Chó Ngáp Phải Ruồi - Nam Mệnh Vũ

Chương 25



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mấy tháng không gặp Tô Úc, Bạch Mạn Nhu thật sự có loại ảo giác một ngày không gặp như cách ba thu. Chị tinh tế đánh giá Tô Úc, phát hiện cô đã gầy hơn nhiều so với lúc trước, khuôn mặt vốn có chút trẻ con mập mạp kia nay đã hoàn toàn mất hết thịt thừa, ngay cả cằm cũng gọn hơn so với trước đó. "Tiểu Úc, em gầy." Bạch Mạn Nhu không nhúc nhích, đáy mắt tràn ngập thương tiếc. Chị thấy bên cạnh Tô Úc còn thùng hành lý dựng thẳng, lập tức khép sổ sách lại, đóng cửa siêu thị sớm, kéo thùng hành lý cùng cô đi vào đại viện nhà mình.

"Mẹ! Con đã trở về!" Vừa vào cửa, Tô Úc trực tiếp đứng ở bên ngoài cửa phòng hô to. Tiếng la này vẫn rất có hiệu quả, Tiền Thục Mai nghe thấy tiếng la quen thuộc liền thoáng đẩy cửa chạy ra, ngay cả tạp dề đang đeo cũng không thèm cởi. Thấy Tô Úc và Bạch Mạn Nhu đang kéo hành lý, Tiền Thục Mai liền đi đến tát vào đầu Tô Úc, vừa quở trách lại vừa cười vui vẻ, nói: "Lớn tiếng như thế làm gì! Không sợ dắt sói đến à! Cũng đã tốt nghiệp đại học rồi, tại sao không thể học người ta dịu dàng điềm đạm một chút chứ!"

"Dì Thục Mai, Tiểu Úc tại quá vui vẻ thôi." Bạch Mạn Nhu ở một bên nói thay Tô Úc, cũng giúp Tô Úc kéo hành lý vào phòng cô. Đây là lần đầu tiên chị vào phòng Tô Úc, cũng không có quá nhiều đồ đạc cho lắm, chỉ có một tủ sách cùng ghế dựa, tiếp theo đó là chiếc giường nhìn cũng rất thoải mái, trên tủ đầu giường còn đặt hai quyển sách. Nếu nói đến đồ vật khiến người ta chú ý nhất thì đấy chính là gối ôm báo phấn hồng đang yên lặng nằm ở trên giường. Mỗi đêm trước đây Tô Úc đều nhất định sẽ ôm chị ngủ thì phải? Nhớ đến lúc hai người các nàng ngủ chung với nhau, Tô Úc cứ như con lười suốt ngày vuốt ve chị. Nhớ đến khi đó, Bạch Mạn Nhu hiểu ra nở nụ cười, chị đưa tay sờ vào sợi dây chuyền thủy tinh đeo trên cổ, đây là món quà sinh nhật của Tô Úc đưa cho chị, cũng là món quà mà bản thân chị quý trọng nhất. Chị tự nhận xưa nay chị rất không thích đeo những cái "phiền toái" trên cổ, nhưng đối với sợi dây chuyền của Tô Úc đưa chị, chị chẳng những không có cảm thấy phiền phức hay mệt mỏi, trái lại còn cảm thấy yên tâm.

Ngoài phòng truyền đến tiếng kêu rên lớn tiếng giả bộ của Tô Úc, phỏng chừng chắc là lại quậy phá tranh cãi với Tiền Thục Mai nữa rồi. Bạch Mạn Nhu nhẹ nhàng vuốt ve mặt thủy tinh trên sợi dây chuyền, dịu dàng như lúc trước vuốt ve gò má Tô Úc. Tiếng kêu rên bên ngoài chậm rãi dời vào phòng khách, Bạch Mạn Nhu rõ ràng nghe được tiếng quát mắng vừa giận vừa vui của Tiền Thục Mai. Mẹ con hai người này! Bạch Mạn Nhu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đóng cửa phòng lại sau đấy đi vào phòng khách.

Bởi vì Tô Úc đã chính thức về nhà, Tiền Thục Mai đặc biệt làm thêm món ăn mà cô thích. Hai nhà bốn người vây quanh ở bàn ăn, vui vẻ hòa thuận ăn cơm, trong lúc đấy Bạch Bách Tùng có hỏi Tô Úc về những chuyện liên quan đến công việc. Tô Úc là dạng người có chuyện thì nói, liền tự nhiên nói cho Bạch Bách Tùng rằng mình đã nộp sơ yếu lý lịch đến một công ty phiên dịch của thành phố T, bên kia đã gửi thư tới bảo ngày mai cô đến đấy phỏng vấn.

Lý do Tô Úc vội vàng trở về hơn phân nửa là nhớ nhung Bạch Mạn Nhu, còn phân nửa còn lại chính là vội vàng đi phỏng vấn. Được câu trả lời khẳng định của Tô Úc, Bạch Bách Tùng cứ luôn khen ngợi tác phong làm việc của Tô Úc rất có kế hoạch, ngược lại thì Tiền Thục Mai lại nhíu mày, thật ra bà có hơi mâu thuẫn, vừa hi vọng Tô Úc sớm tìm được việc làm, vừa hy vọng cô có thể ở lại trong nhà lâu hơn một chút, cũng có thể phụng bồi bà nhiều hơn. Nhưng bà lại nghĩ lại rồi, con gái lớn dù sao cũng phải để nó đi ra ngoài xông xáo, nghĩ thế cho nên cũng không nhiều lời, đợi mọi người cơm nước xong xuôi liền nhanh nhẹn dọn chén đĩa đến nhà bếp, đeo tạp dề lên rửa chén ở bên trong.

