Chó Ngáp Phải Ruồi - Nam Mệnh Vũ

Chương 48



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bầu trời còn đang mưa lác đác, người đi đường qua lại thỉnh thoảng nhìn về phía bên Tô Úc. Cô nửa ngồi nửa quỳ ở trước mặt Bạch Mạn Nhu, đợi một hồi vẫn chưa thấy Bạch Mạn Nhu tới đây, dứt khoát chủ động kéo qua tay chị khoác lên bờ vai của mình. "Nương nương, ngài nắm vững nhé..." Cảm giác được người ở đằng sau dính sát vào phía sau lưng mình, hai tay Tô Úc giữ ở bộ mông của chị, dùng sức nâng lên Bạch Mạn Nhu, cõng chị từng bước một đi về hướng trạm xe buýt.

Cân nặng của Bạch Mạn Nhu hơn 100 cân, đặt ở trên lưng Tô Úc cũng chẳng thấy nặng gì bao, ngược lại lại cho cô vô tận động lực. Trên đường, mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía các cô, ai cũng đều cho rằng người phụ nữ trên lưng Tô Úc là một người phụ nữ yếu đuối, không thì làm sao để một cô gái cõng được. Đi được gần một nửa đoạn đường, Bạch Mạn Nhu sợ làm Tô Úc mệt chết, chị sờ vành tai Tô Úc, thỉnh thoảng hôn xuống tóc rối trước thái dương cô, đau lòng nói: "Tiểu Úc, thả chị xuống được không? Chị nặng như thế, em đừng cố rồi khiến mình mệt mỏi."

"Chị không nặng, bé ngoan ngồi yên đừng lộn xộn... Chị động đậy nó mới nặng đấy!" Tô Úc thở hổn hển, mặt đã chợt đỏ bừng. Cô thỉnh thoảng nâng mông của Bạch Mạn Nhu lên, để cho lưng mình hơi chút thoải mái. Miệng có hơi khô khan, Tô Úc đang không ngừng nuốt nước bọt, bên miệng đột nhiên có một chai nước suối đã được mở nắp: "Em xem em khát thành như thế rồi đấy, thế mà khi nãy không biết uống nước."

"A..." Tô Úc ngậm miệng chai, Bạch Mạn Nhu chậm rãi nhấc lên chai nước, để dòng nước lạnh rót vào trong miệng Tô Úc. Đến khi cô cảm thấy ổn rồi, Bạch Mạn Nhu liền lấy về chai nước vặn kỹ nắp, tiếp tục vòng qua cái cổ Tô Úc: "Tiểu Úc, sắp tới trạm xe buýt rồi, thả chị xuống đây đi."

"Không muốn..." Tô Úc phồng quai hàm lên như đang hờn giận, mãi đến khi Bạch Mạn Nhu chọt nó xuống, cô mới chậm rãi mở miệng: "Em biết như vậy sẽ làm chị tưởng em ấu trĩ, lúc em cõng chị em đã tự nói với bản thân, nếu có thể cõng chị đến được trạm xe buýt... Thế thì chúng ta có thể bên nhau mãi mãi. Vì thế, chị để em đưa chị đến đích đi!" Chân cô hơi muốn nhũn ra, nhưng lời nói vừa nãy tựa như đang nhắc nhở bản thân không thể bỏ cuộc, sau khi hít một hơi sâu, ánh mắt Tô Úc liền kiên định nhìn về phía trước, tiếp tục cõng Bạch Mạn Nhu đến chỗ cần tới.

"Đồ ngốc..." Đầu Bạch Mạn Nhu nằm sát bên tai Tô Úc, nghe tiếng hít thở nặng nề của cô vì bị vật nặng đè ép. Chị sao có thể cảm thấy Tô Úc ấu trĩ được? Chị thích cô như vậy, tuy rằng lúc trước đồng ý làm người yêu cô hơn phân nửa là bị ghen tuông cùng dục vọng chiếm hữu chi phối, thế nhưng những thứ đó chẳng phải là chứng minh bản thân chị thích Tô Úc sao? Trong lòng bị niềm cảm động bao quanh, Bạch Mạn Nhu yên lặng cổ vũ cho Tô Úc, hy vọng cô có thể cõng mình đến được trạm xe buýt.

