Những người tin vào số mệnh không thể nào thay đổi số mệnh.
Khi mỗi tu sĩ bước lên con đường tu luyện, đều từng từ sư trưởng từ đồng đạo từ các loại con đường nghe nói qua việc này, những người tin tưởng vào vận mệnh đều treo, người nguyện ý chống lại một phen lại có thể đi lên đỉnh cao.
Nhưng mà trong đó tự nhiên không bao gồm tu sĩ vốn dĩ tu luyện đạo bói toán.
Hai lão tổ ma tu có nằm mơ cũng không nghĩ đến, Vật Thập Ngũ lão nhân cư nhiên một phen can đảm cũng không có, trực tiếp chạy trốn.
Bọn họ bởi vì Vật Thập Ngũ có được tin tức bí cảnh, lại từ Vật Thập Ngũ lão nhân mà đánh mất cơ hội, ý trời như đao, thật sự tuyệt không thể tả.
Đương nhiên hiện tại bọn họ không biết đến điểm này, còn tính toán liên thủ ngăn lại Diệp Vô Cấu cùng Linh Nguyệt chưởng tôn.
Diệp Vô Cấu cười khanh khách.
"Muôn vàn tính kế, tất cả mưu lược, chung quy vẫn phải dựa vào thực lực."
Nàng vỗ tay một cái, tươi cười trên mặt biến mất, mày liễu dựng ngược, hai tròng mắt phiếm ánh sáng lạnh băng, ngọn lửa trên tay nàng nhảy lên phóng ra.
"Đến đây đi!"
Cuộc chiến trên bầu trời nguy hiểm mà mãnh liệt, chiến trường trong chỗ sâu của huyệt động càng là có cảm giác trời sụp đất nứt.
Trần Húc Chi một đường bay nhanh, đuổi theo Thiên Chu Tinh chui vào cô số đường hầm, theo càng ngày càng vào sâu hơn, Trần Húc Chi cũng phát hiện độ ấm bốn phía chợt lên cao.
Vách huyệt động chung quanh từ màu đỏ đen biến thành màu lửa đỏ, thậm chí ngẫu nhiên có thể nhìn đến dung nham phát sáng còn chưa lạnh đi.
Ân? Dung nham?
Trần Húc Chi chợt phản ứng lại, chỗ sâu trong sơn thạch này có một cái miệng núi lửa.
Thiên Chu Tinh sở dĩ dẫn y lại đây, chính là vì mượn địa lợi bắt y! Lực lượng ma tu sẽ bị ngọn lửa ảnh hưởng, mà lực lượng của y sẽ dễ dàng làm cho núi lửa nổ mạnh, kể từ đó Thiên Chu Tinh liền có thể bằng vào tu vi nghiền áp y cùng ma tu!!
Trần Húc Chi như cũ bám tiết không tha truy đuổi Thiên Chu Tinh, phảng phất như không suy đoán đến bàn tính nhỏ của Thiên Chu Tinh, trong lòng đã bắt đầu bình tĩnh mà tự hỏi.
Tuyệt đối không thể làm núi lửa nổ mạnh.
Giản Thành cùng Tiêu sư huynh đều ở phía trên, nếu là núi lửa phun trào, hai người bọn họ cũng sống không được!!
Ai? Từ từ.
Trần Húc Chi trong lòng vừa động, Thiên Chu Tinh nắm chắc đem y dẫn lại đây như vậy, không sợ y nổi điên thật sự cho nổ núi lửa ngầm này sao?
....... lại nói tiếp độ danh dự của tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông bên ngoài............ khụ khụ, kỳ thật không cao lắm, nhưng thật ra thường xuyên gắn mác là bệnh thần kinh.
Vậy vì sao Thiên Chu Tinh còn dám dẫn y vào núi lửa ở địa tâm đây?
Có thể chỉ có một đáp án, dù cho núi lửa ở địa tâm thật sự nổ mạnh, Thiên Chu Tinh cũng có biện pháp thoát khỏi đây!
Chẳng lẽ có thông đạo rời đi?
Thiên địa ngũ hành, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim, như vậy cũng có thể nói địa hỏa cũng có thể sinh kim.
