Lần tụ hội này là lần tụ hội đầu tiên mà Tô Úc bước vào cương vị làm việc.
Tan việc, các đồng nghiệp quen biết nhau đều sôi nổi kết bè kết phái đến quán bar mà bọn họ thường đến. Quán bar này có cả karaoke ở trong đây, mọi người gọi hai thùng bia cùng một ít dĩa trái cây, có người vui vẻ hát ca, có người cầm micro ô a hát bậy, người không thích hát thì cầm chai bia uống ừng ực. Lúc Tô Úc và chị Trương đến, những người bên trong đã bắt đầu chơi đùa cả lên. Khi cô đến, các đồng nghiệp nam đều sôi nổi vây lại, nói đến trễ thì phải uống.
Một mình Tô Úc làm sao nói lại hết một đống người, cô phóng khoáng mở ra một chai bia, ừng ực ừng ực uống. Lúc cô uống xong, đúng lúc Đặng Thiểu Phong lại mở cửa phòng ra, tiến vào. Mọi người vừa thấy tổng giám đốc đến, ầm ĩ kêu Đặng Thiểu Phong uống rượu, trực tiếp đem chị Trương còn chưa uống giọt nào cùng Tô Úc vừa mới uống xong một chai quăng ra một bên. Nếu đổi lại là trước đây, Đặng Thiểu Phong khẳng định sẽ bị bọn họ rót rượu, chẳng qua là hôm nay anh ta đã đáp ứng Tô Úc lái xe đưa cô về nhà, dù là ai mời rượu, anh ta đều không uống, trái lại muốn bao nhiêu chai bia thì anh ta đều có thể vui vẻ uống hết. Mọi người thấy anh ta không uống rượu, liền đưa micro cho anh ta, bảo anh ta ca đến mệt mới cho nghỉ.
Giọng nói của Đặng Thiểu Phong rất có từ tính, dĩ nhiên giọng hát lại là một dạng đặc biệt khác. Tô Úc ngồi ở một góc, nghe anh ta hát, thỉnh thoảng nhận những chai bia mà các đồng nghiệp đưa tới. Đặng Thiểu Phong đang hát, bọn Tô Úc thì ở dưới chơi oẳn tù tì. Mọi người anh một lần tôi một lần, tính đến cuối cùng người thua nhiều nhất là Tô Úc, cô không chơi giỏi những trò này, cuối cùng đành phải bị phạt là uống rượu.
Thời gian chơi đùa đều trôi qua rất nhanh, cổ họng Đặng Thiểu Phong hát đến mức khàn khàn, Tô Úc ngồi ở một góc, gò má cũng đã đỏ chót, ánh mắt mê ly nhìn phía trước, trong đầu chỉ có một ý thức, cô phải về nhà, cô buồn ngủ. Tụ hội cỡ chừng 11h tối, mọi người đều nhao nhao tản đi, Đặng Thiểu Phong không có nuốt lời, sau khi mọi người đều đã rời đi liền dìu Tô Úc đến ghế phụ, lái xe đưa cô trở về nhà.
"Tô Úc, đến trong trấn rồi.... nhà em ở đâu?" Thật ra mà nói, Đặng Thiểu Phong cũng được coi là chính nhân quân tử, nếu đổi lại là người đàn ông sắc tính khác, e rằng đã sớm lái xe đưa cô về nhà họ, lấy cớ rằng mình say rượu mà làm chuyện mình muốn làm. Nhưng mà Đặng Thiểu Phong thì không, anh ta xưa nay đều cho rằng, yêu hoặc thích là chuyện của hai người, trong đó không chỉ bao gồm tình cảm rung động, mà còn là một loại trách nhiệm cùng tôn trọng.
"Sao? Nhà ở đó kìa! Đi thẳng.... có siêu thị." Tô Úc vô lực chỉ về phía trước, bởi vì uống quá nhiều rượu mà nói ngọng.
"Có siêu thị?" Đặng Thiểu Phong thật sự không biết cái chỉ tay của cô đến cùng chắc đưa anh ta một đường lái xe tới Tây Tạng, anh ta bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lái xe quanh thị trấn cổ một vòng lại một vòng. Lúc này, trên đường đã sớm không còn người nào, coi như muốn hỏi đường cũng không tìm được người để hỏi. Không biết chạy bao lâu, Đặng Thiểu Phong liền thấy được một siêu thị đóng cửa ở phía trước. Anh ta lái xe đến trước cửa siêu thị, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt mơ mơ màng màng của Tô Úc: "Em xem một chút, là siêu thị em nói sao? Nhà em ở đây sao?"
