Chỗ Nào Không Đúng

Chương 57: Mùa xuân tới



Giản Thành đời trước là hồ bằng cẩu hữu với Ngô Bảo Bảo, đời này muốn lừa dối một Ngô Bảo Bảo, quả thật dễ như trở bàn tay.
Hắn biết Ngô Bảo Bảo thích nhất là chuyện thú vị, hoặc là những chuyện ngày thường không thể hoặc là trưởng bối không cho phép làm, cho nên Giản Thành trực tiếp mang Ngô Bảo Bảo đi vào trong khu sơn lĩnh của tông môn Đại Nhật Tiên Tông.
Sơn lĩnh bên kia là nơi ở của một đám hầu yêu, thực lực mạnh nhất đám hầu yêu kia có Kim Đan kỳ, mang theo một đám đồ tử đồ tôn ở trong núi trải qua cực kỳ khoái hoạt, lão hầu tử kia đem linh quả thu thập nhiều năm qua để trong bình, thiên trường địa cửu trái cây kia lên men, liền thành hầu tửu, có lẽ hầu yêu kia có bí pháp đặc thù gì, phong kín bình rượu kia, linh khí cư nhiên không bị rỉ ra bên ngoài chút nào, thời gian dài, hầu tửu kia liền thành linh nhưỡng cực phẩm.
Bất quá lão hầu tử kia giấu giỏi, ngày thường không ai biết trong núi bọn chúng ẩn giấu rượu ngon, nhưng cũng không qua nổi Giản Thành a, hắn lập tức khuyến khích Ngô Bảo Bảo trộm luôn cái động kia.
Tên ngốc Ngô Bảo Bảo này không biết nhìn hàng, chỉ biết tìm cái bình có linh khí nồng đậm nhất rồi câu, nhưng Giản Thành rất có kinh nghiệm đi tìm cái bình nhìn qua thực bình thường, những cái bình đó không tính linh nhưỡng ở bên trong nó, chỉ riêng cái bình cũng là Linh khí tốt.
Giản Thành đi theo Ngô Bảo Bảo cướp đoạt không ít, sau khi nháo lung tung rối loạn sơn lĩnh bên kia, nhanh như chớp chạy đến trong sơn cốc không người, sau khi hai người vui cười, mở một vò rượu ra, thực nhanh liền uống say mèm.
Gia gia nhà người ta là đại năng đan đạo hậu kỳ, Ngô Bảo Bảo ăn không ít thiên tài địa bảo, hầu tửu này tác dụng tuy chậm mười phần, nhưng mà khi vừa vào miệng Ngô Bảo Bảo còn có thể bảo trì thanh tỉnh, bản thân Giản Thành cũng không phải tu sĩ Trúc Cơ bình thường, dù cho thần hồn bị phong ấn, độ cất chứa linh lực cũng cực cường, cho nên hai người tuy rằng uống say khướt, nhưng còn dư sức hồi tông môn.
Giản Thành thực tẫn trách đưa Ngô Bảo Bảo đến cửa biệt viện của tu sĩ Thái Tố Cốc cư trú, giao cho Hà đạo hữu sắc mặt xanh mét.
Giản Thành giơ tay chắp tay thi lễ, sắc mặt đỏ bừng, bước chân lảo đảo, còn làm bộ làm tịch cáo biệt Hà đạo hữu, Hà đạo hữu trực tiếp vung tay áo, liền đưa Giản Thành ra biệt viện.
Giản Thành đứng ở rừng đào lắc lư nửa ngày, mới đột nhiên phản ứng lại, Trần Húc Chi giao cho hắn nhiệm vụ thu phục!!
Ý tưởng đầu tiên của Giản Thành là đi tìm Trần Húc Chi.
Kết quả ở nơi trước đó, hắn không thấy được một bóng người, Giản Thành chỉ tự hỏi ba giây, liền quyết định đi Tam Khê Các tìm Trần Húc Chi!
