Giữa khung trời trong xanh thăm thẳm, không chút gợn sóng mây. Từng tia nắng len lỏi qua ô cửa sổ, vui đùa nhảy nhót trên những phím đàn trắng, nơi phát ra thứ âm thanh trong trẻo, rộn ràng, vui tươi… Những điệu nhạc như hoà tan vào gió và nắng tạo nên một khung cảnh bình yên đến, thoáng đãng đến lạ. Từ xa vọng lại, cứ ngỡ những âm thanh ma mị ấy chắc hẳn sẽ được phát ra từ đôi tay của một người nghệ sĩ tài ba. Nào ngờ đó chỉ là một cậu bé chạc cỡ mười bốn, mười lăm, đang say sưa trong giai điệu của chính mình. Cậu bé có khuôn mặt khôi ngô, từng đường nét trên khuôn mặt tuy không phải là hoàn mĩ, nhưng luôn toả ra nét thanh tú và sáng rạng. Cậu bé đang say trong niềm đam mê của chính mình…
“Cây đàn này ở đâu ra thế hả?”
Tiếng đàn đang ngân dài bỗng dưng im bặt. Nghe thấy giọng nói giận dữ từ phía sau, cậu bé hốt hoảng đứng bật dậy, quay lại nhìn người cha với con tim đập liên hồi…
“Là… là là con đã để dành tiền mua, cũng có xin mẹ một chút nữa”
Cậu bé lúng túng trả lời cha, cậu đứng cạnh chiếc đàn gần nhất có thể, như không muốn cho bất kì ai đụng vào.
“Cái thằng này, chẳng phải tao đã cấm mày chơi đàn rồi mà, sao mày còn dám bỏ tiền ra mua nó rồi mang về đây chứ? Mày không coi tao ra gì ở trong cái nhà này chứ gì?”
“Tại sao ba lại cấm con chơi đàn? Con chỉ muốn đánh đàn chứ có làm gì đâu?”
“Mày còn gân cổ lên cãi nữa hả?Tao nuôi mày ăn học mà mày tối ngày chỉ biết cãi lời tao, thằng con láo toét này. Tao cho mày một tiếng, nếu mày không tống khứ cây đàn đó ra khỏi nhà thì biết tay tao”
“Con không làm!”
Tuy là cậu chủ của một gia đình khá giả, nhưng để có được chiếc đàn này, cậu đã phải dành dụm, chắt chiu từng đồng một, cộng với số tiền của mẹ cho vào mỗi ngày đi học. Phải mất một thời gian dài như thế, cậu mới có thể vuốt ve những phím đàn trắng tinh kia. Dường như cậu bé không còn cảm thấy sợ sệt như lúc đầu, mà càng ngày càng gan lì hơn. Khiến cho người cha đã có chút men rượu trong người lại càng tức giận với sự gan lì không đúng lúc đó…
“Mày…! Được, nếu mày không làm thì đừng có hối hận”
Nói rồi người đàn ông lao đến cây đàn, thoả sức đập phá, những phím đàn vì vậy mà ngân lên những điệu réo rắt, nhức nhối.
“Ba làm cái gì thế? Dừng lại đi” – cậu bé hét toáng lên…
“Tránh ra! Tao đã nói mà mày không nghe” – Người cha vô tâm hất tay cậu bé đang cố ngăn cản ông, khiến cậu ngã ra phía sau…
Đập phá bằng tay chưa đã, người cha độc tài còn dùng chân đạp đổ chiếc đàn, mặc kệ cho đứa con ra sức can ngăn. Đôi mắt ông đỏ hằn những tia máu tức giận, càng lúc càng điên cuồng đập phá chiếc đàn một cách bạo lực. Người vợ và người chú cấp dưới trong công ty nghe thấy tiếng đập phá thì vội vàng chạy vào xem. Nhưng lúc đó, chiếc đàn đã không còn là chiếc đàn nữa, mà nó đã trở thành một vật thể khó coi, nằm nghiêng ngả, méo mó trên mặt đất...