Lưu li kim đan trong cơ thể Trần Húc Chi cấp tốc xoay tròn lên, y một đường bay nhanh, đem linh lực bạo liệt tràn ngập trong không khí toàn bộ hút vào trong cơ thể, liệt hỏa hỗ loạn cùng linh khí nồng đạm thẳng nhập vào lưu li kim đan, sau đó linh khí hệ kim tỏa ra bên ngoài dìu dịu.
Lửa đen nùng liệt gắt gao bao lấy một chút lim mang kia, trường thương đen đỏ trong tay Trần Húc Chi đã biến thành linh kiếm y quen dùng, chẳng qua bên ngoài còn bị lửa cháy vây quanh, nhìn không ra manh mối.
Linh kiếm của Trần Húc Chi là Bạch Anh chưởng tôn chuyên môn vì y rèn ra, toàn thân kiếm hiện màu nửa trong suốt, trong đó có vài điểm kim quang lấp lóe, một khi bị linh lực Trần Húc Chi kích phát, thậm chí có thể giống như con nhím đột nhiên bùng nổ.
Nếu tại đây sâu trong núi lửa ngầm không thể sử dụng lửa, vậy chỉ có thể dùng linh kiếm cùng pháp thuật.
Nghĩ đến đây, trong đầu Trần Húc Chi càng thêm bình tĩnh, ngọn lửa trên người phát ra âm thanh tách tách, giống như muốn nổ tung.
Thiên Chu Tinh chạy phía trước, Trần Húc Chi đuổi theo không dứt, ở phía sau hai người nhiều thêm một vài hắc ảnh.
Những hắc ảnh này đó tất nhiên là ma tu Kim Đan kỳ, bọ họ vốn dĩ canh gác ở gần nơi vết nứt bí cảnh, thời khắc chuẩn bị phát động trận pháp nối tiếp bí cảnh, giờ phút này huyệt động ngầm bị quậy đến trời long đất lở, đại bộ phận đệ tử trúc cơ phái ra đi cũng chưa dùng, vài tên ma tu kim đan thương lượng một chút, liền để hai người bảo vệ vết nứt bí bảnh, ba gã ma tu Kim Đan khác toàn bộ đều đuổi theo lại đây.
Khoảng cách bọn họ càng gần, tốc độ càng mau, năng lực điều tra so với đệ tử Trúc Cơ càng mạnh hơn, cho nên khi Trần Húc Chi cùng Thiên Chu Tinh vọt vào không gian ngầm phi thường trống trải đến khi kịch liệt đánh nhau, ba gã ma tu Kim Đan kỳ này tự nhiên cũng lặng yên không tiếng động tiến lại đây.
Không gian này phi thường trống trải.
Bốn phía nơi nơi đều là dung nham, dung nhan màu đỏ vàng dao động giữa hồ dung nham, hồ dung nham lớn lớn bé bé sôi ùng ục ùng ục, trong không khí tràn ngập khói sặc người, thậm chí bay lên chỗ cao cũng không nhìn thấy rõ bong bóng trên mặt dung nham.
Nhưng nếu bay xuống thấp, ai biết dung nham có yêu thú quỷ dị gì hay không, vạn nhất rơi vào trong đó, bọn họ cũng không phải kẻ điên Đại Nhật Tiên Tông, dám tắm rửa trong dung nham.
Nhưng bọn họ cũng không thể yên lặng nhìn như vậy a!!
Vạn nhất tu sĩ Kim Đan của Đại Nhật Tiên Tông kia đầu óc bị úng nước, trực tiếp tự bạo thì sao?
Phụ cận dưới miệng núi lửa ngầm tự bạo? Vậy bọn họ sẽ xong đời theo!!
"Nếu không chúng ta liên thủ cùng Thiên Chu Tinh, trước xử lý tu sĩ Kim Đan của Đại Nhật Tiên Tông?"
Ba người giao lưu ánh mắt một phen, sau đó mỗi người tự dùng sở trường, thật cẩn thận đến gần trung tâm chiến trường.
"Kẻ điên ——!!"
Thiên Chu Tinh một bên đánh một bên mắng.
"Ngươi vì sao luôn đuổi theo ta? Chẳng lẽ vì ta đả thương ma tu thao túng phong ấn kia sao?!"
Thiên Chu Tinh sau khi hóa thành hình người tất nhiên là mỹ lên, nếu không mỹ lệ cũng không có khả năng câu dẫn Giản Thành.