Hắn giúp y đại ân, y cư nhiên cũng không đợi hắn! Thật quá đáng!!
"Ta còn mang hầu tửu cho ngươi!" Giản Thành giống như hài tử khoe kẹo, tay vừa lật liền lấy ra một vò rượu lớn bằng hai bàn tay từ trong túi càn khôn ra.
Trần Húc Chi vội vàng duỗi tay tiếp được, vò rượu vừa rời khỏi tay Giản Thành, kết quả sau khi Giản Thành nhìn thấy Trần Húc Chi cầm một vò, cư nhiên lại lấy ra một vò, ha ha cười: "Chúng ta uống!"
Trần Húc Chi hắc tuyết đầy đầu, y trở tay thu hồi vò rượu kia, trên tay dùng sức, trực tiếp khiêng Giản Thành trên vai.
Trên bả vai, đầu hướng xuống, mông hướng về phía trước, Giản Thành chỉ cảm thấy dạ dày sóng cuộn biển gầm, giây tiếp theo oa một ngụm, rượu trong bụng toàn bộ phun trên xiêm y của Trần Húc Chi.
Trần Húc Chi: "............................."
Giản Thành khó chịu rầm rì, đôi tay quơ loạn, một hồi vỗ sau lưng Trần Húc Chi, một hồi vỗ bên hông, thậm chí còn một chưởng vỗ vào trên mông Trần Húc Chi!
Giờ phút này, Trần Húc Chi thật sự muốn bóp chết Giản Thành.
Y hít sâu, hít sâu.......
Trần Húc Chi bay nhanh chui vào phòng, vứt Giản Thành trên mặt đất, đem quần áo của mình cởi ra trực tiếp đốt, sau đó giơ tay một chút, lại đem Giản Thành đang vặn vẹo trên mặt đất lột sách.
Y bắt lấy Giản Thành ném tới ôn tuyền trên đỉnh núi ngâm một hồi, chính mình cũng tắm rửa một phen, thay đổi một bộ trường bào màu đen sạch sẽ, sau khi tẩy đi một cỗ mùi rượu khó nghe, mới nhẹ nhàng thở ra.
Trần Húc Chi nhìn về phía Giản Thành.
Gia hỏa này ôm cục đá hô hô ngủ.
Trần Húc Chi rất là bội phục Giản Thành, bởi vì Giản Thành nửa người dưới chìm trong nước, nửa người trên nghiêng, còn mở đôi tay ôm lấy cục đá bên cạnh, cứ như vậy cũng có thể ngủ............
Nếu không đem thằng nhãi này ném ở chỗ này?
Trần Húc Chi hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Giản Thành nửa ngày, cuối cùng tâm mềm nhũn, Giản Thành uống thành như vậy, còn không phải là vì giúp y lừa dôi Ngô Bảo Bảo?
Chậc, không có lần sau!
Trần Húc Chi cầm lấy khăn lông bao lấy Giản Thành, một cơn gió lướt qua, mang theo Giản Thành trở thành Tam Khê Các, cũng dàn xếp Giản Thành ở phòng khách.
Kết quả Giản Thành không biết lại làm sao, mở tay ôm lấy Trần Húc Chi không buông, làm thế nào cũng không buông tay.
Mỗi lần Trần Húc Chi bẻ tay Giản Thành ra, khóe miệng Giản Thành mấp máy nói mớ: "........Đừng đi."
Vừa mới bắt đầu Trần Húc Chi còn tưởng rằng Giản Thành tỉnh, liền vỗ Giản Thành một chút: "Buông tay."
Giản Thành mơ mơ màng màng tiếp tục ngủ: "Đừng bỏ lại ta một mình."
Trần Húc Chi trong lòng vừa động, y nhìn thần sắc bi thương của Giản Thành, giữa hoảng hốt thấy được khóe mắt Giản Thành có nước mắt, Trần Húc Chi duỗi tay đang muốn lau đi khóe mắt cho Giản Thành, giây tiếp theo liền nghe Giản Thành nói.......................
