Chó Ngáp Phải Ruồi - Nam Mệnh Vũ

Chương 31



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trong lòng của đại đa số người, những ngày cuối tuần hẳn phải là một ngày ánh nắng tươi sáng, bầu trời trong trẻo, là ngày tốt nhất trong tháng. Người muốn nghỉ ngơi thì nằm ngủ bẹp dí trên giường, lúc tỉnh lại thì nấu chút đồ ăn, người thì hẹn bạn bè đi dạo phố, hoặc là cùng người yêu sóng vai, nắm tay nhau đi trên đường phố, hưởng thụ ngày nghỉ tốt đẹp của mình. Cũng có không ít người trù ẻo ông chủ họ đẻ con ra không có lỗ đ*t, trong khi người ta hưởng thụ ngày cuối tuần tươi đẹp của mình, bọn họ còn phải đẩy vành mắt đen dày đặc cùng đầu tóc rối bời, ngồi liều mạng trong phòng làm việc.

Cuối tuần này lại không phải là ngày nghỉ tốt đẹp mà bao nhiêu người chờ mong, bầu trời rất âm trầm, xem chừng bất cứ lúc nào cũng sẽ có mưa. Cho dù là giữa 12h trưa, lúc ngẩng đầu lên vẫn không tìm được bóng dáng ông mặt trời thường thấy. Trong sân truyền đến âm thanh Tiền Thục Mai đang mở nước, trong phòng Tô Úc ngoài tiếng hít thở liên tiếp ra, lại không còn gì khác. Ngày không có mặt trời thì dĩ nhiên không được coi là mặt trời lên cao*, Bạch Mạn Nhu được Tô Úc ôm vào trong ngực, ngủ vô cùng an ổn. Đến tận khi tiếng gào của Tiền Thục Mai từ trong sân xuyên thấu vào trong phòng, Tô Úc rốt cục cũng ai oán vài tiếng, gõ mấy cái lên cái đầu còn buồn ngủ của mình rồi ngồi dậy. Bởi vì khi cô ngủ vẫn luôn ôm Bạch Mạn Nhu, mất đi ôm ấp, Bạch Mạn Nhu dĩ nhiên cũng theo cô dần dần tỉnh lại.

*mặt trời lên cao: ví với người ngủ dậy muộn, người ta hay nói ngủ đến khi mặt trời lên cao còn chưa chịu dậy là ý thế. Nghĩa ở câu này dạng như là ngày không có mặt trời thì không được tính là ngủ muộn được, bởi vì có mặt trời đâu mà lên cao với chả thấp =)))

"Quỷ nhỏ xấu xa, em tỉnh rồi sao?" Bạch Mạn Nhu ngồi quỳ chân ở trên giường, lấy tay chỉnh lại mái tóc hơi loạn của mình, trên người chị còn khoác áo khoác hôm qua, ngày hôm qua bị Tô Úc dằn vặt, chăn không đắp, quần áo không cởi, trực tiếp ngủ trên giường của cô. Bây giờ nghĩ lại, khối thịt ở cổ bị Tô Úc cắn hôm qua bây giờ còn đang hơi đau đây.

"Chị Mạn Nhu? Chị sao vậy...." Tô Úc hơi lơ mơ, không phải cô ở quán bar cùng các đồng nghiệp khác nghe Đặng Thiểu Phong hát sao? Tại sao giờ lại ngủ bên cạnh Bạch Mạn Nhu đây nhỉ? Cô quay đầu nhìn bốn phía của căn phòng, đây không phải là gian phòng của mình sao? Tại sao tối qua chị ấy chạy đến phòng mình ngủ chứ?