Cậu bé nhìn cảnh tượng trước mắt mà lòng đau như cắt, đôi mắt thất thần hết nhìn người cha rồi nhìn chiếc đàn. Từ trước đến nay, vẫn biết cha mình là một người nóng tính nhưng cậu không ngờ ông lại là người đáng sợ như thế, thật kinh hoàng…
Với đôi mắt đầy ứ nước mắt nhưng không thể rơi bất cứ giọt nào, đứa con tội nghiệp chỉ biết đứng lặng nhìn người cha đập tan thứ mà cậu quí hơn cả mạng sống, và cố gắng nuốt ngược nước mắt vào cổ họng. Đắng! là tất cả những gì mà lúc bấy giờ cậu cảm nhận được.
“CON HẬN BA!”
Cố gắng nuốt những cay đắng vào tận đáy lòng, trong lúc ấy, cậu bé chỉ có thể hét lên những từ ngữ có sẵn trong đầu, rồi bỏ chạy ra khỏi căn phòng đáng ghét đó, mặc kệ cho mẹ và chú Hải gọi với theo đầy lo lắng. Cậu chạy, chạy như chưa bao giờ được chạy, như không muốn nhìn thấy người cha của mình một lần nào nữa, cậu chạy rất nhanh, nhanh đến nỗi đầu óc âm u, chẳng để ý đến bất cứ điều gì xung quanh…
“MINH ĐĂNG! COI CHỪNG!”
Bất giác, tiếng hét của chú Hải vọng lại từ phía sau khiến cậu bé đứng khựng lại, lúc này cậu bé mới thấy một chiếc xe tải đang lao thẳng về phía mình. Toàn thân cậu trở nên bất động, không nhúc nhích được dù chỉ một chút… Nhưng khi tiếng còi xe réo ầm ĩ lên, thì cũng là lúc cậu bị xô ra bằng một lực rất mạnh. Cậu bị ngã nhào ra đất và chú Hải cũng bị ngã nằm xõng xoài trên mặt đường. Chỉ có điều thân hình cậu vẫn còn vẹn nguyên, còn chú Hải thì nằm trên một vũng máu, máu loang ra khắp mặt đường, xộc lên một mùi tanh tưởi. Người chú nằm đó, mắt chưa kịp nhắm, miệng không kịp ngậm và trái tim bắt đầu đập những nhịp cuối, đôi mắt trở nên đờ đẫn nhưng cánh tay vẫn cố gắng với tới và nắm chặt lấy cậu bé đang hốt hoảng bò lại gần, miệng thều thào một thứ âm thanh thật khó nghe, và rồi đôi tay dần dần buông thõng trên mặt đường đầy máu tươi.
- CHÚ HẢI!!!!
__________________o0o_____________
Sóng biển không ngừng xô đẩy nhau, tạo thành những âm thanh rì rào, vang vọng trong màn đêm đen tối, bầu trời đêm hôm nay đục ngầu, chẳng thanh cao vương ánh vàng của trăng. Nó như một tấm màn đen khổng lồ chỉ muốn nhấn chìm tất cả vào bóng tối, nhấn chìm đến nghẹt thở…
Minh Đăng choàng người dậy, áo anh ướt đẫm mồ hôi. Những hơi thở thi nhau thoát ra khỏi miệng một cách mệt nhọc. Lấy tay lau đi những giọt mồ hôi nhễ nhại trên trán, Minh Đăng nhăn mặt khi cơn nhức từ bắp chân bị thương dấy lên thành cơn sốt nhẹ. Đăng khó nhọc đặt đôi chân xuống đất, anh bước đi loạng choạng đến tủ lạnh, lấy vội chai nước tu một hơi cạn sạch, thay chiếc áo đẫm mồ hôi bằng một chiếc áo khác, mỏng tang, để hạ nhiệt cơ thể…Anh quăng mình lên chiếc ghế salon ngoài phòng khách, gác đôi chân dài lên mặt bàn kiếng, dựa hẳn đầu vào ghế, ngước lên trần nhà,. Lúc này Minh Đăng mới có thể điều hoà hơi thở của mình trở nên đều đặn như trước…
Cơn nhức ở bắp chân vẫn cứ hoành hành và ngày càng nhói lên, nhưng Đăng chẳng màng đến điều đó. Điều anh khổ tâm là không biết đến bao giờ, giấc mơ kia mới rời bỏ anh. Suốt mười mấy năm qua, Đăng chỉ mơ đi mơ lại cái giấc mơ chết tiệt đó, giấc mơ ấy là một phần quá khứ mà lúc nào anh cũng muốn chối bỏ nhưng không thể…
Sau tai nạn kinh hoàng đó, Minh Đăng đã trở thành một đứa trẻ tự kỉ, suốt ngày không nói không rằng, cũng chẳng màng đến những chuyện xung quanh, đôi mắt màu café đã không còn đó những nét vô tư trong trẻo của một đứa trẻ, mà thay vào đó là những tia nhìn vô thức, lạnh lẽo và nặng trĩu chất đầy ám ảnh… Đã có một thời gian, cậu bé có đôi bàn tay tài ba rất sợ nhìn thấy những chiếc đàn, bởi khi thấy chúng, cậu sẽ lại nhớ đến hình ảnh của người cha độc tài, những ước mơ bị đứt gãy và nỗi ám ảnh tội lỗi khi vô tình nhường sự chết chóc cho một người khác…
