cũng khen mày, nói Tiểu Tinh Thiên là thiên tài hội họa.
Cảnh tượng hắn đã nghĩ rất lâu mà không thể miêu tả được lại được mày vẽ một cách tinh tế và đầy ẩn ý như thế. Tao tò mò nên tìm xem, cảm thấy
phong cách vẽ tranh rất giống của mày, có phải mày không?”.
“Ừ, là tao! ^_^”. Tiêu Tinh cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Mày quen Thịt Kho Tàu?”.
“Không quen”.
“Thế sao hắn đi đến đâu cũng khen mày, tao còn tưởng hai người rất thân”.
Tiêu Tinh rất mơ hồ, “Mày quen anh ta à? Sao lại quan tâm chuyện của anh ta đến vậy?”.
“… Tao bị hắn đào hố! Cái tên xấu xa ấy đăng một bộ tiểu
thuyết võ hiệp. Tao bắt đầu theo dõi từ chương đầu tiên. Hắn viết viết
viết, viết được hai triệu từ, xây dựng mối oán hận tình sầu của rất
nhiều môn phái lớn, cuối cùng viết đến phần cao trào mà mọi người mong
đợi. Nhân vật chính và thế lực phản động giao chiến kịch liệt trên đỉnh
Hoa Sơn. Kết quả đánh được một nửa, đột nhiên xuất hiện một cao nhân ẩn
dật, nói một đống nào là người tài còn có người tài hơn, từ trước tới
nay trong giang hồ không có kẻ mạnh nào là mãi mãi. Thực ra trong mắt
ta, tuyệt thế thần công của các người chẳng qua là tài mọn mà thôi…”.
“Sau đó vị cao nhân ấy tung một chiêu tiêu diệt nhân vật chính”.
“Sau đó hắn nói kết thúc!”.
“Mẹ kiếp!!! Kết thúc mà tao theo suốt hai năm!!!”.
Tiêu Tinh nhìn chuỗi dấu chấm than mà cô ấy gửi sang, cảm
nhận được một cách sâu sắc nỗi tức giận của cô ấy, không kìm được ấn
ngực nói: “Tên tác giả này đúng là xấu xa, Tiểu Quyên, mày thảm rồi!”.
“Đúng vậy! Đúng là biến thái! Mày nói xem, có ai thất đức như hắn không? Viết hai triệu từ, xây dựng quá nhiều tình tiết không biết
giải quyết thế nào, liền cho tao cái kết tồi tệ như thế! Đúng là đồ vô
đạo đức. Đúng rồi, mày tránh xa hắn một chút”.
“Ừ, tao sẽ không vẽ tranh cho hắn nữa, tao ghét nhất là loại tác giả ấy”.
Kỳ Quyên bớt giận một chút, lúc ấy mới nhắn tiếp: “Có điều Tiêu Tinh à, tao nói thật nhé, tao có cảm giác rất kỳ lạ…”.
“Hả?”.
“Những mỹ nam mà mày vẽ, tao luôn cảm thấy rất quen thuộc”.
“Sao lại thế được?”.
“Ví dụ bức này, đôi mắt rất giống Thẩm Quân Tắc. Bức này, cái mũi giống anh ta. Bức này, ánh mắt rất giống anh ta”.
Bỗng chốc Tiêu Tinh nước mắt đầm đìa. Kỳ Quyên, vì sao lần
nào mày cũng vạch rõ chân tướng như thế… Đúng là đả kích sự tự tin của
cô.
Còn tưởng rằng che giấu rất cẩn thận.
Thực ra cô vẽ những bức tranh ấy đúng là có tham khảo một mỹ
nam nào đó bên cạnh mình. Có lẽ vì chịu ảnh hưởng của anh nên nhân vật
trong tranh ít nhiều đều có chút hình bóng anh.
Những người chưa gặp Thẩm Quân Tắc, dĩ nhiên sẽ không nhìn ra bí ẩn đằng sau những bức tranh ấy. Nhưng những người đã biết, chỉ cần
chú ý quan sát là có thể nhận ra những đường nét thuộc về Thẩm Quân Tắc
trong mỗi bức tranh.
“Tao nói mà, tiêu chuẩn mỹ nam trong tim mày chính là anh nhà mày?”.