"Nhà! Tôi về nhà! Ạch.... bye bye!" Tô Úc vừa thấy nơi quen thuộc lập tức liền muốn đẩy cửa xuống xe, động tác ấy thật là sạch sẽ lưu loát, nhưng mà đẩy ngớ nửa ngày vẫn không thể đẩy cửa xe ra được. Cuối cùng vẫn là Đặng Thiểu Phong khá là bất đắc dĩ, xuống xe thay cô mở cửa, dìu cô từ trên xe xuống. Xuống xe, chân Tô Úc giẫy giụa muốn đi về hướng trong sân nhà mình. Cô mặc kệ Đặng Thiểu Phong còn ở đó hay không, vừa đi vừa la mình đã làm việc lớn rồi.
"Tiểu Úc!" Đột nhiên có người mở cửa sân ra, Bạch Mạn Nhu khoác một cái áo khoác chạy đến đây. Trời mới biết, chị đã đợi từ 8h tối đến hơn 11h, thấy Tô Úc còn chưa về, liền đứng ngay ở cửa chờ cô. Chị lo lắng Tô Úc, sợ cô đã trễ như vậy còn chưa trở về, không biết xảy ra chuyện gì. Phần lo lắng này vào ban đêm vẫn chưa ngừng nghỉ, mắt thấy Tiền Thục Mai rất yên tâm trở về phòng ngủ, Bạch Mạn Nhu lại không làm được cứ bỏ mặc cô muộn như vậy còn chưa có trở về. Ở bên ngoài đợi lâu như vậy, Bạch Mạn Nhu vốn quên sự buồn ngủ của mình, chị không biết mình là bị làm sao, mỗi lần mà có chuyện gì liên quan đến Tô Úc, chị liền trở nên khác lạ, không còn giống bản thân mình nữa.
"Ạch.... đây là ai vậy! Mì ăn liền!" Tô Úc một khi uống rượu là kêu la lung tung, con mắt nhìn đồ vật gì đều gấp ba hình ảnh loạn xạ lên. Thấy Bạch Mạn Nhu, Tô Úc theo bản năng bỏ qua Đặng Thiểu Phong, nhào vào trên người Bạch Mạn Nhu cọ tới cọ lui, vừa cọ vừa cười khúc khích: "Hì hì, gối ôm của ta.... Gối ôm ơi gối ôm, hai anh em chúng đi ngủ ha, ôm nhau đi ngủ ha!"
"........" Nếu không phải còn người ngoài ở đây, Bạch Mạn Nhu thật muốn tàn nhẫn gõ đầu Tô Úc mấy cái. Mấy ngày này đều nghĩ cái gì vậy? Còn nữa, tại sao cô uống say như vậy, xem xem, trên người đều là mùi rượu, khó ngửi chết đi được. "Cám ơn cậu đã đưa Tô Úc trở về, em ấy không có gây phiền phức gì cho cậu chứ."
"Không có, tôi là cấp trên của cô ấy, đưa cô ấy trở về cũng là lẽ phải." Đặng Thiểu Phong gật đầu về phía chị, không thể phủ nhận người phụ nữ trước mắt này thật sự xinh đẹp, xinh đẹp đến mức không chân thực. Vẻ đẹp này đều là giấc mơ của tất cả đàn ông, nhưng nếu kể tới vẻ đẹp không chân thực này, đấy là được pha thêm một chút gì đó yêu mị, cho dù có được cũng sẽ mất đi. So sánh với Tô Úc, có lẽ dung mạo Tô Úc bình thường, nhưng Đặng Thiểu Phong lại thích nó, ít nhất anh ta cho rằng, Tô Úc là đối tượng có thể chống lại sự mài mòn của thời gian.
"Hóa ra là cấp trên của Tô Úc." Bạch Mạn Nhu nhắc lại lời nói của anh ta, ôm chặt lấy Tô Úc, tùy cô cọ cọ mình.
"Thế thì, nếu em ấy đã về nhà, thì tôi cũng nên trở về. Ngủ ngon." Đặng Thiểu Phong gật đầu về phía chị, sau đó ngồi vào chỗ ngồi, lái xe rời đi.