"Còn không phải nhờ con nhóc xấu xa em, không uống rượu được thì đừng có uống nhiều như vậy! Uống say rồi để cho tổng giám đốc người ta đưa em về thì không nói, trái lại còn quậy chị cả một buổi tối. Em xem đi, đây chính là kiệt tác của em sau khi say rượu! Còn kẹo bông nữa cơ!" Trong giọng nói của Bạch Mạn Nhu mang theo ý giận, chị cố ý nghiêng đầu để Tô Úc nhìn thấy "kiệt tác" của cô, tuy rằng đã qua một buổi tối, nhưng dấu răng này vẫn lưu lại dấu vết mờ mờ trên da thịt trắng nõn của chị.

"Em.... ách.... em không biết sẽ như thế.... chị, chị Mạn Nhu.... Tối hôm qua em không có nói gì kỳ lạ chứ?" Nhìn dấu răng trên da thịt của chị không khỏi khiến người ta mơ tưởng viển vông, khuôn mặt Tô Úc đột nhiên đỏ lên. Cô quan tâm nhất vẫn là sau khi say rượu, cô có nói lung tung gì hay không, nếu như cô đã nói ra hết mấy câu trong lòng kia, nếu như vậy thì thật là thảm họa rồi.

"Nói gì kỳ lạ cơ chứ? Kẹo bông hay là gối ôm!"

"A a, không có gì không có gì." Nghe Bạch Mạn Nhu nói như vậy, Tô Úc thoáng thì yên tâm. Xem chừng hôm qua cô nói ba cái lời linh tinh trẻ con mà thôi.

"Còn không có gì nữa cơ đấy, cắn chị như thế rồi em còn muốn cái gì nữa hả!" Bạch Mạn Nhu chìa tay, nhẹ nhàng vắt nhéo lỗ tai của cô, trên mặt hiện lên nụ cười đẹp đẽ. Bên ngoài lại truyền tới tiếng la của Tiền Thục Mai, chị ngáp một cái, đi xuống giường, đang định ra ngoài lại quay đầu lại, nói: "Mau mau dọn dẹp một chút rồi ăn cơm, buổi tối còn cùng bố chị và dì Thục Mai đến quảng trường, chị đã nói rất lâu mới làm cho họ đồng ý."

"Chị Mạn Nhu, vẫn là chị lợi hại nhất." Tô Úc toét miệng nở nụ cười, dùng ngón tay cái cung tiễn Bạch Mạn Nhu rời khỏi. Chờ chị đóng cửa lại, Tô Úc một lần nữa nằm xuống, nhắm mắt lại, cố gắng nghĩ lại những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua. Đáng tiếc say rượu chỉ có thể là say rượu, sau khi tỉnh lại thì cái gì cũng chả nhớ được. Tìm một bộ quần áo thể dục trong tủ quần áo mặc vào, Tô Úc đứng ở trước cửa phòng, gọi điện thoại cho Đặng Thiểu Phong, cám ơn anh ta đã đưa mình về nhà.

Ngày thứ bảy vốn là thời điểm khá bận của siêu thị, vì bị Tô Úc say rượu dằn vặt, Bạch Mạn Nhu ròng rã cả một buổi sáng vẫn chưa đi mở cửa siêu thị. Ăn qua cơm trưa, chị trực tiếp tóm lấy Tô Úc cùng mình đến siêu thị. Chị vốn bị Tô Úc dằn vặt đến mức trễ như vậy mới rời giường, không lôi cô làm cu li vậy thì chị chịu thiệt quá rồi. Đứng trước quầy tính tiền, Bạch Mạn Nhu cong khóe miệng lên, nhìn Tô Úc ngồi ở trên băng ghế nhỏ ngoan ngoãn chùi hàng trên kệ. Chị không nghĩ ra bản thân chị từ lúc nào đã trở nên trẻ con như thế, lại bởi vì Tô Úc say rượu mà kiên quyết kéo cô đến đây làm "cu li".