"Nương......"
Trần Húc Chi: "..............." y xoa xoa huyệt thái dương, tức giận mắng lên: "Ta không phải nương ngươi!!'
Y không thể nhịn được nữa, trở tay một cái, mấy cái gối đầu bay lại đây, giây tiếp theo y liền trao đổi vị trí với gối đầu, Giản Thành lập tức ôm gối hô hô ngủ.
Trần Húc Chi cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, y lắc đầu, xoay người rời đi.
Một đêm không ngủ, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Trần Húc Chi liền dậy chuẩn bị tiếp đãi tu sĩ Thái Tố Cốc.
Y vừa mới đẩy ra cửa sổ, tươi cười với hoa trắng nhỏ còn mang theo sương sớm bên ngoài cửa sổ, liền nghe thấy cách vách a a a hét thảm.
Trần Húc Chi không hiểu được đi qua, liền thấy Giản Thành ôm gối đầu, một bộ thất hồn lạc phách.
Trần Húc Chi: ".......... mới sáng sớm gọi cái gì?"
Nào nghĩ đến sau khi Giản Thành nhìn thấy Trần Húc Chi biểu tình đột nhiên đột biến, giống như là nhìn thấy ác quỷ, ngao một tiếng nắm lấy chăn đơn rơi trên mặt đất che lên toàn thân, giống như tiểu tức phụ hét lên: "Ngươi sao lại ở đây?"
"..............." trong lòng Trần Húc Chi tràn đầy dấu chấm hỏi, y trừng Giản Thành: "Nơi này là Tam Khê Các! là nơi của ta!!"
Giản Thành lại a một tiếng, mặt hắn hoảng sợ: "Ta, ta ở nơi của ngươi? Vậy tối hôm qua ngươi ở nơi nào?"
Trần Húc Chi tứ đến vui: "Ta ở cách vách!" y tức giận nói: "Nếu tỉnh thì nhanh nhanh thu thập một chút, một lát bí cảnh liền mở ra, ngươi lại thất thần, cẩn thận đi vào bị người xử lý!"
Nói xong Trần Húc Chi cũng mặc kệ Giản Thành, phanh một tiếng đóng cửa lại đi rồi.
Giản Thành ngơ ngẩn, thân thể chợt mất đi toàn bộ sức lực, mềm ở trên giường.
Hắn thật cẩn thận xốc lên đệm chăn, bên trong một mảnh hỗ độn, mà cái gối đầu bị hắn ôm kia lại ướt đẫm, may mà khi Trần Húc Chi đẩy cửa Giản Thành theo bản năng dùng Thủy Ngưng thuật, biến những chất lỏng không thể miêu tả này thành khối băng, nếu không khí vị kia phát ra, Trần Húc Chi nhất định sẽ bạo nộ.
Giản Thành giơ tay che mặt, dùng trời sụp đất lún cũng không đủ để miêu tả tâm tình của hắn.
Tối hôm qua hắn uống say mèm, ký ức chỉ dừng lại khi hắn cảm giác được hơi thở cùng linh lực của Trần Húc Chi, sau đó hắn liền hoàn toàn thả trôi bản thân.
Giữa hoảng hốt hắn hình như tới một nơi phi thường ấm áp, ấp dào dạt, toàn thân đều thoải mái cực kỳ, trong lòng ôm đồ vật lạnh băng, vuốt thực sướng ---- đừng hiểu lầm, đây là nói đến ở ôn tuyền.
Giản Thành vốn là uống say, lại ngâm ôn tuyền, huyết khí dâng lên, hắn lại đúng lúc đang ở tuổi huyết khí phương cương, sau khi bị Trần Húc Chi nhét vào trên giường, hắn thực tự nhiên bắt đầu làm làm một hồi mộng · xuân.
Giấc mộng này thực hỗn loạn.