Đặng Thiểu Phong đi rồi, còn Bạch Mạn Nhu thì vẫn chưa xong. Chị lao lực đỡ Tô Úc về phòng của cô, lại từ phòng vệ sinh lấy khăn lông ướt ra, lau mặt và cổ cho cô. Để cho người uống say tự mình tắm rửa, chẳng khác nào phá hoại phòng vệ sinh, vì để tránh cho phòng vệ sinh trở thành chiến trường, Bạch Mạn Nhu chỉ đành cởi quần áo của cô, dùng khăn mặt ấm áp thay cô lau mình. Dường như đây không phải là lần đầu tiên xem thân thể của Tô Úc, nhớ lúc trước đây cũng từng kỳ lưng cho cô, Bạch Mạn Nhu không nhớ rõ bản thân mình đã từng suy nghĩ lung tung thế nào đối với cơ thể này. Bây giờ dùng khăn mặt chà qua chà lại bả vai trơn bóng của cô, khuôn mặt Bạch Mạn Nhu đột nhiên quái lạ ngượng ngùng lên. Người uống say nặng hơn so với bình thường, vất vả lắm mới thay cô lau thân thể xong, đổi cho cô một chiếc áo thun dài rộng, cái trán Bạch Mạn Nhu đã chảy ra mồ hôi chi chít.
"A.... thật khó chịu...." Vào lúc Bạch Mạn Nhu định rời khỏi, Tô Úc liền ôm lấy eo của chị, sau lại làm cho cả cơ thể chị đè lên trên người mình. Cơ thể không tính quá nặng này đè ở trên người Tô Úc làm Tô Úc nghẹt thở khó chịu, cô hừ hừ hai tiếng nhưng cũng không buông ra eo Bạch Mạn Nhu: "Thật nặng mà, kẹo bông ở đâu nhiều như vậy....".
"Tiểu Úc, em trước buông chị ra có được không.... chị sẽ không đi đâu." Bạch Mạn Nhu bất đắc dĩ nói, suy nghĩ sau này nói thế nào cũng không để cô uống rượu nữa, một khi uống rượu, mất một lúc đã cho chị hai, ba cái xưng hô... không có một cái xưng hô nào đúng cả.
"Thơm quá nha." Tô Úc ôm Bạch Mạn Nhu, ở trên giường lăn lộn một vòng, đem chị đè ở phía dưới, mùi nước hoa nhàn nhạt pha trộn vào mùi sữa tắm, không khí như thế hút vào trong lỗ mũi Tô Úc. Cô như con cún nhỏ tiến đến bên hõm vai Bạch Mạn Nhu, để chóp mũi ở phía trên, dùng sức ngửi lại ngửi. Mùi hương rất thơm, Tô Úc lè lưỡi liếm liếm, sau đó a ô một tiếng liền cắn tới.
"A.... Tiểu Úc, tên khốn khiếp nhà em!" Tô Úc cắn thật sự rất đau, trên hõm vai Bạch Mạn Nhu để lại cả một dấu răng thật sâu, đau đến mức chị không khỏi hút vào vài ngụm khí lạnh. Đều nói, người uống say không thể nói lý, tuy nhiên không thể ngang ngạnh như thế được chứ! Bộ ngực Bạch Mạn Nhu kịch liệt phập phồng, hai tay của chị ma sát phần lưng trên dưới của Tô Úc, ngữ điệu mang theo cầu xin, nói: "Tiểu Úc, chị xin em.... ngủ được không? Yên tĩnh một chút được không...."
"Tôi thích người.... yêu người, người biết không?" Ngữ điệu Tô Úc từ ấu trĩ trở nên đau thương, lời nói này truyền vào trong tai Bạch Mạn Nhu khiến chị chấn động, dù chị biết đây là Tô Úc say rượu nói lung tung, tuy nhiên nhịp đập của trái tim chị vẫn không tự chủ được mà đập mất quy luật. Cái cảm giác này, phản ứng này, thật sự quá kỳ lạ.... kỳ lạ không giống bản thân mình.
"Tiểu Úc.... ngủ đi được không...."
"A.... Gối ôm hôm nay thật là thoải mái, vừa mềm vừa ấm...." Tô Úc lóng ngóng nói hết lời, chậm rãi leo xuống từ trên người Bạch Mạn Nhu, một tay ôm sát chị vào trong ngực, một tay khác thì đè trên ngực chị. Có lẽ là lời cầu xin của Bạch Mạn Nhu có tác dụng, Tô Úc khoát một chân lên trên eo Bạch Mạn Nhu, sau đấy liền vù vù ngủ thiếp đi. Đáng thương Bạch Mạn Nhu bị cô dằn vặt, muốn động đậy cũng chẳng động được, đành phải mặc cho Tô Úc ôm mình như thế, khuôn mặt quyến rũ khô nóng đến mức đỏ chót, sau cùng là ở bên trong tâm tư mê loạn của mình, không chịu nỗi cũng ngủ thiếp đi.
Hết chương 30.