Thấy được sự kì lạ của cậu con trai độc nhất vô nhị, gia đình Minh Đăng đã đưa anh qua nước ngoài du học với mong ước cậu quý tử sẽ thoát khỏi nỗi ám ảnh và chứng bệnh trầm cảm. Nào ngờ khi trở về nước, đứa con trai không những càng ngày càng đẹp mà còn bị ảnh hưởng bởi lối sống buông thả, phóng đãng của phương Tây, khiến cho gia đình lại càng đau đầu về cách sống của anh.
Thực ra ngày còn du học bên Australia, Minh Đăng chỉ biết đi học cho qua loa và lêu lỏng là nhiều, anh sống một cuộc sống chán chường, không có mục đích và cũng chẳng có lí lẽ. Chỉ biết chơi bời cho qua ngày, học hành cho qua tháng…Lực học cũng tầm thường nhưng lực chơi bời đàn đúm thì không ai sánh. Nói một cách thẳng thừng rằng chàng nghệ sĩ trẻ bây giờ đã có những ngày tháng sống như một con rôbôt, không có ước mơ và không hứng thú với hiện tại. Thế nhưng tình yêu với âm nhạc đã kéo anh dậy, nó quá lớn và lấn át đi nỗi ám ảnh. Nó trỗi dậy trong anh một lần nữa bởi một tối tình cờ nhìn thấy người nghệ sĩ vô danh đánh đàn piano trong quán bar mà anh hay lui tới… và Minh Đăng chính thức trở thành một nghệ sĩ piano thực thụ khi anh bước sang tuổi mười tám nơi xứ lạ quê người bằng tất cả niềm đam mê…
Quay trở lại với hiện tại, mặc kệ cho cơn sốt đang hoành hành một cách dai dẳng, Minh Đăng vẫn chăm chú đọc những dòng chữ nhỏ xíu trong chiếc Ipad mini, trong đó là những thông tin và danh sách các trẻ em được nhận nuôi bởi làng mồ côi SOS mà anh cho người tìm kiếm bấy lâu nay. Rất may là trong danh sách này đã có một cái tên trùng với tên hồ sơ mà Đăng đang giữ. Minh Đăng nhoẻn miệng nở một nụ cười mệt mỏi. Cuối cùng anh cũng đã lần ra tung tích của cậu bé ấy, hình như cậu ta đang ở rất gần anh!
Bao năm tháng qua, lời nói trăn trối của chú Hải trước khi chết lúc nào cũng văng vẳng trong đầu anh. Lời nói của một người cha có đứa con trai bé bỏng không thể chăm sóc. Nhưng lúc ấy anh còn quá nhỏ để thực hiện lời nhờ vả ấy. Và bây giờ chính là lúc Minh Đăng làm tất cả để giữ lời hứa với vị ân nhân một cách trọn vẹn. Như không thể chịu đựng sự thôi thúc thêm được nữa, Minh Đăng liền thay vội bộ đồ rồi phóng xe đi thật nhanh trong khi mặt trời chưa muốn ló dạng, cơn sốt từ chiếc chân đã bị nạn nhân quăng vào một xó chẳng thèm đoái hoài. Chiếc BMW cô độc bắt đầu tung hoành trên con đường rộng thênh thang trong ánh bình minh đến muộn…
Ngôi làng mồ côi hiện ra trong rạng sáng đầu đông, không quá khó để Minh Đăng tìm ra được ngôi làng ấy, nó nằm khá gần trường Hernman, ngôi trường cất giấu những kỉ niệm tươi đẹp hiếm hoi của anh thời thơ ấu. Bất giác, Minh Đăng lại nhớ đến cô bé mê ngủ mà anh vô tình gặp năm nào trong ngôi trường ấy mà thấy lòng bình yên lạ… Bây giờ, Đăng chỉ cần tìm ra được cậu em đó, thì mọi chuyện đối với anh đều trở nên tươi đẹp. Còn mong chờ gì hơn khi được hạnh phúc bên người mình yêu và thực hiện lời hứa với người mình mang nợ…
Cánh cổng kín cao tường được mở ra sau khi Minh Đăng nhấn vài hồi chuông, người mở cổng cho anh là một người phụ nữ trung niên có gương mặt phúc hậu. Sau vài lời thăm hỏi, Minh Đăng được dẫn đến gặp người quản lí của ngôi làng…
- Người cậu cần tìm tên là Tiến Duy sao?