Bất quá giờ phút này trên khuôn mặt mỹ lệ của nàng lộ ra biểu tình dữ tợn mà đáng sợ, phảng phất phẫn nộ tới cực điểm.
"Ngươi là một đệ tử chính phái, vì sao phải vì một ma tu mà đuổi giết ta?!"
Thiên Chu Tinh tuy là Nguyên Anh kỳ, lại bởi vì chiến đấu mà hao tổn thật nhiều, đang bị Trần Húc Chi đè ra đánh.
Trần Húc Chi một tay cầm thương một tay phóng kiếm, hỏa thương quấy song nhiệt của dung nham, khi kim kiếm phóng ra sát khí thì thường thương thình lình đâm một phát xuyên tim, một trái một phải một dài một ngắn, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, uy lực bưu hãn, khí thế kinh người.
Y không nói một lời, trường thương hắc hỏa thậm chí ngẫu nhiên sẽ kéo theo dung nham dưới thân công kích Thiên Chu Tinh, một bộ dáng không sợ sinh tử xông vào tử chiến.
Thiên Chu Tinh càng phát hỏa.
"Các ngươi đám tu sĩ này quá đáng giận! Xâm nhập nhà của ta, đả thương ta cùng hài tử cũng cướp đi chúng nó, còn chiếm cứ nhà ta, muốn giết ta!!"
"Những ma tu đó quá đáng giận!" Thiên Chu Tinh cuồng nộ: "Ha! Ta đã hiểu!! Bởi vì ma tu kia liều chết cứu ngươi?! Ha ha ha ——!"
"Thật là cười chết ta!! Đệ tử Đại Nhật Tiên Tông bị một đệ tử ma tu cứu! Cho nên ngươi muốn giết ta giệt khẩu!!'
"Đại Nhật Tiên Tông các ngươi còn dám tự xưng là tu sĩ chính đạo, ta phi!!"
"Các ngươi một đám ra vẻ đạo mạo, tất cả đều là đồ đê tiện vô sỉ!!"
Trần Húc Chi mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đè đánh Thiên Chu Tinh.
Thiên Chu Tinh rõ ràng có thể phản giết y, sở dĩ không muốn động thỉ, không ngoài việc bên kia có mấy ma tu che dấu tới.
Nàng nói những lời này để dao động tâm tư những ma tu đó, không cho những ma tu đó ra tay công kích, đông thời cũng có ý đồ dao động lực chú ý của y.
Nhưng lời nàng nói không có một chút tác dụng đối với Trần Húc Chi.
Tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông hành tẩu bên ngoài bị người lên án, cấu kết tu sĩ ma đạo? Loại chỉ trích này đối với tu sĩ chính phái khác có khả năng sẽ có chút phiền toái, nhưng từ góc độ của Đại Nhật Tiên Tông mà nói căn bản không phải chuyện gì.
Tu sĩ bổn tông Đại Nhật Tiên Tông duy nhất phán đoán với đệ tử, chính là ngọn lửa.
Thiêu chết không? Không thiêu chết, nga, còn sống, vậy như cũ là đệ tử tông môn.
Cái gì? Đã chết? Vậy chết đi.
Ngày sau Giản Thành sở dĩ có thể nắm giữ Đại Nhật Tiên Tông, có một phần nguyên nhân của ngọn lửa.
Khi dưới tình huống Bạch Anh chưởng tôn thân vẫn, Lan Hải chưởng tôn thân vẫn, Diệp Vô Cấu thành hồng nhan tri kỷ của hắn, sinh tử của Linh Nguyệt chưởng tôn không rõ, có Diệp Vô Cấu duy trì cùng thân phận đệ tử đích truyền của Tinh Hải phong, Giản Thành tự nhiên có thể nhất cử đăng vị.
Đại Nhật Tiên Tông không nói logic, không nói nhân quả, không nói đúng sai, chỉ hỏi sinh tử.
Cho nên đối với lời nói của Thiên Chu Tinh, Trần Húc Chi hoàn toàn không bỏ trong lòng.