“Ha ha…”. Tiêu Tinh chỉ có thể gượng cười.
Đang lúc ngượng ngùng thì đột nhiên sau lưng xuất hiện một
cảm giác quen thuộc. Tiêu Tinh vẫn chưa kịp tắt máy tính thì đã bị Thẩm
Quân Tắc ôm từ phía sau, “Đang làm gì đấy?”.
Giọng nói trầm lắng vang lên bên tai.
“Lại vẽ tranh? Nào, để anh xem xem em đang vẽ gì”.
“Đừng xem…”. Tiêu Tinh vội vàng che tay nhưng bị anh nắm lấy. Tay trái khống chế cô, tay phải di chuột, click vào phần mềm vẽ tranh.
Im lặng một lúc lâu, đột nhiên Thẩm Quân Tắc nói: “Tranh em vẽ rất đẹp, rất chuyên nghiệp”.
“Ha ha, cảm ơn anh”. Tiêu Tinh gượng cười.
“Sao anh thấy quen quen nhỉ…”. Thẩm Quân Tắc nhíu mày nghi hoặc.
Tiêu Tinh vội nói: “Haizz, những bức tranh như thế này tràn
lan trên mạng, hàng ngàn bức giống nhau, nhìn thấy quen là chuyện bình
thường!”.
“Thật sao?”. Thẩm Quân Tắc nhìn cô, “Em vẽ tiếp đi”.
“Vâng”, Tiêu Tinh gật đầu, đóng cửa sổ nói chuyện với Kỳ
Quyên mà nơm nớp lo sợ, không hề phát hiện Thẩm Quân Tắc quay người đi,
nhếch mép cười đắc ý.
Một tháng sau, Tiêu Tinh mang bài tập đã hoàn thành đến văn phòng của Ôn Bình.
Tiêu Tinh gõ cửa, hình như bên trong không có người. Cô liền
đẩy cửa, định đặt bài tập lên bàn rồi đi. Dù sao thì cô và Ôn Bình rất
thân thiết, quen biết nhau bao nhiêu năm, về danh nghĩa thì là thầy trò
nhưng ở ngoài thì như bạn bè.
Tiêu Tinh đi đến trước bàn, đột nhiên phát hiện màn hình máy
tính vẫn sáng, trên đó là một trang web văn học nào đó, phần đăng chương mới có viết một đoạn như sau.
“Sau khi tôi đăng phần kết của bộ tiểu thuyết Hiệp khách
giang hồ, rất nhiều độc giả gửi mail hỏi thăm tôi, bày tỏ tình cảm thân
thiết. Một vài bức thư hỏi thăm thậm chí còn nhắc đến người nhà của tôi. Tôi rất cảm ơn mọi người vì điều đó. Mọi người đổ oan cho tôi rồi. Thực ra đó không phải là kết thúc tồi. Phần kết mà tôi muốn nói chỉ là kết
thúc phần một. Trong phần này, tất cả các nhân vật chính đều chết, nhưng linh hồn của họ không hề chết mà bay đến thế giới khác rộng lớn hơn.
Dưới đây mọi người hãy cùng tôi đọc phần hai, tên là Hiệp khách ở thế
giới bên kia. Tôi dự định sẽ viết xong nó trong thời gian một năm”.
Comment của độc giản bên dưới quả thực là trứng và đá bay như tên bắn.
“Anh chết đi!”.
“Tin anh mới gặp ma!”.
“Có phải là anh lại viết đến hai triệu từ, sau đó lại tiêu diệt toàn bộ rồi đến phần ba Hiệp khách ở cõi tiên không!”.
“Xin hỏi có phải lại mời Tiểu Tinh Thiên vẽ nhân vật không? Tôi thích phong cách vẽ của cô ấy”.
“Anh tha cho chúng tôi đi! Rồi anh lại đào hố thôi, xin anh đấy!”.
Đột nhiên Tiêu Tinh thấy sống lưng lạnh buốt. Tác giả Thịt Kho Tàu âm thầm “cất nhắc” cô lại là…
Đột nhiên cửa phòng làm việc bị đẩy ra, người đàn ông cầm bản vẽ nhếch mép, mỉm cười ôn hòa đáng mến, “Tiêu Tinh, em đến nộp bài tập
à? Cứ đặt lên bàn là được”.