Những lúc có Tô Úc bên cạnh, thời gian đều thật trôi qua rất nhanh, tính ra, tóm cô đến siêu thị hỗ trợ cũng thật là lựa chọn chính xác. Hôm nay, Tiền Thục Mai làm cơm tối tương đối sớm, vì phối hợp với thời gian ăn tối, Bạch Mạn Nhu sớm đóng cửa siêu thị, cùng với Tô Úc về nhà ăn cơm. Ăn xong cơm tối, Tiền Thục Mai cùng Bạch Bách Tùng bị bọn Tô Úc thúc giục thay đổi quần áo, cùng nhau dạo bước đến hướng trung tâm quảng trường.

Trung tâm quảng trường của huyện cổ này không hề lớn, sau này được chính phủ sắm thêm vài chiếc đèn đường đẹp đẽ xung quanh. Cũng bởi vì mấy cây đèn đường này, người đã có tuổi đều thích đến đây tụ họp, có thể tán gẫu trò chuyện, hoặc cũng có thể đặt máy phát nhạc ở chính giữa, mọi người cùng nhau nhảy múa đoạn vũ đạo của thời kỳ xã hội cũ. Dần dần, huyện cổ có một quy định bất thành văn, buổi tối của mỗi tuần đều cử hành chương trình quan hệ hữu nghị ở đây. Nói là quan hệ hữu nghị, thực chất chính là mỗi người đều tự tìm bạn rồi cùng nhau nhảy mấy khúc nhạc, vừa rèn luyện được cơ thể cũng vừa làm cho tâm tình vui vẻ.

Lúc bọn họ đến quảng trường, nơi này đã tụ tập rất đông người, mọi người hoặc là trò chuyện hoặc là khiêu vũ. Âm nhạc là một ca khúc đã có từ rất lâu, được vọng lại từ chỗ đặt máy phát nhạc. Đến nơi này, sẽ không có ai châm biếm bạn nhảy khó coi, chỉ cần muốn nhảy thì có thể mang theo bạn nhảy mình đến nhảy. Tiền Thục Mai rất lâu rồi cũng chưa khiêu vũ, vừa nghe bài hát quen thuộc liền chịu không nỗi, sảng khoái lôi Bạch Bách Tùng vào đoàn người, hai người mặt đối mặt, ở trước mặt hai đứa con vặn vẹo bước nhảy cũ trước đây.

Lúc đầu nhìn hai người nhảy còn cảm thấy rất vui, nhìn lâu liền cảm thấy thị giác mệt mỏi. Dù sao hai ông bà nhảy cũng rất tập trung, căn bản không để ý đến hai đứa con có rời khỏi hay chưa. Tô Úc nhớ tới chiếc thuyền cũ ở bên bờ sông, lập tức lôi kéo Bạch Mạn Nhu đi về hướng bên kia. Đứng ở trên chiếc thuyền cũ quen thuộc này, dường như Tô Úc trở về lại độ tuổi trẻ thơ, khi đó cô thường thường đi theo sau người lớn, đứng ở đuôi thuyền xem người người qua lại ở hai bên bờ sông.

Bây giờ, vẫn là người cũ, vẫn là thuyền cũ, điều thay đổi duy nhất chính là trong lòng bản thân cô. Trên bầu trời hạ xuống vài giọt mưa nhỏ, Tô Úc đứng ở đuôi tàu, xa xa nhìn ánh đèn 5 màu, ánh đèn này tựa như rất xa lại thật giống như rất gần, ban đêm một màu đen tuyền này bởi vì có sự tồn tại của những ánh đèn ấy mà không còn nhàm chán. Những hạt mưa nhỏ vẫn còn đang rơi xuống, dường như không có xu hướng to lên. Bạch Mạn Nhu đứng đối diện Tô Úc, yên tĩnh nhìn dung mạo sững sờ của cô, sau một lát, chị khẽ gọi Tô Úc, nói: "Tiểu Úc, trời mưa rồi."