Nếu là trước khi chưa giải khúc mắc, Trần Húc Chi còn có khả năng thần trí dao động, nhưng đối với y tiến giai kim đan tu thành Lưu Li Dung Dương Quyết tầng thứ hai mà nói, tư duy đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Thiêu thiêu thiêu! Thiên ngôn vạn ngữ bất quá như gió thoảng qua tai, chân chính đúng sai có thể dùng sinh tử đến phân chia!
Ba tên ma tu vốn dĩ muốn đến gần chiến trường để đánh lén hai mặt nhìn nhau.
Thiên Chu Tinh kia đang nói cái gì?
Nàng nói tu sĩ Kim Đan Đại Nhật Tiên Tông này vì một ma tu mà đuổi giết nàng?
......ai lợi hại như vậy a?
Nhìn kỹ, nga, đây không phải Trần Húc Chi đệ tử đích truyền của chủ phong Đại Nhật Tiên Tông sao? Oa! Y khi nào tiến giai Kim Đan?
.......... ai lợi hại như vậy câu dẫn được y?!
Ba tên ma tu lẩm nhẩm lầm nhầm.
"Thiên Chu Tinh nói người kia có thể thao túng phong ấn huyền."
"....bí thuật cửu huyền âm kia nhất mạch kia có hai người tu luyện, một người bất tài đúng là tại hạ, nhưng tại hạ tuyệt đối không quen biết Trần Húc Chi!" một ma tu trong đó vứt sang một cái xem thường: "một người khác là Cung Thiên Trọng của Quy Nguyên Tông chúng ta."
"Nga, nghĩ tới, gã là đệ tử mới quật khởi của Quy Nguyên Tông các ngươi mấy năm nay, là một hạt giống tốt." Một ma tu liền cười rộ lên: "Này liền thông đồng!"
Vị tu sĩ Kim Đan của Quy Nguyên Tông kia khóe miệng run rẩy, không còn lời gì để nói.
Một ma tu khác ho khan lên tiếng: "Đừng nói nữa, trước hết nghĩ biện pháp làm cho kẻ điên Đại Nhật Tiên Tông kia dừng tay, nếu không núi lửa ngầm này liền nổ!"
Tu sĩ mở miệng trào phúng dung ánh mắt chế nhạo nhìn tu sĩ Kim Đan Quy Nguyên Tông: "Đây không phải có sẵn biện pháp sao? Không bằng để cho Cung Thiên Trọng lại đây nói hai câu, Trần Húc Chi có lẽ liền dừng tay đấy?!"
Ma tu Quy Nguyên Tông kia lắc đầu, xoay người đi rồi: "Ta đây đi kêu sư điệt tới."
Sau khi ma tu này rời đi, hai tên ma tu đều câm miệng, một lát sau, một tên trong đó nói: "hậu bối Quy Nguyên Tông nhân tài xuất hiện lớp lớp a."
"A, việc này đối với Tà Tâm Tông rất là bất lợi, không bằng ở chỗ này..........."
"Không sai, trước tiên động thủ đánh rớt mấy tên, đặc biệt là tên thông đồng với Trần Húc Chi ở bên nhau......."
Nhưng vào lúc này, một thanh âm ôn hòa đột nhiên vang lên.
"Nga? Ai cùng sư điệt nhà ta thông đồng bên nhau?"
Lan Hải chưởng tôn vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng hai tên ma tu, lộ ra biểu tình lãnh lệ.
"Đều đi tìm chết đi!"
Bên kia Tiêu Thâm Thủy từ trong bóng đêm tỉnh lại.
Mở mắt ra, nhìn đến đỉnh đầu đen nhánh, trong nháy mắt có chút mờ mịt không biết làm sao.
Bên tai có thanh âm sột soạt, cùng với lời nói 'lại sâu một chút!' 'ngươi dùng sức a!', hương vị bùn đất tràn ngập không khí, còn có hỏa khí lưu huỳnh nhàn nhạt.
Tiêu Thâm Thủy nhắm mắt lại, linh lực trong cơ thể chậm rãi vận chuyển lên, vốn tưởng rằng tử phủ của chính mình nhất định sẽ rách nát, nhưng mà vượt ra ngoài dự đoán của Tiêu Thâm Thủy, linh khí cùng hỏa khí nhè nhẹ lưu chuyển trong tử phủ, loại lửa này so với với trước đây của mình càng thêm nhu hòa, càng thêm cứng cỏi, giống như tơ tằm tinh mịn chạy dài, phiếm ra ánh sang oánh oánh.