Bạch Mạn Nhu luôn luôn có thói quen ngủ trưa, sau khi ăn cơm xong, chị rất hy vọng Tô Úc có thể cùng chị ngủ một lát, nhưng ở đây dù sao cũng không phải nhà trọ riêng của Tô Úc, còn có Tiền Thục Mai và Bạch Bách Tùng ở đây, chị thấy Bạch Bách Tùng cùng Tô Úc đang ngồi ở ghế sofa thân thiện trò chuyện, cũng không dám đi làm phiền hai người, hơi mất mác đi về phòng của mình. Dư quang của Tô Úc vẫn luôn chú ý đến Bạch Mạn Nhu, lúc này chị trở về phòng, Tô Úc liền thở dài theo thói quen.

"Tiểu Úc, có tâm sự phải không?" Tiếng thở dài bị Bạch Bách Tùng phát hiện được, ông sờ đầu Tô Úc, trong ánh mắt tràn ngập thương yêu như một người bố hiền lành mà Tô Úc chờ đợi đã lâu. Từ nhỏ cô đã không còn bố bên cạnh, ngoài tình yêu ra thì cô càng hy vọng có thể có một gia đình bình thường và nguyên vẹn. Mà sự xuất hiện của Bạch Bách Tùng, khiến trong lòng cô mới hiểu được từ "bố" này là như thế nào.

"Dạ không có, chỉ là ngồi xe lửa lâu nên có chút mệt mỏi thôi ạ."

"Vậy thì đi ngủ một lát đi, dù sao ở đây cũng không có chuyện gì làm. Chị Mạn Nhu của con mỗi ngày đều có thói quen ngủ trưa, con đi ngủ đi...." Bạch Bách Tùng ôn hòa nói. Lời này dĩ nhiên trúng ý muốn của Tô Úc, trước đó cô vốn là muốn chạy theo ngủ trưa cùng Bạch Mạn Nhu, bây giờ được Bạch Bách Tùng "cho phép", Tô Úc suýt tý nữa là quỳ trên mặt đất thiên ân vạn tạ rồi. Lên tiếng thông báo với Tiền Thục Mai đang bận bịu trong nhà bếp, Tô Úc vui sướng như con chim nhỏ bay đến ngoài phòng Bạch Mạn Nhu, sau khi gõ cửa được người bên trong cho phép liền nhảy nhót vào trong phòng.

"Chị Mạn Nhu, em với chị ngủ trưa đi khà khà...." Tô Úc đóng cửa, bổ nhào đến bên cạnh Bạch Mạn Nhu. Chiếc giường mềm mại bởi vì đột nhiên tăng thêm trọng lượng mà chốc lát rung động nhẹ, Bạch Mạn Nhu cũng không để ý mấy thứ này, chị nhắm mắt lại, hít thở lấy mùi hương quen thuộc. Cơ thể bị Tô Úc ôm lấy như gối ôm, Bạch Mạn Nhu cảm thấy được những cảm giác an toàn đã biến mất lúc trước kia nay đã trở về bên cạnh mình, chị như đứa trẻ cọ cọ vai Tô Úc, nghe tiếng ma sát giữa da thịt và vải vóc. "Tiểu Úc, em thật là gầy... bả vai đều cấn vào người."

"Làm gì khoa trương như vậy chứ, cùng lắm là mặt em nhỏ hơn một chút mà thôi. Có điều như vậy cũng rất tốt mà, dễ nhìn hơn so với trước đây ha." Tô Úc dùng ngôn ngữ che giấu nhịp tim cuồng loạn của mình, trời mới biết cô thích gần gũi với Bạch Mạn Nhu cỡ nào. Giờ khắc này, Bạch Mạn Nhu cứ như cô bé đang làm nũng, khiến người ta không có lý do muốn cưng chiều chị, yêu thương chị.

"Đúng thật là đẹp hơn so với trước đây. Tiểu Úc, không phải em nói chờ lúc em trở về, chúng ta cùng nhau tác hợp cho dì Thục Mai và bố chị sao? Thế nào, bây giờ trở về rồi này, không biết Tô đại quân sư có phương pháp gì sao?"

"Có! Chờ em thử trước đã, nếu thành công thì tất cả sẽ dễ dàng thôi." Tô Úc cúi đầu hôn tóc Bạch Mạn Nhu, ngón tay cái giả vờ như vô ý vòng vòng trên đôi môi căng mọng, mềm mại. Thật ra, Tô Úc căn bản muốn hôn môi của chị, nhưng hôm nay cô chỉ có thể nén ham muốn đang sinh sôi này xuống đáy lòng, im lặng nhắm mắt hôn mái tóc nhàn nhạt mùi thơm ngát này.

Môi bị ngón tay của Tô Úc ma sát, trong lòng Bạch Mạn Nhu sinh ra nhàn nhạt kỳ lạ, chị vừa thích lại vừa không thích cái cảm giác này. Mí mắt hơi nặng trĩu, Bạch Mạn Nhu ở trong lòng Tô Úc hừ nhẹ vài tiếng, không bao lâu liền ngủ thiếp đi. "Chị Mạn Nhu.... chị Mạn Nhu..." Tô Úc nghe thấy hơi thở quy luật của chị liền thử thăm dò lắc lắc bờ vai chị. Quả nhiên là ngủ thiếp đi rồi! Tô Úc khơi môi khẽ cười, lén lén lút lút chạm khẽ môi Bạch Mạn Nhu, sau đấy như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ôm chị, lẳng lặng lắng nghe hô hấp của chị. Hô hấp này có ma lực tựa như khúc hát ru vậy, làm Tô Úc đang được thỏa mãn ấm áp bên trong bao vây, ngay lập tức liền ngủ say đi.

Hết chương 25.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.