Trong lòng tồn tại một niềm tin kiên trì, cho dù phía sau lưng âm ỷ đổ mồ hôi, hai chân cũng sắp nhũn ra, Tô Úc vẫn cõng được Bạch Mạn Nhu đến trạm xe buýt. Thả chị xuống, Tô Úc mệt mỏi ngồi ở trên hàng ghế dài, trên mặt tràn đầy nụ cười thắng lợi: "Chị Mạn Nhu, em lợi hại không? Không thả chị xuống là chứng minh chúng ta có thể...."

"Chị biết..." Bạch Mạn Nhu dùng ngón tay chặn môi cô lại, thay cô nói lời còn lại: "Chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi. Đồ ngốc, trước tiên uống nước đi... Nhìn em xem, thích thể hiện!" Chị đem phần nước suối còn lại đều đưa cho Tô Úc uống hết, sau cảm giác đau lòng ra thì đó là vô cùng ngọt ngào.

Lúc ngồi xe về thị trấn cổ là đã muộn giờ cơm tối, đôi chân nhũn ra của Tô Úc trải qua nghỉ ngơi cũng từ từ khôi phục như cũ. Ăn cơm tối xong, Tô Úc liền cầm khăn tắm cùng quần áo đến nhà tắm tiêu trừ mệt mỏi của cơ thể. Bạch Mạn Nhu đợi cô ra rồi cũng tiến vào nhà tắm tắm rửa một hồi, đến khi trở về phòng mình thì nhìn thấy Tô Úc đang mặc áo ngủ hơi rộng mở, nằm ở trên giường ngáp liên tục.

Thấy Bạch Mạn Nhu đi tới, Tô Úc lập tức ngồi dậy kéo chị ngồi xuống mép giường: "Đêm nay em vẫn muốn ngủ ở phòng chị, có được không?"

"Dù cho có muốn ngủ ở phòng chị đi nữa, nhưng bây giờ vẫn chưa là lúc đi ngủ mà! Em không sợ dì Thục Mai ở trong nhà không tìm thấy em rồi trực tiếp chạy tới đây sao? Đồ dê già, đầu óc em toàn nghĩ những chuyện xấu mà thôi!" Bạch Mạn Nhu khẽ búng cái trán Tô Úc, rõ ràng lời này là nói cho Tô Úc nghe, nhưng mặt chị lại đỏ lên.

"Chị Mạn Nhu, tại sao em lại có cảm giác như ăn trộm bắt ăn trộm nhỉ?" Tô Úc nở nụ cười, tầm mắt đảo qua cửa phòng đã được khóa lại, trêu chọc nói: "Ồ, cả cửa cũng khóa lại rồi cơ! Dù cho mẹ em muốn vào đây thì cũng phải gõ cửa trước nhỉ!" Cô đè Bạch Mạn Nhu xuống giường, đôi tay không thành thật vuốt lấy mái tóc dài của chị: "Chị Mạn Nhu, em thật sự rất yêu chị rất yêu chị... Chị yêu em không?"

"Tiểu Úc... Chị..." Mặt Bạch Mạn Nhu đỏ lên, cho tới nay chị chỉ từng nói "chị thích em" với Tô Úc, nhưng đến lúc muốn chị thốt lên câu "chị yêu em" kia, Bạch Mạn Nhu lại mất hết dũng khí, ngay cả sức lực cũng bay đi hết. Không hiểu sao, Bạch Mạn Nhu dời tầm mắt của mình, tránh đi ánh mắt thâm tình cực nóng của đối phương, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Tiểu Úc... Chị thích em..."

Mất mác, tựa như đang có vô số cánh hoa rải rác rơi vào trong lòng Tô Úc.