Tiêu Thâm Thủy kinh ngạc cực kỳ, đây là........đây là dục hỏa trùng sinh? Mình thế nhưng trong khi bất tri bất giác bước vào ngạch cửa thứ hai?
Khi ngọn lửa như tơ tằm này đang ngưng tị thành Kim Đan, chính là ngày mình tiến giai Kim Đan!
Tiêu Thâm Thủy đại hỉ, sau đó liền cảm nhận được một ngọn lửa quen thuộc mà xa lạ.
Nói quen thuộc là bởi vì ngọn lửa này cũng là ngọn lửa đích truyền của Đại Nhật Tiên Tông, hẳn là lưu li hỏa thuộc về chủ phong, nói xa lạ là bởi vì Tiêu Thâm Thủy trước đây chưa bao giờ làm cho ngọn lửa như vậy tiến vào trong cơ thể mình.
Nhưng đúng là một tia lửa thuần hậu này kích thích kinh mạch vốn khô cạn rách nát của mình, do đó sinh cơ chi hỏa, không chỉ không có bị tụt lại tu vi, thậm chí còn tiến thêm một bước!!
Nghĩ đến đây, Tiêu Thâm Thủy lại một lần nữa mở to mắt.
Nếu thương thế của mình được xử lý qua, như vậy giờ phút này người bên cạnh hẳn là bạn không phải địch.
Tiêu Thâm Thủy chậm rãi ngồi dậy, hơi hơi híp mắt, thích ứng một chút, mới phát hiện giờ phút này chính mình đang dựa vào một bên vách đường hầm huyệt động.
Cách đó không xa là một cái huyệt động thật lớn, một lão nhân đang chỉ huy vài người dùng linh lực đào hố.
Bọn họ đào rất có kỹ xảo, phảng phất là căn cứ theo trận phá gì đó để đào, theo bọn họ khai quật, linh khí của trận pháp trên không xảy ra vặn vẹo vi diệu.
Lão nhân chỉ huy mấy tu sĩ luyện khí kia lớn tiếng nói: "Hảo, mọi người nỗ lực một phen, còn lại một tiết điểm, chúng ta liền thành công."
"Hảo! Thành lão đại, tiếp theo là nơi nào?"
Lão nhân định liệu trước: "Đi thôi, ta đã tính kỹ!"
Sau đó lão nhân sải bước hướng đến nơi Tiêu Thâm Thủy ngồi, Tiêu Thâm Thủy nhìn lên, lão nhân nhìn xuống, tầm mắt hai người vừa lúc đối diện.
"A nha!" không đợi Tiêu Thâm Thủy mở miệng, lão nhân kia liền kinh hỉ nói: "Tiêu đạo hữu? Ngươi đã tỉnh? Thật tốt quá!!'
Tiêu Thâm Thủy có chút mờ mịt: ".........đạo hữu là?"
"Lão nhân họ Thành, ngài có thể gọi ta Thành Tam." Giản Thành nhìn Tiêu Thâm Thủy tỉnh lại, phảng phất như sói xám đang nhìn cừu con: "là Trần Húc Chi đạo hữu đem ngài phó thác cho ta, trước đó ngài thân bị trọng thương, cũng là Trần đạo hữu đem ngài cứu ra."
"Trần Húc Chi?" ánh mắt Tiêu Thâm Thủy sáng lên: "Là Trần sư đệ sao? Trần sư đệ cũng ở chỗ này?"
"Tiêu đạo hữu, sự tình có chút phúc tạp, ngài có thể đứng lên không? Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện." Giản Thành một bộ dáng thành khẩn, hắn lừa dối Tiêu Thâm Thủy: "Ta cùng vài vị tiểu bằng hữu đuổi thời gian, tốc độ chúng ta nhanh một phân, nguy cơ của Trần đạo hữu liền ít đi một phân a!"
Xem ở đánh giá của Trần Húc Chi đối với Tiêu Thâm Thủy, Giản Thành đánh bài tình cảm sư huynh đệ đối với Tiêu Thâm Thủy, quả nhiên, Tiêu Thâm Thủy nghe xong liền lập tức nói: "Ta còn có thể hành tẩu, một khi đã như vậy liền không trì hoãn thời gian, vừa đi vừa nói chuyện đi."