Người quản lí ngôi làng là một người đàn ông khá cao tuổi, ông lấy tay đẩy gọng kính xem xét, hết nhìn chàng trai trẻ rồi lại nhìn xuống tệp hồ sơ đang cầm trên tay.
- Đúng! Là một cậu bé đã được làng SOS nhận nuôi cách đây khoảng tám, chín năm gì đó. Không biết ông có tung tích gì của cậu ấy hiện tại không?
- Ưm…. Tiến Duy! Đúng là chúng tôi có nhận nuôi một cậu bé mang tên đó... Nhưng nếu tôi nhớ không lầm thì chỉ vài tháng sau khi vào đây, cậu bé đó đã được người khác đến nhận làm con nuôi và đi theo người đó rồi.
- Vậy ông có lưu giữ địa chỉ hay số điện thoại của người đó không? – Một tia thất vọng nhỏ hiện lên qua đôi mắt Minh Đăng…
- Rất tiếc là chuyện đã khá lâu nên chúng tôi không còn lưu giữ những thông tin ấy nữa, thành thật xin lỗi cậu….
- Không còn cách nào để liên lạc sao, ví dụ như những thông tin mà người đó đã khai báo trực tiếp với ông trước khi làm thủ tục nhận nuôi chẳng hạn?
- Tôi chỉ nhớ hình như lúc ấy người đó cũng ở trong thành phố này, còn bây giờ thì chẳng biết có chuyển đi đâu không?
Minh Đăng như đang muốn cứu vớt từng tia hy vọng nhỏ nhoi, anh cố gắng đưa ra thật nhiều cách để người quản lý có thể giúp anh nhưng câu trả lời cuối kia chẳng khác nào dập tắt hết tất cả. Một câu trả lời khiến người ta có cảm giác chỉ muốn lật bàn khi nghe nó…
- Được rồi, cám ơn ông, làm phiền ông rồi…
Bằng giọng điệu và bộ dạng xuống tinh thần, Minh Đăng bước ra khỏi căn phòng mà lòng không khỏi thất vọng, thành phố này rộng lớn là thế, nếu chỉ biết họ sống cùng thành phố với anh thì chẳng khác nào chỉ biết cây kim rơi xuống đại dương, biết tìm như thế nào đây…
Mang bộ dạng ưu tư bước ra chiếc BMW, những suy nghĩ của Minh Đăng bỗng nhiên bị đứt quãng khi nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ, là số của Thiên Thy…
- Alo…
Chưa kịp để Minh Đăng nói hết câu, đầu dây bên kia đã vội vang lên một giọng nói khàn đặc lạ hoắc…
- Ey! Con nhỏ láo lếu này là bạn gái của mày à? Mau đến đây dạy dỗ lại nó đi. À tiện thể mang theo…
“BỘP”
- Alo! Alo! Thiên Thy! Em có ở đó không??Alo?
Lời nói đứt quãng của giọng nói lạ hoắc càng làm cho Minh Đăng thêm lo lắng không yên. Anh vội vàng lên xe rồi lao vút đi nhanh như cung tên. Bỏ lại một cậu trai khác đứng nhìn theo chiếc xe của Đăng với tia nhìn phức tạp. Cậu trai ấy chính là người anh cần tìm, có chăng chỉ là được thay đổi họ tên mà thôi…