Cô cuối cùng cũng nở một nụ cười, cúi đầu ngậm lấy bờ môi Bạch Mạn Nhu. Có lẽ chị ấy đang ngại chăng! Tô Úc an ủi bản thân, Bạch Mạn Nhu đã không còn hai mươi mấy tuổi đầu nữa, không nói được câu "chị yêu em" cũng là chuyện hết sức bình thường thôi! Cô nắm lấy tay Bạch Mạn Nhu, chăm chú nắm chặt nó, một tay khác sờ vào trong quần áo của chị, vuốt ve da thịt nhẵn nhụi của đối phương: "Chị Mạn Nhu chị biết không? Nếu như em làm hoàng đế, chắc có lẽ sẽ bị chị quyến rũ, ngày ngày không thượng triều, chỉ muốn ở trên giường ân ái với chị mà thôi." Tô Úc thở ra một hơi nóng, cơ thể dưới thân mình là báu vật, một khi đã nếm được mùi vị đó thì tựa như bị trầm luân vào bên trong, không thoát ra được.

Tiếng thở dốc che giấu cảm giác ngượng ngùng của Bạch Mạn Nhu, khắp nơi trong phòng đều là hơi thở ám muội, Tô Úc hôn hít lấy cơ thể của chị, chiếm đoạt chị hết sức dịu dàng. Cánh hoa kiều diễm ướt át lần nữa mở ra, Bạch Mạn Nhu tựa như bị trầm luân bởi đầu ngón tay của đối phương, cho dù nhắm hai mắt lại vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được cử động ra vào của Tô Úc. Sau một hồi thở đốc, điện thoại đặt ở đầu giường của Tô Úc vang lên không đúng lúc, đầu của cô chạm phải bộ ngực của Bạch Mạn Nhu, tay sờ soạng chiếc điện thoại đặt ở đầu giường, không thèm nhìn màn hình liền ấn nhận cuộc gọi, thở dài một hơi rồi nói: "Alo?"

"Tô Úc, nói cho cậu biết một tin tức quan trọng." Đầu điện thoại bên kia vang lên giọng nói của Hứa Đình, dường như cô ta không vui vẻ như trước đây, âm thanh lộ ra vẻ thâm trầm: "Sắp tới bên đây có một cuộc thi phiên dịch viên, nếu vượt qua được thì sẽ có cơ hội đi nước ngoài, tiền lương một năm cao đến nỗi cậu không thể tưởng tượng được. Ngôn ngữ học của cậu giỏi như vậy, có muốn đến đây tham gia cuộc thi này hay không?"

"Cuộc thi phiên dịch viên? Cậu nói sắp tới là khi nào?" Tô Úc dùng sức kề sát điện thoại vào lỗ tai, cơ thể vẫn cứ nằm nhoài trên người Bạch Mạn Nhu, không chịu đi xuống.

"Thời gian cụ thể tớ cũng không rõ, phải sớm đi đăng ký rồi phải trải qua hai tuần lễ đào tạo nữa. Cậu muốn đi không? Tớ đã tự chủ trương đăng ký tên hai người chúng ta, cậu nếu muốn đi thì trực tiếp đến đây ở nhà của tớ là được rồi."

"Tạm thời tớ vẫn chưa suy nghĩ, cho tớ một chút thời gian suy nghĩ đi..." Tô Úc hít một hơi thật sâu, nếu như tham gia cuộc thi phiên dịch viên thì đồng nghĩa với việc cô sắp sửa rời khỏi thị trấn cổ, rời khỏi mẹ cô, quan trọng hơn là rời khỏi Bạch Mạn Nhu. Dù cho tiền đồ vô lượng cỡ nào cô cũng không muốn tách ra với bọn họ, bởi vì Bạch Mạn Nhu đã nói rằng chị muốn một cuộc sống bình thường ổn định, mà không phải là lên xuống nhấp nhô, mà bản thân cô, chính là phải cho Bạch Mạn Nhu một cuộc sống như thế.

Hết chương 48.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.