Ngay từ đầu Giản Thành cảm thấy chính mình hình như một lần nữa về tới khi chính mình khi còn nhỏ vô lực, mẫu thân hắn liều mạng nắm lấy tay hắn, một bên nói ở bên tai hắn phải tranh đua, phải trở nên trở bật, phải đứng trên tất cả mọi người, phải để cho mọi người nhìn lên hắn, một bên lại gỡ ra cái tay hắn đang nắm lấy.
Giản Thành thực tự nhiên muốn nắm lấy tay mẫu thân, không muốn bị đối phương ném đi, nhưng mà tay mẫu thân lại hữu lực như vậy, nhẹ nhàng run lên, hắn liền làm sao cũng không bắt được, đôi tay mềm mại tản ra ấm áp kia liền biến mất như vậy, để lại hắn một mình.
Tiểu Giản Thành nhịn không được khóc nhè, nước mắt xoẹt xoẹt rơi.
Bất quá thực nhanh, trong lồng ngực Giản Thành liền nhiều thêm một thứ phi thường mềm mại.
Giữa lúc hoảng hốt hắn nhớ tới chính mình đã trưởng thành, thành Hạo Dương thượng tiên mọi người đều biết, đứng ở trên đỉnh đại lục này, không người có thể địch lại, mà người trong ngực hắn hẳn là ái nhân của hắn!
Mềm mại, thơm thơm, da thịt sờ lên như tơ lụa bóng loáng non mềm.......... hơn nữa quan trọng nhất chính là, hơi thở người này quen thuộc như vậy, đều không phải là những hồng nhan tri kỷ mà hắn từng ôm hiện tại phát hiện đều là lừa dối hắn, mà là người có hơi thở càng thêm mát lạnh, có khi lại bất kham như ngọn lửa.
Thời điểm Giản Thành nghĩ như vậy, tóc dài lửa đỏ ánh vào mi mắt của hắn, tầm nhìn hắn như là tràn ngập ngọn lửa, một khuôn mặt xuất hiện trước mắt hắn.
Người này đang khóc.
Trên khuôn mặt trắng nõn có ma văn yêu diễm, hai mắt y nhắm nghiền, sắc mặt thống khổ mà vặn vẹo, nước mắt chậm rãi rơi xuống theo khóe mắt, sắc môi nhợt nhạt, tựa hồ cả ngươi bị thứ gì nặng nề đè lên, tấm lưng thẳng sắp bị bẻ gãy.
Giản Thành nhịn không được ôm tới.
Hắn biết đây là ai.
Đây là Trần Húc Chi.
Nhưng rõ ràng biết đối phương là Trần Húc Chi, rõ ràng biết như vậy là không đúng, rõ ràng biết giữa hiện thực hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhưng nếu hiện tại là mộng.............
Hắn nâng lên mặt đối phương, theo khóe mắt ướt át hôn lên.
Đây là bộ dáng trước khi chết của Trần Húc Chi, dù cho Giản Thành biết điểm này, dù cho đời trước hắn đã gặp qua, nhưng ở cảnh hư ảo trong mơ, bộ dáng đối phương vô lực khóc thút thít lại đột nhiên khơi mào góc mềm mại nào đó trong lòng hắn.
Cư như vậy, chính là muốn ôm, muốn chiếm hữu, cũng vì y dâng lên hết thảy xúc động quỷ dị.
"Đừng khóc."
Sau khi Giản Thành nói như vậy xong, đối phương tựa hồ không chống đỡ gánh nặng nữa, thân thể mềm xuống, ghé vào trên người hắn.
Xúc cảm như tơ lụa, hưng phấn đến nổ mạnh!!
Giản Thành hít ngược một hơi khí lạnh, trong lòng hắn nói thầm, dù sao cũng là giấc mộng.
Hắn vươn tay, chặt chẽ ôm lấy đối phương.
Một đêm ngủ say.
=====================
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Thành làm giấc mộng · xuân thì hắn đương nhiên là công sao, đừng nghĩ quá nhiều =v=


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.