Chị "Mạn Nhu...." Tầm mắt Tô Úc từ ánh đèn xa xăm kia chuyển đến trên mặt Bạch Mạn Nhu, cô lẳng lặng nhìn chăm chú Bạch Mạn Nhu, mái tóc bị những giọt mưa nghịch ngợm kia mà xuất hiện một tầng nước mưa mỏng manh. Ban đêm có ánh đèn tô điểm thật là tốt, có cảnh đẹp lại có người mình thích đứng ở trước mắt. Thật giống như không nghe được những âm thanh khác xung quanh, có thể cảm ứng được ngoài tiếng hít thở lẫn nhau ra chính là tiếng nước chầm chậm lưu động xung quanh.

Chị "Mạn Nhu...." Tô Úc lần thứ hai khẽ gọi một tiếng, có lẽ chất rượu trong cơ thể đến bây giờ vẫn chưa tản đi hết, có lẽ Tô Úc đến bây giờ vẫn còn say. Lại có lẽ, cô chỉ là bị cảnh tượng xung quanh ức chế không được mà phá kén ra tình cảm của mình. Bất kể là loại "có lẽ" nào, cũng làm cho Tô Úc dần dần đến gần Bạch Mạn Nhu, sau đó nâng cằm của chị lên, cúi đầu hôn xuống.

Đó là nụ hôn mang theo những giọt nước mưa, Tô Úc dịu dàng ngậm lấy môi Bạch Mạn Nhu, từ từ mút vào, thỉnh thoảng dùng hàm răng khẽ cắn, thăm dò độ mềm mại của nó. Vừa như đường, lại vừa như trái cây đông lạnh mới lấy ra từ tủ lạnh. Tô Úc nhắm mắt lại, nghiêng đầu gợi tình, hai tay vòng lấy eo Bạch Mạn Nhu, cô chỉ biết mút vào môi dưới của chị, hoặc là dùng đầu lưỡi phác họa môi Bạch Mạn Nhu, vòng qua vòng lại không biết mệt mỏi.

Màn mưa nhỏ này vẫn như trước, không có xu hướng to lên. Lúc này, thời gian có thể đứng im cũng có thể trôi qua nhanh chóng. Gò má Bạch Mạn Nhu khô nóng không thể tả, nhịp tim cũng đập điên cuồng cả lên. Chị kinh hãi với nụ hôn bất ngờ này của Tô Úc, mà chị lại không cảm thấy dơ bẩn, chán ghét hoặc buồn nôn gì cả, trái lại ở đáy lòng có thêm một chút vui vẻ.

Nhưng mà, tâm loạn hơn rồi.

Lúc Mạn Nhu sắp sửa luân hãm vào thì chị nhẹ nhàng đẩy ra Tô Úc, xung quanh vẫn yên tĩnh như thường, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy cùng tiếng thở hổn hển của hai người. Trong giây phút yên tĩnh như vậy, chị nghe thấy giọng nói thâm tình và nghiêm túc của Tô Úc: "Bạch Mạn Nhu, chị biết không? Em yêu chị, không phải loại yêu thích giữa chị em, cũng không phải dạng bạn bè. Em yêu chị, là loại yêu thích giữa nam và nữ, là loại người yêu với nhau. Em không sợ bản thân em đi đến con đường đồng tính nữ, em cũng không sợ bị người khác ghét bỏ, bị người khác xem thường, em thầm yêu chị lâu lắm rồi, muốn chị lâu lắm rồi, em yêu chị. Em, Tô Úc.... yêu chị... Bạch Mạn Nhu."

Hết chương 31.

______

Editor: Quên mất là T7 tuần này mình phải vào bệnh viện, nên T5 ngày mai và T6 ngày mốt ra chương nhé, bây giờ cứ tạm 1 tuần 3 chương, sau này mình khỏe mình sẽ bù đắp 1 tuần 7 chương =)))))

À, đêm mai mới có chương nha, cho mọi người đợi lâu cho nó hấp dẫn, mình biết dù sao mình cũng sẽ bị nguyền rủa =)))))))



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.