Giản Thành nói xong sự tình đã trải qua, bản cắt ghép.
Tiêu Thâm Thủy nghe xong rất cảm kích, trong miệng Giản Thành, Trần Húc Chi hóa thành một cao nhân hóa thân vì nhiệt tình vì lợi ích chung, thâm nhập Vọng Đoạn sơn, lưng mang theo Tiêu Thâm Thủy không ngừng đi về trước, con đường sơn thạch bị ma tu đánh lén, đơn giản đem Tiêu Thâm Thủy phó thác cho người khác, chính mình làm mồi nhử, không biết sợ nhảy vào sâu trong huyệt động.............
Tiêu Thâm Thủy nghe xong tâm tình cực kỳ phức tạp cực kỳ.
Đối với đại đệ tử chủ phong Trần Húc Chi có một loại cảm giác không nói nên lời.
Khi gặp mặt nói chuyện trước đây, tuy rằng Trần Húc Chi trước sau mỉm cười, nhưng Tiêu Thâm Thủy lại cứ cảm thấy y quái quái, Trần Húc Chi tính tình quá ôn hòa, ôn hòa giống như là giả.
Đệ tử chủ phong phần lớn là táo bạo kiệt ngạo, mà đệ tử đệ nhất dưới gối Bạch Anh sư bá lại lấy bộ mặt ôn hòa đối đãi người.......... vừa thấy liền biết có vấn đề?
Chính là Tiêu Thâm Thủy trăm triệu lần không ngờ tới, Trần Húc Chi thế nhưng không phải loại đồ đệ đối người dối trá kia, mà là người chân chính hiệp nghĩa, thậm chí vì cứu mình mà thâm nhập huyệt động làm mồi nhử, này thật sự là......
Trong lòng Tiêu Thâm Thủy vạn phần hổ thẹn.
Giản Thành cáo già xảo quyệt, vừa thấy biểu tình Tiêu Thâm Thủy liền biết thành công.
Hắn nói nhiều như vậy, mục đích rất đơn giản.
"Hiện giờ Trần đạo hữu thâm nhập huyệt động làm mồi, ta tuy rằng có thể nhân cơ hội này thoát đi, nhưng nếu hôm nay ta liền như vậy chạy thoát, ngày nào đó lại gặp đến tình huống giống thế này, ta lại tiếp tục muốn chạy trốn sao?" Giản Thành lời lẽ chính đáng: "Khúc mắc này khó giải, cuộc đời lão phu liền vô pháp tiến thêm."
Tiêu Thâm Thủy chấp nhận: "Đạo hữu nói phải."
"Lão phu tuy rằng thực lực không cao, nhưng sống sót nhiều năm như vậy, ít nhiều có chút kinh nghiệm, qua sự tra xét của ta, phía dưới huyệt động này có một núi lửa ngầm, mà ma tu tựa hồ muốn xây dựng một cái thông đạo truyền tống!" Giản Thành nói: "Tiêu đạo hữu, không phải ta nói nhàn thoại của Đại Nhật Tiên Tông các người, chỉ là đệ tử Đại Nhật Tiên Tông các ngươi đều thích tự bạo, vạn nhất Trần đạo hữu cho rằng chính mình không có sinh lộ, vì kéo nhiều thêm mấy cái đệm lưng trực tiếp tự bạo........."
"Núi lửa ngầm bùng nổ, một mảnh sơn thạch này liền thành phế tích." Tiêu Thâm Thủy nhịn không được nói.
"Không sai, cho nên chúng ta tính toán dời trận pháp đi đám ma tu dựng một cái trận pháp thông đạo không gian giản dị, chúng ta đem vị trí trận pháp hơi biến đổi chút, sau đó phát động trận pháp!" Giản Thành lớn tiếng nói: "Thông đạo không gian mở ra, Trần đạo hữu cùng với những những ma tu đó đều sẽ bị không gian lan đến, ta có một bí thuật có thể truyền tống Trần đạo hữu từ trong không gian truyền tống ra, còn muốn nhờ đạo hữu khống chế trận pháp, định trụ những ma tu đó!"
Ngữ khí Giản Thành quá mức tự tin, ánh mắt sáng đến làm người sợ hãi, Tiêu Thâm Thủy nghe xong không tự chủ được gật đầu: "Đạo hữu nói không sai, yêu cầu ta làm cái gì?
Giản Thành mỉm cười: "Còn lại một cái tiết điểm trận pháp! Còn nhờ đạo hữu giúp ta!"
Tiêu Thâm Thủy trịnh trọng nói: "Đây là việc nên làm!!"
Giản Thành lừa dối Giản Thành cũng mang theo các tiểu đệ đi đào hố, thế cục trong huyệt động dung nham ngầm hoàn toàn chao đảo.
Lan Hải chưởng tôn từ trên trời giáng xuống, trực tiếp xuất hiện ở phía sau hai tên ma tu khe khẽ nói nhỏ ở kia, mỗi tên một chưởng, dứt khoát lưu loát mà xử lý hai tên.
Thiên Chu Tinh cùng Trần Húc Chi đồng thời chú ý động tĩnh bên này.
Nháy mắt nhìn thấy Lan Hải chưởng tôn, ánh mắt Trần Húc Chi sáng lên, lập tức thu hồi hắc hỏa trường thương cùng kim kiếm hộ thể, mà khi Thiên Chu Tinh nhìn thấy Lan Hải chưởng tôn, cũng không khác với suy đoán của Trần Húc Chi, trở tay một cái, bàn tay biến thành lợi trảo, đâm thẳng vào mặt Trần Húc Chi.
Khanh ——!
Lợi trảo bị kiếm chặn lại, ngay khi Trần Húc Chi tính toán lui ra phía sau tránh đi, nhân tiện để Lan Hải chưởng tôn tiến vào chiến trường, Thiên Chu Tinh rốt cuộc bày ra thực lực của một đại yêu nguyên anh.
Nháy mắt bàn tay nó chặn trên kim kiếm, đầu ngón tay đột nhiên duỗi dài, trực tiếp đam xuyên qua bả vai Trần Húc Chi, Trần Húc Chi ăn đau triệt để lui ra sau, Thiên Chu Tinh đột nhiên há mồn, phun ra vô số tơ nhện, trực tiếp quấn nửa người trên của Trần Húc Chi gắt gao, giấy tiếp theo một cái tay khác của Thiên Chu Tinh bóp chặt yết hầu của Trần Húc Chi, cũng tránh ở phía sau Trần Húc Chi.
Ngay nháy mắt Thiên Chu Tinh né tránh, vị trí trước đó nó chiếm cứ đã xuất hiện thân ảnh Lan Hải chưởng tôn.
Lan Hải chưởng tôn diện vô biểu tình Thiên Chu Tinh.
Thiên Chu Tinh cười dữ tợn: "Lại tới một tên." Nó lớn tiếng nói: "Ta cảnh cáo ngươi! Ngươi nếu dám hành động thiếu suy nghĩ, ta liền giết hắn!!"
Đồng tử Trần Húc Chi co chặt, một cỗ lệ khí tàn nhẫn nhập đáy lòng.
Giờ khắc này cái gì do dự, cái gì cẩn thận, cái gì mưu hoa, cái gì cốt truyện tất cả đều bị y ném ra sau đầu, trong đầu y chỉ còn lại điên cuồng cùng quyết tuyệt giữa sống và chết.
Lan Hải chưởng tôn hít sâu một hơi, đồ đệ ông đã không thấy, không thể để cho đồ đệ của sư huynh cũng xảy ra chuyện!
Nhìn ra hàm nghĩa vẻ mặt ông đại biểu, Thiên Chu Tinh lộ ra một cái tươi cười đắc ý: "Yêu cầu của ta cũng không cao......"
Lời nói còn chưa dứt, trên người Trần Húc Chi mà nó đang bóp chặt đột nhiên nổi lên một tia dao động linh lực hỗn loạn, đồng thời ánh lửa màu đỏ vàng bốc cháy mãnh liệt, này, đây là............ tự bạo?
Trần Húc Chi cư nhiên trực tiếp vận chuyển linh lực trong cơ thể, tính toán tự bạo đan!!
Thiên Chu Tinh hét lên một tiếng: "Kẻ điên!!"
Lan Hải chưởng tôn rống giận lên: "Dừng tay!!"
Thiên